Đảo mắt Đường Xuân Minh liền không có tâm tư đi quan tâm đến chuyện của mấy đứa nhỏ, cất rượu đã tiến vào giai đoạn mấu chốt —— chưng cất nồi trên, liền ngay cả tiểu A Sâm cũng không có cách nào quan tâm được, giao cho Trương Tú hỗ trợ chăm sóc, chính mình cùng Hà lão tiến vào gian phòng cất rượu kia.
Bởi vì hoàn thoàn là dùng biện pháp thô sơ, trong quá trình cất không thể quá gần người, trong nồi vẫn luôn phải duy trì trạng thái lạnh mới có thể làm cho mùi rượu phía dưới ngưng kết được, một bên phía dưới hơi nghiêng, chỗ mở rượu liền chảy ra tiến vào trong vò rượu.
Hương rượu thuần khiết nồng nặc tràn ngập trong phòng, loại phương pháp chế rượu này làm ra rượu đặc biệt thuần túy, nguyên mùi vị cũng đủ khiến cho Hà lão nuốt một ngụm nước miếng.
Lần đầu tiên cất được năm vò rượu, nguyên liệu cất rượu lần thứ nhất tiếp tục được sử dụng để cất lần thứ hai, Hà lão cũng cảm giác được lần thứ hai cất rượu hương vị càng thêm nồng nặc.
Bận rộn mấy ngày, thu được mười mấy bình rượu, vò rượu cũng lớn, khoảng chừng năm cân, sau khi kết thúc toàn bộ Lý Phong nhìn Đường Xuân Minh mà lóe lên vẻ đau lòng, mới ra tháng Đường Xuân Minh còn được coi là mập chút, nhưng mà lúc này mới qua được bao lâu, người liền gầy đi, may mà Hà lão giúp xem mạch qua đảm bảo thân thể tuyệt đối không có vấn đề gì, bằng không Lý Phong chỉ sẽ đem người ép lên giường thực hiện kế hoạch vỗ béo.
Cất rượu rất mệt người, nhưng mà thành quả nhìn thấy cũng rất khả quan, Đường Xuân Minh làm vài món ăn sáng sau đó gọi những nhà có quen biết đến uống thử rượu mới cất. Đường Xuân Minh vẫn giống như đời trước, uống một chén rượu mặt liền hồng, bị mùi rượu hun say.
“Làm sao? Rượu này của ta được chứ?” Trong miệng mặc dù là hỏi vậy, nhưng mà nhìn vẻ mặt của Đường Xuân Minh là biết, trong lòng hắn khỏi nói đắc ý đến mức nào, chính là đang chờ người khen đây. A Lâm ngồi trong lòng Lý Phong, hai mắt tò mò nhìn ly rượu, bị a mẫu xấu xa của nó dùng chiếc đũa chấm rượu đưa đến trong miệng, nhất thời cay đến mức nước mắt lưng tròng, ô ô, a mẫu thật là xấu.
“Rượu ngon.” Đại Sơn không biết nghĩ ra được từ nào khác, dùng ngôn ngữ giản dị nhất biểu đạt cảm tưởng của hắn, thấy ánh mắt của hắn lưu luyến trên chén rượu liền biết được hắn đánh giá cao bao nhiêu.
Trương Tú cùng Trầm phu lang đang từ từ uống rượu, ở thế giới tràn ngập hán tử và ca nhi này, nghề rượu kỳ thực còn phát triển hơn Trái Đất thời cổ đại, triều đình cũng không công bố cấm dân gia cất rượu, chỉ có điều lương thực dùng để cất rượu là riêng, dân chúng bình thường chỉ có năm mới mới đến quán rượu mua chút rượu về nhà.
Lúc tiên đế vẫn còn tại vị, dân chúng trải qua những ngày tháng không dễ chịu gì, khi đó cũng chỉ có những quan to quý nhân cùng các phú phương mới tìm kiếm rượu ngon, dân chúng chỉ cần có thể lấp đầy cái bụng là tốt rồi,sau khi tân đế thương vị liền điều chỉnh thuế má, trong tay dân chúng mới chậm rãi tích góp được chút tiền, chuyện làm ăn của những quán rượu nhỏ kia mới chậm rãi tốt lên.
Nhưng mà những ngày đó uống rượu cũng không sảng khoái được như hôm nay, hai ca nhi này uống đến mặt mày đều đỏ, cười chỉ vào hành động bắt nạt A Lâm của Minh ca nhi. Nói về hiểu biết về rượu không ai bằng Hà lão, hắn ngay cả rượu cống hoàng cung cũng đều thưởng thức qua, vừa vỗ bàn vừa rung đùi đắc ý nói, “Đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có thể uống được rượu này, Minh ca nhi sau này nếu như bán rượu, đừng có bán rẻ quá, ừm, cái này cần phải tính toán cẩn thận.” Hắn rất rõ ràng, Đường Xuân Minh ngoại trừ ăn chính là kiếm tiền, rượu này nếu như chỉ để nhà mình uống là không có khả năng, nếu như vậy chính hắn cũng cảm thấy tiếc.
“Lão ca ca đã từng uống rượu ngon đúng không, cùng với cái này thế nào?” Lý Chính cùng đặc biệt cao hứng, xưng hô với Hà lão cũng biến hóa, Hà lão cũng không thèm để ý, cười chỉ vào ánh mắt đắc ý của Đường Xuân Minh nói, “Ngươi xem dáng dấp của hắn kia một chút, còn cần đến ta bàn luận sao? Nếu như là ta nói, vậy rượu lần này giữ lại cho người trong nhà uống đi.”
Ánh mắt đắc ý của Đường Xuân Minh chưa chút nào thu lại, “Ta thấy Hà lão ngươi là muốn ta giữ lại cho ngươi uống đúng không, cứ việc nói thẳng, ta cũng không phải là người trong mắt chỉ có tiền a.”
“Ha ha…” Người trong nhà đều nở nụ cười, Hà lão đặc biệt mừng rỡ chỉ vào hắn cười ha ha, “Các ngươi nói xem, người này còn không phải là người chỉ có tiền trong mắt, vậy trong này còn ai nữa.”
“Ô Oa Ô Oa…” A Sâm vừa tỉnh lại cũng tham gia trò vui, ở bên cạnh khoa tay múa chân, Đường Xuân Minh nhanh chóng lấy sữa dê ấm, tên tiểu hỗn đản này nếu như không được ăn sẽ không thể yên tĩnh được, Lý Phong nhìn mặt hắn hồng hồng liền ngăn cản, ôm lấy A Sâm tự mình làm.
&&&
Thời điểm Tiểu Thận lại đây lấy hàng liền mang một tin tức tốt ở trong huyện, Toàn Dương quán đã được tu sửa rồi, Đường Xuân Minh nhanh chóng chọn ngày tốt để khai trương. Mắt thấy nhiệt độ từng ngày từng ngày hạ xuống, người cũng đã mặc quần áo bông, giường sưởi cùng địa long cũng đã sớm được đốt lên, Đường Xuân Minh cảm thấy không cần thiết đợi thêm nữa, nhận được tin tức liền quyết định ngày kia mọi người liền đến huyện đi, lại kéo theo hai con dê, công cụ trong phòng bếp trong nhà không cần mang đi hết, tay chân cũng không bị gò bó.
Hơn nữa trước đó cũng đã nói đợi khi trời lạnh liền làm bữa thịt dê chiêu đã Đằng Dục, thuận tiện có thể nhìn tình huống của cửa hàng, nói đến đây, từ khi mua cửa hàng ông chủ là Đường Xuân Minh hắn còn chưa đi qua xem một chuyến a.
Ngày thứ hai, Lý Phong chuẩn bị xe ngựa, kéo một xe người nhiệt nhiệt nháo nháo đi lên huyện.
Trên xe có một nhà Đường Xuân Minh, liền ngay cả tiểu A Sâm cũng mang đi, bằng không để hắn ở nhà cũng không ai trông, tiểu tử này ai thấy đều nói lớn lên rất rắn chắc, mang đi ra ngoài không hề có vấn đề gì, chỉ cần có ăn uống có uống đem nó ôm đi đâu nó một chút cũng không chú ý, thậm chí còn vui vẻ không ngừng a a.
Nhà Đại Sơn có Trương Tú, Đại Mao Nhị Mao đúng là nước mắt lưng tròng, lần đầu tiên phát hiện đến trường cũng có chỗ không tốt, bằng không bọn chúng ta đã có thể đi rồi. Vương Mạc đem con ném cho ma ma vô cùng cao ứng nhảy lên xe ngựa, bên trong nhà Lý Chính cũng chỉ có Trầm phu lang đi, tiện thể mang cho hai đứa con hắn mấy cái áo bông. Hà lão cũng kéo Hồ lang trung đi cùng, Hồ lang trung cũng không từ chối, đối với chuyện náo nhiệt như vậy cũng rất tình nguyện.
Kinh Phong vô cùng ra sức, dọc đường đi người trong xe ngựa cười cười nói nói, hồn nhiên không cảm thấy mất bao nhiêu thời gian liền có thể đến huyện.
Đường Xuân Minh lần thứ hai đến đây, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, Lý Phong đánh xe phía trước quay đầu nhìn thấy khuôn mặt Đường Xuân Minh lộ ra vẻ tươi cười, cũng không khỏi lộ ra ý cười. Sau khi Đường Xuân Minh thẳng thắng với hắn thì không giấu diếm với hắn chuyện gì nữa, đương nhiên cũng nói đến chuyện lên huyện bán rau lần trước, Lý Phong đều cảm thấy như vậy thật sự vô cùng nguy hiểm, nhưng mà cũng biết được khi đó Đường Xuân Minh thực sự không có cách nào mới dùng cách đó. Nghĩ đến tình cảnh khốn khó lúc đó của Minh ca nhi, trong lòng Lý Phong liền có chút đau lòng, càng ngày càng muốn cho Minh ca nhi trải qua những tháng ngày thư thái.
Nhưng mà số lần giao tiếp của Lý Phong với Đằng Dục càng ngày càng nhiều, cũng biết người đó là người thông minh, cho dù trong lòng có hoài nghi e sợ cũng sẽ không truy cứu đến cùng, lại nói hắn cũng không phải là nông dân thủ đoạn nào cũng không có, ở trong lòng hắn đương nhiên lấy an nguy của Minh ca nhi là quan trọng nhất.
Lý Phong quen cửa quen nẻo mà đem người kéo đến cửa hàng mới, Đường Xuân Minh ôm lấy tiểu A Sâm vén rèm xe là người đầu tiên muốn nhảy xuống, Lý Phong vội vàng tiếp được, tiểu A Sâm còn mừng rõ đưa tay hướng về Phong cha, dẫn nó đi chơi cái gì đó, nó cao hứng nhất.
“Yêu, hiện tại nhìn cửa hàng này thật là khí thế a, cùng với lúc trước hoàn toàn khác nhau, nếu như đổi lại là ta đến đây cũng không dám chắc có thể nhận ra được.” Trầm phu lang đi ra cười vui vẻ nói.
Đường Xuân Minh cũng không biết lúc trước là như thế nào, đang nói chuyện cùng Trầm phu lang, bên trong cửa hàng liền có người đi ra, hóa ra có người trông ở bên trong, hơn nữa người đi ra lại là người bọn họ biết, không phải ai khác chính là hán tử của Vương Mạc là Trương Trường Minh. “Biết các ngươi muốn tới, Đằng công tử liền để ta về đây, sau này cũng không cần làm ở Thính Cảnh Các nữa.”
Lúc nói chuyện còn đánh giá phu lang hắn một chút, nhìn thấy phu lang không có thay đổi gì mới an tâm, nếu nói ra ngoài làm việc không yên lòng nhất chính là người nhà cùng con cái, nhưng hắn muốn nỗ lực làm việc làm ra chút thành tích vì bọn họ, để có thể làm cho bọ họ trải qua những ngày thật tốt. Đương nhiên, trong này còn có dã tâm thuộc về hán tử, không cam lòng chỉ là một hán tử nông dân kiếm ăn trong đất, hiện tại có Minh ca nhi cung cấp cơ hội, hắn đương nhiên phải cố gắng nắm lấy.
Trên tấm biển của cửa hàng là dòng chữ “Đường Ký”, lúc trước cửa hàng băng cũng chính là biển hiệu này, bây giờ cũng không thể thay đổi được, trước đây chỉ cần nhìn khế đất khế phòng không có cảm giác rõ lắm, nhưng mà bây giờ đã có cảm giác mình là một phú hào, ở trong thành trấn phồn hoa cũng có thể nắm giữ được một cửa hàng không nhỏ.
“Vào xem một chút đi, từ lúc mua đến bây giờ ngươi vẫn chưa từng xem qua đâu.” Lý Phong chạm vào cánh tay Đường Xuân Minh nói.
“Đúng vậy, đương nhiên là phải ngắm cẩn thận.”
Đường Xuân Minh đi theo Lý Phong vào bên trong cửa hàng, trong cửa hàng phân ra thành hai tầng, tầng dưới bây giờ đã được sửa thành đại sảnh, ngay cả bàn ghế cũng đã được đặt, tầng hai được bố trí thành nhã gian dùng để chiêu đã phú thương cùng quý nhân trong thành. Ánh mắt của Đằng Dục không tồi, cửa hàng vốn không đáng chú ý liền bị hắn chỉnh thành vô cùng trang nhã cổ điển, tuy rằng không giống với phong cách thoải mái mà trước kia Đường Xuân Minh nghĩ đến, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo kiến nghị của Đằng Dục, vẫn đi theo đúng quy củ không đi theo con đường khác người.
Lần này bọn họ tham quan cửa hàng, Đằng Dục nhanh chóng nhận được tin liền mang người lại đây, dê đã bị đưa vào hậu viện cho vào trong phòng bếp, Trương Trường Minh gặp mặt chào hỏi mọi người rồi lại cùng Vương Mạc nói mấy câu rồi lại đi ra sau thu xếp.
Nhìn thấy người đi tới cùng Đằng Dục, Đường Xuân Minh có chút không được tự nhiên rời ánh mắt, chột dạ, bởi vì người kia chính là Trần chưởng quỹ hắn từng bán rau, khi đó phải gọi hắn là Đường To Gan đi, chỉ nghĩ rằng làm một chuyến buôn bán để đổ đầy cái miệng là được, căn bản không nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại người ta.
Lý Phong nhìn ra tâm tư của Đường Xuân Minh, nắm lấy tay của hắn, Đường Xuân Minh nhanh chóng làm bộ tự nhiên, cũng không thể để lộ ra vẻ khiếp sợ trước mặt người từng trải này, giống như là lần đầu tiên gặp người ta, sau khi Đằng Dục giới thiệu liền chào hỏi.
“Đường phu lang, sau này nếu như ta không ở trong huyện thì chỉ cần đến Thính Cảnh Các tìm lão Trần là được rồi, hắn cùng lão Tề đều là những lão nhân đi theo ta, sau này cũng nên đối xử lão Trần như lão Tề vậy. Nói đến đây, lần đầu tiên Đường phu lang đến nơi này vậy ta liền làm chủ mời mọi người đến Thính Cảnh Các chúng ta dùng cơm, nhưng mà vào lúc này chỉ sợ mọi người càng muốn nếm thử mỹ vị thịt dê của Đường phu lang đi.” Đằng Dục cười nói.
“Đường phu lang, thường nghe thiếu gia nhắc đến ngài, lúc này mới được gặp mặt, Thính Cảnh Các cũng nhờ có Đường phu lang giúp đỡ.” Trần chưởng quỹ cười híp mắt đánh giá ca nhi chỉ mới nghe tên vẫn chưa được gặp mặt, thực sự là như thiếu gia nói không giống như người nông ở nông thôn, cũng không giống như a mẫu của hai đứa nhỏ.
“Làm gì có, sau này còn cần phải giúp đỡ lẫn nhau.” Đường Xuân Minh cũng khách khí nói.
Trần chưởng quỹ cũng không dám khinh thường, không nói đến chuyện chuyện làm ăn của Thính Cảnh Các bây giờ không thể rời bỏ được nguyên liệu nấu ăn của Đường phu lang cung cấp, chính là những người sau lưng Lý Phong, Trần chưởng quỹ cũng biết được không thể dễ dàng đắc tội, hơn nữa nghe thiếu gia nói, chính vị lão nhân hay chơi đùa cùng với trẻ con kia cũng không phải là người đơn giản, cùng những người như vậy hợp tác đối với thiếu gia cùng Thính Cảnh Các chỉ có lợi không hại.
Còn vấn đề Đường Xuân Minh lo lắng thân phận của hắn có thể bị nhìn ra hay không, kỳ thực căn bản không cần để ở trong lòng, người thông minh đương nhiên có thể hiểu được nên lựa chọn như thế nào, mặc dù phát hiện có chỗ khả nghi, nhưng mà đối mặt với Đường Xuân Minh, bọn họ sẽ thông minh chọn quên đi, giống như chưa từng gặp vị phu lang da đen đầu năm.
&&&
Đằng sau hậu viện dê đã giết xong, Đường Xuân Minh cũng không để người khác đợi lâu, đem đứa nhỏ giao cho Hà lão rồi chạy vào trong phòng bếp. Đầu bếp đã được Đằng Dục tìm kĩ, so với Đường Xuân Minh Đằng Dục là người ở đây đương nhiên càng hiểu được cách dùng người biết được đầu bếp không tiết lộ thực đơn quan trọng, ban đầu Đường Xuân Minh cũng đã nghĩ ra thực đơn, nhưng một ít đồ gia vị vẫn cần phải Đường Xuân Minh đến tự mình xử lý.
Đối với người hiện đại mà nói ăn thịt dê không thể thiếu được chính là gia vị, một là bột Cumin (Bột Cumin hay Bột thì là là 1 loại gia vị dang bột, được chế biến bằng cách xay nhuyễn hạt thì là (Thì là Ai Cập), hai là ớt, có thể đối với Đường Xuân Minh – người mà nơi xa nhất đi được chỉ có huyện An Bình này, có được hai thứ này đồ gia vị cũng không dễ dàng, có thể ở cùng Lý Phong thẳng thắn qua đi Đường Xuân Minh liền đem sự tình đều ném cho hắn, để hắn sai người tìm ra hai thứ này theo mô tả của hắn.
Lý Phong không phụ sự chờ mong của hắn, từ phủ Định Châu tìm được mấy thứ này. Còn phủ Định Châu là một nơi như thế nào, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng rất mơ hồ, sau này thông qua trò chuyện cùng Lý Phong và Hà lão cùng với trong một ít sách hắn đọc được, nơi hắn đang ở hiện tại kỳ thực có vị trí gần như Trái Đất, vì vậy mà khí hậu nơi này cũng khá là giống nhau, mà phủ Định Châu lại là một thành thị vùng duyên hải, triều đình cũng không có lệnh cấm biển, vì vậy mà kinh tế còn phát triển hơn vùng nội thành, hàng hóa cũng đa dạng đây đủ từ bắc đến nam.
Ngoại trừ hai thứ đồ gia vị này, những gia vị khác như hành gừng cùng bột ngũ vị hương, hồi hương các loại đều lấy từ không gian ra cả.
Đường Xuân Minh động thủ làm mấy món ăn khác nhau lần lượt là dê hầm, dê nướng Camin, lẩu dê, dê xào thập cẩm, còn để cho những đầu bếp khác làm chút rau ăn cho đỡ ngán. Từ lúc Đường Xuân Minh bận bịu khí thế ngất trời ở phía sau viện, phía trước đã ngửi được mùi hương cay cay gay mũi, lúc mới đầu ngửi có chút không quen, nhưng mà dần dần lại dâng lên cảm giác thèm ăn, liền ngay cả người đi đường bên ngoài cũng dừng bước trước nơi phát tán ra mùi hương này, đã sớm nghe cửa hàng này chuẩn bị khai trương, bây giờ xem ra rất đáng để chờ mong.
Thịt dê nướng cũng là một trong những món Đường Xuân Minh thích ăn, đã sớm không nhịn được muốn làm, chờ đến khi các món khác đều được chuẩn bị gần xong, Đường Xuân Minh cũng bảo người bắc lên một cái bếp lò, đốt than, đem thịt dê đã được ướp tốt gia vị xuyên lên que trúc rồi đặt lên.
Chờ đến lúc về nhất định phải mang một cái bếp nướng này về, khi nào muốn ăn cái gì liền tự mình làm xong sân nhà là có thể.
Những người ngồi trong đại sảnh đã sớm không chờ được, ngay khi mùi hương tản ra mỗi người đều đã tiến vào trong hậu viện, cũng may hậu viện đủ rộng rãi, từng người ăn mặc cũng kín đáo, sẽ không sợ bị cảm lạnh, mà Trầm phu lang cũng mang theo hai đứa con của hắn đến đây ăn trưa, nhìn thấy Đường Xuân Minh chuẩn bị kĩ vỉ nướng liền không nhịn được rục rà rục rịch.
“Ta cũng không thể làm nhanh được, ” dù là mình từng làm qua, nhưng mà cơ hội động tay lại rất ít, trong lòng Đường Xuân Minh bổ sung thêm một chút, “Nhưng mà cái này nếu như tự mình làm sẽ càng thêm thú vị, cũng không sợ bị hỏng, dù sao cũng đều là người mình ăn, ha ha.”
Người phụ giúp đã sớm đem từng xiên thịt được xiên kỹ càng đưa đến trước mặt mọi người, nhìn thấy dáng vẻ Đường Xuân Minh tự mình làm,hai đứa con trai của Trầm phu lang liền không nhịn được bắt đầu động tay, học theo dáng vẻ của Đường Xuân Minh đem xiên thịt đặt lên giá nướng, thỉnh thoảng xoay chuyển, lại đem đồ gia vị quết lên mặt trên, không cẩn thận cho quá mức cũng không để ý. Nhưng mà đám người lớn lại càng chú ý hơn hai đứa nhỏ một chút, làm vô cùng cẩn thận, người nông thôn sao lại cam lòng đem những miếng thịt như vậy làm hỏng.
Sau khi ăn mấy xiên thịt dê nướng xong, mấy món ăn đang nấu trong bếp cũng căn bản đã xong, bọn họ bê luôn một cái bàn lớn ở trong đại sảnh rồi ngồi vây thành một vòng lớn, ăn đồ ăn phải đông vui, không cần chú ý nhiều. Ở chính giữa là một nồi lẩu dê to, nhưng mà vì lo lắng có người không thể thích ứng ngay được đồ cay, cho nên Đường Xuân Minh làm cũng không quá cay, hơn nữa bên cạnh còn có một nồi nước dùng lẩu, người hầu bưng lên mấy bát thịt dê thái lát.
“Đây là thịt dê lát, thích hợp nhất là ăn vào mùa đông.” Đường Xuân Minh làm mẫu gắp lên một miếng bỏ vào trong nồi lẩu nhúng mấy lần rồi vớt lên, cũng không chấm thêm bất kỳ đồ gia vị nào khác, mùi vị trong nước lẩu cũng đủ đậm đà. Vốn ban đầu lúc hắn muốn ăn thịt dê còn lo lắng không biết nơi này có nồi lẩu hay không, hắn nhớ là ở Trái Đất từ xa xưa đã có nồi lẩu như vậy, quả nhiên để Lý Phong hỏi thăm một chút liền biết, đỡ phải khiến cho hắn tự mình dằn vặt, trực tiếp để Đằng Dục đặt làm là được rồi.
Những người ăn qua mắt đều sáng lên, đặc biệt là Đằng Dục tự mình mở tửu lâu cùng Trần chưởng quỹ, nếu như nói những đồ ăn Đường Xuân Minh làm ra đều tinh tế thì không thể, nhưng mà kỳ lạ, vật liệu lại đơn giản, vì vậy nếu truyền ra ngoài không lo không có khách hàng.
“Chẳng trách Đường phu lang vẫn nhắc tới muốn ăn thịt dê, ngày hôm nay ăn mới biết thịt dê hoa ra lại mỹ vị như vậy, căn bản là không có mùi tanh như trong tưởng tượng, chờ đến khi khai trương nhất định là đông khách.” Đằng Dục khen.
“Đúng đấy, chẳng trách Minh ca nhi để ta chú ý mang dê từ bên ngoài về, một chút cũng không lo lắng chịu thiệt, theo ta tiệm ăn này mở lên nhất định sẽ có không ít khách hàng quen.” Trương Trường Minh cũng vừa ăn vừa khen, hắn ở trong Thính Cảnh Các rèn luyện một thời gian, đương nhiên cũng biết đồ ăn tốt xấu, hiện tại tự tin tăng lên nhiều.
“Ăn ngon!” Hai đứa con của Trầm phu lang ăn đến no căng bụng, ôm bụng ngồi mà thèm nhỏ dãi, cửa hàng này mở ở bên trong thị trấn, sau này bọn họ cũng có thỉnh thoảng đến đây ăn một bữa, đặc biệt là Lý Thừa Tông, thậm chí còn nghĩ đến chuyện chờ sau này Đường Xuân Vanh đến đây, bọn họ cũng có thể cọ (ăn ké) nhiều hơn một chút, bằng không cũng không dám lại đây cọ ăn.
“Ô Oa Ô Oa…” Tiểu A Sâm vô cùng tức giận, các ngươi đều ăn uống no say, chỉ có nó một đứa bé đáng thương chỉ có thể uống sữa, quá bắt nạt người a, vẫy vẫy quả đấm nhỏ kháng nghị. Nhưng mà sau khi kháng nghị liền bị đút một bụng sữa dê, sau đó nhét vào trong ổ chăn, không bao lâu liền ngủ say như chết.
&&&
Sau khi ăn uống no say, Đường Xuân Minh Lý Phong cùng Đằng Dục thương lượng chuyện mở cửa hàng. Hiện tại Đằng Dục cũng biết, Toán dưng quán này nhất định có thể mở được, một là dựa vào dê Đường Xuân Minh nuôi trong núi, hai là dựa vào những đồ gia vị hắn mang đến, trong đó đặc biệt có những loại bình thường trong tửu lâu chưa từng thấy, nhưng hiệu quả hết sức rõ ràng, đặc biệt là cái gọi là cây ớt, ở trong thời tiết lạnh như thế này sau khi ăn xong ra một thân mồ hôi đặc biệt sảng khoái, không biết Đường Xuân Minh có thể cung cấp Thính Cảnh Các một chút hay không, cũng có thể chỉ đạo một chút những đồ gia vị này cho vào món ăn như thế nào.
Đường Xuân Minh ôm A Lâm trong lòng, buổi trưa A Lâm ăn cũng không ít, bụng nhỏ phình lên, Đường Xuân Minh chỉ có thể vừa xoa bụng nhỏ vừa nói cùng Đằng Dục, “Ta cũng A Phong kỳ thực không biết chút gì về kinh doanh cửa hàng, sau này còn cần Đằng công tử ra sức nhiều, chũng ta chỉ quản cung cấp nguyên liệu, đương nhiên nếu như Đằng công tử cảm thấy hứng thú với nguyên liệu trong tay chúng ta thì cũng không phải là không thể làm ăn.”
Lý Phong cười thầm nhận lấy A Lâm trong ngực hắn, ở phương diện làm ăn hắn rất ít can thiệp, phương diện này hắn không hiểu biết bằng Minh ca nhi. Đương nhiên chính bản thân Đường Xuân Minh cũng là lý luận nhiều hơn thực tiến, nói miệng thì có thể, nhưng mà nếu như làm thật chỉ có thể chậm rãi tìm tòi kinh nghiệm, vì vậy nếu như có người nhận hắn đương nhiên càng thoải mái, toàn quyền giao cho Đằng Dục.
Đằng Dục làm bộ cười khổ, “Đường phu lang nói như vậy ta còn có thể nói cái gì, nếu như nói Đương phu lang một chữ cũng không biết thì Đằng Dục ta càng không có đất dung thân, ta đương nhiên hy vọng có thể lấy được gia vị trên tay Đường Xuân Minh, nhưng mà còn vi vọng Đường phu lang có thể chỉ điểm chút ít, nếu như Đương phu lang có thể lấy ra được, đương nhiên càng rõ ràng cách dùng hơn chúng ta.”
Đường Xuân Minh hào phóng vung vung tay: “Cái này thì có gì, hơn nữa ta tin tưởng những vị đại trù kia, thử nghiệm mấy lần liền có thể chế ra được không ít cách làm.” Đường Xuân Minh tin tưởng trí tuệ của nhân dân lao động là cường đại nhất, gia vị này nếu như rơi vào tay những vị đại trù kia nhất định có thể càng biết nhiều hơn hắn.
Thấy Đường Xuân Minh rộng lượng như vậy, Đằng Dục cùng Trần chưởng quỹ bèn nhìn nhau cười, có gia vị mới tới tay, tin rằng Thính Cảnh Các của bọn họ nhất định có thể đề cao lên một tầng nữa, ở huyện An Bình này không ai có thể sánh được, thậm chí có thể mang chuyện làm ăn mở rộng đến phủ thành, hơn nữa, quan hệ làm ăn của bọn họ với Đường phu lang càng thêm chặt chẽ.
Đằng Dục thuận lợi đạt được điều mình muốn, không khỏi hỏi tiếp, “Nghe nói Đường phu lang còn tự mình nhưỡng rượu ngon, vậy tại sao ở Đường ký không dùng chính rượu mình dưỡng lại muốn dùng rượu của người khác?” Bên trong cửa hàng ăn đương nhiên không thể thiếu được rượu, nhưng mà trong kế hoạch của Đường Xuân Minh cũng không có hạng rượu này, mà là muốn mua rượu từ nhà khác, điều này khiến cho Đằng Dục vô cùng tò mò, chẳng lẽ là rượu Đường phu lang nhưỡng ra không thể lấy ra được? Nhưng hắn nghe Tiểu Thuận nói, mấy lần ngửi được hương rượu kia liền không muốn đi, hơn nữa chuyện Đường gia cất rượu đương nhiên không thể che dấu được người trong thôn, hương vị tỏa ra trong lần cất cuối cùng, rất nhiều người bên ngoài đều ngửi thấy được, nghĩ rằng Đường gia lần lượt làm ra những động thái ngoài dự đoán của mọi người, trong lòng nhận định Đường gia dựa vào cất rượu khẳng định kiếm được không ít tiền.
A Lâm ăn no nằm ở trong lồng ngực của Lý Phong, Lý Phong nố tiếp đề tài này, “Lần này nhưỡng được quá ít, cung ứng không được cửa hàng, vì vậy dự định sang năm sau nói tiếp, còn bản thân rượu không thành vấn đề.” Trong nhà nhưỡng rượu đương nhiên cũng không cần thiết gạt người bên ngoài, đặc biệt là người hợp tác, nhưng mà giống như Hà lão nói, chuyện bán rượu cần phải cẩn thận tính toán, “Nhưng mà chờ đến thời điểm chúng ta kết hôn Đằng công tử có thể có cơ hội thưởng thức.”
Đằng Dục giật giật khóe miệng, cảm thấy hán tử mặt lạnh này nói đến câu cuối cùng cảm thấy một loại đắc ý tràn đầy hạnh phúc, trong nháy mắt ánh mắt cũng biến thành nhu hòa khiến cho người ta mù mắt, hắn thừa nhận là hắn đố kỵ. Thấy thiếu gia không có lập tức trả lời, Trần chưởng quỹ liền trực tiếp tiếp lời, “Thiếu gia nhà ta nhất định sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ tự mình tới cửa chúc mừng, tại hạ cũng xin được chúc mừng hai vị trăm năm hòa hợp.” Rượu gì cũng để một bên không đề cập đến vội, hiện tại trong mắt hán tử kia không có gì quan trọng bằng chuyện kết hôn, nghĩ đến chuyện lão Tề nói cho hắn, trong lòng hắn cũng thở dài, thiếu gia nhà mình đã sớm qua tuổi có thể kết hôn, nhưng mà sao lại không có bất kỳ tâm tư nào a?
Trong lòng có chút bội phục sự lựa chọn của hán tử Lý Phong này, tuy nói bây giờ Đường phu lang là đối tượng kết thân không thể tốt hơn, nhưng mà phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể không chút nào mới không chút do dự lựa chọn một phu lang như vậy, Trần chưởng quỹ dám cá rằng, không hề nhỏ chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...