Tần Miễn kinh ngạc vô cùng. Nếu đại hoàng tử thật sự cấu kết với địch quốc, chính là tội phản quốc. Nhưng nghĩ kỹ lại, đại hoàng tử có động thái kia cũng không kỳ lạ, bởi vì thân phận đại hoàng tử rất khó xử. Từ xưa đến nay, Đại Hạ quốc lập thái tử theo quy củ lập đích lập trưởng. Đại hoàng tử là trưởng tử do hoàng hậu sở sinh, vốn có ưu thế nhất, ngặt nỗi tiên hoàng hậu đã ly thế, dù mẫu tộc có lòng duy trì nhưng không có người trong hậu cung phối hợp cùng họ, đại hoàng tử vẫn khó mà cất bước. Nhị hoàng tử Trần Thiểm thì khác hẳn, là trưởng tử của hoàng hậu hiện tại, thế trội hơn Trần Sấm, là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất với Trần Sấm. Nếu Trần Sấm không đủ nhẫn nại, rất dễ lựa chọn sai lầm.
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân và hai đứa nhỏ.”
Lôi Thiết buông hắn ra “Nên ra ngoài rồi.”
Tần Miễn chậm chạp buông hai tay ra. Tuy hai người họ thường gặp mặt trong không gian, nhưng có thể hôn môi đã là rất xa xỉ, càng đừng nói đến làm những chuyện vui thích gì gì.
Lôi Thiết hiểu rõ cảm xúc bốc lên trong ánh mắt đối phương, nụ hôn nồng nhiệt đặt ở nơi mí mắt kia, nói giọng khàn khàn: “Tức phụ, chờ ta trở lại.” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Y sợ còn không đi, sẽ nhịn không được áp đảo người mất.
Tần Miễn ngây người một hồi, người nọ đã không còn bóng dáng, bất đắc dĩ bĩu môi, xử lý cho xong số nguyên liệu nấu ăn còn lại rồi ra khỏi không gian.
Thời gian như nước chảy, chớp mắt cái liền đến sinh thần của Trưởng Tôn Hồng.
Ăn sáng xong, Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân thay bộ đồ mới toanh, để thư đồng Bài Binh và Phi Nguyệt cầm lễ vật tặng cho Trưởng Tôn Hồng, bốn người cùng nhau ngồi trên xe ngựa. Bốn hộ vệ chia thành hai tổ bảo vệ trước sau xe ngựa.
Tần Miễn phi thân lên ngựa, đích thân hộ tống hai nhi tử đến phủ Uy Viễn hầu.
Mặc dù là một ngày trời trong, nhưng mặt trời như bị phủ lên tầng lụa mỏng, mông lung mờ ảo, không chút hơi ấm. Gió lạnh khô hanh rét buốt thấu xương, người đi đường bị thổi mặt mày đỏ tái, nét mặt cứng ngắc không có bao nhiêu diễn cảm, mải cúi đầu hấp tấp chạy đi. Ba ngày trước lại đổ trận tuyết thứ hai trong mùa đông, chỉ kéo dài một ngày nhưng vẫn tích một tầng dày cộm. Tuyết trên đường đã được dọn sạch, nhưng mặt đường giống như bị đông lại, cứng càng thêm cứng, tiếng vó ngựa chạy vang giòn giã.
Vừa ra phủ Trấn quốc công không bao xa, Tần Miễn liền nhận thấy vài ánh mắt không có ý tốt trốn ở chỗ tối bắn về phía này, trong mắt xẹt qua nụ cười lạnh.
“Phụ thân.” Tần Duệ Kỳ ló đầu ra cửa sổ, như có điều chi.
Tần Miễn cười nhẹ “Yên tâm.”
Đầu Tần Duệ Kỳ liền rụt trở vào.
“Có thể thi thố tài năng rồi.” Lôi Duệ Lân xoa tay.
Tần Duệ Kỳ nói: “Không thể quá mức.”
“Yên tâm đi, ca.” Lôi Duệ Lân ngẩng đầu “Ta cũng không phải tiểu hài tử ba tuổi.”
Tần Duệ Lân: “…”
Xe ngựa chạy chừng hai khắc thì tới phủ Uy Viễn hầu. Quản gia Uy Viễn hầu phủ đứng trước đại môn đón khách, khách tham dự phần nhiều là tiểu hài tử giao hảo cùng Trưởng Tôn Hồng, nhân dịp nghỉ tụ tập một hồi. Dù sao cũng là sinh thần của trẻ con, hầu hết nhóm người lớn đưa đứa nhỏ đến, hàn huyên vài câu liền đi.
Hai tiểu hài tử khoảng tám chín tuổi ăn mặc hoa phục thấy xe ngựa phủ Trấn quốc công, cùng nhau lại đây nghênh đón.
“Duệ Kỳ, Duệ Lân đến rồi.”
Xe ngựa dừng lại, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân từ hai cửa trái phải của xe nhảy xuống.
Quản gia chạy chậm lại đây “Bái kiến Trấn quốc phu nhân, Tần tiểu công tử, Lôi tiểu công tử.”
“Miễn lễ.” Tần Miễn cười nói “Bản phu nhân còn có việc, làm phiền quý phủ chiếu cố khuyển tử.”
Quản gia vội đáp: “Xin Trấn quốc phu nhân yên tâm.”
“Duệ Kỳ, Duệ Lân, ở nhà bằng hữu làm khách không thể quậy phá đâu đấy.” Tần Miễn căn dặn hai nhi tử.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân hai miệng một lời: “Phụ thân yên tâm.”
“Buổi chiều phụ thân lại đến đón các ngươi.” Tần Miễn thúc ngựa rời đi.
“Các vị tiểu công tử, mời vào trong.”
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân gật gật đầu, cùng hai vị khách nhí khác theo quản gia vào phủ.
Trong chính đường đã có bảy tám vị khách nhí, Trưởng Tôn Hồng làm tiểu chủ nhân, đang trò chuyện cùng mọi người. Uy Viễn hầu, Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong ngồi ở một bên, mỉm cười nhìn bọn nhỏ, tán gẫu việc nhà.
Các nha hoàn ra ra vào vào, bưng nước trà, hoa quả và điểm tâm lên.
Thấy bốn tiểu khách nhân Tần Duệ Kỳ tiến vào, Trưởng Tôn Hồng vội vàng ra đón.
“Duệ Kỳ, Duệ Lân, Thế Phương, Việt Thiện, các ngươi đến rồi.”
“Trưởng Tôn huynh, sinh nhật vui vẻ. Ta và ca ca chúc ngươi hàng năm có ngày này, tuổi tuổi có hôm nay.” Lôi Duệ Lân ôm quyền với Trưởng Tôn Hồng.
Lời nói *** nghịch chọc Uy Viễn hầu, Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc phong đều cười rộ lên.
“Hai vị kia chính là hai vị công tử nhà Trấn quốc công?” Uy Viễn hầu đã qua tuổi sáu mươi, thân hình hơi béo, dù mái tóc hoa râm, sắc mặt vẫn hồng hào, hai mắt có thần, có thể nói càng già càng dẻo dai.
Giọng điệu Trưởng Tôn Hách không che giấu sự tán thưởng “Phải ạ. Hai tiểu tử đó mới sáu tuổi mà đã nhìn ra không phải vật trong ao, cách đối nhân xử thế rất có phong thái hai vị phụ thân.”
Uy Viễn hầu cười mà không nói, nhìn về phía tôn tử mình, cảm thấy tôn tử cũng chẳng kém cạnh.
Trưởng Tôn Hồng dẫn Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân đến trước mặt ba người Uy Viễn hầu, giới thiệu họ cho tổ phụ.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân cùng khom lưng chắp tay “Duệ Kỳ Duệ Lân bái kiến Uy Viễn hầu, bái kiến Mộc quận vương, bái kiến tiểu Hầu gia.”
“Mau miễn lễ.” Uy Viễn hầu cười từ ái, nói.
“Đa tạ Uy Viễn hầu.”
Trưởng Tôn Hồng nói: “Tổ phụ, ta dẫn bọn hắn đi chơi.”
Uy Viễn hầu gật gật đầu “Đi đi, chiêu đãi các bằng hữu ngươi cho tốt.”
“Dạ.”
Uy Viễn hầu thấp giọng nhắc nhở Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong “Hiện tại tình hình vi diệu, cần phải chiếu cố tốt hai hài tử nhà Trấn quốc công, tuyệt không thể để chúng gặp chuyện ở phủ chúng ta.”
Trưởng Tôn Hách nói: “Phụ thân an tâm, trong phủ đã sắp xếp chu đáo.”
“Vậy là tốt rồi.” Uy Viễn hầu nói.
Lo có mặt người lớn, bọn nhỏ sẽ không thể vui chơi thoải mái, Uy Viễn hầu, Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong dặn các khách nhí hãy chơi đùa hết mình rồi rời đi.
Trưởng Tôn Hồng kéo Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân đi đến trước mặt các vị khách nhí khác.
“Duệ Kỳ, Duệ Lân, để ta giới thiệu với hai ngươi. Vị này là Trần Bác Nam, nhị công tử phủ Đại hoàng tử vị này là Trần Bội Văn, trưởng tử phủ Nhị hoàng tử vị này là Dương Cẩn Tiên trưởng tử phủ Trung Nghĩa bá…”
Hơn mười tiểu khách nhân ở đây, chỉ có hai người là con nhà bình dân, còn lại đều là đời sau quan to hiển quý.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân tuy hai mà một, đều chắp tay trả lễ.
Chung quy đều là tiểu hài tử chưa lớn, làm quen lẫn nhau rất nhanh, túm tụm một khối, ăn ăn uống uống, nói nói cười cười, náo nhiệt vô cùng.
Chốc lát sau, lại có tám nha hoàn nối tiếp nhau vào, dâng lên một loại điểm tâm màu tím.
Trưởng Tôn Hồng hiến vật quý nói: “Nếm thử tử vân cao lục vị phủ ta đi, đây chính là tay nghề độc môn của một đại trù nhà ta.”
“Vì sao gọi là tử vân cao lục vị?” Trần Bội Văn tò mò hỏi.
Trưởng Tôn Hồng nói: “Bởi vì loại điểm tâm này bình thường chỉ có một hương vị, nhưng nhất phẩm *** tế này lại có sáu loại hương vị, khiến người ăn vào hồi vị vô cùng.”
“Hả? Vậy ta phải nếm thử mới được.” Dương Cẩn Tiên chờ nha hoàn đặt đĩa xuống, liền khẩn cấp vươn tay.
Ánh mắt Tần Duệ Kỳ chợt lóe, thình lình vung tay lên, cái đĩa dưới tay Dương Cẩn Tiên bị hất xuống đất, vỡ nát bấy, điểm tâm rơi rải tán lạc.
“Ngươi làm gì vậy?” Dương Cẩn Tiên tức giận túm lấy vạt áo Tần Duệ Kỳ.
Trưởng Tôn Hồng sửng sốt, vội vàng tiến lên “Cẩn Tiên, khoan nóng giận đã, trong này nhất định có hiểu lầm gì đó.”
Lôi Duệ Lân gạt tay Dương Cẩn Tiên ra “Ca ca ta cứu ngươi một mạng, ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng!”
Tần Duệ Kỳ nhàn nhạt nói: “Điểm tâm có độc.”
Mọi người kinh hãi.
“Cái gì?”
Trưởng Tôn Hồng khiếp sợ không nói nên lời, kinh nghi nhìn điểm tâm rơi rớt trên đất.
Hộ vệ Trưởng Tôn Hách lưu lại bên ngoài vội vã bẩm báo sự việc cho Trưởng Tôn Hách, Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong vội vàng đuổi tới.
“Sao lại thế này?”
Lôi Duệ Lân giương giọng nói: “Trong điểm tâm có độc.”
Trần Mộc Phong ngồi xổm xuống trước mặt Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân, trầm ổn hỏi: “Duệ Lân, làm sao ngươi biết?”
Lôi Duệ Lân giơ cổ tay lên, cũng kéo tay áo Tần Duệ Kỳ lên “Đây là vòng tay lão cha tặng cho chúng ta, lúc đến gần độc vật sẽ biến thành màu đen.”
Trần Mộc Phong từng thấy qua vòng tay này, trong ấn tượng là màu trắng ngà, lúc này nhìn lại, vòng tay đã thành màu đen nhạt.
Trưởng Tôn Hách lấy ngân châm ra, cắm xuống điểm tâm rơi dưới đất, quả nhiên ngân châm nhanh chóng biến sang màu đen. Sắc mặt không khỏi đại biến.
Nhóm nha hoàn sợ tới mức quỳ rạp trên đất.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân liếc nhau, đáy lòng minh bạch người hạ độc hơn phân nửa là nhằm vào họ.
Dương Cẩn Tiên ngã mông ngồi dưới đất.
Chung quy đều toàn trẻ con, không biết là ai mở đầu bật khóc thành tiếng, kéo theo các vị khách nhí đều gào thét khóc to.
“Mộc Phong, ngươi chiếu cố bọn họ.”
Trưởng Tôn Hách phi thân bay ra ngoài.
Trần Mộc Phong vội vàng trấn an các khách nhí, cau mày. Hôm nay thân phận các khách nhí này đều không tầm thường, bất kể là ai xảy ra chuyện đều gây náo loạn không nhỏ.
Uy Viễn hầu hay tin mà đến, nhìn thấy những vị khách nhỏ khóc thành đoàn, ngay cả trưởng tôn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, chỉ có Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân mặt không đổi sắc an tọa trên ghế, trong mắt đầy tán thưởng.
Trưởng Tôn Hách quay lại rất nhanh, nói nhỏ bên tai Uy Viễn hầu “Một trù nương của trù phòng biến mất, rất có khả năng là thuật dịch dung.”
Uy Viễn hầu gật đầu, phân phó nha hoàn dẫn các vị khách nhí đi an ủi, chỉ để lại Trưởng Tôn Hồng, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân.
“Tần tiểu công tử, nghe nói là ngươi phát hiện điểm tâm có độc trước tiên?” Uy Viễn hầu ôn hòa hỏi Tần Duệ Kỳ.
Tần Duệ Kỳ gật đầu.
Uy Viễn hầu nhìn về phía cổ tay nhóc, có lẽ do biểu hiện của đứa nhỏ này rất chững chạc, ông nhịn không được xem nhóc ta thành người lớn mà đối đãi “Lần đầu tiên bản hầu nghe nói thế gian có loại kỳ vật không chạm vào độc vật mà vẫn có thể cảm ứng được độc vật.” Dùng lời đại bất kính mà nói thì ngay cả Hoàng thượng cũng không có bảo bối như vầy.
Tần Duệ Kỳ bình thản nói: “Phụ thân từng nói, bất kỳ loại độc vật nào cũng có hương vị, chẳng qua có vài hương vị chỉ khứu giác phi nhân loại mới cảm ứng được. Trong vòng tay này có một chất gỗ đặc thù, có thể mẫn cảm tra xét độc vật. Giống như sáo trúc dùng huấn luyện loài chó, người không thể nghe, nhưng loài chó nghe được.”
“Nguyên lai là vậy.” Uy Viễn hầu cười cười.
Trần Mộc Phong thầm nhíu mày, hiện cũng không phải lúc truy cứu chuyện vòng tay.
Uy Viễn hầu khen: “Hai tiểu gia hỏa không sợ chút nào sao?”
Lôi Duệ Lân kiêu ngạo nói: “Vì sao phải sợ? Phụ thân nói, mặc kệ là ai dám khi dễ ta và ca ca, người và lão cha đều sẽ báo thù cho chúng ta.”
Uy Viễn hầu cười gượng.
Trưởng Tôn Hách đã dùng ngân châm thử xong toàn bộ điểm tâm “Tất cả đều có độc.”
“Nói cách khác không phải nhằm vào Dương tiểu công tử. Chẳng lẽ là nhằm vào Uy Viễn hầu phủ chúng ta?” Uy Viễn hầu nhíu mi.
Tần Duệ Kỳ kéo đệ đệ đứng lên “Hầu gia, Duệ Kỳ và Duệ Lân nên cáo từ.”
Trưởng Tôn Hách nói: “Phụ thân, ta đưa họ trở về.”
Uy Viễn hầu gật đầu, chuyện hôm nay, hiển nhiên Uy Viễn hầu phủ nên tới cửa giải thích và nói lời cảm tạ.
Trần Mộc Phong cũng đi cùng.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân lên xe ngựa phủ Trấn quốc công, xe ngựa xuất phát không bao lâu, Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân lại nhận thấy vài đường nhìn từ chỗ tối.
Từ Uy Viễn hầu phủ đến Trấn quốc công phủ phải đi qua một hẻm cũ, bởi vì mấy năm trước kinh thành xây dựng thêm, rất nhiều hộ gia đình vốn sống ở hẻm cũ đều chuyển đi, thế nên người qua lại trong hẻm này cực ít.
Xe ngựa chạy tới chính giữa con hẻm, trong lòng Trưởng Tôn Hách chợt dâng lên cảm giác nguy hiểm, nói to: “Không ổn! Mộc Phong!”
Lời vừa thốt, gần như là đồng thời, hai bên nóc nhà bỗng xuất hiện hai mươi mấy người mặc bạch y, trên đầu bao khăn trùm cũng trắng, tay cầm đao kiếm, sát khí đằng đằng ập tới đây. Chính vì chúng đều vận một thân trắng *** mới có thể hoàn toàn ẩn sau mái nhà và tuyết trắng, Trưởng Tôn Hách nhận thấy sát khí của bọn chúng trước.
“Bảo vệ hai hài tử!” Trần Mộc Phong bỏ lại một câu cho bốn hộ vệ phủ Trấn quốc công, rút bội kiếm ra, phi thân ứng chiến.
Song Trưởng Tôn Hách và Trần Mộc Phong do tránh làm Hiếu Huệ đế nghi kỵ, võ nghệ đều bình bình. Bị bốn bạch y nhân bức cách xe ngựa càng ngày càng xa.
-Hết chương 191-
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...