Xuyên Việt Chi Thanh Thanh Mạch Tuệ


Chương 15: Sữa dê
Hơn một tháng, Tây Viễn bán rau dưa trong nhà kiếm được hai mươi lượng bạc, cộng với cả số bạc còn dư lại của đợt bán bắp cải trước được cả thảy hai mươi lăm lượng, sau trừ đi số tiền bỏ ra mua thuốc cho Vệ Thành thì còn khoảng mười lăm lượng.

Trong lúc này, nương Tây Viễn sau khi đi 'thập dặm bát thôn' hỏi thăm chuyện mua bán gà vịt, cuối cùng cũng mua về được một trăm con tất cả.

Giá gà và giá vịt là 1 văn 3 con, giá ngỗng là 1 văn 2 con, trong lúc mua qua bán lại có chênh nhau từ một đến nửa văn tiền, Tây Viên đều làm tròn cho người ta cả.

Tổng số tiền chi cho việc này là một trăm mười văn tiền.
Mua về xong, nãi nãi và nương liền tỉ mỉ hầu hạ bọn nó.

Lúc này gia cầm vẫn đang còn nhỏ, Tây Viễn kiếp trước chỉ từng thấy qua cách chăn nuôi của người nhà chứ từng động tay bao giờ, cho nên kiếp này kiên quyết giao quyền quyết định vào tay nãi nãi và nương mình, y chỉ thỉnh thoảng đứng cạnh chỉ đạo một chút thôi.
Người trong thôn sở dĩ không muốn bỏ công nuôi gia cầm là bởi họ sợ tiêu tốn quá nhiều lương thực thực phẩm, về phương diện khác còn sợ nuôi không sống nổi, phí công phí sức -- chỉ sợ một hồi ôn dịch bùng phát, sẽ khiến tất cả gia cầm chết đi.

Cũng để tránh chuyện này xảy ra, Tây Viễn dặn kĩ gia gia và cha phải tìm vôi sống về, bôi lên bên trong hàng rào để tiêu độc khử trùng hàng ngày, đôi khi còn phải vẩy cả giấm ra xung quanh để ngăn chặn mọi nguy cơ có thể xảy ra.

Số gia cầm này được nuôi phía sau vườn nhà họ, cho nên không hề dính dáng gì tới người.

Tây Viễn cũng dặn kĩ nãi nãi và nương sau khi cho chúng ăn thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Tuy người lớn trong nhà đều thắc mắc về ý tưởng lần này của Tây Viễn, nhưng sự thực là y đã vài lần kiếm tiền thành công về cho gia đình, khiến bọn họ không hề nghi ngờ trực tiếp làm theo những gì y dặn.
Tây Vi và Vệ Thành thấy trong nhà nuôi nhiều vật nhỏ như vậy, liền phi thường cao hứng, ngày nào cũng xách rổ nhỏ lên vùng đất hoang, hái chút rau dại về cho chúng ăn.

Ca ca từng nói, có thể hái về ít rau rền, bà đinh, tể thái, khổ qua cho gà vịt ăn, hai tiểu tử kia liền cong mông làm theo.

Sau khi nhìn thấy đống thành quả lao động của mình bị lũ gia cầm nho nhỏ tranh nhau ăn đến khoan khoái, chúng lập tức cảm thấy kiêu ngạo vô cùng, trong lòng cũng cực kỳ cao hứng.


Bà đinh, khổ qua có tác dụng hạ hỏa, để gia cầm ăn rất bổ thân thể, đương nhiên, chỉ dựa vào thành quả lao động của hai tiểu tử kia chắc chắn là không đủ dùng, lũ gia cầm lại vẫn còn nhỏ không thể chỉ ăn mỗi rau dưa, cho nên Tây Viễn bảo cha đi vòng quanh thôn mua về một số lượng cám trấu lớn, thực hiển nhiên số cám trấu nhà họ đã không thể đủ dùng.

Đợi đến khi nhóm tiểu gia cầm này lớn hơn, Tây Viễn sẽ nuôi thả chúng ở đất hoang, để chúng tự mình kiếm mồi.
Trừ bỏ số gà vịt này, Tây Viễn còn nhờ nhóm đại nhân hỏi thăm xem có nhà nào trong thôn muốn bán dê mẹ đang cho con bú không, kết quả nương mua được một con từ nhà bà ngoại về, là một con dê mẹ mang theo tiểu dê con của mình, con dê con kia mới sinh chưa được bao lâu nên sữa dê mẹ khá dồi dào.

Vì nhà họ mua liền một lúc hai con dê nên giá thành cũng được ưu đãi, tất cả chỉ hết một xâu rưỡi tiền.

Người lớn trong nhà tuy có chút đau lòng bạc vừa kiếm được đã phải nhả ra, những thấy Tây Viễn kiên trì cũng không phản đối.
Mua dê về, Tây Viễn liền bắt tay chuẩn bị công cuộc vắt sữa dê, nhưng dựa vào kỹ thuật của y lại chẳng vắt ra được tí nào, ngược lại thiếu chút nữa còn bị dê mẹ đá cho ngã sấp xuống đất, cho nên lần vắt sữa dê đầu tiên của Tây Viễn chính là thất bại như vậy.
Sau hôm đó, sáng sớm nào cũng sẽ có người thay Tây Viễn làm chuyện này, bốn đại nhân trong nhà, ai dậy sớm hơn thì người đó đi vắt sữa dê.

Chờ tới khi Tây Viễn ngủ dậy, chỉ việc vào bếp dùng chảo đun nóng lên cho Tây Vi và Vệ Thành uống.

Tây Vi uống được hai lần, về sau có bảo thế nào nó cũng không chịu uống nữa, thứ này quá khó uống lại còn có mùi hôi.

Tuy Vệ Thành cũng thực chán ghét, nhưng nhìn ca ca sáng nào cũng phải dậy sớm tân tân khổ khổ nấu cho mình, liền bịt chặt mũi cố gắng nuốt xuống giống mỗi lần uống dược.

Tây Viễn thấy bọn nhỏ có thái độ như vậy liền nếm thử xem sao, quả nhiên hương vị không dễ uống, y nghĩ một chút bèn lên trấn trên mua ít lá trà về, mỗi lần nấu sữa sẽ cho một hai lá trà vào bên trong, ngoài ra y còn trồng thêm ít hoa lài ngoài vườn, chờ tới đầu hạ hoa nở, sẽ hái xuống phơi nắng xong cho vào nấu sữa.
Sau khi xóa sạch vị tanh nồng trong sữa dê, mùi vị của nó đặc biệt thay đổi trở nên thơm ngon hơn rất nhiều, không chỉ khiến Vệ Thành yêu thích, mà còn khiến Tây Vi bắt đầu chờ mong được uống mỗi ngày.

Có đôi khi nấu hơi nhiều sữa, Tây Viễn cũng sẽ tự mình uống một chén tâm bổ cho thân thể.

Còn về phần gia gia, nãi nãi, cha nương thì chỉ uống được hai lần, liền bắt đầu từ chối nói là uống không quen.

Tây Viễn biết bọn họ nói vậy là do lo sợ không còn sữa để bọn nhỏ uống, nên cũng không miễn cưỡng.


Đợi đến khi điều kiện trong nhà tốt hơn, y lại mua thêm hai con dê nữa là sẽ chia đủ cả thôi.
Lần này Tây Viễn quyết định mua dê không phải chỉ để nuôi, mà còn là vì Vệ Thành.

Thân thể Vệ Thành vẫn đang trong quá trình điều trị, tuy không phải liên tục uống thuốc như mùa đông, nhưng y không muốn còn chưa dứt điểm đã phải ngừng lại.

Tây Viễn nghĩ cứ uống thuốc mãi cũng không phải là cách gì tốt, vẫn quan điểm 'dược bổ không bằng thực bổ' (nghĩa là uống thuốc tẩm bổ không bằng ăn uống đầy đủ) , Tây Viễn nghĩ tới sữa dê, đây là một trong những món khá phong phú dinh dưỡng, nếu không chỉ dựa vào cơm canh nông gia và vài món ăn vặt Tây Viễn nghĩ ra, thật chỉ đủ giải quyết ấm no mà thôi.
Kết quả hơn hai tháng sau, khí sắc Vệ Thành tốt hơn rất nhiều, thầy Lý khám tổng quát một lần, quyết định lại thay đổi phương thuốc mới.

Ông nói chỉ cần tiếp tục kiên trì, thân thể Vệ Thành có hy vọng khôi phục triệt để, sẽ khỏe mạnh lại như xưa.

Tây Viễn nghe vậy trong lòng thực vui vẻ, cảm thấy bản thân mình dùng đúng phương pháp rồi.
Người uống sữa dê đạt được hiệu quả cao nhất là Tây Vi, chỉ ngắn ngủn hơn hai tháng, tiểu tử kia đã phát triển hẳn một vòng từ chiều cao cho đến cân nặng, tuy không quá béo lên nhưng thân thể lại phổng phao hơn nhiều, nhìn qua trông chả khác con nghé con là mấy.

Vệ Thành thì vẫn như cũ, tuy không phát triển bề ngoài nhưng tinh thần lại minh mẫn hơn nhiều.

Hắn có một đôi mắt hoa đào nghịch ngợm, mỗi lần cười rộ lên sẽ cong cong trông chẳng khác gì trăng lưỡi liềm, hai tròng mắt đen láy, bên trong thỉnh thoảng lại lóe ra quang mang lấp lánh như những ngôi sao ban đêm, khiến người đối diện dễ dàng bị cuốn vào đó.
"Nương Thành tử lớn lên rất đẹp, cũng bởi vậy nên mới bị Vệ lão nhị ép cười về, dẫn đến buộc phải tự tử.

Chỉ tiếc mệnh nàng ta không hảo, không được hưởng phúc." Nương Tây Viễn khẽ thở dài.
"Sao mẹ hắn lại phải gả cho gã ta, từ chối không được sao nương?" Tây Viễn cảm thấy bên trong nhất định phải có ẩn tình.
"Ai mà biết được, phỏng chừng Vệ lão nhị nghĩ ra cách gì đó buộc nàng phải cưới.

Hôm thành thân, nàng khóc suốt một đường từ nhà mẹ đẻ tới thôn ta." Nương Tây Viễn lại thở dài một tiếng nữa
Tây Viễn cũng trầm mặc theo, không phải đương sự sẽ vô pháp hiểu rõ nội tình, gia đình bên ngoại Vệ Thành từ đó tới giờ cũng chưa tới Tây gia lần nào, không hiểu là do giả bộ không biết hay thực không biết rõ tình huống hiện tại.


Bất quá Tây Viễn cũng không cần bọn họ tới đây, Vệ Thành có Tây gia che chở là đủ rồi.
Vừa mới đầu xuân, Tây Viễn thả cho Vệ Thành tự do bay lượn, hắn lúc đầu hưng phấn chạy chơi được vài ngày, xong năm ngày gần đây lại chỉ ngồi yên trong nhà, loanh quanh luẩn quẩn vậy quanh Tây Viễn hoặc một mình chơi ở trong sân.

Tây Viễn trộm hỏi thăm Tây Vi nguyên do, mới biết chuyện có hài tử đánh nhau với Vệ Thành, mắng hắn bị cha ruột bán đi làm nô tài cho Tây gia, không xứng chơi với chúng nó.

Vệ Thành sau khi nghe xong liền hung hăng đánh cho hài tử vô liêm sỉ kia một trận.

Từ đó về sau không ra ngoài chơi nữa, cũng không thấy tìm Tây Viễn khóc lóc kể lể, có lẽ tự hắn cảm thấy những lời này nói rất phải, bản thân mình không giống người ta, thời điểm Tây Viễn giao tiền cho Vệ lão nhị hắn cũng đã tận mắt nhìn thấy.
Tây Viễn không khuyên bảo Vệ Thành, cũng không đi tìm thằng nhóc để kia tính sổ.

Tiểu hài tử thì biết gì chứ, mấy lời đó chắc chắn là nghe người lớn trong nhà kể lại.

Một mình Tây Viễn lại không thể mở miệng giải thích cho tất cả mọi người hiểu được chuyện này.

Về sau Vệ Thanh vẫn còn phải tiếp tục sống ở đây, lũ tiểu tử kia tuổi tác lại không chênh lệch nhiều với hắn, chắc chắn sẽ trở thành đồng bọn trọng yếu, cho nên y muốn lũ trẻ tự mình giải quyết mọi chuyện.
Cũng từ ngày đó, Tây Viễn làm hai bao cát to treo cao trong viện nhà mình.

Sáng sớm mỗi ngày y sẽ dẫn Tây Vi và Vệ Thành chạy mấy vòng trong sân, sau đó dạy chúng cách đấm bao cát sao cho đúng nhất, thời lượng tăng lên theo từng ngày.

Tây Viễn nghĩ chỉ cần kiên trì thì thể lực chúng nó có thể nâng lên, lúc đánh nhau với hài tử khác cũng không phải chịu thiệt thòi.
Mặt khác, Tây Viễn còn đi nhặt về vài tấm gỗ xoan đào nhỏ, làm cho Tây Vi và Vệ Thành mỗi đứa một cây đao cùng một cây kiếm gỗ.

Cả hai thanh đều mài bóng loáng, ở phía đằng chuôi còn quấn vải hoa của nãi nãi lên, nhìn qua có vẻ rực rỡ và phong cách vô cùng.

Cha Tây Viễn thấy y ngồi làm, cũng cẩn thận dùng số gỗ thừa còn lại điêu khắc ra ba thanh dao găm nhỏ, cho ba hài tử nhà mình một người một chiếc.

Sau khi làm xong ông còn tỉ mẩn dùng dây tơ hồng xỏ xuyên qua để chúng có thể đeo lên cổ, nghe nói đeo thứ này có thể giúp trừ tà.
Đao kiếm làm xong, Tây Viễn liền dạy cho Vệ Thành và Tây Vi một bộ võ thuật thời hiện đại, mang tên 'Thái Cực quyền'.


Bộ Thái Cực này từng được y múa trong ngày kỷ niệm thành lập trường hồi theo học nghiên cứu sinh.

Đợi chúng học xong có thể mang ra hù những tiểu hài tử khác, để xem lúc đó còn ai dám bắt nạt hai tiểu tử nhà y không.

Ngoài ra học Thái Cực còn giúp thân thể Vệ Thành nâng cao sức đề kháng, cho nên Tây Viễn rất nghiêm khắc yêu cầu hắn mỗi ngày phải múa một lần.
Bình thường không có việc để làm, Tây Vi sẽ chạy chơi mất dạng, chỉ còn mình Vệ Thành ở nhà với Tây Viễn, y sẽ dẫn hắn đi trộm trứng chim trên cây, bắt ếch hoang ngoài đồng, dạy hắn cách nhử dế chui lên khỏi mặt đất, còn làm cả lồng đựng dế cho hắn chơi.

Tới lúc dạy xong, y lại làm hai cái ná (một cái cho Tây Vi) đưa hắn đi bắn chim.

Vệ Thành ở mặt này rất có thiên phú, chưa tới nửa tháng đã luyện ra bài ra bản, chỉ cần nâng tay một cái thôi cũng sẽ bắn rớt được một con chim sẻ từ trên cây xuống.

Bất quá hiện tại hắn còn khá nhỏ, nên khí lực chưa đủ để bắn trúng các vật ở đằng xa.

Tây Viễn cũng dặn dò kĩ càng là không được phép cầm ná đi bắn người khác.
Điều này cũng đủ để Vệ Thành có thể khoe khoang với nhóm hài tử trong thôn rồi.

Hắn hiện tại chính là nhân vật được sùng bài nhất ở nhóm này.

Mỗi lần hắn xuất hiện, là bọn nhỏ lại hai mắt sáng long lanh, chăm chú nhìn Vệ Thành tay phải dùng ná bắn rớt chim từ trên cành rơi xuống, tay trái cầm kiếm múa Thái Cực quyền hết sức hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang, bên hông còn đeo đao nhỏ bằng gỗ do Tây Viễn tự tay làm, đằng sau chạy theo một đám đàn em nho nhỏ, trong đó còn có một đứa cầm lồng dế do hắn tự bắt được.
Những hài tử lúc trước từng đánh từng mắng Vệ Thành, hiện giờ muốn lấy lòng hắn còn chẳng kịp.

Vệ Thành thấy đứa nào thuận mắt sẽ dẫn theo nó cùng nhau đi chơi, thấy đứa nào không thuận mắt sẽ trực tiếp coi như không thấy.

Ca ca nói chỉ cần có bản lĩnh thì cái gì cũng không phải sợ! Hắn nhất định sẽ làm được điều này!
.
P/s: Có lỗi type làm ơn bảo tớ nhé ^^
Nhân tiện, Vệ tiểu công nhà mình đoạn trên trông thực 'xã hội đen' nha :))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui