Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Khi Phượng Thần Anh trở lại Diên Phi viện, đã là đêm yên nhân tĩnh. Trong sân bốn phía bị mười tên cao thủ vây quanh, trong đình chung quanh những góc hôn ám cũng ẩn tàng ba gã tử sĩ, Ưu nhi cùng Mặc Trúc đã trở về đang trên thềm đá canh giữ cửa phòng, biểu tình có chút mệt mỏicùng đờ đẫn.

Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Ưu nhi cùng Mặc Trúc cảnh giác ngẩng đầu, nhìn thấy là Phượng Thần Anh thì hoảng sợ, nhất tề đứng lên.

“Lão gia, ngài đã trở lại.” Ưu nhi cúi đầu nhẹ giọng nói. Mặc Trúc thế nhưng thật ra lòng tràn đầy nghi hoặc, hôm nay nhiễu loạn rất lớn, hắn còn tưởng rằng Phượng Thần Anh không trở lại chứ.

“Ân, Phi nhi hôm nay thế nào?” Phượng Thần Anh nhìn cửa phòng đóng chặt hỏi.

“Công tử sáng nay cùng giữa trưa dược cũng chưa uống, đêm nay thì đã uống rồi, còn ăn thêm một chén cháo tổ yến. Bất quá khí sắc vẫn rất kém cỏi, cả người giống như mất hồn --” Ưu nhi cảm thấy sau lưng đau xót, ý thức được chính mình nói điều không nên nói, nhanh chóng ngậm miệng. Mặc Trúc thu hồi tay, cúi đầu vụng trộm ném hắn một cái xem thường.

Phượng Thần Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua Ưu nhi, nói: “Được rồi, các ngươi thủlại đây, ta vào xem hắn.”

“Dạ, lão gia.” Ưu nhi Mặc Trúc cùng tuân lệnh.

Phượng Thần Anh mang theo tâm tìnhthật cẩn thận, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, sau đó lại nhẹ nhàng khép lại. Chậm rãi đi hướng nội thất, như là sợ bừng tỉnh ngườiđang ngủ, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cơ hồ cũng không nghe thấy.

Xốc lên tấm màn dày nặng ngăn cách ngoại thất, Phượng Thần Anh khẩn trương đến cả hô hấp đều ngừng lại. Đợi thấy rõ Đường Phi đangnằm nghiêng ngủ, mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn sợ lại nhìn thấyánh mắtngày đó Đường Phi nhìn hắn, vô tình lạnh như băng, thậm chí một chút hận ý đều không có. Lời Đường Phi nói hôm đó, tựa như một lưỡi đaosắc bén, một đao một đao chém ở trong lòng hắn.

Vô thanh chậm rãi đến trước giường, Phượng Thần Anh cẩn thận ngồi vào trước giường, dùng đầu ngón tay một chút một chút vẽ theokhuôn mặt anh tuấn củaĐường Phi, cũng không dám chạm vào da thịthắn. Mắt phượng mang theo ba phần thương tiếc bảy phân nhu tình, mê luyến nhìn chăm chú vào ngủ nhan(dung nhan khi ngủ)không quá an ổn củahắn.

Mi phong giật giật nhíu lại, Phượng Thần Anh bỗng dưng thu hồi tay, khẩn trương nhìn chằm chằm Đường Phi. Hoàn hảo Đường Phi chỉ bởi vì hai tay bị trói buộc mà cảm thấy không thoải mái nên hơi lắc lắc cổ tay, không có tỉnh lại. Cốc Dương hạ dược có cho thêm chút thảo dược an thần, có thể làm cho Đường Phi ngủ ngon một chút, vì vậy xác suất hắn tỉnh lại vào lúc này khả năng rất nhỏ. Phượng Thần Anh yên lòng, sau đó nâng hai tay Đường Phi lên cẩn thận xem xét. Chỗ cổ tay bị xiềng xích ma sát có chút sưng đỏ, Phượng Thần Anh trong mắt hiện lên một tia thống khổ. Nghĩ nghĩ, sau từ trong lòng lấy ra chìa khóa, đánh mở trước một cái xiềng xíchtrong đó, lấy thước dán trừ huyết ứ, giúp lưu thông máu cẩn thận đắp lên cổ tay sưng đỏ của Đường Phi. Đợi thuốc dán hấp thu không sai biệt lắm, liền lấy qua một khối vải lụa xé thành hai nửa, trước đem một nửa quấn lấy xiềng xích vài vòng, xác định sẽ không tái lộng thương Đường Phi, sau mới khóa trở lại. Tiếp theo chuyển sang tay kia, đợicả hai bên đều chuẩn bị tốt, Phượng Thần Anh mới như trút được gánh nặng.

Nghĩ hẳn là phải ly khai, nhưng nhìn Đường Phi, Phượng Thần Anh lại luyến tiếc. Mấy ngày nay hắn đều ngủ ở thư phòng, hơn nữa cơ hồ mỗi đêm đều mất ngủ. Trợn tròn mắt nhớtới Đường Phi mãi cho đến hừng đông, mỗi lần chỉ dám ở thời điểmĐường Phi ngủ say vụng trộm nhìn một cái. Hắn nhớ Đường Phi đến sắp phát điên rồi!

Vậy đêm nay đi, hắn thầm nghĩ ở bên cạnhĐường Phi nằm một buổi tối. Chỉ cần trước khi hắn thanh tỉnh rời đi là tốt rồi, như vậy sẽ không bịphát hiện.

Bỏ đi áo khoác, Phượng Thần Anh nhẹ nhàng đặt lưng xuống bên ngườiĐường Phi, dùng động tác tối ôn nhu đem người ôm vào trong lòng. Tiếng hít thở nhẹ nhàng, hơi thởtưởng niệm nhiều ngày, vô tình làm xúc động tâmPhượng Thần Anh.

Ở trên trán Đường Phi hạ xuống một cái hôn, Phượng Thần Anh than nhẹ: “Phi nhi, ta yêu ngươi.”

Ái nhân rốt cục nằm ở trong lòngmình, Phượng Thần Anh thỏa mãn nhắm mắt lại, trầm trầm mà ngủ.


Nguyên bản Đường Phi đangngủ say lại chậm rãi thong thả mở mắt, nhìn khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, trong mắt lóe ra minh diệt quang mangkhông chừng. Ở thời điểm Phượng Thần Anh cởi bỏ còng tay, hắnđã tỉnh. Chuyện Phượng Thần Anh làm khiến hắn hoang mang không thôi, vì cái gì một người có thể vừa nói yêu hắn, một bên lại không kiêng nể gì thương tổn hắn, thậm chí xem hắn giống như súc sinh khóa nhốt? Hắn thật sự xem không hiểu Phượng Thần Anh, lại càng không biết cái hắn gọi là yêu! Hắn lần đầu tiên yêu thương một người, buông tha mọi thứ chỉ để nhận được một kết quả như vậy?

Gục đầu xuống tựa ở trước ngựcPhượng Thần Anh, nghe tiếng tim đậptrầm ổn hữu lực, Đường Phi bỗng nhiên có loại ý tưởng muốn xé tâm hắn ra nhìn một cái, đến tột cùng phần nào là thật, phần nào là giả.

Ánh mắt nhìn chằm chằm còng tayđược cẩn thận bao bọc lại, Đường Phi ánh mắt lóe lóe, có lẽ hắn đã biết nên như thế nào làm cho Phượng Thần Anh mở ra còng tay.

Ngày hôm sau khitỉnh lại, Phượng Thần Anh đã đi rồi. Sờ sờ vị trí hắn ngủ qua, đã lạnh thấu, xem ra đã đi hồi lâu.

“Công tử.” Ưu nhi đẩy cửa tiến vào, tỳ nữ phía sau đang cầm dụng cụrửa mặt. Đường Phi cố ý nhìn tỳ nữ kia lâu một chút, ngày hôm qua Hà Tịch chính là dựa theo bộ dáng của nàng dịch dung trà trộn vào.

Đường Phi lãnh đạm đối Ưu nhi gật đầu, sau đó nhìn sang nơi khác. Ưu nhi trong lòng đau xót, từ lúc Đường Phi bị Phượng Thần Anh giam cầm, sau đối với ai đều là bộ dángnày, lãnh đạm xa cách, lại càng không thích nói chuyện.

“Công tử, Ưu nhi hầu hạ ngài rửa mặt.” Dứt lời, Ưu nhi tiến lên thay Đường Phi lau sạch mặt.

Đợi thu thập thỏa đáng, một tiểu tư bộ dáng thiếu niên cầm một cái khay đi đến.

“Ưu nhi đại ca, dược củacông tử đã sắc tốt. Cốc Dương đại phu nói đây là dược mới, phải dùngtrước bữa điểm tâm.” Thiếu niên kia rất là cung kính giơ khay lên cao hạ thắt lưng nói với Ưu nhi.

Ưu nhi giúp Đường Phi chải vuốt vài sợi tóc rồi xoay người, Cốc Dương ngày hôm qua nói với hắn sẽ đổi một loại tân dược, có tác dụngninh thần, đối thân thể Đường Phi mới có lợi.

Ưu nhi tiếp nhận dược, lơ đãng ngắm thiếu niên kia một cái, sửng sốt nói: “Ta lúc trước như thế nào chưa thấy qua ngươi? Ngươi ở viện nào?”

“Tiểu nhân ba năm nay vẫn đều ở tại trù phòng, sáng nay vốn là người Diên Phi viện đến lấy dược, nhưng người nọ bỗng nhiên không thoải mái, tiểu nhân sợ trì hoãn nên giúp đỡ hắn mang lại đây. Trước kia vẫn không thường ở trong Các đi lại, cho nên Ưu nhi đại ca mới cảm thấy tiểu nhân lạ mặt.” Thiếu niên kia cúi đầu cung kính nói.

Ưu nhi trong lòng có chút nghi ngờ, thản nhiên đáp: “Đã biết, lui xuống đi.” Sau đó đợi thiếu niên rời đi, mới lấy ra một cây ngân châm thử độc.

Ngân châm không đổi sắc, chứng minh thuốc này không thành vấn đề. Ưu nhi buông tâm bưng dược đi đến trước mặtĐường Phi, Đường Phi cũng không thèm nhìn tới liền tiếp nhận một hơi uống cạn. Đợi hầu hạ hắn dùng quađiểm tâm. Ưu nhi mới cùng tỳ nữ kia ly khai.

Người vừa đi, Đường Phi lập tức nín thở tinh tế nghe động tĩnhbên ngoài, đại khái qua đến mười phút, mới thử giật giật thiết liên tửtrong tay, tiếng vang loảng xoảngto như vậy ở trong phòng thực rõ ràng chói tai, nhưng ngườihầu ở bên ngoài tựa hồ không nghe thấy. Lại thử dùng lực lớn hơn nữa, như trước không kinh động người khác. Rốt cục yên lòng, Đường Phi đem vải lụa tối hôm qua Phượng Thần Anh quấn vào thiết liên xả xuống, trên cổ tay sưng đỏ đã tan máu rất nhiều, chỉ để chút dấu vết mờ nhạt. Đường Phi cười tự giễu, Phượng Thần Anh đối hắn thật đúng là “tốt”. Ánh mắt hung ác, Đường Phi đại lực giãy giụa còng taycứng rắnlạnh như băng, cường ngạnh bắt tay cổ tay ma sát tạo thành vết thương.


Ưu nhi cùng Mặc Trúc canh giữ ở ngoài cửa cũng không phải không nghe đến tiếng vangtrongphòng, thanh âm kim loại va chạm cho dù rất nhỏ, cũng vẫn chói tai. Bắt đầu bọn họ còn tưởng Đường Phi đang đọc sách -- lúc trước sợ hắn tịch mịch, Ưu nhi mang rất nhiều sách đặt ở bên giường giúp hắn tiêu khiển -- cho nên cũng chưa để ý. Nhưng thanh âm “đinh linh” kia không gián đoạn,đã kéo dài ước chừng non nửa canh giờ, Ưu nhi mới bắt đầu cảnh giác đứng lên.

“Mặc Trúc, ngươi có hay không cảm thấy không thích hợp?” Ưu nhi thân thủ lôi kéo tay Mặc Trúc hỏi.

“Ngươi là nói thanh âm thiết liên tử kia?” Mặc Trúc cũng đã nhận ra.

“Ngươi đọc sáchcó thểlật trang một khắc không ngừng sao? Tốc độ công tử đọc sách có phải hay không quá nhanh?” Cùng Mặc Trúc liếc nhau, cũng thấy được trong mắt hắn lo lắng.

“Vào xem?” Mặc Trúc thử thăm dò, Ưu nhi gật gật, đẩy cửa đi vàotrước.

Thật cẩn thận nhẹ nhàngđến nội thất, Ưu nhi cùng Mặc Trúc nhìn thấy chính là Đường Phi đang tự ngược, dùng cổ tay đại lực giãy giụa thiết liên tử. Nửa canh giờ giãy dụa, tay Đường Phi đã sớm huyết nhục mơ hồ, còng tay ngân quang đã dính đầy máu tươi hồng sắc, khủng bố mà yêu dị.

Đường Phi ngẩng đầu nhìn vào hai người, gợi lên khóe miệng cười, động tác trong tay cũng không đình chỉ.

Bị tươi cười quỷ dị củaĐường Phi làm cả kinh, da đầu run lên, Ưu nhi rốt cục có phản ứng, nhanh chóng vỗ Mặc Trúccòn đang ngốc thất thần, hô lớn: “Thất thần cái gì! Đi tìm Cốc Dương đại phu, thông tri Các chủ!”

Mặc Trúc rốt cục cũng phản ứng lại, hoang mang rối loạn vội vàng chạy. Ưu nhi xông lên điểm huyệt đạoĐường Phi, làm cho hắn đình chỉ hành vi tự ngược. Sau đó xả quachiếc khăn ở một bên muốn thay hắn băng lại cổ tay đang chảy máu tươi ròng ròng, nhưng lại bị còng tay kia che chắn, Ưu nhi căn bản không biết nên làm như thế nào!

“Công tử, công tử...... Người như thế nào khờ như vậy? Người như thế nào có thể thương tổn chính mình!” Ưu nhi không biết làm sao nhìn Đường Phi, khóc không thành tiếng.

Đường Phi không thể nhúc nhích,hừ lạnh nở nụ cười, nói: “Chỉ cần không bị Phượng Thần Anh khóa lại giống cẩu, ta cũng có thể đem hai taycắt đứt.” Muốn Phượng Thần Anh cởi bỏ khóa này, tự thương hại bản thân là biện pháp đơn giản nhất, cũng hữu hiệu nhất.

Cốc Dương lưng vác hòm thuốc bị Mặc Trúc lôi kéo, thất tha thất thểu chạy vào, nhìn đến thảm trạng của Đường Phi, Cốc Dương không khỏi thất thanh kêu lên: “Lão thiên gia của ta! Ngươi so với Phượng Thần Anh còn ngoan độc hơn!” Nhanh chóng buông hòm thuốc phân phó Mặc Trúc đi lấy một bồn nước ấm đến, sau đó ngồi ở bên giường giúp Đường Phi xem xét thương thế.

“May mắn không thương tổn đến gân cốt, nhưng khóa như vậy làm sao ta có thể thượng dược cầm máu cho hắn! Phượng Thần Anh đâu? Mau gọi hắn trở về!” Cốc Dương nhìn máu loãng không ngừng chảy ra trên cổ tay Đường Phi, thật sự không biết chính mình kiếp trước nợ ai.

Mặc Trúc bưng nước ấm tiến vào, vội vàng nói: “Đã phái người thông tri Các chủ!”

Mặc Trúc vừa nói dứt, Phượng Thần Anh đã trở lại, trên mặt còn mang theo một thoáng bối rối.


“Phi nhi!” Phượng Thần Anh tiến lên đẩy ra Ưu nhi, ngồi ở bên cạnh Đường Phi, cổ tay huyết nhục mơ hồ làmtâm hắn đau đớn.

“Đừng ngây ngốc nữa, mau mở khóa cho hắn.” Cốc Dương mắt lạnh nhìn Phượng Thần Anh, ngữ khí không tốt.

Phượng Thần Anh mới phản ứng lại, lấy ra chìa khóatrong lòng, thật cẩn thận mở ra còng tay, khi cầm lấy hai tay lạnh lẽo của Đường Phi, mới phát hiện tay mình cũng đang run nhè nhẹ.

“Giải huyệt đạo chohắn.” Cốc Dương còn nói thêm, một bên lấy quachiếc khăn sạch sẽ thấm ướt. Phượng Thần Anh nghe theo, ánh mắt thống khổ nhìn Đường Phi. Đường Phi lại xoay qua, trên mặt biểu tình lãnh đạm, vết thương thậm chí không làm cho hắn nhíu màymột chút.

Miệng vết thương Đường Phi thực nghiêm trọng, da cổ tay cơ hồ đều bị cọ phá, còn rớt hết vài tầng, lộ ra thịtđỏ bên trong. Nếu không phảithiết liên này làm cực kì tinh tế, chiếu theo Đường Phi ngoan độcnhư vậy,chỉ sợ cả xương cũng lộ ra!

Ước chừng qua một canh giờ, Cốc Dương mới đem miệng vết thương xử lý tốt. Sau đó nhìn thoáng qua Phượng Thần Anhcòn đang nhìn chằm chằm Đường Phi không nhúc nhích, hỏi: “Thiết liên tử này còn khóa trở về không?”

Phượng Thần Anh sửng sốt, rốt cục đem ánh mắt nhìn về phía thiết liên kia, còng tay đã bị máu của Đường Phi nhiễm hồng, mặt trên còn dính chút da thịt, Phượng Thần Anh một trận kinh hãi. Hắn đến tột cùng vì cái gì mới đem Đường Phi bức đến hoàn cảnh như vậy?

“Cho người đến đem thứ này hủy đi, có bao xa thì ném xa bấy nhiêu, bổn tọa không bao giờ muốn nhìn thấy thứ này lần nữa!” Phượng Thần Anh thanh âm trầm thấp, dẫn theo chút thống khổbiết vậy sẽ không làm.

“Dạ.” Ưu nhi nhỏ giọng đáp lời, Cốc Dương thu thập cái hòm thuốc lại cười lạnh một tiếng, nói: “Đem thứ này ném thì được cái rắm gì, có bản lĩnh thì đem người thả ra. Phượng Thần Anh, ta thật sự, con mẹ nó, khinh thường ngươi!”

Mặc Trúc cùng Ưu nhi nghe đến kinh hồn táng đảm, Cốc Dương đại phu cư nhiên dùng ngôn ngữ thô bỉ như vậy mắng Các chủ?!

Phượng Thần Anh trong mắt xẹt qua một tia sát ý, nhưng nghe được Đường Phi cười lạnh, hậu tâm lại run lên, nhìn về phía hắn thìngười đã nhắm hai mắt lại.

“Đều ra ngoài!” Phượng Thần Anh trầm giọng quát.

“Hừ!” Cốc Dương vác hòm thuốc lên lưng: “Hắn sớm hay muộn sẽ bị ngươi hại chết!” Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi. Ưu nhi cùng Mặc Trúc nhìn Phượng Thần Anhsắc mặt không tốt, cũng không dám thêm điều gì, vội vàng ly khai.

Phượng Thần Anh ngồi ở bên ngườiĐường Phi, ngừng ở sườn mặt tái nhợt cùng lãnh khốc của hắn hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặthắn.

“Phi nhi, có phải hay không chúng ta vĩnh viễn không thể trở về những ngày trước đây? Ta thật sự không muốn thương tổn ngươi, ta...... yêu ngươi, có lẽ thời điểmthật lâu trước kia đối với ngươi nói những lời này, ta chưa từng trả chân tâm, nhưng sau lại, sau lại, ta...... bất tri bất giác đã trả giá chân tâm, bất tri bất giác, đem tâm củamình đánh mất...... Phi nhi, ta thật sự yêu ngươi.” Không phải theo thói quen thốt ra lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải lấy lời nói dốimê hoặc lòng người, Phượng Thần Anh lúc này mới biết, thời điểm một câu “ta yêu ngươi” chân chính nói ra miệng, tâm sẽ thật đau.

Đường Phi chậm rãi mở to mắt, nhưng không có nhìn Phượng Thần Anh, thanh âm bình thản dẫn theo một chút bi ai cùng quyết tuyệt: “Ở Trích Tinh lâu đêm đó, ngươi đã mất đi tư cáchnói với ta những lời này. Phượng Thần Anh, yêucủa ngươi, ta không nhận nổi, lại càng không dám nhận!”

Phượng Thần Anh chấn động, mười hai năm trước, hắn từng nghe qua một lời nói cơ hồ giống nhau như đúc. Nhìn Đường Phi sườn mặtkiên quyết, trong cuộc đời, lần đầu tiên cảm nhận được tư vịtuyệt vọng.


---------------

P/s: tiểu kịch trường giải u ám một chút... Ai không muốn đánh hỏng tâm trạng của chính văn có thể bỏ qua a.... Tại ta biết đang cảm thụ ngược mà chen hài vào rất khó chịu.....

Tiểu kịch trường

Vuốt vòng bụng cao cao hở ra của Đường Phi, Phượng Thần Anh cười đến híp mắt, khóe miệng đều kéo đến tận mang tai! Đối với Đường Phi đang mang thai sờ soạng một trận, thẳng đến khi Đường Phi dùng ngữ khí hờn dỗi cùng oán giận hắn, Phượng Thần Anh mới lưu luyến ngẩng đầu, nhìn cha hài tử khuôn mặt anh tuấn ửng đỏ, trong lòng giống như được ăn mật ngọt, ôm hắn lại một trận hôn cắn. Bỗng nhiên, Đường Phi hét lên một tiếng, ánh mắt hàm chứa thủy quang nhìn Phượng Thần Anh, hơi khóc nức nở nói: “Thân ái, hài tử giống như muốn đi ra !”

“A !” Phượng Thần Anh kêu so với Đường Phi còn lớn hơn. Kinh động mọi người, luống cuống tay chân suốt một ngày......

Phượng Thần Anh ôm nhi tử phấn nộn khả ái mềm mại đang ngủ vùi, kích động khiến nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn lại, Đường Phi một đôi ánh mắt nhu tình như nước tràn ngập yêu say đắm nhìn hắn.

“Nương tử ~ Tiểu mật đường của ta ~” Phượng Thần Anh ôm nhi tử tiến đến trước mặt Đường Phi hôn một cái, sau đó cúi đầu hôn xuốnghai má mũm mĩm phấn nộn của nhi tử, lại ngẩng đầu hôn Đường Phi, lại cúi đầu hôn nhi tử, cái gì “Tiểu mật đường thân ái của ta”, “Nhi tử ngoan của ta”, lời ghê tởm như thế nào đều tuôn ra.

Bỗng nhiên, Phượng Thần Anh cảm giác mông mình bị người hung hăng đạp một cước, ngay sau đó người liền quỳ rạp trên mặt đất, nhi tử trong tay cũng biến mất không thấy bóng dáng, chưa đợi hắn kinh hãi, nguyên bản Đường Phi ôn nhu săn sóc, naylại vẻ mặt lãnh ý nhìn hắn, sau đó mặt không chút thay đổi đem dấu chân đạp thẳng trên mặt hắn!

“A a ! ! !”-- Lànằm mộng sao......

Phượng Thần Anh ôm mặt đang lưu một cái dấu chân –trên mông cũng có một cái, thút tha thút thít ngồi đếnbên người Đường Phi đang sắc mặt không tốt, một bộ dáng tiểu tức phụ ủy khuất.

“Ngươi rất muốn nhi tử?” Đường Phi bỗng nhiên cười sáng lạn nhìn Phượng Thần Anh.

Phượng Thần Anh nhanh chóngdựng thẳng thân mình, mãnh liệt lắc đầu, trên mặt biểu hiện ra bộ dáng cực độ phiền chán nói: “Tiểu hài tử cái gì, chán ghét nhất!”

“Ai là nương tử?” Đường Phi cười càng sáng lạn thêm.

“Ta! Ta là nương tử! Đây là tuyệt đối!” Một tiểu côngthông minh uy vũ, đương nhiên có thể co cũng có thể giãn!

Đường Phi tươi cười ngưng lại, một phen xả qua lỗ taiPhượng Thần Anh, gằn từng chữ một quát: “Từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ ở sài phòng cho ta! Nếu ngươi dám lén lút trèo đến trên giường, ta liền đem ngươi đóng gói lại tặng cho cha ngươi!” Nói xong, lại một cước đem người đá văng, cũng không quay đầu lại rời đi.

Phượng Thần Anh thê lương quỳ rạp trên mặt đất, vươn một bàn tay hướng về phía Đường Phi thê thảm kêu lên: “Oh,no! Thân ái, ngươi không thể cứ như vậy đem ta bỏ chợ a ! ! !”

Tiếng kêu thảm thiết giằng co thật lâu, kinh động đến trong vòng năm mươi dặm cũng không gặp bất luận chim bay cá nhảy nào.

---------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui