Cửa ải cuối năm càng tới gần, tuyết càng rơi dày đặc, mấy ngày qua cơ hồ không cókhi nào dừng lại. Rất nhiều địa phương gặp phải tuyết lở, văn kiện về tình hình tai nạn khẩn cấp cũng dày đặc giống như tuyết, Hoàng Thượng cảm thấy đau đầu. Thư tính các nơi yêu cầu kịch liệt cứu trợ dâng lênngày càng nhiều, Hoàng Thượng đã bận rộn đến long thể dần dần gầy yếu, vẫn là Hiền vương Tần Nhan chủ động xin đi phát chẩn cứu đói, lúc đầu Hoàng Thượng còn chưa đồng ý, dù sao đại hôn Hiền vươngsắp tới, còn để cho hắn đi các nơi tuần tra tình hình tai nạn, thật sự không thể nào nói nổi. Nhưng nhạc phụ tương lai củaHiền vương--Chân Nhung sau khi nghe được lại cảm thấy vui mừng, Hiền vươnghiền đức yêu dân như con, đây là phúc khí của Hoàng Diệp cũng là phúc khí của vạn dân, hơn nữa còn là phúc khí của Chân Châu Nhi! Đứa con rể này thật sự không chọn sai! Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của ông, Hiền vương cách ngày đại hôn của mình còn hai mươi ngày thì ly khai Miên Cẩm, đến các nơi có thiên tai tuần tra tình hình tai nạn, xem ra để trở về kịp lễ mừng năm mới là không có khả năng, bất quá có thể ở trước khi đại hôn một ngày gấp gáp trở về. Nghe nói Vương phi tự mình đến tiễn đưa, đưa đến khi Tần Nhan ra khỏi cửa thành,mới ăn nói lưu luyến không rời trở về.
Dân chúng đều bảo, Hoàng Diệp có Vương gia già giặn như vậy thật sự là lão thiên gia ban ân! Thần dân đối với Tần Nhan bày tỏ kính yêu cùng ủng hộ, Chân Nhungđều rành mạch xem vào trong mắt, nghe vào trong tai, cao hứng đến cơ hồ đem miệng cười không khép lại được!
Chỉ có Phượng Thần Anh biết, Tần Nhan rời đi không phải chỉ vì ngày ấy bị hắn cự tuyệt, mà còn vì làm hao tổnbinh lực của Tần Phiềnđã chuẩn bị. Chỗ xảy ra tuyết lở thiên tai, đều là phạm vi phong đất củaTần Phiền.
Tần Nghị nghe được văn võ bá quan đối với Hiền vươngtán thưởng cùng khen ngợi vui mừng không thôi, cũng chỉ tao nhã cười, đi theo phụ họa nói: “Đúng vậy, bổn vương có một đệ đệ như vậy cũng thật cao hứng, bởi vì có hắn, mà bổn vương thường thường không cần đau đầu đi xử lý một ít chuyện vặt vãnh, Ngũ đệ thật đúng là hảo giúp đỡbổn vương.” Chúng thần nghe vậy đều nhìn nhau, hoàn toàn đoán không ra người chỉ dựa vào xuất thân mới được làm thái tử, tương lai lên ngôi quân vương này, đến tột cùng là ôm tâm tư gì, chỉ có thể khúm núm tán đồng.
Thái tử phủ.
Tần Nghị cầm mật báo, khóe miệng mang theo một tia cười lạnh. Đại ca thật đúng là kẻ không có đầu óc, người khác đào cho hắn một cái hốlớn như vậy, hắn còn ngu ngốc hồ đồnhảy vào. Hắn thật tin tưởng Lương phó tướngkia là gia thần của hắn? Ở ngày Tần Nhan đại hôn mà tạo phản, không phải khiến phụ hoàng tức giận đến cả việc chết toàn thây cũng không chừa cho hắn sao?
“Điện hạ, người xem Thừa vương kết cục sẽ như thế nào?” Hà Tịch thản nhiên hỏi, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng,cũng nhìn không ra cảm xúc.
“Còn như thế nào? Mưu triều soán vị, khởi binh tạo phản, bất luận là cái nào cũng đều có thể lấy mạng nhỏ của hắn.” Tần Nghị lạnh giọng nói.
“Nếu vậy, ý tứ của điện hạ là sống chết mặc bây,hay là ra tay giúp Hiền vương một phen?” Hà Tịch hỏi.
“Hừ, Ngũ đệ còn cần bổn vương giúp? Một Phượng Thần Anh là đủ để thay thế thái tử như ta rồi!” Tần Nghị cười lạnh nói, Tần Nhan ra ngoài, nói là thị sát tình hình tai nạn, bất quá là kiếm một cái cớ danh chính ngôn thuận ngụy trang, đem binh lực ở vùng đất tấn phong của Tần Phiềntiêu trừ sạch sẽ! Hừ, Phượng Thần Anh thế nhưng thật sự lợi hại, cảnhững tình báo trọng yếu này đều có thể biết trước hắn một bước. Xem ra không phải Phượng Thần Anh quá lợi hại, mà là người bên cạnhTần Nghị quá vô dụng!“Tần Phiền tốt xấu gì cũng là đại cacủa bổn vương, ta sẽ không trơ mắt nhìn phụ hoàng giết hắn.”
Hà Tịch không thèm hỏi tiếp, trong lòng đã sáng tỏ, điện hạ là tính cứu Tần Phiền một mạng .
“Ngũ đệ đại hôn ngày đó, ngươi cầm thủ lệnh của bổn vương đi điều động tướng giữ thành ởMiên Cẩm, ngăn cản binh lực của đại ca tiến cung, nhất định phải đem bọn họ ngăn lại, như vậy tội hắn phạm phải mới không quá lớn, nhiều nhất chỉ định hắn một cái ý đồ mưu phản. Đến lúc đó bổn vương sẽ có biện pháp cùng phụ hoàng cầu tình, cố gắng bảo đảm một mạng cho hắn.” Tần Nghị vung tay áo, nhanh chóng ly khai thư phòng. Hắn hiện tại tâm tình thật không tốt, hắn chán ghét nhất chính là huynh đệ tương tàn, vì một chiếc ghế cũ nát mà tranh đoạt đến máu chảy thành sông, phụ tử phản bội! Không phải chỉ là một chiếc ghế dựa bằng vàng thôi sao? Nếu muốn, hắn cho mỗi người một cái là được, làm gì tranh đến tranh đi,đòi sống đòi chết? !
Thuần Vu Quyết vẫn trầm mặc yên lặng nhìn Tần Nghị rời đi, nhưng không có đuổitheo. Hắn biết Tần Nghị hiện tại cần bình tĩnh một chút.
“Nếu như cần, ta cũng có thể hỗ trợ.” Thuần Vu Quyết lạnh lùng nói với Hà Tịch.
Hà Tịch nghe vậy cười, ánh mắt ôn nhu nhìn Thuần Vu Quyết: “Không cần, chút việc nhỏ đó, ta còn có thể giải quyết được. Hơn nữa ngươi cũng biết, điện hạ chán ghét nhất chính là khiến ngươi dính phải giết chóc huyết tinh.”
“Hừ.” Thuần Vu Quyết hừ lạnh một tiếng không thèm nhắc lại, câu suy nghĩ trong đầu “Hắn chỉ ước gì đem ta khóa ở trong lồng, vĩnh viễn cũng không ly khai hắn” không có nói ra.
Hà Tịch ánh mắt lóe lóe, nhìn Thuần Vu Quyết ánh mắt lại có chút hâm mộ. Từ nhỏ, hắn đã hy vọng có một người có thể bảo hộ hắn, yêu quý hắn, đáng tiếc cho tới bây giờ người này cũng chưa xuất hiện. Bất tri bất giác, Hà Tịch nghĩ tới Đường Phi, không biết hắn có thể hay không trở thành người như vậy......
Bởi vì ngày ấy xảy ra sự kiện ở thư phòng, Đường Phi cùng Phượng Thần Anh thật vất vả mới thành lập quan hệ lại đóng băng như cũ. Phượng Thần Anh là không rõ chính mình đối với Đường Phi đến tột cùng là tình cảmgì, mà Đường Phi đồng dạng đã bị ý tưởng ngày đó của mình mê hoặc, cuối cùng không muốn tiếp tục suy nghĩ, liền quy tội bản thân thuần túy là ngày đó tùy tiện xâm nhập vào riêng tư người khác mà cảm thấy áy náy.
Mấy ngày này, Phượng Thần Anh đều ở cửa viện của mình bồi hồi không chừng, trên lớp tuyết thật dày tất cả đều là dấu chânhỗn độn của hắn. Hắn đã năm, sáu ngày không nhìn thấy Đường Phi, nói không muốn hắn đó là lừa chính mình, nhưng bởi vì chuyện tình ngày đó,hắn lại không có dũng khí đi gặp người. Tuy rằng hôm đó hắn cùng Tần Nhan cũng không phát sinh chuyện gì, nhưng không biết tại sao lại chột dạ !
Ách ? Không đúng, không đúng! Bản thân vừa mới nghĩ cái gì? Không có dũng khí?! Phượng Thần Anh bị ý nghĩ của mình làm cho sắc mặt một trận xanh một trận trắng, chắp tay sau lưng đứng ở trong viện vẻ mặt tức giận. Bộ đùa sao?Hắn, Phượng Thần Anh khi nào thì thiếu dũng khí! Hắn đúng là cử chỉ điên rồ mới ở trong này do dự! Chột dạ? Hắn, Phượng Thần Anh có tất yếu đối với một Đường Phi mà chột dạ sao? Trêu hoa ghẹo nguyện không để phấn bụi dính tới thân mới là bản sắc của hắn!
Hạ quyết tâm, Phượng Thần Anh vừa nâng chân muốn đi ra ngoài, Thiết Hoán liền từ chính diện đi tới, nhìn biểu tìnhhắn, tựa hồ là có chuyện gì không tốt.
Phượng Thần Anh dừng lại cước bộ, Thiết Hoán đối hắn vái chào, trầm giọng nói: “Lão gia, Lam Tử TươngcùngNam Vũ thân phận đã tra được.”
Phượng Thần Anh sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Vào thư phòng.”
Đến thư phòng, Thiết Hoán liền đem thân phận hai người tinh tế thuyết minh.
Lam Tử Tương là cô nhi, chủ nhânphía sau bức màn chính là người con thứ ba của Hoàng Thượng,Phúc vươngTần Chiêu, hắn nguyên bản là luyến đồng trong phủ của Tần Chiêu, bởi vì rất có tư sắc mà bị Tần Chiêucố ý đưa đến Quỳnh Nguyệt Lâu, xóa bỏ quá khứ củaLam Tử Tương, trong vòng nửa năm trở thành đầu bài. Sau đó nhân diệpPhượng Tê Các thay đổi một đám nam sủng mới, nam phong quán lớn nhất Quỳnh Nguyệt Lâu đương nhiên trở thành địa phươngthủ tuyển, Lam Tử Tươngđứng đầu ba hồng bài của quán tự nhiên được tuyển vào Phượng Tê Các. Bởi vì Tần Chiêu cố ý bịa đặt cho Lam Tử Tương một cái thân phận bình thường đến không thể bình thường hơn, có thể ở loại địa phương này buôn bán thân xác, tự nhiên đều là gia đình nghèo khổ bất đắc dĩ mới làm nghềnày, cho nên lúc ấy Thiết Hoán không có thăm dò, liền trực tiếp mua lạiLam Tử Tương.
Mà Nam Vũ đồng dạng cũng là một thân phậnbịa đặt, cũng tương tự nhưLam Tử Tương. Bất quá, thân phận chân chính của hắn hoàn hoàn nằm ngoài dự kiếnmọi người, hắn là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Nam gia.
Nam gia từng là một đại gia tộc cực thịnh nhất của Hoàng Diệp, lúc ấy cơ hồ không có bất luận một quý tộc nào có thể địch nổi. Mà nguyên nhân, không gì khác hơn chính là Nam gia có một vị nương nương tối được sủng ái -- Nam Nhu. Có thể nói, lúc ấy mọi người trong Nam gia đi bất cứ nơi nào trong Hoàng Diệp cũng không có người dám quản, thậm chí ngay cả hạ nhân của Nam gia cũng đều tài trí hơn người. Nhưng mà, mười năm trước,Nhu phi bởi vì ghen ghét đương kim Hoàng Hậu nương nương hoài thai long chủng lần hai, bị ma quỷ ám ảnh to gan lớn mật hạ độc! Hoàng hậu tuy rằng mệnh lớn không chết, nhưng long thai không giữ được. Hoàng Thượng tức giận phái người tra rõ việc này, hung thủ phía sau thế nhưng chính là Nhu phitối được sủng ái! Mà Nhu phi lại ỷ vào vô tận sủng ái của Hoàng Thượng mà không biết hối cải, tin chắc Hoàng Thượng sẽ không giết nàng, đối mặt với căn cứ vô cùng xác thực mà vẫn không chịu tội chết,còn tỏ thái độ kiều mạn ương ngạnh. Nhưng mà, cho dù trượng phu của nàng là hoàng đếcao cao tại thượng, cho dù hắn thật sự sủng nàng, thật yêu nàng đến tận xương tủy, cuối cùng cũng không thể bảo vệ nàng. Ở gia tộc của Hoàng Hậu cùng văn võ bá quan bị Nam gia ức hiếp đã lâu liên tiếp gây áp lực cho binh bộ thượng thư: “Lấy độc giết hoàng tử, họa loạn cung đình” tội danh rõ ràng, ban thưởng một lyđộc rượu. Mà Nam gia tuy rằng may mắn tránh được một kiếp, nhưng cũng bởi vì tai họa này mà gia đạo bắt đầu sa sút, quan viên triều đình ở phía sau bắt đầu liên thủ chèn ép Nam gia, lợi dụng chức quyền để làm việc tư, ăn hối lộ trái pháp luật, áp bức dân chúng …. tội danh một đạo lại một đạo kéo nhau mà đến, chỉ trong nửa năm, quốc trượng cùng quốc cữu đều bị phán trảm thủ, nam đinh tam tộc bị xâm chữ lên mặt, lưu đày biên cương, nữ tử bán vào lầu xanh, làm kĩ nữ bịngàn người cưỡi, vạn kẻ đè.
Nam Vũnày chính là con trai độc nhất của bào đệ Nhu phi, mười năm trước hắn mới bảy tuổi, được Nam gia dùng hết biện pháp,tán hết gia tài, mới bảo vệ được giọt máu duy nhất của dòng tộc. Nam Vũsau đó liền mai danh ẩn tích gần mười năm. Một năm trước, đã thay đổi một thân phận khác, lại không biết vì sao bán mình vào Quỳnh Nguyệt Lâu, trở thành một người bán nghệ không bán thân. Người khác đều đồn sau lưng hắn có một quý nhân tương trợ, cho nên suốt một năm cũng không ai dám có ý đồ đối hắn gây rối. Thẳng đến bốn tháng trước thì bị đưa vào Phượng Tê Các, trở thành nam sủng của Phượng Thần Anh.
Mà Nhu phi bạc mệnh từng được tối sủng ái này, chính là sinh mẫu của đương kim Hiền vương Tần Nhan. Nói cách khác, Hiền vươngcùngNam Vũ, là quan hệ thân thích, biểu huynh biểu đệ. Tuy rằng họ Nam ở Hoàng Diệp có vẻ rất hiếm, nhưng ai cũng không nghĩ đến huyết mạch cuối cùng của Nam gia lại ẩn thân ở thanh lâu! Xem ra quý nhân sau lưng hắn, chính là Tần Nhan đi.
Nghe xong Thiết Hoán báo cáo, Phượng Thần Anh khuôn mặt tuấn mỹ vẫn bình tĩnh, không biết suy nghĩ cái gì.
Thiết Hoán nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, châm chước nói: “Lão gia, Phúc vương phía sau Lam Tử Tương không đủ uy hiếp. Nhưng mà, Hiền vươngnày, lão gia ngài đối xử với hắn không tệ, hắn lại âm thầm an bài người tiến vào dò hỏi tin tức. Chuyện này......”
“Được rồi.” Phượng Thần Anh bỗng nhiên lên tiếng đánh gãy hắn: “Lam Tử Tương ngươi xem rồi xử lý là được, về phần Nam Vũ kia, kệ hắn, cũng không cần phái người âm thầm theo dõi hắn, hắn muốn làm cái gì cứ để cho hắn làm.”
“Nhưng mà!”
“Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì, bất quá ta tin tưởng Tần Nhan sẽ không hại ta.” Phượng Thần Anh tựa hồ không muốn tiếp tục nghe Thiết Hoán nói tiếp, trên mặt đã xuất hiện một chút không kiên nhẫn.
“...... Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Thiết Hoán tuy rằng sắc mặt cũng không dễ nhìn, nhưng cũng không dám nghịch ý Phượng Thần Anh. Vô luận bọn họ mới trước đây quan hệ có bao nhiêu tốt, nhưng chủ tử chính là chủ tử, điểm này Thiết Hoán trong lòng thực rõ ràng.
Tố Tâm viện.
Đường Phi đang nhìn bản đồ, đây là hắn hỏi Ưu nhi địa hình đại khái của Hoàng Diệp,sau tự họa một bản đồgiản dị.
Miên Cẩm là đô thành Hoàng Diệp, cũng là mạng lưới trung tâm của Hoàng Diệp, dân cư dày đặc, địa thế hậu đãi, cũng là chỗ mua bán tin tức lớn nhất cả nước. Đường Phi phân tích các thành huyện cùng nông thônở Miên Cẩm, suy xét làm sao mới là địa phương tối thích hợp với hắn.
Dung thành phụ cận Miên Cẩm? Nơi này trình độ phát đạt gần với Miên Cẩm, nhưng Ưu nhi nói nơi đó ngư long hỗn tạp, cơ hồ đều là hắc bạch lưỡng đạo đấu đá nhau, tâm địa cư dân cũng không tốt. Đường Phi lắc đầu phủ quyết địa phươngnày, kiếp trước của hắn đều là trong những loại hoàn cảnh này sống qua, hiện tại hắn muốn, là những ngày tháng yên tĩnh.
Bằng không chọnDiêu huyện? Tuy rằng chật một chút, nhưng là ở thế thượng, xem ra cũng là địa phương không tồi. Chính là chữ “Diêu” tựa hồ là họ của một bộ tộc, không biết bọn họ có thể hay không bài xích ngoại nhân...... Đường Phi ở “Diêu huyện” đánh dấu một cái ký hiệu, nơi này có thể suy xét một chút. Hắn hiện tại không cầu mong gì nhiều, tại một tiểu địa phương như vậy sống yên phận vậy là đủ rồi.
Đang lúc Đường Phi ở trên bản đồ viết viết họa họa, Phượng Thần Anh cùng Thiết Hoán thương lượng xong đã đẩy cửa đi đến, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Đường Phi đang chuyên chú làm việc trên tay, hoàn toàn không để ý Phượng Thần Anh.
Vỗ áo choàng để phủi tuyết, Phượng Thần Anh đem áo choàng cởi xuống cấp cho Ưu nhi, bảo hắn lui xuống .
“Đang nhìn cái gì?” Phượng Thần Anh nhỏ giọng đến gần phía sauĐường Phi, giơ tay ôm lấy thắt lưngĐường Phi.
Đường Phi sửng sốt, Phượng Thần Anh khi nào thì vào?
“Bản đồ.” Đường Phi không để ý đến Phượng Thần Anh động tácsỗ sàng, hai người bọn họchuyện không nên làm cũng đã làm, hiện tại mới đến nghĩa vấn đề “Nam nam thụ thụ bất tương thân” đó là làm ra vẻ.
“Bản đồ ?” Phượng Thần Anh thấy Đường Phi không có cự tuyệt hắn thân thiết, liền yên tâm lớn mật dính sát hơn, đem cằm để trên vai hắn xem qua: “Xem những cái này để làm gì?”
Đường Phi lại ngẩn người, vẫn là thẳng thắn nói: “Rời đi.”
Tay ôm thắt lưng bỗng dưng buộc chặt, Phượng Thần Anh trầm mặc một trận, mới sáp thanh nói: “Pháp thuật không phải thất bại sao? Ngươi còn muốn rời đi như thế nào?”
“Phượng Thần Anh,” Đường Phi xoay người cùng Phượng Thần Anh mặt đối mặt, hơi hơi ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn, nghiêm túc nói: “Ngươi hiểu được ý tứcủa ta. Ngươi thừa biết, ta không có khả năng ở lại chỗ này, nơi này không thuộc về ta. Ta là Đường Phi, không phải Phương Lâm.”
Phượng Thần Anh ánh mắt u ám, hắn hiểu được hàm nghĩa chân chính hai chữ “Rời đi” của Đường Phi, nhưng hắn vẫn lựa chọn giả ngu, hắn, không muốn Đường Phi rời khỏi......
“Vì cái gì, là vì ngày đó sao? Ta cùng Tần Nhan, không phải loại quan hệ như ngươi nghĩ......” Phượng Thần Anh dừng ở khuôn mặt anh tuấn dương cương của Đường Phi, sáp nhiên hỏi. Đường Phi không giống với Tần Nhan, ôn lương như ngọc, bộ dángkhiêm khiêm quân tử, cũng không phải Tần Nghị tiêu sái tuấn dật, phong lưu vô song tùy ý, càng không có diện mạo tuyệt mỹ xuất trần như Thuần Vu Quyết, thậm chí ngay cả mềm mại đáng yêu của vài cái công tử ở Đông viện, hắn nửa phần cũng không có. Một nam nhân hoàn toàn không có cái định nghĩa “Mỹ nhân” trong hắn, nhưng bản thân lại cố tình đối với hắn –động tâm.
“Ngươi biết ta căn bản không để ý. Ta chỉ là nghĩ ở nơi này, tìm được một địa phương phù hợp với mình.” Đường Phi cố ý xem nhẹ tình cảm phức tạp trong mắt Phượng Thần Anh, chậm rãi nói: “Ở nơi này, thậm chí không ai thừa nhận sự tồn tạicủa ta, thừa nhận Đường Phi người này đang tồn tại. Thậm chí ngay cả chức nghiệp của mình, ta cũng chỉ có thể dựa vào thân thể cùng danh tự người khác. Phương Lâm ở trong này là một người chân thật tồn tại, hắn có người nhà có bằng hữu. Sớm hay muộn có một ngày ta sẽ bởi vì thân phận ‘Phương Lâm’ này mà đánh mất chính mình, bởi vì ta nhiều nhất chỉ là tên trộm mà thôi, trộm thân thể hắn. Trộm đến một ngày nào đó sẽ phải trả lại cho người ta, vô luận ngoại hình có giống nhau như đúc hay không cũng vậy, nếu ta ở đây nơi này tiếp tục sinh hoạt, sớm hay muộn cũng khiến người hoài nghi, để không bị vạch trần ta chỉ có thể giả dạng làm bộ dáng Phương Lâmmà sinh hoạt. Đến cuối cùng, ta không thể không bỏ qua chính mình mà biến thành ‘Phương Lâm’, chỉ bởi vì không bị vạch trần mà phải biến thành một người khác.” Điều hắn muốn kỳ thật rất đơn giản, bất quá chỉ là một phần lòng trung thành, mà nơi này không có, cho nên hắn phải rời khỏi, tự mình đi tìm.
“Nhưng nơi này có ta, ta vẫn đều biết ngươi là Đường Phi. Ta cho tới bây giờ sẽ không để ý ngoại mạo cùng thân phậncủa ngươi, ta muốn chỉ một ‘Đường Phi’ mà thôi, chỉ có Đường Phi!” Phượng Thần Anh thời điểm nói chuyện,đôi môi cơ hồ dán vào môi Đường Phi, hơi thở ấm áp dây dưa lẫn nhau.
Đường Phi khe khẽ thở dài, né qua một bên, nhẹ giọng nói: “Ta biết ý tứ của ngươi, ta cũng...... tin tưởng lời ngươi đã nói, chỉ là chúng ta không thể sống cùng nhau thôi......”
“Vì cái gì !” Phượng Thần Anh vội vàng hỏi.
Đường Phi quay đầu nhìn Phượng Thần Anh liếc mắt một cái, vẫn là câu kia: “Bởi vì, đạo bất đồng bấttương vi mưu......”
Phượng Thần Anh chấn động, trầm giọng hỏi: “Có ý tứ gì? Hay là, ngươi biết cái gì?”
“Ta đi qua thái tử phủ, thị vệ nơi đó y phục trang sức, cùngphục sức của đám người bắt cóc ta lần trước, không khác nhau mấy.” Thiếu niên chết ở trong tay hắn,vẻ mặt hoảng sợ, hắn cả đời cũng quên không được, bao gồm các ăn mặc của hắn–cùng với bả đaosắp sửa rút ra.
Tần Nghịcùng Tần Nhan đều là long tử, trong vương phủ hết thảy đều có dấu hiệu đặc trưng riêng của hoàng tộc. Cho nên thời điểm hắn đến thái tử phủ lấy tiền thù lao nhìn đến đám thị vệ tuần tra, toàn bộ đều thông suốt. Biết bản thân vì cái gì vô duyên vô cớ bị người bắt cóc ngược đãi, biết Phượng Thần Anh vì cái gì lại biết hắn gặp chuyện không may, hơn nữa trong thời gian ngắn nhất tìm được chỗ để cứu hắn, cũng biết Hà Tịch khi đó nghe hắn bị ngườihạ dược hãm hại vì cái gì nói là “Lại”. Đoạn thời gian kia Phượng Thần Anh cố ý đối tốt với hắn như vậy,là muốn làm cho người khác xem đi? Ngũ Phi ở Đông viện vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử hẳn chính là Phượng Thần Anh lợi dụng hắn để kéo gian tế ra? Nguyên nhân là cái gì hắn không muốn đoán, cũng không muốn biết, bởi vì khi đó hắn nghĩ đến bản thân có thể trở lại thế giới thuộc về mình hay không, nơi này hết thảy cũng như một giấc mộng, tỉnh mộng thì đã xong, chân tướng hắn một chút cũng không để ý. Hoặc nói, có thể là theo bản năng muốn lưu lại một chút hồi ức tốt đẹp về Phượng Thần Anh đi?
“Trước kia là tự ta hiểu lầm, ngươi không đem chân tướng nói cho ta biết, ta cũng không trách ngươi, khi đó ta nghĩ đến mình sắp rời đi, cho nên ta sẽ không để ý. Nhưng mà nay...... Chuyện phải rời khỏi nơi này, kỳ thật ở thời điểm chúng ta -- đêm đó, ta cũng đã quyết định. Hiện tại, cũng là lúc nên nói với ngươi một tiếng.” Đường Phi nhìn Phượng Thần Anh, trong mắt chỉ có lạnh nhạt, gần như lạnh lùng lạnh nhạt.
“Nếu ta nói, ta tuyệt đối không cho ngươi rời đi?” Phượng Thần Anh sắc mặt âm trầm, trong mắt lãnh lệ khiếp nhân. Hắn không biết Đường Phi sớm như vậy đã thấy rõ tình hình thực tế, hắn nghĩ chỉ cần mình không nói,Đường Phi vĩnh viễn sẽ không biết. Cho tới nay, hình như đã quá xem nhẹ hắn đi?
Đường Phi không đáp lời, nhưng kiên quyết trong mắt đã biểu lộ ý tứ của hắn.
“Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi đi.” Phượng Thần Anh nói xong câu đó, lạnh lùng xoay lưng rời khỏi.
“Ngươi quản không được ta......” Trong một chốc khi Phượng Thần Anh sắp bước ra cửa, Đường Phi nhẹ giọng nói.
Phượng Thần Anh cước bộ không dừng lại, lớp tuyết ở trên sân, chỉ còn lại dấu chân của hắn.
--------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...