Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Bên ngoài gió thổi từng đợt, tạt qua cửa sổ làm phát ra những âm thanh khe khẽ nghe như tiếng khóc nức nở. Tần Miễn đã sớm tỉnh, rúc vào chăn mền không muốn động, nhìn Lôi Thiết kiên trì đúng giờ đứng dậy, ngồi ở mép giường lò, không nhanh không chậm mặc trung y(1) vào, mặc áo bông vào, lại mặc ngoại khố, cuối cùng mang giày vải.

“Đứng lên chạy bộ.” Lôi Thiết xoay người.

“Không muốn dậy. Hay hôm nay huynh làm bữa sáng đi?” Tần Miễn đề nghị.

Lôi Thiết một tay xách người hắn nhấc ra khỏi ổ chăn, ném quần áo đã ủ ấm vào người Tần Miễn.

Tần Miễn nhận mệnh mặc quần áo, lạnh lùng thốt: “Huynh không sợ ta bị cảm lạnh à!” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lôi Thiết lẳng lặng nói: “Kiên trì rèn luyện thì không dễ bị cảm lạnh.”

Tần Miễn cấp tốc mặc quần áo, chải buộc tóc chỉnh chu, như mũi tên lao ra ngoài. Không phải muốn ta chạy bộ sao? Ta chạy cho huynh xem.

Lôi Thiết khóa kỹ cổng sân, không thấy bóng dáng Tần Miễn đâu, không chút do dự chạy sang hướng bên phải, chỉ chốc lát sau liền thấy bóng lưng Tần Miễn, đuổi theo lên.

Tần Miễn nghe phía sau có tiếng bước chân, tức thì tăng tốc độ. Lôi Thiết cũng tăng tốc, duy trì khoảng cách chạy sau hắn một trượng.

Tần Miễn bĩu môi, bảo trì tốc độ chạy, không thèm phân cao thấp với y.

Lúc này các nhà trong thôn hầu như đều thức dậy, tiếng cọ tro nồi, tiếng mở cửa, tiếng người nói chuyện hợp lại với nhau tạo nên khúc hòa âm đặc thù.

Khi chạy ngang qua một cổng sân, đột nhiên có một chậu nước từ bên trong bay ra.

Tần Miễn *** mắt lẹ chân tránh đi.

Đại thẩm béo cầm cái chậu không trong tay, vẻ mặt kinh ngạc, ngượng ngùng nói: “Tức phụ Lôi Thiết, xin lỗi nha, không phải thím cố ý đâu.”

“Không có gì đâu ạ.” Tần Miễn không để ý xua tay, tiếp tục chạy về phía trước.

Gió thu đìu hiu, gió lạnh không biết mệt mỏi đảo qua hết lần này đến lần khác, lá cây khô vàng rì rào rơi xuống đất tích thành một đống thật dày, chân đạp một cái phát ra âm thanh ‘răng rắc’. Chạy trong chốc lát, toàn thân trên dưới đều nóng hổi, Tần Miễn tăng tốc một chút.

Ba người Trương Đại Xuyên, Ngô Địch và Lôi Hướng Lễ không biết sao lại tới cùng nhau, đi về hướng này, thấy Tần Miễn và Lôi Thiết, ngoắc ngoắc.

Trương Đại Xuyên nói: “Lại chạy bộ đấy à? Chúng ta có chuyện tìm các ngươi.”

Bước chân Tần Miễn không ngừng, hơi thở không ổn định nói: “Sớm… Chạy xong… hẵng nói.”


Lôi Thiết ít lời như cũ, đi theo sau hắn.

“Mỗi ngày họ đều chạy như vậy?” Lôi Hướng Lễ hỏi Trương Đại Xuyên.

Trương Đại Xuyên nói: “Đúng vậy, trừ trời mưa, mỗi buổi sáng bọn họ đều phải chạy một vòng quanh thôn.”

Vẻ mặt Ngô Địch buồn cười “Nghe tẩu ta nói cái này gọi là ‘rèn luyện buổi sáng’.”

Lôi Hướng Lễ gật đầu, có chút xấu hổ. Hai người ngoài họ còn hiểu đại ca, đại tẩu hơn mình.

“Đi thôi, chúng ta từ từ đi bộ chờ ở trước cổng nhà họ, chắc cũng sắp chạy xong rồi.” Trương Đại Xuyên nói.

Quả nhiên lúc ba người chậm rì rì đến trước cổng sân thì vừa vặn thấy Tần Miễn và Lôi Thiết men theo rừng cây nhỏ chạy tới.

Hơi thở của Lôi Thiết vững vàng tựa như vừa rồi chỉ là đi tản bộ, Tần Miễn thở hồng hộc, bước chân vẫn ổn định.

“Mở cửa.” Tần Miễn vỗ một phát vào vai Lôi Thiết.

Lôi Thiết không nói một lời, cầm chìa ra mở ổ khoá lớn.

Ba người Trương Đại Xuyên âm thầm lấy làm ngạc nhiên. Nguyên lai khi hai người họ ở riêng với nhau là như thế này, tuy lúc đánh Lôi Thiết, Tần Miễn rất dùng sức, nhưng có thể nhìn ra sự thân mật giữa họ.

“Sao ba người các ngươi cùng nhau đến đây? Có chuyện gì?” Tần Miễn hỏi.

Ba người Trương Đại Xuyên còn chưa kịp nói, Lôi Thiết vừa múc nước trong giếng lên rửa tay vừa hỏi Tần Miễn “Tức phụ, sáng nay ăn gì?”

“Cơm. Đâu phải huynh không biết ta không thích ăn mì lắm. Còn phải hỏi?” Tần Miễn lấy khăn phơi trên sào trúc xuống lau mồ hôi.

“Biết. Ăn món ăn gì?”

Tần Miễn nghĩ nghĩ “Nửa bắp cải thảo, ba củ cải, ba khúc sườn non.”

Lôi Thiết đi về phía bếp, quét mắt nhìn bọn Trương Đại Xuyên “Có chuyện nói với tức phụ ta.”

“Đại ca nấu cơm?” Lôi Hướng Lễ khó mà tin tưởng, hỏi.


Trương Đại Xuyên và Ngô Địch cũng đầy kinh ngạc.

Tần Miễn sửng sốt “Không phải, y đong gạo rửa rau. Huynh ấy da dày không sợ lạnh, ha ha.”

Ba người Trương Đại Xuyên hai mặt nhìn nhau. Đối với cuộc sống nam nam của Tần Miễn và Lôi Thiết hiểu rõ hơn hai phần.

Tần Miễn dẫn họ vào phòng khách ngồi.

“Các ngươi còn chưa nói tìm chúng ta có chuyện gì?”

Lôi Hướng Lễ ngồi xuống sô pha, dùng da đầu cảm thụ độ mềm mại của sô pha một chút.

Trương Đại Xuyên nói: “Kỳ thật chúng ta là tới tìm Thiết tử. Ba muốn chúng ta muốn lên núi săn chút con mồi để tới Tết trên bàn cơm có thêm vài ba món. Thiết tử có kinh nghiệm săn thú nhất nên muốn nhờ y dẫn dắt bọn ta.” Kỳ thật chuyện lên núi săn thú đề nghị của Ngô Địch, tuy quan hệ của hắn ta với Lôi Thiết, Tần Miễn không tệ, nhưng mức độ thân quen với Lôi Thiết không bằng Trương Đại Xuyên, nên hắn ta gọi thêm Trương Đại Xuyên, đi ngang lão trạch thì gặp Lôi Hướng Lễ ở nhà nên gọi theo luôn.

Ngô Địch đứng ở cửa phòng bếp tò mò nhìn vào trong, thấy Lôi Thiết thật sự đang đong gạo thì khiếp sợ không thôi, bội phục nhìn Tần Miễn rồi mới về chỗ ngồi xuống.

“Có nghe hay không? Mọi người hẹn huynh đi săn thú.” Tần Miễn kêu với vào bếp.

Tiếng nói của Lôi Thiết từ bên trong truyền ra “Nghe được. Ăn xong bữa sáng rồi đi.”

“Ta cũng đi.” Tần Miễn ở nhà chán muốn chết.

“Ừ.”

Tần Miễn nở nụ cười, lúc này mới hỏi Lôi Hướng Lễ “Tứ đệ, hôm nay các ngươi không đi bán canh sao?”

Lôi Hướng Lễ nói:“Ngày hôm qua công việc tẩy sạch con sông đã hoàn thành. Lại nói còn phải cám ơn đại tẩu, lần này buôn bán lời được không ít.”

Những người đang ngồi đương nhiên sẽ không truy hỏi lời bao nhiêu.

Tần Miễn cười nhẹ “Không có gì, ngươi và tam đệ, ngũ đệ, tiểu muội trước kia cũng hỗ trợ chúng ta không ít. Chúng ta đều ghi tạc trong lòng.“

Lôi Hướng Lễ nghe ra ý ở ngoài lời của hắn, cười cười, không nhiều lời nữa.


Ngô Địch nói: “Chúng ta cũng về đi, ăn sáng xong thì tập hợp ở nhà Thiết ca.”

Ba người cùng nhau rời đi.

Tần Miễn trộn một đĩa cải thảo chua cay và sườn non hầm củ cải, ăn sáng xong, Lôi Thiết lau chùi cây cung bảo bối của y một lần, cầm hai mươi mũi tên bỏ vào túi tên.

Tần Miễn đội mũ, quấn khăn quàng cổ, chuẩn bị xuất phát.

Chốc lát sau, ba người Lôi Hướng Lễ đến, lưng đều đeo cung tên và sọt

Năm người nói nói cười cười đi tới hậu sơn, chỉ một mình Tần Miễn hai tay trống trơn.

Ba người Trương Đại Xuyên trong lòng biết rõ, Tần Miễn là đi theo chơi.

Sau khi vào núi, đám người tự giác im lặng hết, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng giẫm lên lá cây hoặc cành khô.

Trương Đại Xuyên đi đầu, Tần Miễn và Lôi Thiết đi sau cùng. Ba người Trương Đại Xuyên, Ngô Địch và Lôi Hướng Lễ không phải thợ săn chuyên nghiệp, kỹ thuật bắn cung thường thường, Tần Miễn, Lôi Thiết cố ý nhường nhiều cơ hội cho họ.

Trong rừng núi, gà rừng thỏ hoang nhiều nhất, không qua bao lâu, Trương Đại Xuyên liền thấy một con gà rừng béo mập đang mổ thức ăn trong bụi cỏ, dừng bước lại, phất tay ra hiệu với Lôi Hướng Lễ và Ngô Địch. Lôi Hướng Lễ, Ngô Địch rón ra rón rén đi qua hai hướng khác, ba người hình thành một tam giác vây quanh gà rừng.

Trương Đại lấy một mũi tên ra, ngắm chuẩn vào gà rừng, kéo căng dây cung, buông ra. Mũi tên xẹt qua lông con gà rừng cắm vào bụi cỏ khô.

Gà rừng chấn kinh kêu ‘lục cục’ vỗ cánh chạy trốn.

“A, tiếc quá!” Ngô Địch thấy đáng tiếc, dưới tình thế cấp bách, tính toán vị trí con gà rơi xuống, vươn hai tay vồ qua muốn bắt.

Gà rừng kia đại khái không nghĩ sẽ có người âm mưu lấy tay bắt nó, trong tình thế nguy nan phát ra tiềm lực cực đại, hai móng vuốt đạp vào thân cây một cước, xoay chuyển thân gà, vỗ cánh, định hạ xuống một chỗ khác.

Ngô Địch tức thì bổ nhào xuống đất.

Đúng lúc này, ‘Phập’ một tiếng, một mũi tên ghim chuẩn xác vào gà rừng. Thời điểm nó chạm đất thì đã tắt thở.

Ngô Địch nhìn lại, Lôi Thiết đang hạ tay xuống. Mũi tên vừa rồi là do y bắn.

Ba người Tần Miễn, Lôi Hướng Lễ cùng Trương Đại Xuyên nhìn vẻ lúng ta lúng túng của Ngô Địch, đều bật cười ha ha.

Mặt Ngô Địch đỏ lên, vội vàng đứng lên.

Trương Đại Xuyên cười không ngừng “Ngô Địch, chúng ta là tới săn thú, không phải tới bắt gà. Ha ha ha…”

“Không phải do ta nhất thời nôn nóng sao?” Ngô Địch vỗ cỏ, đất trên người.


Tần Miễn lượm gà rừng bỏ vào sọt của Ngô Địch.

Ngô Địch vội vàng lấy con gà ra “Không được, đây là của Thiết ca săn được.”

Tần Miễn lại ném con gà vào sọt của hắn ta, hào phóng nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ lấy, y không để ý mỗi một con này đâu.”

“Không được.” Ngô Địch kiên quyết “Do Thiết ca săn thì là của các ngươi. Nếu như đến lúc xuống núi mà ta vẫn không săn được gì thì sẽ mặt dày hỏi xin Thiết ca một con. Tẩu tử, con này ta tạm thời giữ hộ các ngươi.”

Tần Miễn đành phải gật đầu.

Mấy người tiếp tục đi về phía trước, gặp được hai con gà rừng nữa, đáng tiếc ba người Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ và Ngô Địch đều không bắn trúng con nào.

Lôi Thiết hiếm khi chủ động chỉ điểm họ vài câu.

Lúc này Trương Đại Xuyên, Lôi Hướng Lễ và Ngô Địch mới xem như nhập môn, Lôi Hướng Lễ bắn trúng một gà rừng và một thỏ hoang, Trương Đại Xuyên, Ngô Địch mỗi người săn được một con gà rừng.

Vận may Lôi Thiết tốt nhất, săn được hai gà rừng cùng một con gà gô.

“Ta cũng muốn thử.” Tần Miễn nhìn mà ngứa tay, chìa tay với Lôi Thiết.

Lôi Thiết giải thích: “Đây là cường cung(1) nặng trăm thạch, ngươi kéo không nổi.”

Tần Miễn căm tức, cảm thấy mình bị xem thường “Không thử làm sao mà biết?”

Lôi Thiết đành phải đưa cung cho hắn.

Tần Miễn rút ra một mũi tên trong túi tên của y, học theo tư thế y, ngắm chuẩn vào đám lá cây, kéo dây cung. Dây cung hầu như không xê dịch.

Tần Miễn thầm nghĩ không ổn, lén nhìn qua những người khác.

Ba người Trương Đại Xuyên đều quay đầu không nhìn hắn, môi mím chặt lại. Nhưng Tần Miễn vẫn nhìn ra được họ đang cười trộm, xụ mặt: “Có cái gì buồn cười? Các ngươi kéo được không?”

Lôi Thiết ấn vai hắn, nhỏ giọng nói: “Bữa nào ta làm một cây cung nhỏ cho ngươi.”

-Hết chương 59-

Chú giải:

(1) Cường cung: cung hạng nặng, thường để đi săn động vật lớn.

——-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui