Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Thái tử phủ, trong thư phòng Tần Nghị.

Thuần Vu Quyết chống lên khuôn mặt tinh xảo, sắc mặt không tốt lắm nhìn chằm chằm Tần Nghị. Tần Nghị mặt nhăn màynhíu, nói: “Ngươi như thế nào nhìn ta như vậy?”

“Hừ.” Thuần Vu Quyết hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn nữa.

“Tiểu Quyết,” Tần Nghị ngữ khí bỗng nhiên nghiêm túc lên, có chút sinh khí nhìn Thuần Vu Quyết nói: “Ngươi cho rằng những người đó là ta phái đi?” Hắn muốn giết Đường Phi không cần chờ tới bây giờ? Hà Tịch cùng Đường Phi giao hảo, hắn chỉ cần một mệnh lệnh đã sớm làm cho Hà Tịch thần không biết quỷ không hay giết chết Đường Phi,việc gì phải gióng trống khua chiêng phái tử sĩ đi ám sát?!

Thuần Vu Quyết cũng tức giận quay đầu nhìn hắn, ngữ khí lãnh cứng rắn: “Ngươi nghĩ ta như vậy?”

Nhìn đến Thuần Vu Quyết mắt tràn đầy ủy khuất, hai má bởi vì lửa giận mà đỏ lên, Tần Nghị chỉ biết bản thân hiểu lầm hắn. Nhanh chóng chạy đến bên người hắn, nhẹ giọng an ủi nói: “Thực xin lỗi thực xin lỗi, là ta không tốt, nhất sốt ruột liền nói chuyện lung tung!” Nói xong lại tặng bản thân một cái tát, nói: “Ta đáng đánh! Ai đều có thể không tin, như thế nào lại không tin tưởng tiểu Quyếtchứ?”

“Xuy!” Thuần Vu Quyết mặt lại đỏ, bất quá lần này không phải bị tức, mà là bị Tần Nghị da mặt dày làm cho xấu hổ !

“Ta không phải nghĩ đến ngươi phái người đi giết Đường Phi, mà là tức giận ngươi lần trước ở ngoài cửa cung lạiđứng trước mặt Phượng Thần Anh nói những lời này, ngươi phải biết rằng lúc ấy còn có rất nhiều người có mặt. Bị ngườikhác bắt được đầu đề câu chuyện sẽ có ngườiđem nó xé ra to, cho nên chuyện lần nàycho dù thật sự không phải ngươi làm, tất cả mọi người cũng đều nghĩ ngươi chính là chủ mưu phía sau.” Thuần Vu Quyết cúi đầu giải thích, nói tóm lại, hắn sinh khí chỉ là bởi vì Tần Nghị quá ngu ngốc!

“A ~” Tần Nghị nghe xong nhịn không được bật cười, trong mắt tràn đầy mừng thầmgiấu không được.

Thuần Vu Quyết đã nhìn ra, lại tức giận kêu to: “Ngươi cười cái gì?”

“Không có không có, tiểu Quyết đừng nóng giận a!” Tần Nghịnhanh chóng trấn an: “Ta chỉ là cao hứng, tiểu Quyết lo lắngcho ta.”

“Ai, ai lo lắng ngươi! Không, không biết xấu hổ!” Thuần Vu Quyết sốt ruột liền lắp bắp, vẻ mặt đỏ bừng biện giải.

Tần Nghịđưa tay nắm chặt cằm Thuần Vu Quyết, không cho hắn trốn tránh ánh mắtmình, thấp giọng nói: “Vẫn là khả áinhư vậy, căng thẳng một chút liền lắp bắp......”

Môi Tần Nghị càng ngày càng tiếp cận, Thuần Vu Quyết muốn chạy trốn, lại sa vào hai ánh mắt ôn nhu kia, muốn động cũng không thể động đậy.

Thoáng chốc sẽ......

“Điện hạ, ngài tìm ta -- ách?” Hà Tịch một chân đã bước vào thư phòng, một chân còn ở bên ngoài, vẻ mặt xấu hổ sững sờ tại chỗ, tiến cũng không được lùi cũng không xong.

“Nga, là Hà Tịch a, tiến vào.” Tần Nghịda mặt thật dày,trấn định tự nhiên buông ra Thuần Vu Quyết, bắt tay đi trở về trước thư án. Thuần Vu Quyết đỏ bừng mặt, cơ hồ bả đầu cúi thấp gần như muốn chạm đất, trong lòng vụng trộm đem Tần Nghị kia mắng đến cẩu huyết lâm đầu!

“Khụ khụ khụ.” Hà Tịch làm bộ ho khan hai tiếng, dùng nắm tay che lại môi không cho hai người nhìn ra bản thân đang cười trộm, sau đó bước nhanh đi vào thư phòng, cuối cùng còn tò mò đối Thuần Vu Quyết trừng mắt nhìn.


Thuần Vu Quyết thấy thế, lại càng không dám ngẩng đầu !

“Khụ khụ,” Hà Tịch đằng hắng cổ họng, ngẩng đầu hỏi Tần Nghị: “Không biết điện hạ kêu thuộc hạ đến có chuyện gì?”

Tần Nghịlật lật cuốn sổ trên thư án, sau đó nhìn phía Hà Tịch, nói: “Ngươi có biết hay không Phượng Tê Các có đại sự xảy ra?”

Hà Tịch tâm đầu khẽ động, mặt ngoài lại bất động thanh sắc hỏi: “Phượng Tê Các xảy ra chuyện? Là chuyện gì?”

“Nga, ngươi còn chưa thu được tin tức cũng không kỳ quái, ngày hôm đó ngươi đang ởPhương Hoa Lâu.” Tần Nghị thản nhiên nói: “Hôm hội chùa, Phượng Thần Anh cùng Đường Phi ra ngoài, gặp vài tên thích kháchvõ công cao cường.”

“Cái gì?!” Hà Tịch cả kinh, có chút kích động hỏi: “Kia, kia Đường Phi hắn......”

“Nghe nói thích khách này vốn là hướng về phía Đường Phi, không biết Đường Phi đắc tội với ai, thế nhưng xuất động tử sĩvõ công cao cường như vậy......” Tần Nghị âm thầm đánh giá sắc mặtHà Tịch, tiếp tục nói: “Bất quá may mắn có Phượng Thần Anh ở đó, Đường Phi nhưng thật ra đã kiếm trở về một cái mạng nhỏ.” Kỳ thật buổi sáng hôm nay,chuyện Tần Nhan ở Phượng Tê Các nháo động không lâu đã bị các vương gia khác biết được, sau Phượng Tê Các cũng thả ra tin tức, nói Các chủ gặp chuyện, bản thân bị trọng thương, căn bản không có đề cập tới Đường Phi. Hắn biết được tin tức này, vẫn là bởi vì có người ở trên án thư của hắn thả một phong thư nặc danh, bên trong viết rõ chân tướng của sự kiện ám sát, còn nói cho hắn bên trong thích khách có một người giữ lệnh bàithái tử phủ. Mà người kia, hắn cũng không biết là ai, cũng nghĩ không ra là ai. Một kẻ có thể ở thái tử phủ đến đi tự nhiên, thậm chí có thể thu được tin tức Phượng Tê Các, nhất định không đơn giản, chỉ là vì cái gì muốn cấp cho hắn tin tức đâu? Chẳng lẽ là muốn giúp hắn?

“Ám sát Đường Phi?! Như thế nào lại......” Hà Tịch có chút thất thần, thì thào tự nói: “Vì cái gì muốn giết hắn? Đường Phi căn bản cái gì cũng chưa làm a......”

Tần Nghị trong mắt tinh quang chợt lóe, tiện đà lại khôi phục bộ dáng ôn nhuan ủi nói: “Ngươi đừng lo lắng, nếu Đường Phi là bằng hữu củangươi, như vậy chuyện này bổn vương liền giao cho ngươi âm thầm đi thăm dò. Thái tử phủ cùng Phượng Tê Các không hợp nhau mọi người đều biết, nay xả ra việc này khó tránh khỏi chọc người khác chỉ trích, vì thái tử phủ cũng tốt, vì Đường Phi cũng tốt, ngươi nhất định phải hết sức tra ra chân tướng, nhớ lấy hành động không cần quá lớn, để tránh đả thảo kinh xà.”

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

Sau khi Hà Tịch rời đi, Tần Nghị mới xoay người nhìn Thuần Vu Quyết nói: “Ngươi thấy thế nào.”

“Hà Tịch có vấn đề.” Thuần Vu Quyết lạnh lùng nói.

“Không sai, so với lần trước nghe đến Đường Phi trúng độc, lần này Hà Tịch thật sự là quá mức bình tĩnh, tựa như đã sớm biết Đường Phi không có việc gì.” Tần Nghị nói, huống hồ hắn không có nói thẳng Đường Phi lông tóc chưa tổn hại, mà chỉ nói hắn vận khí tốt “kiếm trở về một cái mạng nhỏ”, bình thường nói những lời này đều làm cho người ta nghĩ lầm đối phương nhất định bị thương, cho dù không phải thiếu cánh tay hay gãy chân, ít nhất vết thương nhẹ không thể thiếu. Nhưng mà Hà Tịch chẳng những không có bất luận lo lắng cùng kích động nào, hắn còn cố ý giả vờ kinh ngạc, che dấu không được trấn định mà trả lời, chứng minh hắn đã sớm biết Đường Phi không có trở ngại.

“Vậy ngươi còn cho hắn đi điều tra?” Thuần Vu Quyết khó hiểu nhìn Tần Nghị hỏi, nếu Hà Tịch thật là nội gián, đem hết thảy căn cứ chính xác bất lợi chỉ về hướng thái tử phủ, như vậy tội danh thái tử phủ ám sát Các chủ Phượng Tê Cácđã có thể thật sự kết án.

“Bởi vì ta đối với hắn còn ôm một tia hy vọng a......” Tần Nghị buồn bã nói, Hà Tịch theo hắn gần mười năm, hắn so với ai khác đều không hy vọng Hà Tịch là nội gián.

Thuần Vu Quyết sửng sốt, rồi sau đó nắm chặt hai đấm, nói: “Nếu đến lúc đó ngươi không hạ thủ được, ta sẽ làm.” Hà Tịch là bằng hữuhắn, cùng với việc để hắn chết ở trong tay người khác, không bằng tự tay giải quyết.

Tần Nghị cười khổ, không có lắc đầu cũng không có gật đầu, hắn không hạ thủ giết được Hà Tịch, lại càng không nhẫn tâm để cho Thuần Vu Quyết xuống tay. Cho nên Hà Tịch, ngươi trăm ngàn lần đừng làm cho chúng ta thất vọng!


Phúc vương phủ.

Tần Chiêu ôm hai má sưng đỏ, giận dữ nhìn Tần Nhan, nhưng cái gì cũng không dám nói, chỉ hung hăng lau đi tơ máukhóe miệng, lui ở một bên âm thầm thề có một ngày nhất định sẽ báo mối thù một quyền này!

Tần Nhan vẫy vẫy tay, lạnh lùng nhìn Tần Chiêu, nói: “Nếu không phải xem ngươi là huynh đệ, hôm nay sẽ không chỉ một quyền đơn giản như vậy!”

Tần Chiêu phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt khó coi tới cực điểm, nói: “Vi huynh hiểu được.” Hừ, huynh đệ?! Ta xem ra vì bản thân đối với ngươi còn có giá trị lợi dụng đi?!

“Lúc ấy ta nhớ rõ đã nói qua, không được đối Phượng Thần Anh xuống tay, vì cái gì hắn còn bị trọng thương?!” Tần Nhan trong mắt tràn đầy ngoan lệ tối tăm.

Tần Chiêu trong lòng nhảy dựng, vội vàng giải thích nói: “Này thật sự không liên quan đến vi huynh, lúc ấy là Lam Tử Tương toàn quyền lập kế hoạch chuyện này, hắn làm như vậy vi huynh cũng không rõ!” Tiểu tiện nhân kia chẳng những hại hắn không công tổn thất năm tử sĩ, còn dám vi phạm mệnh lệnh của hắn làm xằng bậy, cho dù hắn không chết, trở lại Phúc vương phủ cũng sống không được!

“Bất quá cũng coi như Lam Tử Tươngkia còn chút thông minh, biết giấu một khối lệnh bàithái tử phủ, đem sự tình giá họa cho thái tử. Hiện tại Phượng Tê Các nhờ ta âm thầm điều tra việc này, nhưng thật ra cho ta một cái cơ hội để thái tử phủ ra đầu chịu trận!” Tần Nhan trong mắt hiện lên mưu tính lạnh như băng, tuy rằng Thần Anh nói qua trước khi đem năng lực Tần Nghịhoàn toàn nắm rõ ràng, thì không nên quá sớm chống lạihắn, bất quá hiện tại chuyện này đúng là cơ hộitốt, nói không chừng còn có thể làm cho phụ hoàng trục xuất, phế đi vị trí thái tử của Tần Nghị!

“Không biết đệ đệ muốn làm như thế nào?” Tần Chiêu đứng ở bên người hắn thật cẩn thận hỏi.

“Hừ, ngươi không cần biết nhiều, thời điểm ta cần ngươi phối hợp thì sẽ thông tri cho ngươi.” Tần Nhan lạnh lùng cười, tiếp theo lại đem tấm lệnh bài thái tử phủ mà Thiết Hoán giao cho hắn kia lấy ra đưa cho Tần Chiêu, nói: “Hiện tại ta muốn ngươi đem cái này tạo ra hai tấm lệnh bài giả giống nhau như đúc.”

“Dạ.” Tần Chiêu tiếp nhận lệnh bài, vết máu mặt trên đã sớm bị rửa sạch sẽ, chữ “Nghị” ngay chính giữa lóe lên ánh sáng lạnh đặc hữu của kim loại, Tần Chiêu bỗng nhiên hiểu được Tần Nhan có chủ ý gì. Vụng trộm nhìn Tần Nhan liếc mắt một cái, Tần Chiêu thầm nghĩ Ngũ đệ này khẩu vị thật đúng là không nhỏ!

---------------

Thời điểm tháng ba, đúng là khi xuân hàn vừa nổi, nhưng mà một đêm này tựa hồ so với gió tuyết phương Bắc thổi tới còn muốn lạnh hơn, lãnh đến lòng người đều ẩn ẩn đau.

Đường Phi ngồi ở trên ghế đá viện ngoại, ngơ ngác nhìn mặt trăng lưỡi liềm trên trời đêm. Trong lòng có đủ loại tư vị, hắn lại nói không ra một loại nào trong đó. Hôm nay buổi chiều thời điểm Cốc Dương đến tìm hắn, hắn còn tưởng rằng Phượng Thần Anh ánh mắt có thể chữa trị, ai biết......

A, Đường Phi chua xót cười, rốt cuộc không thể nhìn thấy sao? Cặp ánh mắtkia, không bao giờ nữa có thể khôi phục sáng rọi như trước. Nghĩ đến đây, Đường Phi mới giựt mình, nhận thấy bản thân chưa từng thật sự nghiêm túc cùng ánh mắt kia đối diện qua. Hắn chưa bao giờ sợ cùng ánh mắt người khác đối diện, hắn tổng cho rằng trốn tránh mắt người khác là một loại hành viyếu thế, cho nên hắn dưỡng thành thói quennhìn mắt đối phương khi nói chuyện. Giống như thời điểmvừa nhận thức Phượng Thần Anh, hắn không chỗ nào sợ hãi nhìn thẳng vào cặp mắt phương xinh đẹp lại mang theo tà khí của hắn. Nhưng là từ thời điểm nào, hắn bắt đầu trốn tránh ánh mắt đối phương đâu? Là từ khi Phượng Thần Anh đối hắn nói thích sao? Tình cảm quá mức mãnh liệt quá mức ôn nhu trong cặp mắt đó, đồng thời cũng tràn ngập thuộc tínhxâm lược, bị hắn nhìn trong lòng tổng hội dâng lên từng đợt rung độngxa lạ, làm cho hắn theo bản năng cảm giác được nguy hiểm. Cho nên hắn lựa chọn không nhìn, lựa chọn trốn tránh.

Đường Phi rõ ràng bản thân rất ích kỷ, bản tínhlãnh tình, cho nên đối với mỗi một người hoặc mỗi một chuyện, hắn sẽ không thật sự đưa ra quá nhiều tình cảm, theo bản năng dùng mặt nạ vô tình lạnh như băng đi bảo hộ chính mình. Ba tuổi năm ấy, chính mắt thấy mẫu thân bị nam nhânđã nói yêu nàng cả đời lừa gạt, vứt bỏ, cuối cùng tuyệt vọng tự sát. Bị cái gọi là “phụ thân” mang về cái gọi là “nhà”, bị kế mẫu ngược đãi suốt năm năm, cuối cùng bị vứt bỏ ở cửacô nhi viện. Tuổi thơ bất hạnh tạo cho hắn tính cáchvặn vẹo, không hề tin tưởng tình cảm, cũng không tin tưởng bất luận kẻ nào. Cho nên thời điểm biết Trần Thần thích hắn, hắn cũng có thể không kiêng nể gì đi thương tổn đối phương, đương nhiên nhận thấy Trần Thần đối với hắn rất tốt, chính mình lại không trả giá một tia tình cảm, sau đó mắt lạnh xem câu nói “thích” của Trần Thần có thể bảo trì được bao lâu. Sau khi chuyện ngoài ý muốn phát sinh, hắn ngạc nhiên nhận ra kỳ thật bản thân đối với Trần Thần là có tình cảm, hắn vẫn muốnđáp lạiTrần Thầnmột câu nói “thích”. Nhưng mà phương diện này bao hàm tình cảmhay là áy náy đối với hắn nhiều hơn? Như vậy, đối với Phượng Thần Anh thì sao? Chính mình đối với hắn lại là tình cảmthế nào?

Cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Phượng Thần Anh bàn tay không bị thương cầm một ngọn nến, ngọn nến màu đỏ nhảy lên chúc quangmờ nhạt, mỏng manh, lại vô chừng làm cho người ta cảm giác được ấm áp.

“Đường Phi? Ngươi ở đâu?” Hai mắt mù, Phượng Thần Anh chỉ theo bản năng hơi hơi nghiêng đầu, dùng lỗ tai lắng nghe hết thảy thanh âm bên ngoài.“Ngươi tới đây được không, cẩn thận một chút, hôm nay ta không có nghe thấy thanh âmhạ nhân đến đốt đèn, trong viện rất tối, cẩn thận đừng ngã.”


Trên thân vẫn đang quấn băng vải, chỉ là qua loa khoácmột kiện áo choàng, băng vải thật dày che miệng vết thương dữ tợn trên người hắn, chúc quang mờ nhạt trên tay chiếu sáng gương mặt tái nhợt của Phượng Thần Anh, cảm giácôn nhu mà ấm áp.

Phượng Thần Anhnhìn không thấy, đến tột cùng là như thế nào cầm lấy nến rồi thắp sáng, sau đó lại đi ra ngoài cửa tìm hắn?

Cái mũi cay cay, Đường Phi bỗng nhiên rất muốn khóc, ôm Phượng Thần Anh khóc một hồi. Chưa từng có người bởi vì hắn thắp ánh sáng chiếu sáng con đường phía trước, chỉ có Phượng Thần Anh, ở trong đêm tuyết mùa đông rét lạnh, dẫn theo đèn lồng ở cửa nhà chờ hắn, trong màn đêm tối đenchỉ duy nhất ánh nến của hắn, cho dù nhìn không thấy, hắn cũng không cần. Thắp sáng ánh nến, đơn giản chỉ vì Đường Phi cần.

Lần đầu tiên, Đường Phi có loại cảm giácđược cứu chuộc.

Phượng Thần Anh không nghe thấy câu trả lời, nhưng trong không khí rõ ràng có hơi thởquen thuộc kia. Không hiểu, Phượng Thần Anh tâm khẽ nhảy lên, có chút bối rối hô: “Đường Phi -- ân!”

Trên môi có xúc cảm vi lạnh, cũng rất ướt át mềm mại, là hương vịPhượng Thần Anh thích nhất. Đáng tiếc, ngườikhó có được một lần chủ động,rất nhanh lại ly khai môi hắn.

“Đêm đã khuya, đừng cảm lạnh.”

Phượng Thần Anh lần đầu tiên nghe được thanh âm Đường Phi nguyên lai cũng có thể thực ôn nhu, không giống lúc trước mang theo lạnh lẽo cứng rắn cùng trào phúng, mà là cúi đầu trầm trầm, tựa như từ trong gắn bó lưu luyến, vô tận thâm tình mà thốt ra thanh âm. Làm cho người ta tâm động, làm cho người ta trầm mê.

Nến trên được được người cẩn thận tiếp nhận, bàn tay bị thương được ôn nhu nâng lên đặt ở trong một bàn tay khác mang theo hàn khí lại dày dặn khô ráo, Phượng Thần Anh chậm rãi giương lên một cái thản nhiên tươi cười, hạnh phúc mà thỏa mãn. Nhân sinh, chỉ cần tìm được một người có thể ở trong bóng đêm nắm tay ngươi, không xa không rời cùng ngươi đi hết cả đời, đó đã là không uổng. Phượng Thần Anh nghĩ, tuy rằng chỉ có giờ khắc này, nhưng cũng rất đủ.

Giúp đỡ Phượng Thần Anh nằm xuống trên giường, nhìn hắn sắc mặttái nhợt, Đường Phi trong lòng càng phát ra chua xót. Rõ ràng một khắc trước còn hăng hái không ai bì nổi, bỗng nhiên đã bị báo cho biết rốt cuộc không nhìn thấy, cả hắn thân là người ngoài cuộc cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là đương sự?

“Về sau không cần làm chuyện nguy hiểm như vậy, có cái gì thì kêu ta một tiếng, ta sẽ vẫn đợi ở bên cạnh ngươi.” Đường Phi cấp Phượng Thần Anh dịch dịch góc chăn, nhẹ giọng nói.

Phượng Thần Anh nghe vậy nhíu mày, nói: “Cái gì kêu là chuyện nguy hiểm? Phượng Tê Các là một tay ta thành lập lên, cho dù nhắm mắt lại ta đều có thể bước đi, huống chi chỉ là ra một cái cửa phòng thôi.”

“Phải phải phải, không biết ngày hôm qua là người nào ở trên giường chính mình,không cẩn thận đụng vào cạnh giường, trên đầu nổi lên một cục sưng, kêu đau suốt cả buổi.” Đường Phi tức giận nói: “Người kia ngươi nhận thức sao?”

“Không quen!” Phượng Thần Anh mặt cũng không hồng một chút, kiên quyết phủ nhận: “Bổn đại gia như thế nào nhận thức mộtkẻ ngốc như vậy?”

“Sách !” Đường Phi bị da mặt dày của hắn chọc tức nói không ra lời, vươn tay nhắm ngay trán Phượng Thần Anh hung hăng bấm một chút.

“Nga!” Phượng Thần Anh đau hô một tiếng, bắt được tay Đường Phi vừa định rút về, ủy khuất nói: “Ngươi như thế nào hạ thủ nặng như vậy a!”

“A,” Đường Phi nhịn không được gợi lên khóe miệng, nghiêng người ở trên cái trán sưng đỏ của hắn ấn một cái hôn, sau đó ở bên môi hắn cố ý thở ra nhiệt khí ái muội nói: “Như vậy còn đau không ?”

Phượng Thần Anh đầu nổ tung một tiếng, lão thiên gia a, các vị thần tiên Phật tổ Bồ Tát a! Hắn ước gì bản thân hiện tại có thể nhìn thấy a! Biểu tình hiện tại của Đường Phi nhất định mê chết người! Nhiệt huyết phun trào, Phượng Thần Anh chẳng những đem Lam Tử Tươngđã chết kia tha ra mắng đến mười tám đời tổ tông, còn đem các lộ thần tiên cũng ân cần thăm hỏi qua một lần, như thế nào lúc trước độc châm trúng chỗ nào không trúng, lại cố tình trúng ở giữa ánh mắt hắnchứ! Làm hại hắn bỏ lỡ mất một cảnh sắc xinh đẹp nhất!

Trong khi đang mắng, Phượng Thần Anh cũng đã đồng thời hung hăng cắn môi của Đường Phi.

Hôn nồng nhiệt qua đi, Đường Phi thở hổn hển tựa vào đầu vai Phượng Thần Anh -- đương nhiên rất cẩn thận tránh được chỗ bị thương của hắn, nói: “Bị thương còn mãnh liệt như vậy, không sợ miệng vết thương vỡ ra?”


Phượng Thần Anh ở vị trí cằm cùng cổ của Đường Phi, thực không thành thật hạ xuống một cái lại một cái nụ hônnóng rực, hai tay ôm chặt thắt lưnggầy gò rắn chắc, ách thanh nói: “Đêm nay lưu lại đi, chúng ta cùng nhau ngủ.”

Thanh âm rõ ràng dẫn theo tình dục làm cho Đường Phi không khỏi cười ra tiếng, nói: “Không được, miệng vết thương của ngươi còn chưa có khép lại.” Từ khi bị thương đến bây giờ mới qua hai ngày, Phượng Thần Anh có năng lực cỡ nào cũng không có khả năng nột trong hai ngày vết thương khép miệng. Cảm nhận được nhiệt tình củaPhượng Thần Anh, Đường Phi có chút hối hận đã trêu chọc hắn.

“Chớ đi.” Phượng Thần Anh ôm Đường Phi: “Ta cái gì cũng không làm, chỉ là muốn ngươi bồi ta, ngươi cũng đã hai ngày không có hảo hảo nghỉ ngơi.” Đường Phi sợ cùng Phượng Thần Anh đồng giường ngủ sẽ đè lên miệng vết thương, lại sợ hắn ngủ ở gian ngoài sẽ không nghe được Phượng Thần Anh gọi hắn, cho nên cơ hồ mỗi đêm đều ghé vào bên mép giường ngủ tạm. Cho dù hiện tại không nhìn thấy sắc mặtĐường Phi, Phượng Thần Anh cũng có thể đoán ra hắn nhất định thực mệt mỏi.

Vẫn là, bị Phượng Thần Anh kéolên giường.

Đường Phi bất đắc dĩ nhìn một tay trọc dịch, cười khổ. Tuy nói không có chân thương thực đạn làm, nhưng hắn chung quy không đành lòng để Phượng Thần Anh cố nén dục vọng ôm hắn ngủ một buổi tối, đành phải ủy khuất tay của mình giúp hắn giải quyết.

Nhìn nhìn Phượng Thần Anh đã phát tiết qua một lần dục vọng nằm bên người hắn buồn ngủ, Đường Phi không khỏi nhớ tới trước kia,người nàymột khi phát tình liền giống như không bao giờbiết mệt, thường thường không đem hắn ép buộc đến ngất xỉu cũng sẽ không dừng tay. Đêm nay bất quá chỉ dùng tay để giúp hắn một hồi đã mệt mỏi, nhất định là bởi vì bị thương lại còn trúng độc đi?

Đường Phi cẩn thận tránh đi Phượng Thần Anh muốn xuống giường, lại bị Phượng Thần Anh mơ mơ màng màng ôm lấy thắt lưng, lẩm bẩm nói: “Ngươi đi đâu? Đừng đi......”

“Ta đi rửatay một cái, rất nhanh sẽ trở lại.” Đường Phi nhẹ giọng dỗ, Phượng Thần Anh nghe thế mới buông lỏng, còn không quên dặn Đường Phi “Nhanh trở về.”

Đường Phi bật cười lắc đầu, hắn như thế nào cảm thấy Phượng Thần Anh sau khibị thương giống như yếu ớt đi rất nhiều? Quả nhiên bình thường cường thếnhư thế nào, cũng bất quá là một mao đầu tiểu tử mới hai mươi mà thôi.

Xuống giường, Đường Phi liền đi đến bồn nước rửa sạch tay. Sau đó nghĩ nghĩ vẫn là quyết định đem nước đổ đi, nếu Mặc Trúc ngày mai nhìn ra cái gì, Đường Phi còn không xấu hổ đến chết? Hắn cũng không giống Phượng Thần Anh, không biết xấu hổnhư vậy.

Đem nướcđổ vào vườn hoa bên ngoài tiểu viện, vừa muốn xoay người về phòng, liền cảm giác được một đạo tầm mắt sắc bén thẳng tắp theo dõi hắn.

“Ai !” Đường Phi mạnh mẽ nhìn về phía đầu tường, trong bóng đêm cái gì cũng không thấy rõ lắm, chỉ có thể nhìn đến hình dángthản nhiên, Đường Phi khẳng định đó là một người.

Không ai trả lời, Đường Phi cảnh giác nhìn người nọ, thử thăm dò hỏi: “Vô Tướng? Là ngươi sao?”

Người nọ vẫn như cũ không có trả lời, Đường Phi sắc mặt trầm xuống, không phải Vô Tướng! Chẳng lẽ lại là thích khách?

Vừa định cầm lấy mộc bồn trong tay ném qua, viện ngoại lại một trận tranh cãi ầm ĩ.

“Người tới! Có thích khách!”

Là thanh âmThiết Hoán. Đường Phi vừa định kêu, người đứng ở trên đầu tường kia bỗng nhiên nói chuyện.

“Hảo hảo chiếu cố hắn.”

Thanh âm rất êm tai, trầm thấp ôn nhu giống như một trưởng bốitừ ái, Đường Phi kết luận người này tuổi hẳn là ở bốn mươi, năm mươi, chỉ có tiếng người ở độ tuổi này, mới có một loại trầm tĩnhtrải qua thời gian rèn luyện.

Thiết Hoán đã mang theo đại đội thị vệ vọt vào, trong nháy mắtánh lửa chiếu sáng tiểu viện, Đường Phi mông lung thấy được mặt màyngười nọ, nhưng mà mới đối mặt, người nọ liền biến mất ở trên đầu tường. Tốc độ cực nhanh, thân hình quỷ dị, làm cho Đường Phi nghĩ đến bản thân gặp quỷ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui