Tần Miễn bó tay nhìn tiểu nhi tử, búng trán nhóc một phát.
“Biến đi!”
“Hì hì!” Lôi Duệ Lân làm mặt quỷ với hắn, ngoan ngoãn chạy đến chỗ ngồi bên cạnh Tần Duệ Kỳ.
“Tức phụ, vừa rồi định nói gì?” Lôi Thiết hỏi.
Tần Miễn ra hiệu y nhìn sang đối diện, truyền âm: “Cả hai đều tính là người trong Hoàng gia, Hoàng thượng có thể tiếp nhận chuyện của họ không?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lôi Thiết bí hiểm nói: “Không chừng Hoàng thượng còn vui khi họ thành đôi.”
Tần Miễn suy nghĩ một chút liền hiểu rõ ý y.
Các Vương công quý tộc, văn võ đại thần, cáo mệnh phu nhân lục tục tiến vào, thời gian còn sớm, mọi người hoặc đứng, hoặc ngồi, tụ lại tán gẫu với nhau.
Đầu giờ Tuất, ngoài cửa đính hoa truyền đến tiếng thái giám ngâm xướng: “Hoàng thượng giá lâm — Hoàng hậu nương nương giá lâm –” Đàn sáo ngừng gảy, chúng thần tử đứng lên, thối lui sang hai bên.
Hiếu Huệ đế và Hoàng hậu cùng nhau bước lên đài cao.
Mọi người quỳ xuống, đồng thanh hô: “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế –”
“Bình thân.” Thanh âm Hiếu Huệ đế tựa như chuông vang.
“Tạ Hoàng thượng!”
Mọi người dựa theo an bài, tự đứng sau bàn vị trí của mình, đợi Hiếu Huệ đế nói nhập toà mới ngồi xuống.
Tiếp theo, nội thị lại xướng: “Lục hoàng tử điện hạ cùng chư vị sứ thần Thổ La quốc đến –”
Lục hoàng tử Thổ La quốc, Lưu Mãn Thanh dẫn theo sáu vị sứ thần sải bước tiến vào.
Lưu Mãn Thanh đến vị trí cách bậc thang khoảng hai trượng thì dừng bước, khom người, tay phải nắm thành quyền đặt trước ngực trái, cất cao giọng nói: “Ngoại sứ tham kiến Đại Hạ quốc bệ hạ.”
Mấy người theo sát sau Lưu Mãn Thanh cùng hành lễ hô to “Ngoại thần tham kiến Đại Hạ quốc bệ hạ.”
Hiếu Huệ đế cười sang sảng, nâng tay nói: “Quý sứ bình thân!”
“Tạ bệ hạ.”
Hiếu Huệ đế nói: “Thỉnh quý sứ nhập tòa.”
Chờ nhóm người Lưu Mãn Thanh ngồi vào chỗ, Hiếu Huệ đế nói tiếp: “Các sứ giả lặn lội đường xa mà đến, đã khổ cực. Trẫm cố ý sai người thiết yến này tẩy trần cho chư vị. Lưu điện hạ và các vị quý sứ nhất định phải tận hứng.”
Lưu Mãn Thanh vội cảm tạ “Đa tạ bệ hạ.”
Hiếu Huệ đế giương giọng nói: “Khai yến –”
Tiếng đàn sáo lại vang, chúng vũ nữ Nhạc Vũ viện thuộc Ti Ca Vũ nhẹ nhàng mà đến, tay áo đong đưa, nhảy múa như bay.
Cung nữ mỹ mạo thanh tú cùng thái giám thông minh nhanh nhẹn hai tay nâng khay, nối đuôi nhau vào, dâng rượu ngon, món ngon, hoa quả và điểm tâm lên, bày đầy từng bàn.
Tần Miễn có lẽ vì kinh doanh tửu lâu vài năm nên có chút bệnh nghề nghiệp, theo thói quen đánh giá món ăn trên bàn. Không biết Ngự thiện phòng đặt tên cho những món là gì, nhưng từ nguyên liệu nấu ăn đại khái có thể nhận ra theo thứ tự là gà ngũ vị, vịt hầm bách quả, cua hấp, bào ngư hầm, tôm nấu cay, chung bí đao. Bày trí mỹ quan khéo léo, quả thực khiến người không đành lòng hạ đũa, không hổ là xuất xứ từ Ngự thiện phòng.
Hiếu huệ đế nâng chén nói: “Lưu điện hạ là khách quý đến từ phương xa, trẫm kính ngươi một ly.”
“Đa tạ bệ hạ.” Lưu Mãn Thanh đứng lên, cạn sạch một hơi.
Hoàng hậu làm quốc mẫu, cũng kính một ly.
Lưu Mãn Thanh lại lần lượt kính đáp lễ Hiếu Huệ đế và Hoàng hậu một ly, yến hội mới tính là chính thức bắt đầu, thấy Hiếu Huệ đế nhấc đũa, mọi người cũng sôi nổi động đũa.
Tần Miễn rất tò mò với món ăn của Ngự thiện phòng, không khách khí nhấm nháp từng món, tôm nấu cay cho hắn cảm giác kinh diễm nhất.
Lôi Thiết buông đũa, ngồi lột cả đĩa tôm cho hắn, rước không ít ánh nhìn về phía này.
Kỳ thật, mục đích chủ yếu của đại đa số người tham gia cung yến không phải để ăn, mà là lộ mặt. Đặc biệt Hoàng đế là thiên hạ chí tôn, ở trước mặt Hoàng đế không cho phép nửa phần thất lễ. Bởi vậy, hầu như ai nấy chỉ ăn vài miếng lấy ý, thấy Hoàng đế buông đũa liền buông đũa theo, thấy hoàng đế nhấc đũa thì lại cầm đũa lên.
Thế nên bàn của Tần Miễn, Lôi Thiết đặc biệt thu hút chú ý. Nhưng ai cũng không thể nói bọn họ không đúng, Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi khách nhân, bày đồ ăn chính là để ăn, ăn sạch bách cũng không có gì sai.
Tần Miễn nhanh chóng nhận ra điều bất thường, nhưng thấy Lôi Thiết bình tĩnh như vậy, hắn liền bình tĩnh. Tốt xấu cũng là hoàng đế mời khách, không ăn tức là không cho Hoàng đế mặt mũi.
Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân không hổ là nhi tử Tần Miễn, sở thích tương tự Tần Miễn, cũng thích nhất tôm nấu cay, hai nhóc đều tự biết chiếu cố bản thân, ăn uống say sưa, động tác không mất ưu nhã.
Trưởng Tôn Hách chú ý thấy ánh mắt Trần Mộc Phong thỉnh thoảng sẽ bay sang phía đối diện, tâm đau từng cơn, rượu uống hết chén này đến chén khác.
Suốt cả buổi, Lưu Mãn Thanh vẫn luôn miễn cưỡng cười vui. Là người lớn lên trong hoàng cung, gặp nhiều cảnh minh tranh ám đấu, sao hắn không rõ bản thân đã thành kẻ bị vứt bỏ, dù hiện tại không chết trong lãnh thổ Đại Hạ quốc, thì trước khi ra khỏi Đại Hạ quốc, sẽ không ngừng có người tới giết hắn.
Hai vị nam tử đối diện tuy không làm động tác gì quá giới hạn, nhưng người ngoài lại có thể cảm giác được sự thân mật giữa họ. Loại ăn ý vô hình kia khiến hắn sinh lòng hâm mộ, tâm tình tốt lên một chút, tư duy cũng trở nên rõ ràng, âm thầm suy nghĩ vị công chúa hắn sắp cưới kia liệu có khả năng trở thành cửa đột phá giúp mình sống sót không…
Trong yến tiệc tẩy trần, song phương ăn ý không nói chuyện chính sự, Hiếu Huệ đế và Lưu Mãn Thanh tùy ý hàn huyên vài chuyện lý thú, có quan văn giỏi tài ăn nói thỉnh thoảng xen vào vài câu, khuấy động không khí.
Một lúc lâu sau, thịnh yến kết thúc trong không khí tốt đẹp.
Tần Duệ Kỳ, Lôi Duệ Lân ăn uống no đủ, mệt mỏi buồn ngủ. Tần Miễn, Lôi Thiết mỗi người ôm một đứa. Hai huynh đệ vùi vào bả vai phụ thân, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Trần Mộc Phong nhìn người say mèm bên cạnh, im lặng thở dài, đỡ đối phương đứng lên.
“Thật sự là không có cách nào với ngươi…”
Trưởng Tôn Hách say khướt ngã vào người hắn, bước chân lảo đảo.
“Mộc Phong… Đừng rời khỏi ta…”
Trần Mộc Phong lo lời đối phương bị những người khác nghe được, dìu y chọn một đường nhỏ vắng vẻ mà đi.
“Mộc Phong…”
“Ta ở đây.” Trần Mộc Phong vỗ nhẹ lưng y.
“Ta yêu ngươi… rất yêu ngươi…”
Trần Mộc Phong thấp giọng nói: “Ta cũng vậy…”
Ý thức Trưởng Tôn Hách đã mê man, miệng chỉ mãi nỉ non tên hắn.
Minh thân vương nhìn hai bóng dáng phía trước nghiêng ngả lảo đảo dây dưa với nhau, hừ lạnh một tiếng, phân phó tuỳ tùng: “Nói cho Mộc quận vương, sớm hồi phủ một chút.”
“Dạ, vương gia.”
Đến bãi đỗ xe, Tần Miễn tình cờ chứng kiến Trần Mộc Phong cpó chút gian nan đỡ Trưởng Tôn Hách từ một hướng khác đi tới, vẻ mặt Trần Mộc Phong nhuốm đầy mệt mỏi. Hắn hơi buồn bực, Mộc Thần sôi nổi cởi mở hắn biết và Trần Mộc Phong chốn kinh thành giống như là hai người khác nhau.
“A Thiết, đợi ta một lát.”
Lôi Thiết thấy Trần Mộc Phong, sáng tỏ “Đừng quá lâu.”
Tần Miễn gật đầu, đi tới chỗ Trần Mộc Phong.
“Mộc quận vương, có cần hỗ trợ không?”
Trần Mộc Phong bình tĩnh nói: “Ngươi biết hết rồi.”
Tần Miễn gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn ta “Nhìn ngươi có vẻ rất vất vả. Nếu có chỗ nào cần giúp, cứ nói với ta. Chúng ta là bằng hữu của nhau.”
“Tần Miễn, nói thật, ngươi và Lôi Thiết kiêm điệp tình thâm, ta và A Hách lại rối *** rối mù, ta thực hâm mộ các ngươi. Nên mãi vẫn không biết nên nói chuyện A Hách cho các ngươi thế nào.” Trần Mộc Phong nhớ tới lần họ tình cờ chạm mặt trước cổng Đông Dương thư viện, vẫn thấy hơi xấu hổ.
Tần Miễn nhìn ra được giữa hắn ta và Trưởng Tôn Hách tồn tại vấn đề rất lớn, an ủi: “Mọi sự tại nhân.”
Trần Mộc Phong trầm ngâm một lát, nói: “Khi nào thì rảnh? Hàn huyên một chút.”
Tần Miễn đùa: “Sau hừng đông trước trời tối đều có thời gian.”
Người có tình yêu xoa dịu đúng là khác hẳn. Trần Mộc Phong liếc xéo hắn “Ngày mai đến quý phủ bái phỏng được không?”
Thấy Lôi Thiết ló đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, Tần Miễn vội vàng vẫy tay với Trần Mộc Phong, bước nhanh qua đó.
“Không thành vấn đề. Đi đây, gặp lại sau.”
Sáng hôm sau, ăn xong bữa sáng không bao lâu, Trần Mộc Phong liền tới cửa.
Tần Miễn tiếp đãi hắn ta trong hoa viên, cho người bưng nước trà điểm tâm và hoa quả lên, rồi vẫy lui toàn bộ hạ nhân.
Trần Mộc Phong đánh giá cảnh sắc chung quanh “Vẫn luôn nghĩ ngươi là người rất biết hưởng thụ, quả thật như thế.”
“Đời người ngắn ngủi, đương nhiên phải tranh thủ tận hưởng lạc thú trước mắt.” Tần Miễn rót cho đối phương một tách trà, cũng không chủ động hỏi chuyện với Trưởng Tôn Hách, chờ đối phương tự động mở miệng.
Trần Mộc Phong bị kẹp giữa Minh thân vương và Trưởng Tôn Hách nhiều năm, quả thật rất muốn tìm người tâm sự một hồi. Nhân phẩm Tần Miễn đáng tin, là lựa chọn thích hợp nhất.
Trần Mộc Phong uống một ngụm trà, chậm rãi mở miệng “Ta và y quen biết nhau vào sáu năm trước…”
Nghe xong câu chuyện của Trần Mộc Phong và Trưởng Tôn Hách, Tần Miễn tổng kết “Cho nên, vấn đề hiện tại của các ngươi là, phụ thân ngươi cũng không phản đối chuyện ngươi và tiểu Hầu gia, tiền đề là ngươi phải có tử tự Nhưng Trưởng Tôn Hách không cho phép ngươi cùng nữ nhân sinh hài tử.”
Trần Mộc Phong khẽ gật đầu, thở dài nặng nề một hơi.
“Ngươi đối với Trưởng Tôn Hách…” Tần Miễn hỏi.
Trần Mộc Phong có chút mất tự nhiên “Nhưng phụ vương chỉ có một nhi tử là ta…”
Tần Miễn nhướng mày, lại hỏi vấn đề khác “Lệnh tôn chỉ có một nhi tử là ngươi là có nguyên nhân gì sao?”
Trần Mộc Phong nhất thời không rõ vì sao hắn hỏi điều này.
Tần Miễn nói: “Ta đang nghĩ, nếu phụ vương ngươi không muốn thấy hương khói nhà các ngươi bị đứt đoạn, mà Trưởng Tôn Hách lại không đồng ý để ngươi cùng nữ nhân sinh hài tử, vậy các ngươi có thể để phụ vương ngươi sinh thêm một nhi tử nữa.” Tuổi Minh thân vương còn nhỏ hơn Hiếu Huệ đế, hoàn toàn có thể sinh thêm một đứa con nữa.
Trần Mộc Phong tức thì sửng sốt, đột nhiên đứng lên, nói năng có chút lộn xộn “Ta sao lại, hắn… Sao ta không nghĩ ra nhỉ!”
Tần Miễn không nói gì, chính xác hơn là không biết nói gì cho phải. Đây chính là minh chứng cho câu ‘Kẻ trong cuộc thì mê’.
Trần Mộc Phong tỉnh táo lại rất nhanh, hỏi Tần Miễn “Phụ vương ta đã hơn bốn mươi, còn có thể…”
Tần Miễn gật đầu khẳng định “Đương nhiên có thể! Tuổi bốn mươi là đang lúc tráng niên.”
“Tần Miễn, đa tạ! Hôm nay ta đến quá đúng.” Trần Mộc Phong kích động bắt lấy tay hắn, chợt cảm giác một luồng ám khí đánh tới, cả kinh, vội vã lùi ra sau, quay đầu nhìn, liền thấy Lôi Thiết mặt mày vô cảm đứng cách đó vài bước, ánh mắt sắc bén nhìn tay hắn ta chằm chằm, tựa như đang suy xét nên chém đứt nó hay không?
Khoé miệng Trần Mộc Phong giật giật “Trấn quốc công, bản quận vương cũng là người có ái nhân rồi được không?” Thùng dấm chua này quá mức vô lý đi.
Lôi Thiết không để ý hắn ta, đến bên cạnh Tần Miễn, ngồi xuống “Tức phụ, đói bụng.”
Tần Miễn buồn cười, nhưng vẫn nói: “Muốn ăn gì? Ta đi làm cho huynh.”
“Chậc chậc…” Trần Mộc Phong giải quyết được tâm sự, lúc này xem như gió xuân phơi phới, khinh thường nhìn bọn họ “Được được. Ta đi, không ở đây chướng mắt các ngươi.”
Tần Miễn vẫy tay “Đi đi, biết ngươi khẩn cấp đi gặp tiểu Hầu gia của ngươi rồi.”
Trần Mộc Phong bị nói trúng tâm tư, càng thêm xấu hổ, cố trưng vẻ bình tĩnh “Cáo từ.”
Tần Miễn, Lôi Thiết cùng đi vào trù phòng.
“Muốn ăn cái gì?”
“Trứng gà, cá.”
“Vậy thì làm trứng phù dung, cá sốt tương, thêm trà thịt sườn(1) với thịt xào nấm mèo đi.”
Hai người bắt tay vào việc, Tần Miễn vo gạo nấu cơm, Lôi Thiết giết cá.
“Chuyện hoà thân chọn người nào vậy?” Tần Miễn hỏi.
Lôi Thiết: “Vẫn chưa.”
Tần Miễn suy đoán “Liệu Hiếu Huệ đế có luyến tiếc Yến Thanh công chúa, nên muốn chọn một quận chúa nào đó trong hoàng tộc phong làm công chúa đi hòa thân không?”
Lôi Thiết lắc đầu “Người Thổ La quốc không dễ qua mặt, Đại Hạ quốc có bao nhiêu vị công chúa, bọn họ đã sớm điều tra rõ ràng.”
Tần Miễn động não suy đoán “Có phải Hoàng hậu vì danh hiền đức, đưa nữ nhi thân sinh đi hòa thân?”
Lôi Thiết lắc đầu.
-Hết chương 184-
Chú giải:
(1) Trà thịt sườn
trà thịt sườn
———
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...