Xuyên Việt Chi Nông Gia Viên Lâm Sư



Edit: Arisassan

Sau khi hai người đi thăm nhà mẹ đẻ, Lâm thị đã bảo Trì Nghiệp dời nhuyễn tháp trong phòng hai người đi.

Hiện tại Hàn Liệt phải ôm một bộ chăn khác trải lên giường rồi nằm xuống bên cạnh Trì Tu, cậu cũng không quá mất tự nhiên, chỉ là cậu không quen ngủ chung với người khác.

Trì Tu nhìn Hàn Liệt căng thẳng dùng tay nắm chặt chăn, cảm thấy hơi buồn cười, "Sợ ngủ chung với ta lắm à?"

Hàn Liệt nghiêng đầu nhìn Trì Tu, nghe thấy tiếng cười của người này, cậu buông tay ra ngay lập tức, bọn họ là phu phu đã được quan phủ chứng thực công văn đàng hoàng, không phải ngủ chung là chuyện bình thường sao?

"Sợ gì chứ." Hàn Liệt chợt nhớ tới việc mình vẫn đang suy xét hai ngày nay, liền nghiêng người qua hỏi: "Tây Nguyên quốc có thị trường bán cây cảnh không?"

"Ngươi muốn kinh doanh bán cây cảnh à? Thị trường thì chắc chắn có, ở mặt ngoài tuy Tây Nguyên quốc coi trọng cả văn lẫn võ, nhưng sau khi chiến loạn được bình ổn lại, đương kim Hoàng Thượng chủ trương nghỉ ngơi lấy sức, địa vị của quan văn càng cao hơn một bậc, bọn họ bắt đầu học đòi văn vẻ đòi chăm sóc cây cảnh." Trì Tu suy nghĩ rồi trả lời.

Hàn Liệt hơi nhíu mày: "Cây cảnh trồng trong hộ nhà giàu chắc phải có người làm vườn chuyên môn chăm sóc chứ, liệu họ có mua bên ngoài về không?"

"Nếu bên ngoài có cây cảnh nào đẹp thì được, hơn nữa thương nhân ở Tây Nguyên quốc cũng không bán thẳng cây cảnh ra, nếu ngươi muốn kiếm tiền từ phương diện này thì có thể thử xem, ngươi dự định trồng cây cảnh à?" Trì Tu nhớ là những thương nhân ở đây thường bán cây giống để trồng cây cảnh thôi chứ không bán cây đã trưởng thành.

Hàn Liệt gật đầu: "Tất nhiên rồi, không phải có một ngọn núi lớn ở phụ cận thôn Hàn gia sao? Hai ngày sau chúng ta thử vào trong núi xem xem có loại cây nào thích hợp đem về trồng làm cây cảnh không đi, nếu có thì đào một gốc mang về, cũng có thể tiết kiệm được một ít chi phí."

Trì Tu nghe thấy tên ngọn núi lớn kia thì con ngươi tối sầm lại, hít sâu một hơi rồi nói: "Mẹ sẽ không cho phép chúng ta đi đến ngọn núi đó đâu."

"Tại sao chứ? Sợ có dã thú ở đó hay sao?" Hàn Liệt tò mò hỏi.

"Lúc trước khi đi săn ở ngọn núi đó, cha ta vì phải chạy trốn dã thú nên mới trượt chân té xuống chết." Thanh âm Trì Tu hơi khàn, y hít thêm một hơi, nói tiếp.


Hàn Liệt ngẩn người: "Xin lỗi."

Trì Tu không ngờ Hàn Liệt sẽ nói vậy, y lắc đầu: "Không sao cả, nếu ngươi muốn đi thật thì chúng ta nên trộm đi thì hơn."

Đôi mắt Hàn Liệt sáng lên, nhưng ngay lập tức lại tối xuống: "Làm vậy không tốt lắm đâu, nếu mẹ biết thì thế nào cũng trách chúng ta cho xem."

"Bà ấy không cho phép chúng ta đi là vì sợ chúng ta gặp nguy hiểm, ta biết võ nên có thể bảo vệ được ngươi, chúng ta đều có thể đảm bảo được an toàn của mình, nếu cuối cùng bà ấy có biết thì cũng sẽ không trách gì đâu." Trì Tu an ủi, hiện tại võ công của y tuy không thể so được với kiếp trước, nhưng muốn đối phó với dã thú thì vẫn không thành vấn đề.

"Được, sau khi đi rồi về xong chúng ta hãy chủ động nói thẳng cho bà ấy biết đi, có gì còn được khoan hồng." Hàn Liệt suy nghĩ rồi nói, kiếp trước cậu đã từng vào rừng nhiều lần rồi nên cũng có chút kinh nghiệm.

Trì Tu nghe thấy câu nói cuối cùng của cậu thì dở khóc dở cười: "Mau ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm để hái anh đào nữa."

Y biết mẹ mình có khúc mắc, nhưng trong ngọn núi này có rất nhiều tài nguyên phong phú, nếu bỏ qua thì rất tiếc, y cũng không muốn tiêu phí của cả nhà đều do Hàn Liệt gánh hết cả. Kiếp trước y nhớ trong mảnh rừng trên núi có mọc mấy cây gỗ tử đàn, lần này có thể nhân tiện ghé qua xem thử, sau khi lên núi về xong y sẽ bàn rõ chuyện này với mẹ mình.

"Ừa." Hàn Liệt cũng cảm thấy buồn ngủ, cậu ngáp một cái, nhắm mắt lại một hồi thì ngủ luôn.

Trì Tu vươn tay đánh ra một cỗ nội lực. Sau khi dập tắt ngọn đèn đặt trên bàn, y nhìn thoáng qua Hàn Liệt đã ngủ say bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia sáng, kiếp này có thêm người này bên cạnh chắc chắn sẽ thú vị hơn rất nhiều.

Ngày kế tiếp, khi hai người vừa tập luyện xong, trời vừa sáng đã nghe thấy thanh âm của Hàn lão tam cùng Nghiêm thị.

Hôm qua lúc người Hàn gia nghe nói bọn họ muốn sang phía sau núi để hái anh đào về bán liền đều nhất trí đưa cả gia đình đến hỗ trợ, Hàn Liệt cũng không từ chối, nếu chỉ dựa vào người Trì gia thôi thì chắc chắn sẽ không thể hái hết được, cậu đang định bỏ tiền thuê thêm hai người đến giúp, Nghiêm thị biết thế thì răn dạy bảo cậu lãng phí, sau đó liền đưa cả gia đình mình sang đây từ sớm.

Hàn Liệt mở cửa ra cười nói: "Mẹ, mọi người tới sớm quá."

Nghiêm thị nhìn thoáng qua Trì Tu đi sau lưng Hàn Liệt, hờn giận liếc nhìn nhi tử: "Sớm cái gì mà sớm, giờ này ngày thường cha với đại ca ngươi đã phải xuống ruộng làm việc rồi."

Miệng Hàn Liệt cong lên tạo nên một nụ cười thật tươi: "Mọi người vào trong ngồi trước đi, điểm tâm ta làm chắc cũng chín rồi, để ta đi xem thử."


"Ta giúp ngươi cho." Nghiêm thị cười cười muốn đi theo Hàn Liệt tới phòng bếp, hôm qua Trì Tu đã dặn cả nhà bà nhất định phải sang ăn điểm tâm, vốn bà đã rất ngại rồi, nhưng nếu cứ cự tuyệt mãi thì cũng không tiện.

"Không cần đâu, ta làm sắp xong rồi, mọi người cứ vào trong ngồi nghỉ trước đi." Hàn Liệt nói, vẫy vẫy tay.

"Thông gia tới rồi à, mau vào phòng ngồi đi." Lâm thị nghe thấy tiếng người nói cũng từ phòng trong đi ra chào hỏi nhiệt tình.

Sau khi mọi người vào trong ngồi hết, Hàn Liệt mới quay người trở về phòng bếp, Trì Tu cũng theo vào.

"Sáng hôm nay ăn gì vậy? Trời chưa sáng đã thấy ngươi dậy làm rồi." Nhìn món ăn đang chưng trên bếp lửa, Trì Tu cười hỏi.

Hàn Liệt nhướng mày nói: "Bánh bao hấp xửng tre, bánh chẻo chưng với cháo đậu xanh nữa."

"Làm nhiều vậy sao không kêu ta giúp?"

"Sau khi biết ta định làm gì thì mẹ đã tới giúp làm vỏ bánh rồi, ta thấy ngươi vẫn đang bận tập quyền nên mới không kêu, dù sao cũng không nhiều việc lắm." Hàn Liệt mở lồng hấp ra, bánh bao với bánh chẻo chưng bên trong đã vừa chín tới.

Lồng hấp ở Trì gia khá lớn, có tận hai tầng, nên chỉ cần chưng một lần thôi là đã đủ cho hai nhà ăn rồi, cậu bảo Trì Tu gắp bánh bao với bánh chẻo đặt lên đĩa, còn mình thì bắt đầu mở nước tráng lồng.

"Hàn đại ca, bọn ta tới giúp đây." Trì Nghiệp dẫn theo vài đứa nhỏ tiến vào phòng bếp.

"Được rồi, vậy các ngươi giúp ca của ngươi bưng một bàn bánh chẻo với bánh bao ra ngoài đi." Hàn Liệt cười nói.

Chỉ một lúc sau, một nồi cháo đậu xanh với bánh bao bánh chẻo nóng hổi đã được bưng lên bàn, ở Hàn gia bánh chẻo là một món rất hiếm lạ chỉ được ăn vào năm mới, Nghiêm thị nhíu mày, vốn muốn nhắc nhở Hàn Liệt vài câu, nhưng thấy trên mặt người nhà Trì gia không có bất cứ biểu tình nào thì mới không mở miệng, định lát nữa nói riêng với nhi tử vậy.

Hàn lão tam thấy điểm tâm phong phú như thế, tưởng rằng do cả nhà bọn họ tới dùng cơm nên mới như vậy, cũng cảm thấy hơi ngại, rồi lại thấy nhi tử làm hơi quá, sao có thể lãng phí đến thế, lỡ người Trì gia không vui thì biết sao bây giờ?


Hàn Liệt trông thấy ánh mắt của cha mẹ mình, lập tức biết được họ đang nghĩ gì, nhẹ hít một hơi, trong lòng cảm thấy chua xót. Hai người này bị mấy người cực phẩm bên Hàn gia nô dịch quá mức, giờ ăn mỗi cái bánh chẻo với bánh bao cũng thấy xa xỉ, hiện tại có nói cũng vô dụng, đợi sau khi giúp Hàn gia kiếm tiền xong rồi từ từ tẩy não bọn họ cũng được.

"Thông gia mau ăn đi! Đừng khách sáo thế, cứ tự nhiên như ở nhà." Lâm thị cũng thấy nét xấu hổ trên mặt hai người, bèn cười nói.

Hiện tại mỗi bữa cơm trong nhà đều phải có thịt, Hàn Liệt nói làm vậy để dinh dưỡng cân đối, tiền kiếm là để tiêu, bà cũng hiểu được đạo lý này, trước khi gia cảnh xuống dốc bà vốn là một tiểu thư nhà quan được người hầu hạ, không quan trọng vấn đề tiền bạc cho lắm, nên cũng đồng ý đối với hành động của Hàn Liệt.

"Đúng đó, cha mẹ mọi người đừng khách sáo vậy, bữa ăn trong nhà vốn luôn thế, không biết có hợp khẩu vị của mọi người không." Trì Tu cười nói, y nhận ra nhạc phụ nhạc mẫu đang lo lắng Hàn Liệt vì làm điểm tâm quá phong phú mà khiến cho bọn họ không vui, nên mới thẳng thắn giải vây.

"Trì đại ca, nhà mọi người ngày nào cũng ăn ngon vậy sao?" Tiểu Thất chớp mắt, nhìn thức ăn trên bàn mà nuốt nước bọt hỏi.

Trì Tu vươn tay sờ đầu Tiểu Thất, nhìn nhìn thân hình nhỏ gầy kia, cười ôn hòa: "Đúng vậy, nếu Tiểu Thất thích thì ăn nhiều một chút đi."

Hàn lão tam cùng Nghiêm thị nhìn nhau, rồi cùng vươn tay gắp thức ăn vào bát, trong đầu nghĩ thầm hóa ra Trì gia lại giàu đến mức có thể sống xa hoa như vậy, lúc trước bọn họ vẫn áy náy về việc đưa Hàn Liệt đi xung hỉ, hiện tại thấy con mình có thể sống tốt như vậy, được bà bà với trượng phu yêu thích, bọn họ cũng yên tâm trong lòng.

Hàn Liệt thấy Tiểu Thất với Tứ tỷ nhi tuy rằng ăn nhiều hơn bình thường, nhưng dáng ăn lại không quá lỗ mãng khó nhìn, ăn vừa đủ no là buông đũa xuống liền, đại ca cùng đại tẩu của cậu lại ngại hơn nhiều, phỏng chừng còn chưa ăn no, so với mấy đứa trẻ nhà Hàn lão nhị thì khác xa như trên trời dưới đất.

Sau khi ăn xong một bữa cơm người hai nhà cùng nhau lên núi, do ngọn núi sau nhà Trì gia cũng không cao, lại tương đối vững, nên trước khi đến đây Hàn lão tam còn mượn một cái xe đẩy để tiện chở anh đào.

Bữa trưa là món cơm chiên trứng giản dị Hàn Liệt đã làm sẵn lúc sáng, mọi người ăn mà mặt mày hớn hở, khen không dứt lời.

Lúc tất cả đang hái anh đào, Nghiêm thị kéo Hàn Liệt đi đến dưới một tán cây nọ, vừa làm việc vừa nhỏ giọng nói với Hàn Liệt: "Có thật là bữa nào Trì gia cũng ăn như vậy không? Hay là ngươi tự làm theo ý mình?"

"Mẹ, ta là người quyết định nên ăn gì, nhưng tất cả mọi người ở Trì gia đều đã đồng ý rồi." Hàn Liệt biết Nghiêm thị đang lo lắng cho cậu, cho nên trong giọng nói bất đắc dĩ còn mang thêm tia ôn hòa.

"Cái đứa này, ngươi làm thế lỡ sau này trượng phu với bà bà không vừa lòng thì sao? Mẹ chỉ hy vọng ngươi có thể cùng Trì lão đại sống hòa thuận ngày qua ngày, ngươi cũng đừng nhớ đến người kia nữa." Nghiêm thị hít sâu một hơi, mặt lộ vẻ lo lắng nói.

Người kia nào cơ? Liên quan gì ở đây chứ!

"Mẹ, sau này người đừng có cái gì cũng đem ra so với bọn người cực phẩm ở Hàn gia kia nữa, tiền kiếm được là để tiêu, chứ giấu mãi trong nhà để làm gì? Chưa kể một nhà Trì Tu bọn họ đều tán thành với đề nghị cải thiện sinh hoạt của ta." Hàn Liệt thấy Nghiêm thị đã có chút động tâm liền nói thêm vài lời thâm thúy: "Con của mẹ còn biết kiếm tiền nè, ai dám bỏ không cần cơ chứ? Cuộc sống có tốt hay không còn tùy thuộc vào chính mình, mọi người cũng không cần phải tiết kiệm như vậy nữa, Tiểu Thất với Tứ tỷ nhi cũng vì ăn không đủ no mà mới nhỏ gầy như thế đấy."

"Ai, trong lòng ngươi có tính toán là tốt rồi." Nghiêm thị hít sâu một hơi, nhi tử lớn rồi nên có suy nghĩ riêng của mình, nếu Trì gia đã đồng ý, bà cũng không nên nói quá nhiều, trong lòng bà thật sự mong nhi tử có thể có được một cuộc sống tốt.


Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi nghiêng người sát vào Nghiêm thị nói: "Mẹ, Trì Tu cùng mẹ y đã cho ta quản gia rồi, hiện tại tiền bạc ở Trì gia đều do ta quản lý, nên mọi người đừng lo ta sẽ bị bỏ hay sống không tốt đâu."

Nghiêm thị trừng lớn mắt, không tin được mà nhìn Hàn Liệt, thấy cậu nghiêm túc gật đầu, Nghiêm thị mới bình tĩnh lại, trong mắt ẩn ẩn nước, thanh âm có chút run rẩy: "Người Trì gia tốt như vậy, ngươi phải đối xử với họ thật tốt, những người không nên nhớ tới thì ngươi cũng đừng nhớ, chỉ cần ngươi sống ở Trì gia thật tốt là mẹ đã yên tâm rồi."

Hàn Liệt cảm thấy hơi cảm động, Nghiêm thị là người quan tâm cậu nhiều nhất kể từ khi cậu trọng sinh tới nay, cậu cũng xem người phụ nữ thiện lưng này như mẹ ruột, cậu cầm lấy bàn tay phủ đầy vết chai của Nghiêm thị rồi nói: "Mẹ cứ yên tâm đi, chẳng những ta sẽ sống tốt, mà cả gia đình mình rồi sẽ có một cuộc sống thật tốt sau này."

"Được, cả gia đình chúng ta rồi sẽ có một cuộc sống thật tốt đẹp." Nghiêm thị rút tay về lau lau nước mắt, trong mắt tràn ngập mong đợi mà cười nói.

Vội vội vàng vàng đến tận chạng vạng cũng chỉ có thể hái được một phần ba số anh đào, Hàn Liệt quyết định nghỉ tại đây, ngày mai Từ gia đến thu một lần chắc cũng không thu hết được, phân ba ngày ra thu chắc đủ.

*Cháo đậu xanh



*Bánh bao hấp xửng tre



*Bánh chẻo



*Cơm chiên trứng



*Cây gỗ tử đàn



Hết chương 14


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui