Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Lôi Hướng Nhân ngang qua cổng lão trạch, đi đã xa vẫn nhịn không được quay đầu nhìn đại môn bị khoá chặt.

Triệu thị hiểu tâm tư gã, thở dài một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đương gia, lúc trước chúng ta đã mắc mưu lão Ngũ. Nếu không phải hắn dùng một trăm lượng bạc dụ dỗ, sao chúng ta sẽ đồng ý ra riêng? Nếu không phân gia, nay chúng ta sớm đã nổi danh chốn kinh thành, ăn no uống say.”

Lôi Hướng Nhân cũng nghĩ như nàng ta, nhưng bị nữ nhân nhà mình oán giận thì cảm thấy mất mặt, ngoài miệng phản bác “Hiện lão Ngũ chỉ là một chức quan nhỏ, có thể vớt bở được bao nhiêu?”

Châu nhi đứng phía sau hai người họ, khiêng hai thanh cuốc nặng trịch, vụng trộm nhìn nhìn vết chai trên lòng bàn tay, im lặng thở dài một hơi.

“Dù sao cũng tốt hơn chúng ta ủ ở xó núi này nhiều” Triệu ta bĩu môi “Tiền của chúng ta sắp tiêu hết rồi, về sau phải làm sao đây?” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Cái gì? Nhanh như vậy mà đã xài hết?” Lôi Hướng Nhân trừng nàng, không thể tin được.

Triệu thị hai tay chống nạnh, hai mắt trừng trừng “Ta còn có thể lừa ngươi sao? Lúc trước lão Ngũ cho –”

Lôi Hướng Nhân vội đánh gãy lời nàng ta “Trở về hãy nói. Không nhìn xem đây là nơi nào à?”

Hai người bước nhanh về nhà. “Châu nhi, cài chốt đại môn lại!”

“Vâng.”

Lôi Hướng Nhân quay đầu nhìn nhìn Châu nhi, ánh mắt dừng ở cái mông vểnh cao của Châu nhi, nuốt một ngụm nước miếng.

Triệu thị hồn nhiên không thấy, cầm chìa khóa mở cửa nhà chính.

“Đương gia, đi múc chậu nước cho ta rửa mặt. Ta đi lấy tráp tiền.”

“Tự mình múc đi.” Lôi Hướng Nhân hồi thần, nhớ tới chính sự, chạy vào phòng, từ dưới đáy rương quần áo lấy ra một hộp gỗ, cầm chìa khoá đeo theo cổ mở hộp ra, vừa thấy trong tráp chỉ còn lại hai nén bạc vụn và hai mươi mấy đồng tiền, hai mắt nheo lại, với ra ngoài rống giận: “Xú bà nương, chết dí đi đâu rồi? Còn không mau vào đây?”

“Đến đây, đến đây.” Triệu thị cầm khăn lau nước trên mặt, bất mãn nói “Hối cái gì mà hối!”


“Ngươi giấu bạc ở đâu? Lão tử không tin trong nhà chỉ có bấy nhiêu tiền.” Lôi Hướng Nhân lạnh mặt nhìn chằm chằm nàng ta, hoài nghi nói.

Triệu thị sửng sốt, rồi uất ức vỗ đùi, dậm chân kêu trời “Ngươi là đồ trời đánh. Ta giấu bạc lúc nào? Ngươi có bao nhiêu tiền chính ngươi không rõ sao? Ôi, từ nay biết sống sao…”

“Đủ rồi!” Lôi Hướng Nhân bị nàng ta hô khóc làm cho đau đầu, ngón tay vỗ lên tráp tính tính. Gã và Triệu thị luôn lười biếng, trước khi phân gia, hai người đều ít khi kiếm việc lặt vặt làm, không tính cóp được gì, tối đa là thời điểm Đỗ thị đưa tiền cho làm bọn gã mua chút đồ đạc hay thức ăn cho nhà thì nhân cơ hội ăn bớt chút đỉnh. Mà tiền ăn bớt cũng không để lâu, vài ngày sau liền mua gì đó ăn luôn. Sau khi phân gia, một trăm lượng Lôi Hướng Trí đưa cộng thêm bốn mươi lượng tiền bán công thức làm than được chia, cộng lại là một trăm bốn mươi lượng, trừ tiền mua đất xây nhà mới, sắm gia cụ đào giếng, mua trang sức cho Triệu thị, khoá trường mệnh cho Đại Bảo, Nhị Bảo, ngọc bội cho chính mình, tiền cho Đại Bảo, Nhị Bảo đi học, may quần áo cho cả nhà…

Lôi Hướng Nhân càng tính càng kinh ngạc, thân thể cứng đờ, hai mắt trừng trừng. Cứ như vậy mà tính, nhiều nhất bọn gã chỉ còn lại hai lượng bạc. Đối với Lôi Hướng Nhân dưỡng thành thói quen xấu tiêu tiền như nước và Triệu thị trọng sĩ diện, việc này không thua gì sấm sét giữa trời quang.

Trong lòng Triệu thị vẫn ảo tưởng, biết đâu là tên trời đánh này mới giấu riêng một số tiền, nhưng nhìn vẻ mặt đối phương không giống như giả vờ, cảm thấy căng thẳng, gấp gáp hỏi: “Đương gia, thế nào? Có phải nhà chúng ta thật sự không còn tiền không?”

Lôi Hướng Nhân mặt mày sa sầm, trầm giọng nói: “Tiền còn lại đều nằm trong tráp…”

Triệu thị hoảng hốt “Ngươi, ngươi không giấu tiền? Vậy… từ nay biết làm sao?” Vừa nghĩ từ nay lại phải giống như rất lâu trước kia bớt ăn bớt mặc, vài thôn phụ thô bỉ còn có thể dùng ánh mắt khinh thường nhìn nàng, cả người nàng ta cứ như bị mọc gai.

Lôi Hướng Nhân không đáp lại.

Triệu thị khóc sướt mướt: “Sao ta lại đi theo một người vô dụng thế này? Sớm biết như thế, lúc trước đã không bán đi phương pháp làm than, hoặc là chúng ta lén tự mình bán…”

Trong đầu Lôi Hướng Nhân chợt loé linh quang, cười âm hiểm “Hà hà hà…”

Ngón tay Triệu thị cong thành hình lan hoa chỉ cầm khăn lau nước mắt, căm hận nói: “Ngươi còn cười được à?”

Lôi Hướng Nhân cầm ấm trà trên bàn lên, chậm rãi rót cho mình một tách trà, trong đôi mắt hình tam giác ngược lóe ra sự giảo hoạt “Phương thức thiêu than kia lúc trước chúng ta đã bán mất – nhưng nếu chúng ta đi xa một chút, bán thêm lần nữa còn sợ không kiếm được tiền ư?”

Triệu thị đầu tiên là vui vẻ, tiếp đó lại lo lắng “Có được không? Ta nhớ lúc trước lão Ngũ đã bắt các ngươi ấn dấu tay lên văn thư gì đó, nói là chỉ bán cho độc nhất một nhà, không thể lại bán cho những người khác.”

“Nhát như chuột, không làm được đại sự.” Lôi Hướng Nhân liếc xéo nàng ta, không cho là đúng “Chúng ta bán đến chỗ xa hơn. Chỉ cần ngươi không nói, ta không nói, ai mà biết? Huống chi, hiện Ngũ đệ và muội phu chúng ta đều làm quan, ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng tự mình tới chúc mừng. Vạn nhất bị người khác phát hiện, có bọn họ, chúng ta sợ cái gì?”


Triệu thị bị tiền sắp vào tay xông cho mụ đầu, liên tục gật đầu, mừng húm khen “Đúng đúng, vẫn là tướng công suy nghĩ chu đáo.”

Bỏ qua Lôi Hướng Nhân và Triệu thị tìm chết thế nào.

Tần Miễn lo chuyện cửa tiệm bánh ngọt xong, bắt đầu chuẩn bị cho cuộc tri đấu trù nghệ.

Nghiêm khắc mà nói, chỉ luận về trù nghệ, Tần Miễn căn bản kém đại trù xuất thân ‘chuyên nghiệp’. Nhưng hắn so với đầu bếp khác, có vài ưu thế rõ rệt: thứ nhất, món ăn của hắn mới lạ hơn người ta Thứ hai, gia vị của hắn tốt hơn người ta Thứ ba, hắn có nước linh tuyền Thứ tư, nguyên liệu nấu ăn hắn dùng dự thi sẽ lựa chọn đồ trong không gian Thứ năm, từ khi bắt đầu tu luyện, khứu giác và vị giác càng nhạy cảm hơn trước, sử dụng gia vị sẽ càng *** tế sẽ hơn những người khác. Vậy nên hắn tràn đầy lòng tin với cuộc so tài này.

Nhưng nên chuẩn bị gì thì vẫn chuẩn bị, hắn muốn toàn bộ người dự thi và bình phán đều kinh diễm trước món ăn của hắn.

Hắn mất năm ngày thời gian quan sát bốn đại trù Song Hưởng lâu, bảo đảm bản thân ít nhất phải lưu lại cho người ấn tượng của một ‘đầu bếp’.

Tiếp đó, hắn dùng một ngày định ra thực đơn dự thi, luyện đi luyện lại, bảo đảm động tác và trình tự chế biến món ăn của mình thuần thục trôi chảy…

Thời gian qua mau, đảo mắt liền đến trung tuần tháng Sáu.

Người ngoài đến trấn Lưu Thuỷ ngày càng nhiều, đều là nghe nói Song Hưởng lâu sắp tổ chức cuộc so tài trù nghệ cả nước nên đến xem náo nhiệt. Khách *** trấn Lưu Thủy đều chật kín, cả nhà dần cũng bị thuê đầy. Lão bản các cửa hàng trấn trên vui vẻ sắp điên. Một vài cửa hàng quầy nhỏ buôn bán ế ẩm, nguyên bản mỗi ngày có thể kiếm mấy chục văn tiền đã cảm thấy mỹ mãn, nay lợi nhuận mỗi ngày ít nhất cũng hơn hai trăm văn, không chỉ gấp năm sáu lần thôi đâu.

Danh trù từ tửu lâu khắp cả nước lục tục đến Song Hưởng lâu.

Từ ngày Mười bảy tháng Sáu, Song Hưởng lâu tạm ngừng buôn bán cho khách nhân, chỉ tiếp đãi người dự thi.

Ngày Mười chín tháng Sáu, hết hạn báo danh.

Tôn chưởng quầy nhìn danh sách báo danh kéo dài thẳng tắp, tới tham gia cuộc thi tổng cộng có bảy mươi chín tửu lâu, có đến từ phủ Tây Sơn, phủ Đông Sơn, phủ Bắc Hà, phủ Nam Hồ… Thậm chí còn có người đến từ kinh thành, có thể thấy trận so tài trù nghệ này oanh động bao nhiêu.


Tần Miễn rất rõ, mục đích đại đa số tửu lâu nguyện ý dự thi chủ yếu nhắm vào phương pháp điều chế đồ gia vị. Bất quá lý do những người đó đến thi không quan trọng, quan trọng là bọn họ đến, hơn nữa vì phương pháp điều chế đồ gia vị sẽ dốc hết sức cho trận đấu, vậy là đủ rồi.

Buổi sáng ngày Hai mươi tháng Sáu, nhóm người phụ trách chúng tửu lâu ngồi cùng nhau, bàn bạc quy tắc cuộc thi.

Tần Miễn trực tiếp để Lôi Thiết viết ra trước, sai người sao chép thành một trăm bản quy tắc cuộc thi đưa cho Tôn chưởng quầy, để ông phát cho mỗi người phụ trách một phần.

Đoàn người phụ trách nhìn thanh niên áo xanh khí định thần nhàn, đáy lòng mơ hồ có chút bất an, nhận lấy bản quy tắc thi đấu xem kỹ.

Có một người đọc ra tiếng “Toàn bộ người dự thi phải đưa ra đủ lợi thế của riêng mình, nếu kết quả không vào được năm giải đứng đầu, các lợi thế đều thuộc về năm giải đầu. Ví dụ như, Song Hưởng lâu ra lợi thế là phương pháp điều chế gia vị Thập tam hương và món Thập bát tiên, nếu Song Hưởng lâu không thể lọt vào năm hạng đầu, năm tửu lâu ẵm giải đầu đều đoạt được phương pháp điều chế gia vị Thập tam hương và món Thập bát tiên. Nếu lấy vàng bạc lợi thế, mỗi tửu lâu đều phải bỏ ra lợi thế là sáu trăm lượng… Nội dung thi đấu có ba hạng mục. Một, phân biệt trong món ăn có những loại gia vị nào Hai, nấu một món chay Ba, nấu một món mặn… Để tránh người khác động tay động chân, người dự thi tự chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ làm bếp… Đánh giá món ăn tiến hành thông qua phương thức bầu chọn giấu tên, lấy công bình và công chứng…

Đọc xong hai trang giấy, mọi người không khỏi đổ mồ hôi một phen. Quy tắc định ra cẩn thận vô cùng, cơ hồ không có lỗ hổng để chui. Không hiểu sao, bọn họ đều cảm giác những quy tắc này là tiểu lão bản Tần Miễn của Song Hưởng lâu lập ra. Nam nhân mặt lanh kia tuy thoạt nhìn đáng sợ, nhưng không giống như người có tâm tư tỉ mỉ thế này.

Tần Miễn cười nhẹ, nói: “Chư vị có yêu cầu gì, có thể bổ sung, có ý kiến cũng có thể nói ra.”

Trịnh Hiển Quý nói: “Nếu là lấy vàng bạc làm lợi thế, vậy năm giải đầu chia thế nào? Chia đều sao?”

“Đương nhiên không phải.” Tần Miễn nói “Toàn bộ số bạc chia đều thành mười lăm phần, giải nhất được năm phần, giải nhì được bốn phần, giải ba được ba phần, giải tư được hai phần, giải năm được một phần. Đương nhiên nếu các vị cảm thấy nếu Song Hưởng lâu chúng ta thua, năm giải đầu đều lấy được phương pháp điều chế gia vị Thập tam hương và món Thập bát là không công bằng, tại hạ có thể sửa lại quy tắc, giải nhất lấy được bí phương hoàn chỉnh, giải nhì lấy được phương pháp thiếu đi –”

Hắn còn chưa nói xong, liền có người xua tay ngăn lại.

“Không, không, vẫn là dựa theo quy tắc ban đầu làm đi. Nếu quý tửu lâu không may nằm ngoài năm hạng đầu, cả năm hạng đầu đều có bí phương hoàn chỉnh.”

Những người khác nhao nhao phụ họa. Bọn họ không để Song Hưởng lâu vào mắt, nhưng trong các tửu lâu tham gia không ít tên tuổi lâu đời, ai cũng không dám nói bản thân nhất định ẵm giải nhất, vẫn là năm người cùng hưởng tốt hơn.

Lại có một người đưa ra dị nghị “Trù nghệ không chỉ bao gồm khả năng nấu ăn, còn đòi hỏi về trình độ đao công. Phải chăng nên cho thêm hạng mục ‘Đao công’ vào nội dung thi đấu?”

Lời vừa ra, không ít người phụ họa.

Tần Miễn thì lại xua tay “Dù thức ăn cắt đẹp mấy, hương vị không ngon thì vẫn khó ăn. Nên tại hạ cho rằng không cần thiết. Nếu chư vị kiên trì thêm hạng mục này vào, Song Hưởng lâu chúng ta chỉ có thể tiếc nuối bỏ quyền.”


Khóe miệng mọi người đều run rẩy. Sao ngươi không nói thẳng là phản đối hạng mục đao công cho rồi?

Mọi người không còn cách nào, đành thỏa hiệp.

Kim Trường An đến từ tửu lâu kinh thành đứng lên “Về bình phán cho cuộc thi, Kim mỗ muốn giới thiệu cho chư vị ba vị này.”

Mọi người đã sớm chú ý tới ba vị lão giả ngồi phía sau y.

Kim Trường An chắp tay với một lão giả niên kỷ trên dưới năm mươi trong số ba người “Vị này là Liễu lão, từng làm ngự trù hơn mười năm, tục danh Vân Vi. Hẳn là các vị đều từng nghe danh ngài.”

Lời vừa ra, không ít người lộ vẻ mặt vừa mừng vừa sợ. Trong nghề kinh doanh tửu lâu, gần như không ai không nghe qua tiếng tăm của Liễu lão. Không ai hoài nghi có người giả mạo, suy cho cùng, làm phê bình phải có bản lãnh khiến người ta tin phục mới không xấu mặt.

Mọi người lập tức đứng lên, chắp tay hành lễ.

Liễu lão cười ha ha, thân thiết ân cần, nâng tay nói: “Chư vị không cần đa lễ. Lúc lão phu nghe được tin tức là đang ở kinh thành, nên cùng Kim lão bản đến đây xem náo nhiệt. Nếu chư vị tin tưởng lão phu, lão phu liền mặt dày làm bình phán một lần.”

Mọi người nhao nhao nói tin tưởng, rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Miễn, sợ hắn lại ‘cãi bừa’.

Tần Miễn chắp tay nói: “Có Liễu lão tọa trấn là vinh hạnh của chúng ta. Liễu lão cần phải cho tiểu tử một cơ hội chiêu đãi ngài.”

“Nói hay lắm, nói hay lắm.” Liễu Vân Vi cười nói.

Kim Trường An lại giới thiệu hai vị lão giả khác, một vị là Cố lão, một vị là Văn lão, đều là hảo hữu của Liễu lão, đều từng là nhất đại danh trù, nay đã thoái ẩn.

Mọi người thương lượng thêm một ít chi tiết, cuối cùng xác định bản quy định toàn diện, sao chép một phần, dán trên tường.

Sau giờ Ngọ ngày Hai mươi và ngày Hai mươi mốt là thời gian dành cho người dự thi làm quen hoàn cảnh và đặt mua nguyên liệu nấu ăn.

-Hết chương 158-

————


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui