“Tạp gia xin thỉnh an Lôi đại tướng quân! Lâu ngày không gặp, Lôi đại tướng quân vẫn khoẻ?”
Chúng thôn dân đều trợn mắt chết đứng, nhìn Lôi Thiết với vẻ kinh nghi, phản ứng đầu tiên là chẳng lẽ đối phương nhận lầm người? Nhưng Lôi Hướng Trí không có phản bác lời của nam tử trung niên, đáy lòng mọi người minh bạch, thì ra Lôi Thiết thật sự là đại tướng quân, ánh mắt tức thì lại tràn ngập khiếp sợ cùng kính sợ.
Viên Viên Mãn Mãn tò mò nhìn sang, Tần Miễn bình tĩnh dắt hai đứa con qua một bên, trốn sau đám người, nhìn Lôi Thiết, đáy mắt hiện tia sầu lo và cảnh giác. Vì sao thái giám thiếp thân bên người hoàng thượng bỗng dưng cố ý chạy đến thôn Thanh Sơn gặp A Thiết?
Hắn nhìn về phía Lôi Hướng Trí mang ý hỏi, Lôi Hướng Trí hơi hơi gật đầu với hắn, hắn mới ngầm thả lỏng một tí, không phải tin xấu là được.
Môi lý chính run run, nhất thời mất tiếng. Lôi Thiết vậy mà là một vị đại tướng quân, tin tức này thực quá kinh người. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lôi Thiết tránh đi cái hành lễ của vị công công, nhàn nhạt nói: “Lý công công không cần đa lễ, ta sớm đã không còn là đại tướng quân.”
Viên Viên nhìn Tần Miễn, hai mắt lóe sáng, hạ giọng hỏi: “Phụ thân, lão cha là đại tướng quân?”
Cặp mắt Mãn Mãn cũng lấp la lấp lánh.
Tần Miễn gật đầu. Hai tiểu tử biết lão cha chúng là đại tướng quân, về sau nhất định sẽ càng sùng bái y. Hai đôi mắt càng thêm sáng rực, nhưng hai nhóc rất thông minh, biết chuyện không đơn giản, im lặng đứng bên người Tần Miễn, không mở miệng nữa.
“Ngài đương nhiên phải!” Từ trong túi tay áo, Lý công công lấy ra một quyển trục màu vàng sáng, dùng hai tay cung kính cẩn thận nâng lên “Lôi đại tướng quân, Hoàng thượng phái Tạp gia đến truyền chỉ.”
Dân chúng thôn quê sao từng gặp qua tình cảnh này? Vừa nghe hai chữ ‘Hoàng thượng’, đều sợ tới mức quỳ sấp xuống trên mặt đất.
Tần Miễn có chút thất thần, thời điểm đọc thánh chỉ là phải dâng lên hương án, giờ quỳ cũng là quỳ không.
Lôi Thiết mặt không biểu cảm gật gật đầu, ra một thủ thế, ý bảo bọn họ đi cùng y.
Lý công công không chút bất ngờ trước phản ứng lãnh đạm của Lôi Thiết, phảng phất như đã quen, vẻ mặt không đổi, cũng không lên ngựa, hai tay nâng thánh chỉ theo sau.
Lôi Hướng Trí cùng đội binh sĩ hộ tống đều xuống ngựa đi bộ, theo ở phía sau.
Lôi Thiết ra hiệu mắt cho Tần Miễn.
Tần Miễn làm thủ thế ‘cấm âm’ với Viên Viên Mãn Mãn, hai tay ôm hai đứa lên, lẫn vào thôn dân, thừa dịp người khác không chú ý trốn đi.
Các thôn dân cũng không làm việc tiếp, đi theo sau.
Lý chính có chút lo lắng, lặng lẽ nhích đến bên cạnh Lôi Hướng Trí, nhỏ giọng hỏi: “Hướng Trí tiểu tử, này là sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”
Lôi Hướng Trí nói nhỏ: “Lý chính không cần lo lắng, là chuyện tốt.”
Lý chính thở phào một hơi, tim vẫn đang đập thình thịch, thôn Thanh Sơn bọn họ thật giỏi a, cho ra vị quan kinh thành Lôi Hướng Trí, đại thương nhân lợi hại Tần Miễn, nay lại ra một vị đại tướng quân.
Đi theo Lôi Thiết xuống núi, Lý công công thu hết cảnh đẹp của thôn trang dưới núi vào mắt, mặt mày tán thưởng, sau khi vào thôn, quan sát bụi hoa và cây ăn quả ven đường thôn, hít ngửi từng đợt hương hoa, lời ca tụng rõ ràng trên mặt, không cần nói cũng hiểu.
“Không ngờ Lôi đại tướng quân định cư ở một nơi tuyệt đẹp thế này, thật khiến tạp gia ao ước.”
Không được Lôi Thiết đáp lại, ông cũng không cảm thấy xấu hổ, ngắm nghía cảnh vật hai bên.
Lôi Hướng Trí ba năm chưa về quê nhà cũng khiếp sợ, một đôi mắt căn bản không đủ để nhìn. Hắn ta có dự cảm, biến hoá của thôn Thanh Sơn có quan hệ lớn với đại tẩu.
Vào Du nhiên điền cư, bước chân Lý công công, chúng binh sĩ bất giác thả chậm lại, nhìn trái ngắm phải, hâm mộ không thôi.
Lôi Thiết mời Lý công công vào nhà, phân phó hạ nhân bài trí hương án.
Lý công công đứng trước hương án, mở thánh chỉ ra.
Lấy Lôi Thiết làm đầu, mọi người cùng quỳ xuống.
Lý công công tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nguyên bản Định Tây tướng quân Lôi Thiên Nhận dũng mãnh thiện chiến, lãnh binh như thần, nay đặc biệt tấn phong làm Trấn quốc đại tướng quân, thống lĩnh tam quân. Khâm thử.”
Tâm Lôi Thiết trầm xuống, nhưng không thể không tiếp chỉ “Thần lĩnh chỉ tạ ơn, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Chờ Lôi Thiết đặt thánh chỉ lên hương án cống thượng xong, Lý công công cười nói: “Lôi đại tướng quân, vẫn còn một đạo thánh chỉ.”
Đáy mắt Lôi Thiết chợt lóe hàn quang rồi tan ngay, khẽ gật đầu, im lặng quỳ xuống.
Lý công công lớn tiếng đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Trấn quốc đại tướng quân Lôi Thiên Nhận chiến công hiển hách, vì xã tắc lập ra công đức to lớn không thể bỏ qua, nay đặc phong làm Trấn quốc công, ban Trấn quốc công phủ, ban Đan thư thiết khoán(1) và vạn lượng hoàng kim, bày tỏ hoàng ân. Khâm thử.”
Tần Miễn ở lầu hai nghe lén thánh chỉ, lúc nghe xong thánh chỉ thứ hai, hai mắt nheo lại, lộ ra sắc lạnh bén nhọn, trong lòng kinh nghi. Dựa theo hiểu biết của hắn về Đại Hạ vương triều, Trấn quốc đại tướng quân đã là hàm chính nhị phẩm, Trấn quốc công lại là chính nhất phẩm. Không chỉ thế, tước vị Trấn quốc công có thể thừa kế, chỉ cần con cháu đời sau không phạm lỗi lớn thì vẫn có thể tiếp nối đời đời. Hoàng đế đột nhiên chiếu cố A Thiết quá nồng hậu, làm hắn không khỏi hoài nghi liệu bên trong có âm mưu gì hay không?
Hắn nghĩ đến, Lôi Thiết cũng nghĩ đến, nhưng hoàng quyền tối cao, Lôi Thiết không thể cự tuyệt, lần nữa lĩnh chỉ tạ ơn.
Lý công công tươi cười chúc mừng y “Trấn quốc công, phủ Trấn quốc sớm đã thu xếp thỏa đáng. Hoàng thượng lệnh cho tạp gia mau chóng hộ tống Trấn quốc công và người nhà nhập kinh.”
Lời nói xong, không đợi Lôi Thiết mở miệng, ông đã lấy ngữ điệu tuỳ ý nói: “Nghe nói Trấn quốc công không chỉ lương quyến, còn có một đôi tiểu công tử khả ái, thật sự là đáng mừng. Chỉ là sao không thấy họ đâu?”
Lời này vừa ra, Lôi Thiết liền hiểu hoàng đế đã biết cơ bản về chuyện của y. Nghe ra được sự ám chỉ trong lời Lý công công, y khẽ gật đầu với đối phương, nhận phần tình này.
Lý công công ý cười nồng đậm. Trấn quốc công nay là tân quý trong kinh, giao hảo với y chỉ có lợi.
“Phúc thúc, thúc đi ra cửa xem tiểu gia và tiểu thiếu gia trở về chưa.”
“Dạ, đại gia.”
Tần Miễn trên lầu nghe được lời Lôi Thiết, ôm lấy Viên Viên Mãn Mãn vô thanh vô tức từ cửa sổ sát đất bay ra, dừng ở bên ngoài tường vây, rồi đi ngược trở vào.
Lôi Thiết mời Lý công công ngồi xuống “Lý công công, việc vặt vãnh trong nhà rất nhiều, cần tốn chút thời gian dàn xếp. Không biết Hoàng thượng có từng nói kỳ hạn?”
Lý công công cười nói: “Hoàng thượng chỉ nói càng nhanh càng tốt, Trấn quốc công không cần quá sốt ruột, dù sao về sau sẽ định cư tại kinh thành, vẫn nên an bài mọi việc thoả đáng thì hơn.”
Lôi Thiết: “Vậy phải phiền công công đợi chút thời gian. Không biết công công muốn ở Song Hưởng lâu hay là sơn trang nghỉ mát?”
Lý công công nói: “Liền ở sơn trang nghỉ mát Kỳ Lân đi. Tạp gia cũng rất thích cảnh sắc nơi thôn núi này.”
Đang nói chuyện, Tần Miễn dẫn Viên Viên và Mãn Mãn đi vào, chắp tay vấn an Lý công công.
Lý công công *** tế đánh giá Tần Miễn, thầm nghĩ chả trách, lại đánh giá Viên Viên và Mãn Mãn, nhất thời sinh lòng yêu thích, từ trong lòng lấy ra một đôi ngọc bội đưa cho Viên Viên Mãn Mãn làm lễ gặp mặt.
Tần Miễn hiểu việc đến kinh thành định cư tạm thời đã không thể nghịch chuyển, không tránh khỏi các mối giao tiếp qua lại thế này, bèn gật gật đầu với Viên Viên Mãn Mãn.
Viên Viên, Mãn Mãn mềm giọng nói lời cảm tạ, nhận lấy ngọc bội.
Lý công công âm thầm khen ngợi hai hài tử giáo dưỡng tốt.
Tần Miễn phân phó Phúc thúc đưa mọi người Lý công công đến Kỳ Lân sơn trang.
Lý công công khéo hiểu lòng người, để Lôi Hướng Trí ở lại.
Hàng người Lý công công rời đi rồi, Tần Miễn Lôi Thiết cũng tiễn bước các thôn dân, lại bảo Phúc thẩm dẫn Viên Viên Mãn Mãn đi, lúc này mới có thể nói chuyện cùng Lôi Hướng Trí.
Lôi Hướng Trí mỉm cười chúc mừng Lôi Thiết “Đại ca, chúc mừng! Hôm nay đệ mới biết đại ca còn có tên là ‘Lôi Thiên Nhận’.”
Tần Miễn nói: “Lôi Thiên Nhận là tên sư phụ đại ca ngươi đặt cho y, việc này về sau hãy nói. Ngũ đệ, trước tiên ngươi nói chúng ta biết rốt cuộc là sao? Sao tự dưng Hoàng thượng khôi phục chức quan cho đại ca ngươi, còn gia phong làm Trấn quốc công?”
Lôi Hướng Trí cười khổ, chính hắn ta cũng thấy khó hiểu “Việc này, đệ cũng không rõ. Nửa tháng trước, đệ bỗng nhiên nhận được khẩu dụ của Hoàng thượng, lệnh đệ dẫn đường cho Lý công công trở về trấn Lưu Thuỷ huyện Chiêu Dương truyền chỉ cho tướng quân Lôi Thiên Nhận, lúc ấy đệ vẫn chưa biết Lôi Thiên Nhận chính là đại ca, còn tưởng vị Lôi đại tướng quân kia trùng hợp ẩn cư tại phụ cận trấb Lưu Thuỷ. Kỳ thực, mãi cho đến khi nãy ở trên núi, Lý công công chào hỏi đại ca, ta mới biết đại ca chính là Lôi Thiên Nhận.” Tâm tình hắn ta lúc này cũng phức tạp chẳng kém Lôi Thiết, Tần Miễn.
Tần Miễn lo hắn ta có suy nghĩ gì, giải thích: “Chuyện đại ca ngươi năm đó phức tạp vô cùng. Một lời không thể kể hết, lúc trước làm quan đã lưu lại rất nhiều hồi ức không vui cho y nên y không muốn nhắc lại. Mong Ngũ đệ đừng để ý.”
Lôi Hướng Trí vội nói: “Đại tẩu quá lời, đệ hiểu được. Đại ca làm việc tất nhiên có nguyên nhân của mình.”
Hắn ta biết Tần Miễn nhất định có rất nhiều lời muốn nói cùng Lôi Thiết, bèn đứng dậy cáo từ “Đại ca, đại tẩu, đệ đi thăm Tam ca và Tứ ca.”
Lôi Thiết gật đầu.
Sau khi Lôi Hướng Trí rời đi, Tần Miễn ôm lấy hông y, hôn hôn môi an ủi “A Thiết, đừng nghĩ quá nhiều, chờ chúng ta đến kinh thành rồi nghĩ cách, cũng chưa chắc không thể từ quan lần nữa.”
Lôi Thiết nhẹ nhàng lắc đầu, nâng hắn lên, ôm cả vào lòng, bình thản nói: “Tức phụ, chỉ cần có ngươi và hài tử, những thứ khác ta không màng, chuyện năm xưa ta đã xem nhạt. Nay có định cư tại kinh thành hay không, với ta không hề khác biệt, ta chỉ lo ngươi và hài tử không quen. Cái ao kinh thành rất sâu.”
Tần Miễn cảm giác được y không phải vì trấn an mình mới nói thế, liền yên tâm “Trước kia ta không nghĩ sẽ chuyển tới kinh thành, còn tưởng ít nhất phải đợi lúc Viên Viên Mãn Mãn thi khoa cử mới lại nhập kinh, hiện tại có chuyển đi cũng không sao. Chúng ta ngụ ở thôn Thanh Sơn nhiều năm như vậy, ra ngoài một chút cũng được. Viên Viên và Mãn Mãn càng lúc càng lớn, nên ra ngoài trải đời. Về phần kinh thành phức tạp, ta tin với đầu óc của ta và bản lĩnh của huynh, nhất định có thể giữ vững cả nhà chúng ta.”
Không hiểu sao, Lôi Thiết cảm giác trên người đối phương dấy lên chiến ý hưng phấn, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên “Chỉ cần ngươi không cảm thấy ủy khuất, đi kinh thành thì đi kinh thành. Ta sẽ bảo vệ ngươi và hài tử.”
-Hết chương 167-
Chú giải:
(1) Đan thư thiết khoán: dân gian tục xưng là ‘Miễn tử kim bài’, là một loại phần thưởng thiên tử ban cho công thần, trọng thần, là bằng chứng có tính thề ước.
đan thư thiết khoán
——–
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...