Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Lôi Thiết đọc: “Trong ***g sắt có tổng cộng ba mươi gà và vịt, mỗi con gà giá bốn văn, mỗi con vịt giá hai văn, bán hết toàn bộ gà vịt thu cả thảy tám mươi văn. Hỏi số lượng gà là bao nhiêu, số lượng vịt là bao nhiêu?”

Viên Viên, Mãn Mãn xoè tay tính tính, lại phát hiện không biết bắt tay từ đâu.

Tần Miễn thả lỏng dựa vào lưng ghế dựa, cười rạng rỡ nhìn Lôi Thiết “Viên Viên, Mãn Mãn, lão cha các ngươi rất lợi hại. Nếu không hiểu, có thể hỏi lão cha nghen.” Đây chính là phương trình bậc hai, hắn không tin Lôi Thiết biết giải.

Khoé miệng Lôi Thiết không thể khống chế giật nhẹ mấy cái, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn. Dáng vẻ tức phụ lên mặt rất câu nhân.

Mãn Mãn thật sự nhìn Lôi Thiết cầu giúp đỡ “Lão cha?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lôi Thiết cúi đầu nhìn vẻ mặt tín nhiệm của đứa con, giữ yên lặng, vành tai đỏ lên.

Tần Miễn quay đầu cười trộm, hai vai không ngừng rung rung, cười đủ thì quay đầu về, xấu xa hối thúc “A Thiết, nhi tử hỏi huynh đó, mau giúp chúng đi. Huynh là người giỏi nhất.”

Lôi Thiết im lặng thở dài. Nhi tử thổi phồng y giỏi nhất có một lần, tức phụ còn muốn nhớ bao lâu?

“Lão cha.” Viên Viên cũng thúc giục. “A Thiết, huynh là lão cha lợi hại nhất của chúng nó nga.” Tần Miễn đứng lên, đi đến trước mặt y, gục lên bờ vai y, mỉm cười nhìn y.

Lôi Thiết bỗng ôm lấy eo hắn, xoay người đưa lưng về phía Viên Viên, Mãn Mãn, hung hăng hôn hắn “Tức phụ, ngươi lợi hại hơn ta.”

Tần Miễn hài lòng nở nụ cười, ngồi xổm xuống trước mặt Viên Viên, Mãn Mãn “Muốn phụ thân hỗ trợ không?”

Hai tiểu gia hỏa gật gật đầu.

Tần Miễn cười tuyên bố đáp án “Gà có mười con, vịt có hai mươi con. Tính xem có đúng không?”

Viên Viên nói: “Mười con gà và hai mươi con vịt, tổng cộng là ba mươi con.”

Mãn Mãn làm toán rất nhanh “Mỗi con gà bốn văn tiền, mười con thì là mười lần bốn văn tiền, tức là bốn mươi. Đúng không phụ thân?”

“Mỗi con vịt hai văn tiền, hai mươi con vịt là hai mươi lần hai văn, cũng là bốn mươi.” Viên Viên nói chắc nịch “Bốn mươi cộng bốn mươi là tám mươi.”

Tần Miễn tán thưởng gật đầu “Đúng rồi.”

“Phụ thân tính thế nào vậy ạ?” Viên Viên tò mò hỏi.

Tần Miễn xoa xoa đầu nhóc “Chờ các ngươi lớn hơn chút nữa phụ thân sẽ dạy các ngươi.” Nói xong còn không quên hỏi “Thế lão cha lợi hại hơn hay phụ thân lợi hại hơn đây?”

Viên Viên Mãn Mãn đại khái hiểu ra nguyên nhân hôm nay hắn ra đề mục này, cười hì hì, hai miệng một lời: “Phụ thân lợi hại hơn.”


“Ha ha ha! Tất nhiên rồi.” Tần Miễn cuối cùng đã nở mày nở mặt, đắc ý nhìn Lôi Thiết.

“Tức phụ, tính như thế nào vậy?” Lôi Thiết rất ngạc nhiên, đoán được bên trong nhất định có phương pháp nào đó.

Y nguyện ý học, Tần Miễn dĩ nhiên vui vẻ dạy. Đối với Viên Viên, Mãn Mãn, bọn hắn áp dụng phương thức giáo dục kết hợp giữa cổ đại và hiện đại, Lôi Thiết học xong còn có thể phụ hắn dạy hai đứa nhỏ. Hắn kéo Lôi Thiết trở lại bàn, viết ra giấy cho y xem “Chúng ta dùng vòng tròn và hình tam giác thay thế gà và vịt. Nhìn, vòng tròn cộng với hình tam giác là ba mươi, như vậy, vòng tròn chẳng khác nào ba mươi trừ đi hình tam giác… Sau đó, như vậy… hiểu không?”

Lôi Thiết sáng tỏ, gật đầu.

Viên Viên với khuôn mặt nhỏ nhắn thốt ra một câu “Ừm, biển học vô bờ.”

Tần Miễn bật cười. Dựa vào ưu thế xuyên việt, hắn thuận lợi tránh được một kiếp.

Xưởng chao xây dựng trong vòng nửa tháng, một tháng sau nữa chính thức buôn bán.

Tần Miễn lại dời mắt về phía đồ dùng sinh hoạt thường ngày, tiêu tốn gần cả tháng giày vò xà phòng, kem đánh răng và bột giặt trong không gian, thành công chế tạo ra xà phòng, kem đánh răng, bột giặt. Hắn tìm đến Niếp Hành, đề xuất hợp tác. Hắn ra kỹ thuật, Niếp Hành ra vốn, lợi nhuận thu được, hắn chiếm bốn phần, Niếp Hành sáu phần.

Bận rộn liên tục đến hết tháng Chín.

Yên lặng một thời gian, Triệu thị lại bắt đầu đeo vàng mang bạc, mỗi ngày dẫn Châu nhi nhàn rỗi lượn lờ khắp thôn.

“Ai da, tức phụ Lôi lão nhị, kiểu dáng xiêm y của ngươi mới lạ ghê, nhìn rất đẹp mắt.” Phương Hồng Liễu hâm mộ nhìn quần áo trên người Triệu thị, vươn tay ra muốn sờ thử.

Triệu thị ra vẻ vô ý ngăn tay đối phương lại, đắc ý nói: “Dĩ nhiên. Đây là đương gia nhà ta dẫn ta vào Huyện thành đặt làm theo yêu cầu, nghe nói kiểu dáng này xuất xứ từ kinh thành đấy.”

Phương Hồng Liễu bĩu môi, buông tay xuống.

“Có phải rất tốn bạc không?” Một tức phụ còn trẻ nhìn ngắm mà thèm.

“Ngươi nói xem? Mỗi xiêm y thôi đã tốn của ta hai lượng bạc.” Triệu thị cười mỉm chi “Nhưng số tiền tiêu rất đáng giá, chất vải này mặc lên người thoải mái vô cùng.”

Phương Hồng Liễu ra vẻ khinh thường, nháy mắt với Chu Thúy Hoa đó giờ luôn thân thiết với mình: Quần áo đẹp mấy, mặc vào eo thùng phi Triệu thị cũng chẳng khác nào vải bố.

Chu Thúy Hoa che miệng cười.

Châu nhi đứng phía sau Triệu thị bỗng phát ra tiếng buồn nôn, vội chạy đến vịn một cái cây ‘Ụa’ một tiếng phun ra.

“Ấy chết, Châu nhi bị sao vậy?” Trương tẩu thân thiết hỏi.


Một phụ nhân khác nói: “Không phải ăn trúng thứ gì bị đau bụng chứ?”

Châu nhi không kịp nói chuyện, lại ‘Ụa’ một tiếng, phun ra một ngụm chất bẩn.

Phương Hồng Liễu chú ý sắc mặt Châu nhi trắng bệch, ánh mắt có vẻ hoảng loạn, nửa đùa nói: “Sao ta thấy giống như là có vậy?”

Triệu thị hiếm khi nháy bén một lần, nhìn kỹ thái độ Châu nhi, trên mặt chợt hiện phẫn nộ cùng xấu hổ, tiến lên nhéo lỗ tai Châu nhi, hung tợn hỏi: “Châu nhi, ngươi nói đi! Có phải có thật không?” Nếu là thật, vậy người có cơ hội xuống tay với Châu nhi chỉ có thể là Lôi Hướng Nhân.

“Không phải, không phải, nô tỳ chỉ là ăn trúng thứ này nọ…” Châu nhi kinh hoảng biện giải, nhưng động tác tay bất giác che bụng đã bán đứng cô.

Triệu thị hét to một tiếng, tát mạnh một phát lên mặt cô.

Châu nhi té ngã xuống đất, che bụng kêu thảm thiết “Đau quá, bụng ta đau quá…”

Thấy quần áo nhạt màu của cô nhiễm lên sắc đỏ, Chu Thúy Hoa kinh hô: “Đổ máu!”

Giờ còn không rõ sao?

Trong cơn giận dữ, Triệu thị sao còn màng đến Châu nhi, xoay người chạy hướng về nhà mình, xả giọng khóc “Lôi Hướng Nhân ngươi là đồ trời đánh, lão nương phải giết ngươi…”

Để lại vài vị phụ nhân sợ gây ra tai nạn chết người, đành dìu Châu nhi đến nhà Trương tẩu gần đó nhất, rồi đi thỉnh đại phu trong thôn đến.

Chuyện này truyền đến tai Tần Miễn rất nhanh, hắn chỉ cười trừ.

Nhưng khiến hắn bất ngờ là náo nhiệt nhà Lôi Hướng Nhân còn chưa xong.

Hai ngày sau, một nam tử ăn vận hoa phục tuổi chừng ba mươi dẫn theo một đám tay chân đến thôn Thanh Sơn, không nói hai lời đập phá đại môn nhà Lôi Hướng Nhân.

“Các ngươi là ai? Muốn làm gì?” Lôi Hướng Nhân cảnh giác hỏi.

Nam tử hoa phục cười khẽ “Ta tên Lưu Bảo Phú. Lôi Hướng Nhân, hẳn là ngươi không xa lạ với cái tên này đâu nhỉ?”

Lôi Hướng Nhân hoảng sợ. Lưu Bảo Phú!

Lúc trước, nội dung phương thức làm than chỉ có ba người Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa và Lôi Hướng Lễ biết, Lôi Đại Cường chỉ một lòng đặt lên người Vệ thị, không có đi hỏi Lôi Hướng Trí bận rộn học hành, cũng không hỏi đến. Lúc còn chưa bán phương pháp làm than, Lôi Hướng Nhân làm việc ít nhất, lại cùng Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ chia đều tiền bán than. Sở dĩ Lôi Hướng Trí đề xuất bán đi bí phương, chính là vì nhìn gã không vừa mắt, bất bình cho Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ. Thời điểm bán phương pháp làm than, lo sau khi bán rồi, có thể Lôi Hướng Nhân sẽ gây chuyện, Lôi Hướng Trí cố ý đọc nội dung văn thư ký kết cho Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ nghe qua, không những yêu cầu ba người ấn dấu tay, còn nói rõ trong văn thư, vạn nhất phát sinh chuyện tiết lộ bí phương ra ngoài, chỉ truy cứu người làm lộ bí phương, không truy cứu các trách nhiệm liên quan. Điều này kỳ thật là để bảo vệ Lôi Hướng Nghĩa, Lôi Hướng Lễ. Lôi Hướng Trí lo lắng không phải không có đạo lý, vì tiền, Lôi Hướng Nhân quả nhiên làm chuyện ngu xuẩn.


Lôi Hướng Nhân có chút nhanh trí, lập tức trấn tĩnh lại, làm như không có việc gì, hỏi: “Thì ra ngài đây chính là Lưu gia, không biết Lưu gia tìm ta có việc gì không?”

Lưu Bảo Phú không vội không giận “Còn giả đò với gia? Vậy gia nói rõ cho ngươi, đoạn thời gian trước một cửa tiệm bán than của huyện Vạn Liễu xuất hiện loại than không khói giống hệt than nhà ta, là ngươi bán phương pháp làm than cho hắn nhỉ.”

“Có việc này à?” Lôi Hướng Nhân lập tức phủ nhận “Tuyệt đối không phải là ta. Lưu gia, ngài hẳn là biết người biết phương pháp làm than không chỉ có ta, còn có Tam đệ và Tứ đệ ta — chẳng lẽ là bọn họ?”

Lưu Bảo Phú giận quá hoá cười “Đã sớm nghe nói Lôi Hướng Nhân thôn Thanh Sơn không da không mặt mũi, hôm nay gia xem như được mở mang rồi. Lôi Hướng Nhân, ngươi nghĩ nếu không điều tra rõ, gia sẽ đả thảo kinh xà ư? Có muốn gia gọi tất cả những người từng thấy ngươi ở huyện Vạn Liễu đến đây không? Hả?” Lưu Bảo Phú một cước đá ngã Lôi Hướng Nhân.

Lôi Hướng Nhân đau được sắc mặt trắng bệch, một lúc lâu không nói được gì.

“Lúc trước trên văn thư đã viết rõ, một khi tiết lộ bí phương, hoặc là bồi thường một vạn lượng bạc, hoặc là ngồi trong lao suốt đời. Lôi nhị gia, không biết ngươi định chọn con đường nào?” Lưu Bảo Phú lạnh giọng hỏi.

Lôi Hướng Nhân vịt chết mạnh miệng “Lưu gia, thật sự không phải ta…”

“Bắt lại!” Lưu Bảo Phú lười luyên thuyên cùng gã.

Hai tên tay chân lập tức nhấc Lôi Hướng Nhân nhắc lên, giống như xách một con gà.

“Không, các ngươi không thể bắt ta. Ngũ đệ ta làm quan ở trong kinh thành, muội phu ta là huyện lệnh huyện Sùng Ân.”

Lưu Bảo Phú bị gã chọc cười, cười đến gập lưng Nhóm tay chân cũng đều ôm bụng cười to.

Một tên tay chân cười đến nước mắt nước mũi chảy ròng, hảo tâm nhắc nhở Lôi Hướng Nhân bị họ chê cười “Ngũ đệ ngươi chẳng qua chỉ là quan thất phẩm tép riu, muội phu cũng là núi cao hoàng đế xa. Biểu thúc nhà gia chúng ta chính là quan cao tứ phẩm trong triều đấy. Không biết sống chết. Hừ!”

Hai chân Lôi Hướng Nhân run lên, thoáng chốc, một mùi hôi khai tản ra từ người gã.

Triệu thị từ ngoài trở về, còn không biết phát sinh chuyện gì, vừa thấy có người muốn bắt Lôi Hướng Nhân, lập tức chạy tới bảo vệ gã.

“Các ngươi muốn làm gì? Ban ngày ban mặt có còn vương pháp hay không?”

Lưu Bảo Phú đã mất hết kiên nhẫn “Mang đi!”

“Người đâu rồi, cứu mạng a –” Triệu thị lớn tiếng thét chói tai.

Một tên tay chân đấm nàng ta một cái.

Triệu thị ngã ngồi xuống đất, bụng thấy đau nhức, cúi đầu nhìn, quần áo màu xanh nhạt bị nhiễm máu tươi. Nàng hơi sửng sốt rồi phản ứng lại, vừa tức vừa hận, thất thanh khóc rống “Các ngươi giết chết hài tử ta, hài tử của ta…”

Lưu Bảo Phú lạnh lùng liếc nàng ta, vung tay áo “Đi!”

Hai tên tay chân ghét bỏ bắt lấy cánh tay Lôi Hướng Nhân, bị xông mùi khai đến nhíu mày.


Lôi Hướng Nhân cái khó ló cái khôn “Các ngươi bắt ả ấy, là ả bảo ta đem phương thức bán cho những người khác.”

Nhóm người Lưu Bảo Phú đều dừng chân lại, nhìn Lôi Hướng Nhân với ánh mắt như nhìn một đống phân, khinh thường vô cùng.

Lôi Hướng Nhân còn tưởng đã thuyết phục được họ, cười làm lành “Bắt ả đi, bắt ả đi, đều là nữ nhân kia gây hoạ.”

Triệu thị khó tin nhìn Lôi Hướng Nhân trừng trừng, đôi mắt không hề chớp một cái, cơ thịt trên mặt hoàn toàn vặn vẹo, dữ tợn đáng sợ.

Mấy tên tay chân kéo Lôi Hướng Nhân tiếp tục đi về trước.

“Lưu gia, cầu ngài bỏ qua cho ta đi, ta không muốn ngồi lao tù…” Nước mắt nước mũi Lôi Hướng Nhân chảy xuống ồ ạt, nhất kế không thành lại sinh một kế khác “Đợi đã, đợi đã. Ta bồi thường tiền, bồi thường tiền. Đại ca của ta, Lôi Thiết, các ngươi đều biết chứ? Y là lão bản Song Hưởng lâu, có tiền lắm!”

Thôn dân xem náo nhiệt đều đứng xa xa nhìn.

“Hở?” Lưu Bảo Phú hoài nghi nhìn gã “Tình huống nhà các ngươi gia đã điều tra, quan hệ giữa ngươi và đại ca ngươi không được tốt lắm.”

Lôi Hướng Nhân tự tin nói: “Nói thế nào ta và y cũng là thân huynh đệ, y dám bỏ mặc ta?”

Gã còn không biết, hàng xóm nhà gã vừa nghe động tĩnh liền chạy đến Du nhiên điền cư báo cho Phúc thúc. Phúc thúc lại nhanh chóng bẩm báo cho Lôi Thiết.

Đoàn người đi đến nửa đường, Lôi Thiết liền xuất hiện, mặt vô biểu cảm đứng ở giữa đường.

“Đại ca, cứu ta!”

Tiếng ‘Đại ca’ này là lần duy nhất Lôi Hướng Nhân chân thành gọi.

Đáng tiếc, Lôi Thiết căn bản không nhìn đến gã, nói với Lưu Bảo Phú: “Ta và hắn không có quan hệ. Ngươi không cần dẫn hắn đến Du nhiên điền cư làm gai mắt tức phụ và nhi tử ta.”

“Các hạ chính là Lôi lão bản Song Hưởng lâu?” Lưu Bảo Phú là thương nhân khôn khéo, không muốn đối địch với đối phương, khách khí nói “Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Hạnh ngộ.” Lôi Thiết nhàn nhạt gật đầu, phi thân rời đi, khinh công xuất thần nhập hóa.

Lưu Bảo Phú thầm may bản thân đã lựa chọn chính xác.

Lôi Hướng Nhân tuyệt vọng nhìn theo hướng Lôi Thiết rời đi, hai mắt trợn lên, ngất đi.

Thôn dân vây xem không một ai đồng tình gã, tâm họ đã sớm thiên về phía Tần Miễn, Lôi Thiết.

Vào ban đêm, nghe được tiếng khóc của Đại Bảo và Nhị Bảo, hàng xóm mới phát hiện Triệu thị lửa giận công tâm đến ngã ngồi tắt thở.

-Hết chương 162-

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui