Đương nhiên Lục Văn Thụy nhìn không được hình ảnh đó, y chỉ biết là mình đã ở trong bóng tối thật lâu, cho đến khi y rốt cục cảm giác được đau đớn, y mới chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt đúng là khuôn mặt quen thuộc của Mễ Lai Khắc. Người mà y mong nhớ ngày đêm, cảm thấy rất khiếp sợ, y thật không ngờ mình còn có thể trở lại bên người Đại Thước, đây thật sự làm cho y kinh hỉ! Y bình tĩnh nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt, lúc này đối phương tựa hồ đang ôm chính mình ngủ. Chỉ là từ lông mi nhíu chặt của đối phương thì có thể thấy được đối phương ngủ không thực an ổn, chỉ thấy hốc mắt đối phương một mảnh tối đen, trên cằm đều bị râu che kín, nói thật, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy trên mặt đối phương xuất hiện râu, dĩ vãng đối phương đều mang vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái, xem ra gần nhất đối phương thật sự là mệt muốn chết rồi.
Lục Văn Thụy nhìn khuôn mặt tiều tụy của đối phương, cảm giác rất đau lòng, y nhịn không được vươn tay chạm nhẹ vào gương mặt gầy yếu trước mặt, thẳng đến khi cảm giác được những gì mà ngón tay truyền đến, lúc này y mới thật sự tin mình đã về tới bên người Đại Thước, giờ khắc này trong lòng y thật sự là vô cùng cảm động cùng thỏa mãn.
Tiếp theo tay Lục Văn Thụy di chuyển, bắt đầu khẽ vuốt đôi mày đang nhíu chặt của đối phương, đang lúc y thoáng dùng lực đem cặp mày anh tuấn của đối phương tách ra thì một bàn tay màu tiểu mạch đột nhiên chụp lấy ngón tay trắng nõn của y.
Lục Văn Thụy ngẩng đầu liền nhìn thấy đôi mắt màu thâm lam có chút kinh ngạc của đối phương, trong mắt có khiếp sợ cùng mừng như điên. Hai người lẳng lặng nhìn nhau thật lâu, tựa hồ đều rất cảm động khi “Cửu biệt gặp lại”, Lục Văn Thụy nhìn bạn lữ đã hơn nửa năm không gặp, ánh mắt không thể ức chế đã ươn ướt lên.
Lục Văn Thụy vùi đầu vào trong lòng đối phương, một bên lắng nghe nhịp tim trầm ổn của đối phương, một bên yên lặng chảy nước mắt. Mễ Lai Khắc cảm thụ được ngực mình truyền đến một trận ướt át, *cảm thấy hơi hơi vừa kéo*, hắn nhịn không được đem đối phương càng ôm xiết vào trong lòng mình. Khóe mắt của hắn cũng chậm rãi chảy xuống hai hàng nước mắt, hiện tại hắn vô cùng cảm kích thần thú, Thụy có thể tỉnh lại, rõ ràng đã trở lại bên người mình, hắn thật sự cao hứng!
Hai người cứ như vậy đều tự phát tiết vừa thông suốt, qua nửa ngày, đột nhiên trong không khí vang lên một tiếng “Cô lỗ”, Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy mang vẻ mặt đỏ bừng, nhịn không được bật cười, tiếng cười trầm thấp của hắn cứ như vậy vang lên bên tai đối phương, điều này làm cho Lục Văn Thụy cảm giác lỗ tai của mình càng đỏ. Mễ Lai Khắc thấy thế cười đến càng vui vẻ, thẳng đến khi Lục Văn Thụy hung hăng trừng hắn một cái, hắn lúc này mới cố nén ý cười, mở miệng nói:
”Thụy, ngươi đã hôn mê hơn nửa tháng, trong khoản thời gian này, ngươi căn bản là không thể ăn cơm như bình thường, mấy ngày nay ta chỉ có thể uy ngươi uống một ít thức ăn lỏng, cho nên hiện tại ngươi cảm giác được đói là thực tự nhiên.”
Dứt lời, hắn yêu thương phủ phủ mái tóc dài của đối phương, Lục Văn Thụy nghe vậy có chút kinh ngạc ngẩn người, nguyên lai thời gian nửa năm y ly khai, ở trên địa cầu là hơn nửa năm, tại thú nhân thế giới, y mới chỉ hôn mê hơn nửa tháng mà thôi, xem ra thời gian giữa hai thế giới không phải giống nhau. Hoàn hảo, y không có đi quá lâu, bất quá Mễ Lai Khắc nói trong khoảng thời gian này đều là hắn uy chính mình ăn gì đó, trong tình huống chính mình hoàn toàn không có ý thức, chẳng lẽ hắn đều là dùng miệng đối miệng để uy thức ăn cho mình sao? Nghĩ đến đây, mặt của y lại một lần nữa đỏ lên.
Mễ Lai Khắc có chút kỳ quái nhìn bạn lữ nhà mình hôm nay tựa hồ trở nên đặc biệt thẹn thùng, không biết đối phương là bị làm sao vậy? (^_^) Chẳng lẽ thân thể có chỗ nào không thoải mái sao? Nghĩ như vậy, hắn có chút vội vàng hỏi:
”Thụy, ngươi cảm giác có chỗ nào không thoải mái phải không? Ngươi nhanh nói cho ta biết!”
Lục Văn Thụy nhìn bộ dáng gấp gáp của Đại Thước, đành phải thu hồi ngượng ngùng trong lòng mình, vẻ mặt ôn hòa cười nói:
”Đại Thước, ta không phải cảm giác không thoải mái, ngược lại, vì cái gì ta đều nằm ở trên giường hơn nửa tháng, theo lý thuyết, cơ thể của ta đã không nhúc nhích lâu như vậy, khi ta tỉnh thì cảm giác hành động thật tự nhiên, đây là vì cái gì đâu?”
Mễ Lai Khắc nhìn vẻ mặt tò mò của bạn lữ nhà mình, nhìn đối phương một bên hỏi một bên giơ tay múa chân, đột nhiên cảm giác Thụy như vậy thật sự đáng yêu,[Yuki-Hana: anh lúc nào mà chẳng thấy Thụy đáng yêu] vì thế ngay khi đối phương còn đang lải nhải, hắn nhịn không được hôn vào đôi môi đối phương. Đây là một cái hôn tràn ngập ôn nhu cùng tương tư, hai người đều rất hưởng thụ loại phương thức tứ chi trao đổi này.
Sau một thời gian dài hôn nồng nhiệt, hai người thở hổn hển đối diện nhau, bọn họ trán chạm trán, lẳng lặng nhìn ảnh ngược của mình trong mắt đối phương, cảm giác giờ khắc này thật sự rất hạnh phúc cùng thỏa mãn, hai người không hẹn mà cùng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hy vọng cuộc sống như vậy có thể vẫn sẽ tiếp tục.
Đương nhiên cuối cùng Lục Văn Thụy vẫn chiếm được đáp án, nguyên lai trong khoảng thời gian y hôn mê, mỗi ngày Mễ Lai Khắc đều giúp y xoay người cùng mát xa thân thể, cho nên thân thể của y mới không bởi vì nằm ở trên giường trong một thời gian dài mà trở nên cứng rắn không chịu nổi.
Sau khi Lục Văn Thụy biết chuyện này, cảm thấy rất là cảm động, đây là bạn lữ mà y lựa chọn, y cảm thấy việc đúng đắn nhất đã làm chính là lúc trước khi ở trong Hắc Chiểu rừng rậm đã thu lưu Mễ Lai Khắc, nếu không bọn họ căn bản là sẽ không có bắt đầu, có đôi khi, duyên phận giữa người với người chính là kỳ diệu như vậy.
Sau một trận lo lắng cho tình trạng thân thể của Thụy và chuẩn bị tốt một bữa ăn sung túc, Mễ Lai Khắc liền đi ra cửa tìm phụ thân nhà mình, muốn đối phương hảo hảo kiểm tra cho Thụy một phen nhằm xác định thân thể của Thụy có hoàn toàn khôi phục hay không?
Cho nên khi Lục Văn Thụy vừa mới ăn uống no đủ thì thấy được Khoa Lan cùng Tạp Lạc Tư đi theo sau Mễ Lai Khắc vào nhà, hai người bọn họ nhìn thấy Lục Văn Thụy đã tỉnh lại, đều cảm giác rất vui mừng, mấy ngày này bọn họ cũng thực sốt ruột, bọn họ nhìn Mễ Lai Khắc càng ngày càng trầm mặc, tinh thần càng ngày càng sa sút, đều rất sợ đối phương sẽ đi theo Lục Văn Thụy vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Hiện tại hết thảy đều đã qua, bọn họ rốt cục có thể yên tâm, như vậy là tốt rồi, làm cha mẹ đều hy vọng các con có thể hạnh phúc, như vậy bọn họ cũng sẽ cảm thấy an ủi.
Lục Văn Thụy cảm nhận được thiện ý cùng quan tâm trong mắt hai người bọn họ, đột nhiên cảm giác hốc mắt nóng lên, vì cái gì khi ở địa cầu, cha mẹ lại có thể đối đãi lạnh băng với mình như vậy, thậm chí là vô tình lợi dụng mình, mà tại thú nhân thế giới này, mọi người vốn không hề có quan hệ huyết thống với mình mà lại có thể quan tâm mình như vậy đâu?
Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc ở một bên, đột nhiên cảm giác hết thảy những gì hiện tại y có được đều là do Đại Thước mang đến, nếu lúc trước y không cùng hắn rời đi Hắc Chiểu rừng rậm, cùng nhau đi vào Thái Cách bộ lạc, có lẽ cả đời y cũng sẽ không nhận được nhiều đối đãi ôn nhu đến như vậy, Lục Văn Thụy tràn ngập cảm kích đối với việc chính mình có thể xuyên qua thời không đi vào thế giới này. Lục Văn Thụy thật sự may mắn, tại một thời không hoàn toàn bất đồng với thế giới của mình, y có được tình yêu, tình bằng hữu cùng thân tình, y thật sự cảm thấy thấy đủ, huống chi y còn có được ba cái kết tinh tình yêu của mình cùng Đại Thước, nhân sinh của y thật sự viên mãn.[Yuki-Hana: em mà ko viên mãn nữa là để em xuyên qua Châu Phi luôn cho biết mùi đau khổ]
Lục Văn Thụy mang vẻ mặt kích động nhìn Mễ Lai Khắc, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi,
”Đại Thước, cám ơn ngươi!”
Đã đem đến cho ta nhiều ôn nhu cùng thỏa mãn như vậy, có thể gặp được ngươi, yêu ngươi, cùng ngươi làm bạn, ta thật là một người may mắn, ta nhất định sẽ hảo hảo quý trọng ngươi cùng gia đình của chúng ta, nhất định!
Mễ Lai Khắc có chút nghi hoặc liếc nhìn Lục Văn Thụy một cái, gặp trong mắt đối phương tràn đầy nhu tình, nên hắn cũng không tiếp tục truy vấn đối phương về ý tứ của câu nói vừa rồi, trong cảm nhận của hắn, chỉ cần Thụy có thể cảm thấy cao hứng thì tốt rồi, những chuyện khác đối với hắn cũng không trọng yếu!
Sau đó Khoa Lan làm thêm một lần kiểm tra thân thể tổng quát cho Lục Văn Thụy, thì xác nhận đối phương trừ bỏ có chút thiếu dinh dưỡng thì không còn vấn đề gì nữa, đấy cũng chỉ là một vấn đề nhỏ thôi, hiện tại Lục Văn Thụy đã tỉnh táo lại, về sau có thể ăn cơm bình thường, chỉ cần trong khẩu phần ăn chú ý thêm nhiều hơn một ít thức ăn bổ dưỡng và thảo dược là có thể điều trị tốt cho thân thể của y.
Mễ Lai Khắc nghe vậy nhịn không được thở ra một hơi, giờ khắc này hắn rốt cục buông xuống lo lắng trong suốt hơn phân nửa tháng nay, có thể chân chính thở phào một hơi. Lục Văn Thụy thấy thế chỉ là vươn tay ra cầm lấy bàn tay to lớn của đối phương, mười ngón tay đan vào nhau, hai người yên lặng cảm thụ được giờ khắc an bình này.
Mà Tạp Lạc Tư cùng Khoa Lan đã sớm ly khai sau khi kiểm tra xong, đem không gian để lại cho Mễ Lai Khắc cùng Lục Văn Thụy, bọn họ biết hiện tại hai người trong phòng nhất định không muốn có người khác quấy rầy, cho nên hai người bọn họ liền tránh đi chỗ khác, làm người, đặc biệt làm trưởng bối thì phài biết thức thời một chút, không phải sao?
Sau một lúc cảm khái, đột nhiên Lục Văn Thụy kêu to một tiếng:
”Đại Thước, bảo bảo của chúng ta đâu? Như thế nào ta tỉnh lại lâu như vậy mà vẫn không có nhìn thấy bọn họ đâu? Ta không nhớ rõ nhà chúng ta còn có phòng ngủ khác a?”
“Thụy, ngươi đừng sốt ruột, các bảo bảo đều tốt lắm, mấy hôm trước bởi vì ta phải vội vàng chiếu cố ngươi, trừ bỏ đi phòng bếp nấu cơm, ta cơ hồ cũng không rời khỏi giường, cho nên không tiện quan tâm bảo bảo. Sau đó phụ thân biết liền trực tiếp đem các bảo bảo mang về chiếu cố, mỗi ngày bọn họ đều mang bảo bảo lại đây nhìn ngươi, hiện tại các bảo bảo đã béo một vòng, nhìn bạch bạch nộn nộn rất là đáng yêu! Hôm nay vào ban ngày, các bảo bảo nhóm đã tới, đáng tiếc lúc ấy ngươi còn không có tỉnh lại. Ngươi nếu nhớ bọn nhỏ, chúng ta đến nhà phụ thân đem các bảo bảo trở về đi?”
Nói xong, hắn trấn an sờ sờ đầu đối phương, Lục Văn Thụy cũng không có để ý đến hành động này. Y nghe xong thì thoáng suy tư một chút, tiếp theo nói:
”Hay là quên đi, Đại Thước, hôm nay đã khuya, phỏng chừng các bảo bảo đều đã ngủ, ta không nên đi đánh thức bọn họ, hôm nay chúng ta ngủ sớm một chút, ngày mai đi tiếp bọn họ trở về đi, không biết bọn họ có nhớ phụ thân này hay không nữa?”
Mễ Lai Khắc gật gật đầu,”Ân, ngươi nói cũng đúng, bình thường các bảo bảo đều ngủ sớm, hơn nữa bọn họ tựa hồ có chút rời giường khí [dễ nóng giận, bực bội khi mới thức], nếu đang ngủ mà bị gọi thức thì sẽ oa oa khóc lớn lên, mặc kệ người khác hống như thế nào cũng không dừng lại.”
Lục Văn Thụy nghe xong mỉm cười,”Kỳ thật ta cũng có tật xấu này, không nghĩ tới các bảo bảo lại bị di truyền đến. Ha ha! Đại Thước, ta nghĩ tắm rửa trước, đã hơn nửa tháng không tắm rữa, trên người nhất định thực ô uế đi!”
Mễ Lai Khắc nghe vậy không khỏi bật cười, hắn có chút ôn hòa nói:
”Thụy, ta biết ngươi có thói quen tắm rửa mỗi ngày, cho nên trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, mỗi ngày vào buổi tối, ta đều ôm ngươi cùng nhau phao tắm, sau khi tắm rửa xong, ta còn thuận tay mát xa một chút cho ngươi, ngươi không cần lo lắng trên người mình không sạch sẽ, mỗi lần ta đều giúp ngươi tẩy thật sự… Sạch sẽ!” (^_^).
Nguyên bản Lục Văn Thụy nghe lời nói của đối phương thì thực cảm động, y không nghĩ tới Đại Thước cư nhiên cẩn thận săn sóc như vậy, luôn suy nghĩ cho y, nhưng khi nghe đến hai chữ “Sạch sẽ” mà đối phương cố tình cường điệu kia, y có chút thẹn quá thành giận, chắc chắn người này nhân lúc y hôn mê, lấy cớ tắm rửa đã ăn không ít đậu hủ đi?
Trong đầu Lục Văn Thụy nhịn không được hiện ra hình ảnh bản thân vô lực xụi lơ trong lòng đối phương, mà đối phương lại giở trò bừa bãi với mình, muốn làm gì thì làm, tưởng tượng như vậy, y có chút tâm lý bất bình, dựa vào cái gì khi y không có sức phản kháng mà lại bị đối phương như vậy như vậy a? Đáng giận, lần sau nhất định phải từ trên người đối phương đòi lại hết!
Mà Mễ Lai Khắc đương nhiên không biết bởi vì mình nhất thời đắc ý vênh váo đã làm cho bạn lữ nhà mình âm thầm hạ quyết tâm, đòi lại hết những tiện nghi mà mình đã chiếm trong mấy ngày nay, lúc này hắn chỉ cảm giác phía sau lưng chợt lạnh, nhưng lại không biết nói là vì cái gì, chỉ có thể nói, Đại Thước ngươi tự làm tự chịu đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...