Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư

Edit: Arisassan

Trên sân cỏ của trường đua ngựa hiện tại đã có người cưỡi ngựa chạy xung quanh, hơn nữa số lượng cũng không ít, thân phận cũng không hề thấp chút nào.

Lúc ba người Hàn Liệt đến, đám người Lâm Hiểu Doanh cũng đã thay trang phục kỵ mã xong, đang ở trong chuồng ngựa chọn ngựa.

"Mộc công tử các ngươi tới rồi." Lâm Hiểu Doanh chọn một bộ trang phục kỵ mã đỏ như lửa, trông càng thêm thanh xuân tịnh lệ, nét mặt cô tươi cười như hoa, sau khi vấn an Mộc Quân Hề xong mới liếc mắt nhìn sang Từ Sơ Ngôn, thanh âm ngọt ngào hỏi: "Vị công tử này là?"

Khóe miệng Hàn Liệt hơi hơi co rút, đây không phải là biết rõ rồi còn hỏi sao, giả vờ cũng giống thật quá đấy. Mộc Quân Hề cố gắng nhịn cười, nghiêm trang chững chạc giới thiệu: "Vị này chính là thứ tử của Trấn Nam Vương, Từ Sơ Ngôn."

"Hiểu Doanh gặp qua Từ công tử." Lâm Hiểu Doanh cúi người chào Từ Sơ Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hiện lên một tầng phấn hồng, nhìn qua vô cùng mê người, đáng tiếc cả ba người ở đây đều là cong, không thể thưởng thức nổi loại tiểu mỹ nhân thế này.

Từ Sơ Ngôn do muốn xem trò vui của Mộc Quân Hề, đành phải ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, vẫn không nói gì.

Diện mạo của hai tỷ muội Lâm Hiểu Doanh vô cùng thượng đẳng, nếu không thì Tam hoàng tử cũng sẽ không sủng ái tỷ tỷ của cô như vậy. Hai tỷ muội lớn lên ở biên quan, dân phong nơi đó lại vô cùng cởi mở, cho nên người theo đuổi hai người vô cùng nhiều, người tới cầu hôn suýt nữa đã đạp đổ cửa nhà cả hai. Nhưng bất đắc dĩ là hai tỷ muội họ đều không ưng ai hết, hiện giờ tỷ tỷ gả được cho hoàng tử, thì người làm muội muội này đương nhiên cũng muốn đánh chủ ý lên người nhi tử mà Trấn Nam Vương sủng ái nhất.

Do từ nhỏ đã được chúng tinh phủng nguyệt*, cho nên Lâm Hiểu Doanh đặc biệt tự tin, cô nghĩ rằng toàn bộ Tây Nguyên quốc sẽ không có nam nhân nào mà cô không gả cho được. Cô thật lòng thích Từ Sơ Ngôn, không chỉ bởi vì gia thế mà còn là vì diện mạo cùng khí chất của hắn đều khiến cho cô tâm động. Cô tin rằng việc mình bắt được nam nhân này cũng chỉ là vấn đề thời gian, cô vừa có diện mạo xinh đẹp, vừa là chất nữ mà Hạ tướng quân yêu thương, Từ Sơ Ngôn không thể không động tâm được.

[*chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, truy phủng]

"Đi thôi, chúng ta đi cưỡi ngựa." Mộc Quân Hề thấy trong mắt Từ Sơ Ngôn hiện lên vẻ chán ghét thì lập tức mở miệng nói.

Bằng hữu của Lâm Hiểu Doanh đều chọn ngựa con để cưỡi, chỉ có mình cô nàng là chọn một con tuấn mã cao to, cô hơi hơi nâng cằm lên, thần sắc kiêu ngạo trong mắt biểu lộ vô cùng rõ ràng, có hai nữ tử quan gia cảm thấy hơi phản cảm với trình diễn xuất này của cô, liền kín đáo nhíu mày rồi cùng nhau tránh xa cô ta ra.

Trong khoảng thời gian này dưới sự dạy dỗ của Trì Tu, thuật cưỡi ngựa của Hàn Liệt đã tiến bộ lên nhanh chóng, cậu vào chuồng dắt Tuyết Phách mà Trì Tu đưa cho mình đi ra, Từ Sơ Ngôn cùng Mộc Quân Hề cũng cưỡi con ngựa chuyên thuộc của mình, chậm rãi đi theo sau lưng đoàn người Lâm Hiểu Doanh.


"Mộc công tử, Từ công tử, biểu tẩu, chúng ta cùng nhau cưỡi một đoạn được không?" Lâm Hiểu Doanh tràn đầy tự tin hỏi ba người.

"Ta cưỡi ngựa không tốt lắm, các ngươi cứ so tài đi." Hàn Liệt lắc đầu cười trả lời, cậu chỉ muốn đứng bên ngoài xem Mộc Quân Hề chỉnh Lâm Hiểu Doanh như thế nào thôi.

"Ta nhìn các ngươi thi với nhau là đủ rồi." Từ Sơ Ngôn cũng không định tham dự vào.

Thấy Từ Sơ Ngôn cự tuyệt, trong mắt Lâm Hiểu Doanh xẹt qua một tia mất mát, sau đó lại bị tự tin sáng rỡ thay thế, không thi với cô cũng tốt, như vậy hắn sẽ có thể nhìn thấy tư thế oai hùng của cô ta.

Bên môi Mộc Quân Hề gợi lên một nụ cười xấu xa: "Mời Lâm tiểu thư."

Chuyện hai người muốn đua ngựa lập tức khiến cho rất nhiều người chú ý đến, tuấn nam mỹ nữ đi đến chỗ nào cũng vô cùng nổi bật, vì thế rất nhiều người liền cưỡi ngựa đến vây quanh chỗ này xem vui.

Tam hoàng tử cũng dẫn theo vài người cưỡi ngựa đến đây, bên cạnh còn có một nữ tử mỹ mạo cưỡi một con đại mã đỏ thẫm, diện mạo cùng Lâm Hiểu Doanh có vài phần tương tự, cô cười cười vẫy tay về phía Lâm Hiểu Doanh.

Lâm Hiểu Doanh thấy tỷ tỷ cùng tỷ phu cũng đến, liền lộ ra một nụ cười kiều mỵ, vui vẻ hô to: "Tỷ phu, tỷ tỷ."

Tam hoàng tử ôn hòa cười nói: "Cái đứa quỷ nghịch ngợm nhà ngươi lại muốn làm cái gì vậy?"

Lâm Hiểu Doanh thè lưỡi, ra vẻ cực kỳ đáng yêu nói: "Người ta đang đua ngựa với Mộc công tử thôi mà, tỷ phu cùng tỷ tỷ phải cổ vũ cho Doanh nhi đó."

"Ngươi đấy! Chỉ được cái lanh lợi thôi, đều là Mộc công tử người ta nhường ngươi cả." Lâm Hiểu Ngữ sủng nịch cười, mắng yêu cô một cái.

"Bản công tử chưa bao giờ nhường ai cả, nữ nhân cũng y như vậy." Mộc Quân Hề không nể mặt nói.

Sắc mặt cùng ánh mắt của Lâm Hiểu Ngữ cũng không hề thay đổi, dáng vẻ vô cùng vân đạm phong khinh, giống như chưa hề nghe thấy Mộc Quân Hề nói ra câu đó, ngược lại Tam hoàng tử lại có chút không vui, Mộc Quân Hề này đúng là một tên phiền phức mà.


Lâm Hiểu Doanh do có tỷ tỷ cùng tỷ phu bên cạnh, hơn nữa còn cho rằng Mộc Quân Hề đang thầm mến mình, muốn thu hút sự chú ý của cô nên mới nói như vậy, cho nên lập tức phong tình trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Ai cần ngươi nhường chứ."

"Vậy bắt đầu đi." Mộc Quân Hề bĩu môi, thầm nghĩ trong lòng, đây là ngươi tự muốn nhanh chóng bị xấu mặt đó nha, lát nữa đừng có trách.

Tam hoàng tử chủ động làm trọng tài, hai người chạy xung quanh mã tràng hai vòng, ai về đích trước sẽ là người chiến thắng.

Lâm Hiểu Doanh vừa nghe thấy tiếng báo bắt đầu thì lập tức cưỡi ngựa xông ra ngoài, tiếp đó lại làm một vài động tác có độ khó cao, nghiêng người, đứng thẳng, ngã ngửa, giống như không phải đang thi đấu mà là đang thi mã kỹ vậy. Do cô có thân hình vô cùng thon thả, diện mạo lại không tầm thường, cho nên lúc cô biểu diễn cũng được rất nhiều người chú ý, cũng nhận được rất nhiều lời tán dương từ các nam tử thế gia, còn có người vỗ tay cổ vũ, mà nữ tử thế gia thì có người ra vẻ hâm mộ, có người lại không thích loại diễn xuất này của cô.

Hàn Liệt ngồi trên ngựa nhìn hai người ở phía xa xa, Mộc Quân Hề vô cùng trực tiếp, không biểu diễn kiểu dáng gì sất, nhanh chóng cưỡi ngựa lướt qua Lâm Hiểu Doanh, tiếp đó Hàn Liệt nghe được một vài tiếng sáo như có như không.

Chỉ trong chốc lát, lúc Mộc Quân Hề đã vượt qua Lâm Hiểu Doanh được một khoảng khá xa, Lâm Hiểu Doanh mới không biểu diễn thuật cưỡi ngựa nữa mà chuẩn bị đuổi theo, đột nhiên từ trong rừng cây bên cạnh trường đua ngựa lại bay ra vô số con ong vò vẽ không ngừng xoay vòng xung quanh cô.

"Á!!" Mặt Lâm Hiểu Doanh bị ong vò vẽ đốt một chút, trông thấy đàn ong vò vẽ cứ bay xung quanh mình, liền sợ hãi hét to.

Mộc Quân Hề nghe thấy tiếng hét nhưng không lập tức xoay người đi cứu cô, mà lại bí mật bắn một cây châm từ trong ống tay áo ra. Ngựa Lâm Hiểu Doanh đang cưỡi đột nhiên hoảng loạn chạy nhanh về phía trước, ong vò vẽ thì đuổi theo ngay sau, nối thành một hàng dài vô cùng xinh đẹp.

Lâm Hiểu Doanh suýt chút nữa đã bị ngựa hất văng xuống đất, cô phải cực kỳ cố gắng giữ chặt dây cương mới không ngã xuống được, mà ong vò vẽ lại không đừng đuổi theo đốt những mảng da thịt lộ ra bên ngoài của cô, khiến cô phải liên tục kêu lên sợ hãi, hoàn toàn mất hết hình tượng.

"Các ngươi thất thần ở đây làm gì? Còn không mau đi cứu người đi!?" Lâm Hiểu Ngữ tái mặt nhìn Lâm Hiểu Doanh trước mắt, tiếp đó quay sang quát to với mấy tên hộ vệ phía sau.

Mấy người họ không lập tức hành động, mà lại nhìn về hướng Tam hoàng tử, Tam hoàng tử thấy thế liền gật đầu, lúc đó bọn họ mới nhanh chóng cưỡi ngựa chạy sang.

Những người khác cũng bị một màn này dọa sợ ngây người, tự nhiên ở đâu ra nhiều ong vò vẽ như thế vậy? Nhìn về phía nữ nhân tóc tai bù xù đang la hét lớn tiếng đến mức chói tai, vài người vẫn chưa thể hồi thần lại kịp, nữ tử mới vừa rồi còn đang biểu diễn vô cùng tuyệt diễm, giờ lại trở nên vô cùng chật vật.


Con ngựa hoảng loạn vẫn tiếp tục chạy thẳng đến khoảng đất trống dùng để thả ngựa tự do cách đó không xa, đàn ngựa lập tức chạy tứ tán, người chăn ngựa thấy thế mới nhanh chóng chạy lên phía trước, ý muốn chặn đường con ngựa bị hoảng loạn mà Lâm Hiểu Doanh đang cưỡi lại. Hắn quả thật đã thành công làm cho ngựa dừng lại, thế nhưng Lâm Hiểu Doanh lại bị lực quán tính từ việc ngựa dừng đột ngột ảnh hưởng, cô lật người ngã xuống ngựa, mà ống quần của cô lại bị vướng vào cạnh yên nên lập tức bị lộn vòng thêm một lần nữa, và "roẹt" một tiếng, quần kỵ mã mà cô đang mặc rách ra một đường vô cùng lớn, người cũng đập thẳng đầu vào bãi phân ngựa ngay cạnh bên.

Mọi người chỉ nhìn thấy nữ tử ở phía xa kia bị ngã khỏi ngựa, chẳng những mặt đập vào bãi phân, quần bị xé ra một lỗ cực kỳ lớn, lộ ra khoảng đùi trắng bóng, mà còn có cả đàn ong vò vẽ vẫn tiếp tục bay lượn xung quanh.

"Phụt, ha ha ha!" Đột nhiên có một nữ tử thế gia nhịn không được bật cười, cô đã sớm không quen nhìn dáng vẻ giả bộ thanh cao của hai tỷ muội Lâm gia kia rồi, nhìn thấy Lâm Hiểu Doanh chật vật như thế, liền cười đến vô cùng thật lòng!

Một tiếng cười này cũng khiến cho những người khác không nhịn được sôi nổi bật cười. Đầu tiên không kể đến bộ dáng Lâm Hiểu Doanh chổng mông chật vật quỳ rạp xuống đất, chỉ nhìn đàn ong vò vẽ đang không ngừng bay xung quanh cái đùi trắng bóng kia của cô thôi cũng đủ khiến cho người khác mắc cười rồi. Hơn nữa khuôn mặt vốn xinh đẹp như hoa của cô giờ dính đầy phân ngựa... khung cảnh này thật sự "đẹp mắt", khiến cho cả Hàn Liệt cũng không dám nhìn thẳng. Bất quá trong lòng cậu vẫn thầm cho Mộc Quân Hề một tràng vỗ tay!

Mà Lâm Hiểu Doanh lúc này vì quá nhục nhã nên đã hôn mê bất tỉnh, sau đó một vài hộ vệ chạy đến nơi trông thấy bộ dáng của cô, động thủ giúp cũng không được mà không giúp cũng không xong.

Lâm Hiểu Ngữ thấy vậy, đứng từ xa tức giận lớn tiếng quát: "Các ngươi còn nhìn cái gì vậy! Còn không mau nâng nó ra ngoài!"

Lúc này mấy thị vệ mới nín thở, nhấc Lâm Hiểu Doanh ra khỏi bãi phân, mỗi người nâng một cánh tay cẳng chân, giống hệt như đang vác heo, không nâng đầu mà nhanh chóng đưa cô ta rời khỏi mã tràng.

"Ha ha... Tam hoàng tử, tiểu di tử này của ngươi thật là tài tình, chẳng những xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, mà cả tư thế xuống ngựa cũng vô cùng kinh diễm. Mộc mỗ thật sự đại khai nhãn giới nha!" Mộc Quân Hề cưỡi ngựa chạy lại, cười lớn nói với Tam hoàng tử: "Chưa kể da tiểu di tử của ngươi cũng trắng thật nha!"

Này thì dám tơ tưởng tới huynh đệ của hắn, sao không về nhà thử tát nước tiểu rửa mặt rồi soi gương xem, vậy mà cũng đua đòi tính toán, lúc trước còn dùng ánh mắt uy hiếp khinh bỉ Hàn Liệt, đừng nghĩ là hắn không biết, hừ, xem hắn chỉnh chết ả luôn.

"Mộc Quân Hề ngươi đừng có quá đáng như thế." Hôm nay Tam hoàng tử do vụ ngã ngựa của Lâm Hiểu Doanh mà mất hết cả mặt mũi, lúc này nghe thấy Mộc Quân Hề châm chọc, hắn không giữ vững hình tượng ôn nhuận như bình thường được nữa, lập tức đen mặt quát to.

Mộc Quân Hề không sao cả nhún nhún vai, nói một câu: "Thật không vui tính chút nào." rồi cưỡi ngựa xoay người rời đi, còn Tam hoàng tử thì tức giận nhìn theo bóng lưng của hắn.

"Điện hạ." Lâm Hiểu Ngữ sắc mặt trắng bệch, ôn nhu gọi Tam hoàng tử.

"Câm miệng, đúng là cái thứ mất mặt đáng xấu hổ." Tất cả lệ khí của Tam hoàng tử trong lúc tức giận đều bị phóng thích ra.

Lâm Hiểu Ngữ thấy Tam hoàng tử thật sự sinh khí đến mức phải thay đổi sắc mặt, mới khẽ cắn môi không nhiều lời gì thêm. Trong lòng thì thầm mắng muội muội đáng thất vọng của mình, hiện tại thân mình đều bị người khác nhìn thấy hết, sao có thể gả cho Từ Sơ Ngôn được nữa, khó trách điện hạ sẽ tức giận như vậy, kế hoạch của bọn họ chưa gì đã bị nó phá hỏng, trở về phải nghĩ biện pháp khác mới được.

Sau khi nghe những người còn lại trên sân cỏ không ngừng phát ra tiếng cười, Tam hoàng tử cũng không muốn ở lại đây để mất mặt thêm, liền cưỡi ngựa rời khỏi trường đua, trong lòng thầm ghim Mộc Quân Hề một bút.


Từ Sơ Ngôn cùng Hàn Liệt cũng không nhịn được mà bật cười, tuy hành vi của Mộc Quân Hề đối với một nữ tử như vậy có hơi quá đáng một chút, nhưng bọn họ không thể nhân từ nương tay với người muốn tính kế người của mình được, nếu không thì cái bọn họ mất không chỉ là thể diện, mà còn là tính mạng của cả gia đình.

Mấy người lại đi bộ một vòng trên mã tràng, lúc chuẩn bị rời đi, ám vệ của Từ Sơ Ngôn đột nhiên xuất hiện ghé vào lỗ tai hắn bẩm báo.

"Sao vậy?" Sau khi ám vệ rời đi rồi, Mộc Quân Hề thấy sắc mặt của Từ Sơ Ngôn vô cùng khó coi mới cau mày hỏi.

Từ Sơ Ngôn hít sâu một hơi, nói: "Thái tử chết trong ôn tuyền ở sơn trang."

"Cái gì?" Mộc Quân Hề khiếp sợ hét to một tiếng, sau đó thấp giọng hỏi: "Chết như thế nào?"

"Nghe bảo là do sinh hoạt vợ chồng quá độ mà chết." Từ Sơ Ngôn nói.

"A! Không phải chứ..." Mộc Quân Hề không còn lời gì để nói, chết kiểu này thật sự vô cùng mất mặt.

Khóe mắt Hàn Liệt giật giật, hóa ra là tinh tẫn nhân vong, cũng quá khoa trương rồi.

"Mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế, Thái tử chết, ôn tuyền sơn trang cùng chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ phải đợi thái y tới khám nghiệm tử thi mới biết được là chết tự nhiên hay do bị hạ dược, bất quá chúng ta tạm thời vẫn không thể không bị liên lụy vào." Từ Sơ Ngôn âm trầm nói.

Sắc mặt của Mộc Quân Hề cũng không tốt lắm: "Có phải do Tam hoàng tử làm không?"

"Không phải hắn, hôm nay hắn ở ôn tuyền mã tràng, có bị hắt nước bẩn cũng không chạy được, hẳn là do người của lão lục làm." Trong mắt Từ Sơ Ngôn không hề có độ ấm, cười lạnh nói: "A, hiện tại Thánh Thượng long thể bất an, giết chết Thái tử, đúng lúc có thể lập Thái tử thêm một lần nữa, bọn họ đánh chủ ý rất hay, thật sự cho rằng chỉ nhiêu đó là có thể trói buộc tay chân của chúng ta à?"

"Kế hoạch kia có thể tiến hành được rồi." Trong mắt Từ Sơ Ngôn xẹt qua một tia ngoan lệ, quay đầu phân phó Mộc Quân Hề.

"Được, ta sẽ lập tức đi chuẩn bị."

Hết chương 60

Edit: sắp hết rồi (="∇`=)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui