“Hoàng Nguyệt quốc nữ hoàng bệ hạ giáo đáo, làm Dật nhi rất cao hứng nha!”
Hoàng Tố Yên còn chưa bước vào đại điện Ma cung, liền nghe thấy một thanh âm xinh đẹp vang lên.
Nhíu mày, âm công? Hoàng Tố Yên nhìn thẳng về phía người tới, hắn chỉ
mới nói có một câu mà thôi, mà tâm thần của nàng đã bị ảnh hưởng một
chút! Điều này làm cho nàng càng khẵng định rằng Ma cung cùng người nọ
chắc chắn có liên quan.
“Tại sao nữ hoàng bệ hạ không nói chuyện? Chẳng lẽ ngài cũng cho
rằng chúng ta là ma đạo, nên Dật nhi không xứng nói chuyện với ngài?” Một nam tử thân mặc trường bào hồng sắc quyến rũ đi tới trước mặt Hoàng Tố Yên, kề sát cái miệng anh đào nhỏ nhắn bên tai Hoàng Tố Yên, hơi thở như lan.
Nhẹ nhàng đẩy nam tử hồng y sắp dính hết lên người mình ra, Hoàng Tố Yên nâng mắt nhìn hắn. Làn tóc dài đen như mực phiếm tử quang không hề cài
trang sức, trong đôi mắt xếch dụ dỗ tràn đầy tiếu ý, nhưng sâu trong đó
chỉ là một mảnh băng lãnh, trên da thịt trắng nõn đến gần như trong suốt ấy, bộ trường bào bằng tơ lụa lại càng hiển hiện sự phong lưu của người mặc, hắn thực sự rất thích hợp mặc hồng y, đẹp đến yêu nhiệt!
“Hắn là ai? Có quan hệ gì với Ma cung các ngươi?” Hoàng Tố Yên không muốn nói mấy lời vô ích với hắn, nên đi thẳng vào vấn đề.
“Hắn? Ai a?” Kinh ngạc nhẹ nhàng che cái miệng nhỏ nhắn, nam tử tự xưng là Dật nhi không hề để ý chút nào đến việc Hoàng Tố Yên đang
đẩy hắn ra, vẫn cứ mềm yếu như không xương mà dựa vào người nàng.
“Hừ! Đừng làm bộ làm tịch với chúng ta! Nói, nam nhân giúp hai hoàng nữ nước ta đoạt vị là ai?” Hạ Vân thấy nam tử kia không hề cảm thấy có chút thẹn thùng nào mà dựa
vào người Hoàng Tố Yên, đi lên phía trước một phen đẩy hắn ra.
“Ái ái!” Một tiếng thét kinh hãi, nam tử thoáng lui về phía sau mấy bước rồi dừng lại, nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng Tố Yên, “Tại sao các ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”
“Đối xử với ngươi như vậy thì làm sao? Đừng cho là tính tình ta tốt như tiểu tỷ nhà ta, ngươi tốt nhất là nên an phận đi!” Hạ Vân chính là không quen nhìn cái bộ dáng kia của hắn, lớn tiếng chỉ vào hắn, nói.
“Ái chà, ngươi xem, ta quan tâm chăm sóc nói chuyện với nữ hoàng bệ
hạ, nhưng lại quên mời bệ hạ tiến vào điện nghỉ ngơi! Bệ hạ, xin mời!” Cười cười quyến rũ nhìn Hoàng Tố Yên, vươn bàn tay bạch ngọc làm động tác thỉnh.
Hoàng Tố Yên nhìn hắn một cái, không nói gì thêm rồi đi vào điện.
Nhìn thấy ba người Hoàng Tố Yên đã đi được một quãng, nam tử gọi Dật nhi kia mới xoay người nhìn về phía thanh y nam tử vẫn cúi đầu đứng ở một
bên, dùng thanh âm ôn nhu nói: “Tự mình đi xuống lĩnh phạt đi!”
Thân thể thanh y nam tử chấn động mạnh một cái, đầu càng cúi thấp hơn, “Vâng.”
Hồng y nam tử hài lòng đi vào.
“Nói đi.” Biểu tình lãnh đạm, Hoàng Tố Yên không chút nào để ý đến vẻ mặt ai oán của hồng y nam tử.
“Bệ hạ muốn Dật nhi nói cái gì?” Vẫn là không chịu nhả ra, hồng y nam tử khẽ cắn môi đỏ mọng, dụi dụi đôi mắt to ngập nước nhìn chằm
chằm Hoàng Tố Yên. Quay đầu thấy Hạ Vân đang chật vật quay đầu sang chỗ
khác không nhìn nam tử kia, Uyển Tùy làm bộ như không có việc gì, lẳng
lặng ngồi ở đằng kia.
“Những thứ này là hắn dạy cho ngươi đi?” Không phải câu nghi vấn, mà là lời nói khẳng định, từ trong mắt của hắn Hoàng Tố Yên bắt được một tia kinh ngạc.
Nhìn chằm chằm vẻ bình thản thủy chung của nữ nhân trước mặt, Ma Dật rốt cuộc thu hồi mị thái, lãnh đàm nhìn Hoàng Tố Yên, “Là hắn dạy thì thế nào? Hắn là người trong Ma cung thì sao? Chẳng lẽ nữ hoàng bệ hạ vì chuyện này mà muốn diệt Ma cung?”
Ma Dật nói xong liền nhìn chằm chằm biểu tình của Hoàng Tố Yên, hắn là
cung chủ Ma cung, từ sau khi hắn biết người nọ chấp hành nhiệm vụ thất
bại, hắn liền biết sẽ có người tìm tới Ma cung, chỉ là không ngờ người
đó chính là nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc mà thôi.
“Phải không? Vậy ngươi có biết hắn tới đây như thế nào không?” Hoàng Tố Yên thấy hắn rốt cuộc không giả ngu nữa, cũng đi thẳng vào vấn đề chính.
Sửng sốt một chút, Ma Dật kì quái nhìn Hoàng Tố Yên, “Bệ hạ làm sao biết là sau này hắn mới đến Ma cung?!”
“Ta tự nhiên có cách để biết chuyện đó, ngươi chỉ cần nói cho ta biết lai lịch của hắn là được rồi.” Nhìn Ma Dật còn có chút do dự, Hoàng Tố Yên bổ sung: “Ta chỉ cần biết chuyện của hắn là được, chuyện này cùng với Ma cung các ngươi không có liên quan, ta không sẽ không truy cứu.”
Nhìn thấu sự thành thực ở đáy mắt của Hoàng Tố Yên, Ma Dật trầm ngâm một chút, liền nói: “Ta cũng không biết hắn tới đây như thế nào, chỉ biết hắn đột nhiên xuất hiện sau một luồng lam quang.”
“Lam quang? Lại là lam quang!” Thì thào lẩm bẩm, Hoàng Tố Yên
ngơ ngác vỗ về nhẫn trong tay, nhớ tới, không phải mình cũng bởi vì
luồng lam quang đó mà xuyên việt sao? Lam quang kia chính là linh thạch
bên trong thân thể đi? Như vậy… Đột nhiên nghĩ đến một khả năng, Hoàng
Tố Yên lập tức hưng phấn hẳn lên.
“Ngươi nói là lam quang? Vậy chuyện đó xảy ra khi nào?”
Ma Dật nhìn thấu sự đè nén liều mạng cấp thiết của Hoàng Tố Yên, nghi ngờ trong lòng càng sâu, “Sáu năm trước, ở tại trên đỉnh núi của nơi này.”
“Sáu năm trước? Không đúng, thời gian không đúng a!” Thất vọng đỡ đầu, vốn vẫn cho rằng linh thạch có thể mang người xuyên việt thời
không, thế nhưng…Aiz, đối việc việc không thể trở lại nàng vẫn thủy
chung không buông bỏ, sâu trong nội tâm nàng vẫn cho rằng thế giới trước kia mới là nơi thuộc về nàng, mặc dù đã sinh sống ở đây mười sáu năm
qua, nhưng thế giới này vẫn không mang cho nàng được lòng trung thành,
làm cho nàng cảm thấy mình là một vị khách tha hương thê lương.
Hạ Vân cùng Uyển Tùy liếc mắt nhìn nhau, tiểu thư đây là làm sao? Đây là lần đầu các nàng nhìn thấy tiểu thư lộ ra biểu tình như thế…thần sắc bi thương!
Hiện tại trong lòng Ma Dật cảm thấy kinh ngạc vạn phần, hắn từng nghe
nói qua về chuyện của vị nữ hoàng này, thuộc hạ cũng báo cáo qua không
ít, tất cả đều cho thấy nàng là một người rất mạnh. Hơn nữa ngoài chuyện hai vị hoàng nữ soán vị dẫn đến cái chết của nữ hoàng tiền nhiệm, thì
cuộc sống của nàng vẫn rất thuận lợi, rốt cuộc đã có chuyện gì làm cho
nàng lộ ra vẻ mặt như vậy? Nói thật, hắn đúng là rất tò mò a! Nàng cùng
người nọ có liên quan?
Đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, nên Hoàng Tố Yên không biết tâm tư của người ngoài, nàng một lần lại một lần tự hỏi chính mình,
nàng nên làm như thế nào? Chẳng lẽ thật sự phải tu luyện thành tiên, để
việc xuyên việt không bị hạn chế? Cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng là
một biện pháp không ổn! Thế giới này không bị ô nhiễm, linh khí vẫn rất
sung túc, hiệu quả tu luyện rất tốt, hiện tại nàng đã là Nguyện Anh kỳ,
dù cho sau đó nàng vùi đầu tu luyện, chí ít cũng có năm trăm thọ mệnh,
nếu như tỉ mỉ tu luyện, thì cũng có khả năng thành tiên. Thế nhưng theo
như những gì được lưu giữ trong ngọc giản: người tu chân tu đến Nguyên
Anh kỳ xem như cũng có chút thành tựu, nhưng cũng chỉ do ngày đó tiến
vào cảnh giới thiên tiên, nhưng con đường tu hành sau này không thể chỉ
dựa vào nỗ lực mà đạt được kết quả, còn cần vào kì ngộ hoặc được cao
nhân chỉ điểm, nếu không có hai điều kiện này, sợ đến cuối cùng khó mà
thoát khỏi thiên địa luân hồi. Cao nhân chỉ điểm, nàng đừng mơ nghĩ đến, kỳ ngộ? Ở nơi này, ngay cả tu chân là cái gì cũng không biết, nàng còn
có thể hi vọng gặp được linh bảo tu chân sao?
Bất đắc dĩ thở dài, Hoàng Tố Yên tỉnh lại giữa sự trầm tư, nhìn thấy Hạ Vân và hắn lộ ra biểu tình quái dị, có chút kinh ngạc, “Làm sao vậy?”
“Tiểu thư, người…từ lúc ta nhận thức người tới nay thì đây là lần
đầu tiên biểu tình trên mặt của người biến hóa phong phú nhất đó.” Có chút cảm thán thế sự vô thường, Hạ Vân gật gù đắc ý nói, “Đây là một kỳ quan a!”
Phốc xích, Ma Dật nhất thời nhịn không được, cười ra tiếng.
Hoàng Tố Yên không tiếp lời, chính mình coi như vừa trải qua một quá
trình tâm lý rất dài, biểu tình thay đổi thất thường cũng là bình
thường, chỉ là nàng không muốn giải thích nên mới không nói gì.
Nhìn thấy Hoàng Tố Yên lại khôi phục thần tình lãnh đạm, Hạ Vân im lặng
không lên tiếng nữa, nàng cũng không muốn vì sự hồ đồ nhất thời mà đắc
tội tiểu thư a!
“Chắc bệ hạ đã nghĩ ra việc gì rồi! Nhìn sắc trời cũng đã trễ, nếu
không hôm nay bệ hạ cùng hai cô nương ở lại Ma cung nghỉ ngơi một đêm
đi!” Che miệng cười khẽ, Ma Dật đối với nữ hoàng Hoàng Nguyệt quốc
càng ngày càng hiếu kì, tổng cảm thấy trên người nàng có rất nhiều bí
mật, hơn nữa…nhìn gương mặt tuyệt sắc của nàng, nữ tử hoàn mỹ như vậy
thực sự gặp không nhiều a! (Aqua: ‘tuyệt mỹ’ có được coi như tuấn mỹ hok nhờ?)
“Ân.” Liếc mắt nhìn Ma Dật một cái, Hoàng Tố Yên đột nhiên phát hiện còn chưa biết tên của hắn, “Tên của ngươi là gì?”
“Ma Dật.”
“Nga, là cung chủ Ma cung! Hôm nay quấy rầy ngươi rồi.” Thanh âm bình thản, biểu tình này của Hoàng Tố Yên chứng tỏ nàng đã sớm biết thân phận của nam tử này.
“Hahaha, không hổ là nữ hoàng a, chỉ dựa vào quan sát mà có thể biết được ta là cung chủ, ngay từ đầu bệ hạ đã biết sao?” Ma Dật uốn éo người, xinh đẹp đi tới trước người Hoàng Tố Yên, mắt thẳng tắp nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Hắn dạy ngươi mị thuật, nhưng không dạy ngươi thế nào để khống chế nhân tâm, âm công cũng không thể giúp đỡ ngươi nhiều đâu.” Đột nhiên nói một câu không chút liên hệ nào, Hoàng Tố Yên nhàn nhạt nhìn Ma Dật.
Sắc mặt Ma Dật trở nên có chút khó coi, “Hừ, đúng vậy thì sao?”
“Ngươi không thể khống chế tất cả mọi người trong Ma Cung này. Thời thời khắc khắc phải bảo trì tâm cảnh giác có phải mệt chết hay không,
nga, thân thể cũng mệt mỏi phải không?” Lời nói khẳng định, Hoàng Tố Yên không thàm để ý sắc mặt khó coi của Ma Dật vào trong lòng.
Ma Dật nhìn chằm chằm vào mắt Hoàng Tố Yên, cười lạnh lên tiếng, “Thế thì sao? Xem ra ta đã đánh giá thấp bệ hạ rồi! Ngay cả trong Ma cung của ta mà cũng có người do bệ hạ xếp vào a!”
Xoay người đi tới trước một cái ghế, ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng Tố Yên, “Ma cung chính là cái bộ dạng này, cũng không phải chỉ có thế hệ cung chủ
như ta mới gặp phải loại tình huống này, ta còn có biện pháp nào khác
sao?” Khi nói, trong thanh âm hắn lộ ra một chút bi ai. Đúng vậy,
hắn không thể khống chế từng người trong Ma cung, thậm chí lúc nào cũng
phải phòng bị một số người khác lập bẫy hại hắn, từ khi hắn được mười
hai tuổi tiếp nhận vị trí cung chủ, đến nay cũng đã sáu năm, mà sáu năm
này chưa lần nào hắn được ngủ một giấc an ổn. Sinh mệnh thời khắc bị uy
hiếp cũng tròn sáu năm, đối với một nam tử, không thể không nói hắn đã
rất kiên cường.
Nhìn Ma Dật đang rơi vào trong ký ức của chính mình, thật ra Hoàng Tố
Yên rất hiểu tâm tình của hắn, nhưng vẫn nhịn không được cắt ngang hắn, “Như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, người đó sáu năm nay ở đâu?”
Đột nhiên bị câu nói của Hoàng Tố Yên làm cho giật mình tỉnh giấc, Ma
Dật âm thầm ảo não tại sao ở trước mặt người ngoài mình lại mất cảnh
giác như vậy? Nếu như vừa rồi ngồi nói chuyện ở đó là đám trưởng lão, sợ rằng hắn đã chết từ lâu rồi!
“Người nọ vẫn ở trong một cái động trên đỉnh núi.”
“Chuyện của hắn, Ma cung có mấy người biết?”
“Ta cùng hai thuộc hạ.” Nếu để cho những trưởng lão đó biết, hắn còn chiếm được ưu thế sao? Chỉ sợ không sống nổi đến hôm nay đâu!
“Có thể mang ta đến đó không?”
Nghi ngờ liếc mắt nhìn Hoàng Tố Yên một cái, Ma Dật trầm ngâm một chút, gật gật đầu. Đứng dậy hướng cửa điện đi đến.
Hoàng Tố Yên cũng đứng dậy đi theo, đơn giản nói một câu như gió thoảng, “Chờ.”
Hạ Vân cùng Uyển Tùy hai mặt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...