Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang


Những thôn dân đi cùng xe nghe xong lời cha Tôn nói liền không khỏi cảm thấy cực kỳ khinh bỉ Tiền gia, rồi quay sang an ủi Lâm Văn, lui hôn với loại người vong ân phụ nghĩa là điều rất đúng đắn.

Lâm Văn dở khóc dở cười, chỉ đành giả vờ thẹn thùng cúi đầu không nói gì, nếu không thì y cũng không biết nên nói gì.

Đến khi trở về thôn, cuối cùng Lâm Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại ý thức được, còn có một hồi đại chiến đang còn chờ huynh đệ bọn họ.

Lâm gia nằm ở cuối thôn, muốn về được đến nhà sẽ phải đi ngang qua thôn.

Đống đồ lớn trên xe bò khiến cho thôn dân bị thu hút, chỉ chốc lát sau chắc chắn sẽ truyền đến tai Hoàng thị, đến lúc đó trong lòng bọn họ sẽ cồn cào, gần như ngay lập tức sẽ tìm đến cửa.

Nhưng không thể chờ bọn họ đến được, như vậy liền có vẻ bị động.


Tôn thúc đưa hai huynh đệ đến trước cửa nhà, còn cùng Tôn Khánh giúp hai huynh đệ họ đưa đồ vào trong viện.

Khi thu xếp ổn thỏa rồi, ông đang muốn cáo từ thì Lâm Văn vội vàng kéo phụ tử Tôn gia lại, đem một phần điểm tâm đưa qua.

“Tôn thúc đợi đã, phần điểm tâm này mọi người đưa về cho thím nếm thử đi, khoảng thời gian trước, nếu không có nhóm thúc thúc bá bá hỗ trợ giúp đỡ, huynh đệ chúng con chắc chắn không thể lo liệu được nhiều việc như thế, lát nữa chúng con còn muốn về bên đại phòng một chuyến, đành phải làm phiền Tôn thúc đưa về cho thím rồi.

”Cha Tôn nghe vậy thì trong lòng vừa vui mừng lại vừa chua xót,Trước kia, song nhi này luôn là người rất tĩnh lặng dễ thẹn thùng, nhưng xem ra, sau khi song thân qua đời, đã bức cho đứa trẻ này phải nhanh chóng trưởng thành.

Đau lòng cho hai đứa nhỏ, ông cũng không từ chối nữa, nhận lấy tâm ý của hai huynh đệ họ, nói.

“Đi sớm về sớm, truyện trong nhà thì cứ để tên tiểu tử A Khánh này giúp các con.

”“Ai, được ạ, cảm ơn Tôn thúc.

”Lâm Văn vui vẻ đáp lời.

Đợi khi Tôn thúc lên xe bò rời đi, Lâm Võ mới khó hiểu hỏi.

“Nhất định phải đi ngay bên giờ sao?”Trong lòng hắn đang cảm thấy rất khó chịu a.


Lâm Văn đang chọn thêm một ít đồ đưa qua cho đại phòng, vừa chọn vừa trả lời với Lâm Võ đang đứng một bên.

“Nếu không đi, bọn họ chắc chắn tới cửa gây náo loạn, đệ muốn như vậy sao?”Lâm Võ nhụt chí, chỉ có thể đồng ý.

“Được rồi, chúng ta cùng đi.

”Lâm Văn cười, đương nhiên phải cùng đi rồi, dù sao thì Lâm Võ cũng là Võ Đồ tam cấp, nếu Hoàng thị cảm thấy trong lòng không thoải mái mà nhào tới đánh ý, thì y chắc chắn sẽ bị thương mất, y sợ đau lắm đấy.

Sau khi chọn xong đồ y liền đưa một nửa cho Lâm Võ xách, cũng bảo hắn chuẩn bị bạc, sau đó lại vẫy tay với Tôn Khánh đang uống nước, lôi kéo Lâm Võ đi ra ngoài,Thật đúng là dù một khắc cũng không thể trì hoãn được.

Vừa ra cửa đã nhìn thấy người trong thôn, thôn dân thấy hai huynh đệ họ xách đồ ra ngoài, sao có thể không biết ý định của bọn họ chứ, vì vậy lập tức lớn tiếng kêu lên.

“Nha, hai đứa nhỏ này cũng thật có hiếu với nhị lão nhà mình quá đi, mới vừa về nhà chỉ sợ còn chưa uống được một ngụm nước nào a, vậy mà đã lại đi đưa lễ hiếu kính cho nhị lão rồi, chặc chặc, mua cái gì vậy a?”Trong lòng Lâm Văn cảm thấy vui vẻ, không cần tự mình mở miệng, vậy mà có người đã phối hợp rồi, vì vậy y liền mỉm cười với vị thím tốt bụng này.

Sau khi y nói ra những thứ mình đã mua, thìm kia liền cả kinh thở dài, rất nhiều thôn dân cũng bị thu hút tới, y lập tức thu hoạch được một đống lời khen.


Đợi đến khi huynh đệ Lâm Văn đã đi xa, vị thím kia đứng tại chỗ nói.

“Không nghĩ một song nhi như Lâm Văn lại lanh trí như vậy, chỉ sợ tính toán của Hoàng thị không thực hiện được rồi.

”Nói rồi lại che miệng cười, vừa rồi Lâm Văn còn nói, y còn chuộc lại mười mẫu đất ruộng, hai trăm lượng bạc này còn có thể thừa lại bao nhiêu chứ?“Trước kia có Trần thị che chở, cho nên mới không thể hiện ra đấy nhỉ, dù sao cũng là con do Trần thị sinh ra, cũng phải giống Trần thị chứ.

”Có người tiếp lời, dù sao Trần thị vốn là người rất biểu xử sự, Hoàng thị không ít lần phải chịu nghẹn khuất dưới tay Trần thị đấy a.

☆.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận