Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Tần Miễn nghiêm túc suy xét xong, quyết định sau khi tiệm ‘Món ăn ngon’ dừng bán lẩu, Malatang và đồ nướng sẽ chuyển sang bán các món gồm mì sợi, sủi cảo, bánh bao, bánh mì thịt(1), xíu mại, bánh bò bông và mỗi ngày một món canh khác nhau. Sợi mì loại nhiều màu sắc độc nhất vô nhị. Cách làm mì có màu cũng đơn giản, như mì màu lục chẳng hạn, ép rau xanh ra thành nước, đổ bột vào nhào thành khối tròn, để bột nghỉ chốc lát, lại dùng máy càn mì cán thành sợi là thành. Ngoài ra bí đỏ làm mì màu vàng, rau dền tím làm làm mì màu tím, thậm chí có thể cho thêm lượng nước trái vừa phải vào… chẳng những dinh dưỡng phong phú, mùi vị tuyệt diệu, còn khiến thị giác thực khách được hưởng thụ, đặc biệt nhóm tiểu hài tử sẽ càng hoan nghênh. Sủi cảo, bánh bao chủ yếu ăn điểm ở phần nhân Bánh mì thịt, xíu mại và bánh bò bông đều là những món thế giới này không có.

Về phần canh, đặc biệt ở gia vị phối liệu. Ăn bánh mì thịt, xíu mại hay bánh bò bông thấy khô miệng, mua canh uống, vừa ngon miệng vừa thoả mãn. Có mấy món đặc sắc này trấn tiệm, sinh ý của ‘Món ăn ngon’ sẽ không kém.

Viết phương thức tỉ mỉ ra giấy xong, Tần Miễn bảo Lôi Tần Nhạc đến trấn trên giao cho Nhạc Đông.

Lúc này đã là thượng tuần(2) tháng Sáu, nhà nào ươm mạ sớm, đều đã cấy xong cây mạ Nhà nào ươm mạ muộn, hiện còn đang bận rộn ngoài ruộng.

Tại Du nhiên điền cư, sau khi mua đủ gạch ngói, gỗ cần cho phòng mới, Tần Miễn bảo Phúc quản gia đi mời thôn dân đã làm xong vụ mùa đến hỗ trợ xây phòng. Các thôn dân đều rất thích ý, ở chung đã khá lâu, bọn họ đều biết Tần Miễn, Lôi Thiết là người hào phóng, giúp nhà bọn hắn làm việc, đãi ngộ tuyệt không kém. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Vì muốn xây lối đi đến từ dãy nhà hiện tại đến phòng mới tầng Một, cần khởi công trong phòng ngủ, Tần Miễn và Lôi Thiết chuyển đến phòng khách ở tạm. Đây là làm cho người ngoài xem. Buổi tối, bọn hắn sẽ vào không gian nghỉ ngơi. Giường lớn hiện đại giấu trong không gian so với giường lò bên ngoài càng thoải mái hơn.

Nhìn nhóm nhân công xa xa làm việc khí thế ngất trời, Phúc quản gia thận trọng dặn dò đám người Lôi Tần Trung “Khoảng thời gian này trong điền cư sẽ có người ra vào, nhất định phải trông chừng cẩn thận, đừng cho bọn họ phá hoại vườn hoa hay những thứ khác.”

Lôi Tần Trung là lão Đại trong chín gia tướng, cũng là người chín chắn nhất “Phúc quản gia yên tâm, chúng ta sẽ âm thầm trông chừng họ.”

Bên kia, Trương Đại Xuyên, Ngô Địch, Phương Võ, Giang Đại cùng rất nhiều người vừa đắp gạch vừa nói chuyện phiếm. Đây vẫn là lần đầu tiên họ tiến vào từ khi Du nhiên điền cư xây xong, trong câu nói hàm chứa tán thưởng cùng hâm mộ, trong lòng còn tự thấy đắc ý. Đâu phải lần đầu tiên họ làm việc cho nhà Lôi Thiết, việc này nói lên cái gì? Là nói trong nhiều rất thôn dân, Tần Miễn, Lôi Thiết coi trọng bọn họ nhất. Chỉ cần giao hảo chung sống tốt với bọn hắn, về sau khẳng định được nhờ. Tại rừng đào, Phương đại gia dẫn Tần Miễn, Lôi Thiết đang xem xét cây đào mật. Gần đây thời tiết tốt, sắc hồng trên quả đào ngày càng nhiều.

Phương đại gia cười ha hả, nói chắc mẩm: “Thiết tử, tức phụ Thiết tử, chừng bốn năm ngày nữa là có thể hái đào mật rồi.” Từ khi vào rừng cây ăn trái này làm việc, *** thần ông ngày càng tốt, ngẫu nhiên còn được gia chủ tặng chút hoa quả. Thể xác và *** thần thoải mái khiến ông như trẻ đi vài tuổi. Các lão nhân cùng niên kỉ trong thôn đều hâm mộ ông không thôi.

“Vậy chúng ta cần chuẩn bị đủ sọt đựng và thang trước.” Tần Miễn nói với Lôi Thiết.

Lôi Tần Thuận nói: “Tiểu nhân lập tức chuyển lời cho Phúc quản gia.” Anh đào chỉ có sáu cây, lúc thu hoạch anh đào chỉ làm tạm thời sáu cái thang hình chữ 人. Hiện tại rõ ràng không đủ dùng, cần nhanh chóng đến trấn trên đặt làm. Trong vườn cây ăn quả nhiều, thang hình chữ 人 không thể thiếu.

Nói xong chính sự, Phương đại gia trầm ngâm một lát rồi nhìn Tần Miễn, Lôi Thiết “Còn có việc này, không ít người nhờ ta hỏi thăm. Lão nhân liền giúp họ hỏi một chút.”


Tần Miễn cười cười, ra hiệu mời Phương đại gia đi tới dưới bóng cây, tránh bị trúng nắng “Phương đại gia muốn hỏi chuyện rau củ?”

“Ha ha” Phương đại gia nói “Ta đã nói tức phụ Thiết tử là người thông minh mà. Thiết tử, tức phụ Thiết tử, hai ngươi cũng đừng trách các hương thân có ý nghĩ như vậy. Sống nghèo khổ hơn nửa đời người, muốn tìm cách kiếm thêm chút tiền cũng là nhân chi thường tình.”

Lôi Thiết nhàn nhạt gật đầu.

Tần Miễn nói: “Phương đại gia yên tâm, chúng ta hiểu rõ. Chỉ là lão nhân ngài qua cầu còn nhiều hơn chúng ta đi đường, là một trưởng bối giàu kiến thức. Nay tình hình Song Hưởng lâu thế nào, chắc ngài cũng đoán được một hai. Nguồn khách bản địa có hạn là điều không cần bàn cãi, hiện tại Song Hưởng lâu quả thật không cần quá nhiều rau dưa. Hẳn ngài biết chính nhà chúng ta cũng trồng rất nhiều chủng loại rau củ.”

Phương đại gia gật đầu “Đúng là có chuyện này. Các ngươi yên tâm, ta sẽ nói rõ ràng với họ, bọn họ sẽ hiểu. Các ngươi bận rộn, ta tiếp tục qua bên kia xem xét.”

Tần Miễn đứng dưới bóng cây, hàng mày hơi cau lại.

Lôi Thiết ngẩng đầu, ngón cái khẽ xoa mi tâm hắn “Lo lắng?”

Lôi Tần Thuận thức thời rơi lại phía sau.

Tần Miễn cầm bàn tay còn lại của Lôi Thiết sờ ngắm, tỉ mỉ nói y nghe “A Thiết, hiện tại nhà chúng ta ngoài cửa tiệm ‘Món ăn ngon’ cũng chỉ có Song Hưởng lâu. Nếu lại làm thêm một đường kiếm tiền nữa, bất bình trong lòng các thôn dân sẽ trở nên gay gắt. Nhất định có người sẽ nghĩ thế này, đều cùng một thôn, mọi người trước kia đều là làm ruộng, dựa vào đâu chúng ta có nhiều tiền, bọn họ thì nghèo như vậy? Họ sẽ có tâm tư bất chính, thậm chí có thể âm thầm phá hoại. Chúng ta không trông cậy cùng người cả thôn thân nhau như người một nhà, nhưng ít ra cũng nên hoà bình chung sống. Vì vậy ta sớm đã tính toán, đợi nhà mình đứng vững chân thì sẽ nghĩ chủ ý kiếm tiền cho những người khác, kéo toàn thôn cùng nhau làm giàu. Như vậy họ sẽ không nhàn tâm đi ghen tị chúng ta. Chỉ là đối với chúng ta, hiện còn chưa phải thời điểm thích hợp. Nhưng có mấy thôn dân dường như không kiềm chế nổi.”

Lôi Thiết: “Xuống tay từ chỗ lý chính.”

Một lời đánh thức người trong mộng. Khoảng thời gian này vì sự tình quá nhiều, Tần Miễn bỏ quên mất chỗ lý chính. Hắn sờ sờ cằm suy tư.


Lôi Thiết nhắc nhở: “Hai nhi tử lý chính đều không tệ.”

Tần Miễn bỗng nở nụ cười, ngó ngó trái phải hai bên không người, nhào tới hung hăng hôn miệng y một ngụm “Có cách rồi! Chúng ta nâng đỡ nhà lý chính, nhà Trương ca và nhà Ngô Địch phất lên trước, để nhà họ cùng nhà chúng ta hình thành thế vạc bốn chân. Thứ nhất, có thể để họ phân tán lực chú ý của các thôn dân đặt trên người chúng ta Thứ hai, cũng có lợi cho tương lai chúng ta giàu trước kéo giàu sau. Huynh nghĩ thế nào?”

“Thế vạc bốn chân, tốt.” Lôi Thiết gật đầu xong thì nhíu mày “Chỉ là nghĩ ra chủ ý kiếm tiền cho ba nhà đó sẽ khiến ngươi vất vả.”

Trong mắt Tần Miễn toả sáng thần thái tự tin “Huynh đừng quên ta là từ đâu đến, đó không thành vấn đề. Chẳng qua tình hình nhà Trương ca và Ngô Địch thế nào chúng ta đã biết, nhưng nhà lý chính thì không rõ lắm.”

“Lôi Tần Thuận.” Lôi Thiết gọi Lôi Tần Thuận lên.

“Đại thiếu gia, ngài có điều phân phó ạ?”

Tần Miễn nói: “Mau chóng điều tra rõ chuyện nhà lý chính. Nếu không biết làm như thế nào, có thể hỏi Phúc thúc.”

“Dạ. Đa tạ tiểu thiếu gia chỉ điểm.”

“Đi đi.”

Tần Miễn buông bỏ một tâm sự, tâm trạng thoải mái hơn nhiều, kéo Lôi Thiết đi về phía vườn hoa “Không biết giờ tình hình bên lão trạch sao rồi. Nếu Tam đệ và Tứ đệ cũng phân gia, nhất định chúng ta sẽ giúp chúng trước. Đáng tiếc a.”


Lôi Thiết nhìn thấy Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Tín dắt trâu trở về, vừa mới vào cửa.

“Hỏi Lôi Tần Nhạc.”

“Đúng ha, tiểu tử kia thích hóng chuyện nhất.” Tần Miễn cũng thấy Lôi Tần Nhạc, không biết hắn ta nói gì với Lôi Tần Tín mà cười ha ha. Hắn bèn vẫy vẫy tay.

Lôi Tần Nhạc thấy, đưa dây buộc trâu cho Lôi Tần Tín, nhanh chóng chạy tới.

“Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia!”

“Hiện tình hình ‘bên kia’ sao rồi?” Tần Miễn hỏi.

Lôi Tần Nhạc nhỏ giọng nói: “Tiểu nhân đang muốn bẩm báo với hai vị thiếu gia chuyện này. Buổi sáng ngày hôm qua, bên kia mua một tiểu nha hoàn mười lăm tuổi.”

“Việc này ta biết.” Tần Miễn nói “Nha hoàn này làm sao?”

Lôi Tần Nhạc nói: “Nha hoàn tên tiểu Hỉ, lão gia tử đặc biệt mua về để chiếu cố Vệ lão thái thái. Tiểu Hỉ vừa vào cửa, Đỗ lão thái thái liền muốn lôi kéo nàng, chiều hôm qua không chỉ vụng trộm đưa tiểu Hỉ một cái chân gà lớn, còn cho không nàng mười văn tiền. Sáng nay, Đỗ lão thái thái muốn tiểu Hỉ thừa dịp Vệ lão thái thái không chú ý, làm bà sơ ý vấp ngã một lần.”

Tần Miễn cả kinh, đáy lòng phát lạnh. Hắn biết Vệ thị mang thai là một đả kích lớn đối với Đỗ thị, nhưng tuyệt không nghĩ Đỗ thị dám đánh lên chủ ý này!

Lôi Thiết nhìn chằm chằm Lôi Tần Nhạc, lạnh giọng nói: “Làm càn! Ngươi có biết cái gì nên nói, cái gì không thể nói không?”

Tần Miễn vươn tay gạt cành liễu trước mặt ra, bảo trì trầm mặc. Hắn hiểu rõ, A Thiết không phải nói vậy vì Đỗ thị. Ở chung đã lâu, hắn và A Thiết đều tin Lôi Tần Nhạc không phải là người không biết nặng nhẹ, nhưng vẫn phải gõ gõ một chút, tránh cho hắn ta có lúc sơ ý phạm sai lầm.

Sắc mặt Lôi Tần Nhạc đại biến, ‘Phịch’ một tiếng quỳ xuống đất, nôn nóng nói: “Đại thiếu gia, tiểu nhân nói đều là sự thật. Nếu có nửa câu nói dối, ngài cùng tiểu thiếu gia cứ việc bán tiểu nhân đi.”


Lôi Thiết lạnh mặt không nói.

Tần Miễn lại hỏi: “Sau đó thế nào?”

Lôi Tần Nhạc nói: “Tiểu Hỉ không đồng ý mà đem việc này nói cho Vệ lão thái thái. Vệ lão thái thái giận dữ, ở ngay trước mặt lão gia tử nói tiểu Hỉ kỳ thật là người do bà sớm an bày, bởi vì lo tùy tiện mua một người về sẽ bị Đỗ thị thu mua. Nguyên lai tiểu Hỉ này là hảo tỷ muội với Vệ lão thái thái lúc còn làm nha hoàn.”

Tần Miễn khẽ lắc đầu. Đỗ thị so với Vệ thị quả nhiên không cùng một trình độ “Việc riêng tư như thế, làm sao ngươi biết được?”

“Lúc bọn họ cãi nhau rất to tiếng, lời Vệ lão thái thái nói hàng xóm hai bên đều nghe được rành mạch.” Lôi Tần Nhạc nói.

Tần Miễn híp mắt. Lời này có chút ý nghĩa. Nói cách khác, Vệ thị cố ý tung hô để mọi người đều biết. Từ nay Đỗ thị chẳng những không dám gây bất lợi cho hài tử trong bụng nàng, còn phải hỗ trợ cẩn thận chăm sóc nàng. Bằng không, một khi bụng Vệ thị xảy ra chuyện gì, dù Lôi Đại Cường tin tưởng không phải Đỗ thị gây ra, người trong thôn cũng sẽ không tin tưởng bà. Thanh danh của Đỗ thị liền triệt để biến xấu.

Vệ thị quả nhiên có tài. Bất quá, Đỗ thị không thấy được nhược điểm của Vệ thị, không có nghĩa Tần Miễn nhìn không tới. Nên hắn không lo Vệ thị sẽ đi trêu chọc hắn cùng Lôi Thiết.

-Hết chương 99-

Chú giải:

(1) Từ gốc là bánh mì Rou Jia Mo: Được coi là “hamburger Trung Quốc”, món bánh này có xuất xứ từ tỉnh Thiểm Tây. Đến giờ, thủ phủ Tây An vẫn là nơi có món bánh rou jia mo ngon nhất, với lớp vỏ ngoài giòn, nhân thịt bò hoặc thịt cừu, kẹp cùng rau thơm và thêm gia vị.

Rou Jia Mo

(2) Thượng tuần: từ mồng 1 đến mồng 10 của tháng Trung tuần là từ mồng 11 đến mồng 20 Hạ tuần gồm các ngày còn lại của tháng.

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui