Lôi Đại Cường nghĩ đến lời uy hiếp đe doạ của Lôi Thiết khi nãy, lại nghĩ đến bản thân có thể rơi xuống kết cục thành người câm giống như Đỗ thị, quay người lại, hung hăng tát một bạt tai lên mặt Đỗ thị, oán hận nói: “Đều là do người đàn bà này mà ra!”
Đỗ thị bị ông ta tát ngã ta đất, hai má nháy mắt sưng vù lên.
“Nương!” Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào hô to, vội chạy tới nâng Đỗ thị dậy.
“Cha, rốt cuộc hai người đã làm gì với Đại ca Đại tẩu?” Lôi Hướng Lễ nhíu mày hỏi.
Lôi Đại Cường ấp úng nói: “Triệu Tứ Phát nói với ta và nương ngươi, chỉ cần nạp thiếp cho Đại ca ngươi, liền… Ta không có ý này… nạp thiếp cho nó để chúng có nhi tử, chỉ cần chúng ta nắm giữ hài tử, tài sản nhà bọn họ… Ta cũng không phải vì bản thân…” (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào đều dùng ánh mắt thất vọng nhìn ông, khiến ông không nói nên lời nữa.
“Nương, ta và Tứ ca đỡ người vào phòng trước.” Lôi Xuân Đào nhẹ giọng nói với Đỗ thị.
Đỗ thị bụm mặt gật gật đầu, không hề nhìn Lôi Đại Cường, vẻ mặt mờ mịt.
Ba người vào phòng, Đỗ thị nằm ngã xuống giường, từ từ nhắm hai mắt, không nói một lời. Dù Đỗ thị có nhiều điều không phải, nhưng chung quy vẫn là nương ruột của Lôi Xuân Đào, Lôi Hướng Lễ, nhìn bà như vậy, trong lòng hai huynh muội đều không thoải mái. Nhưng nếu đi tìm Lôi Thiết cầu tình, hai người cũng không có da mặt dày như thế.
“Nương, ta đi mời Lưu đại phu đến xem cho người trước.” Lôi Hướng Lễ nói.
……
Lôi Thiết vào cửa nhà, thu liễm khí tức lạnh giá, đi vào phòng.
“Trở về rồi.” Tần Miễn đã mặc quần áo, ngồi nghiêng tựa vào đầu giường, quan sát vẻ mặt y không có gì khác thường, yên tâm, vẫy tay với y, đưa sổ ghi chép đang cầm qua “Ta cảm thấy mấy chữ này không tệ, nhưng vẫn không đủ. Huynh xem thử.”
Trong sổ viết: Thư, thụy, thế, hiên, hi, vũ.
Lôi Thiết cũng cảm thấy thiếu chút gì đó.
“Muốn tìm cái tên hay thật không dễ.” Tần Miễn cau mày, đưa từ điển cho đối phương “Giờ đến phiên huynh tìm.”
Lôi Thiết thành thật nói: “Không biết…”
Tần Miễn cười phốc ra tiếng. Tuy tựa đề của từ điển viết bằng phồn thể, nhưng tổng thể đều là chữ giản thể, Lôi Thiết muốn xem hiểu quả thật sẽ rất vất vả. Hắn cố ý làm khó Lôi Thiết đó, nhìn biểu cảm có phần ấm ức kia cũng rất thú vị.
Hai cục cưng ư ư ra tiếng.
Lôi Thiết lập tức đứng lên “Ta đi hâm nóng sữa.”
Nhìn bóng lưng chạy trối chết khiến Tần Miễn lại nhịn không được cười to, lắc đầu, tiếp tục lật từ điển, bỗng linh quang chợt lóe, nghĩ đến ‘kỳ lân’. Kỳ Lân là thú mang điềm lành, không chỉ ngụ ý may mắn, hai chữ còn gắn liền nhau, dùng làm chữ cuối cùng trong tên các cục cưng chẳng phải quá thích hợp sao?
Về chữ giữa — nam nhi phải đỉnh thiên lập địa, uy vũ khí phách, chữ giữa nên đặt là ‘Duệ’. Duệ trong ‘sắc bén’ sánh ngang với ‘khí thế dũng mãnh trẻ tre’ và ‘hoàn mỹ’.
Hắn viết xuống giấy: ‘Tần Duệ Kỳ’ và ‘Lôi Duệ Lân’.
“Tên rất hay.” Hơi thở âm ấm phả nhẹ vào tai. Không biết Lôi Thiết trở vào từ lúc nào, vừa hay nhìn thấy tên trên giấy.
Tần Miễn che lỗ tai, hoài nghi y cố tình, dùng lực vỗ vỗ vai y “Nhũ danh của nhi tử giao cho huynh.”
Mỗi tay Lôi Thiết cầm một bình sữa, đang muốn cho hai cục cưng bú, nghe vậy, động tác chợt khựng.
“Tức phụ, ta không biết.”
“Không biết cũng phải biết.” Tần Miễn lần lượt hôn nhẹ lên mặt hai cục cưng, cuối cùng hôn cắn lên mặt Lôi Thiết một ngụm tỏ vẻ cổ vũ, cười cười gian xảo, cố ý thở dài “Nhi tử à, người phụ thân là ta đã chọn cho các ngươi cái tên thiệt uy phong. Nếu sau này các ngươi lớn lên chê nhũ danh không dễ nghe thì hãy trách lão cha các ngươi ấy nhá.”
Lôi Thiết sờ sờ mặt. Tuy y lớn hơn tức phụ tám tuổi, nhưng cũng không cần thêm chữ ‘lão’ vào chứ?
Tần Miễn ở bên cạnh cười trộm.
Lôi Thiết thu hết động tác lén lút của hắn vào mắt, khẽ lắc đầu, suy nghĩ một lát “Vậy gọi là ‘Viên Viên’ và ‘Mãn Mãn’”
“Nghe không tệ.” Tần Miễn nhìn y tán thưởng, chuẩn bị ra ngoài làm bữa sáng, quay đầu hỏi “Mình huynh giữ hai đứa nó không thành vấn đề chứ?”
Lôi Thiết gật đầu “Yên tâm.”
Kỳ thật Tần Miễn cũng không có lo gì, tối qua hai đứa con ăn uống tiểu tiện đều là Lôi Thiết tự tay lo liệu. Hắn nửa tỉnh nửa ngủ ở bên cạnh chỉ đạo. Có lẽ động tác của Lôi Thiết không được thành thạo và vụng về, nhưng quý ở điểm y tận tâm cẩn thận, sợ làm đau hai đứa con nên động tác rất nhẹ, tóm lại là chăm hai con cũng khá.
Tần Miễn vào bếp nấu cơm xong, trở về phòng nhìn thoáng qua, hai cục cưng đã uống hết sữa, đang ngủ vùi.
Trên bàn cơm, hắn hỏi chuyện Lôi Thiết ra ngoài sáng sớm nay.
Ăn xong bữa sáng, hai phu phu ôm một quyển sách tìm trong không gian có tựa đề [ Hướng dẫn nuôi trẻ ] nghiên cứu, Phúc thúc dẫn đầu toàn bộ hạ nhân trong nhà đến bái kiến.
Hai người ôm hai hài tử ra.
Mọi người quỳ xuống cùng hô: “Bái kiến đại lão gia, tiểu lão gia, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia!”
“Đứng lên đi.” Lôi Thiết.
“Đa tạ đại lão gia!”
Tần Miễn nghe xưng hô mới, vẫn cảm thấy không được tự nhiên “Như vầy đi, xoá chữ ‘lão’, từ nay gọi ‘Đại gia’ và ‘Tiểu gia’ là được.”
Mọi người đồng thời hô theo, ngóng trông nhìn hai vị tiểu chủ tử trong lòng các chủ tử.
Tần Miễn phân phó: “Phúc thẩm, Toàn thẩm, hai thẩm ôm hai hài tử để mọi người đều nhìn thấy.”
“Dạ.”
Toàn thẩm từng sinh con, thành thạo đón lấy Mãn Mãn trong lòng hắn. Phúc thẩm tuy không có sinh nở, nhưng lúc trước giúp người ta chăm con nên ôm Viên Viên cũng vững vàng.
Nhìn rõ diện mạo hai hai cục cưng, hai thẩm đều thầm ngạc nhiên, trong lòng yêu quý vô cùng.
Các hạ nhân còn lại lần lượt nhìn xong, đều cảm thấy cao hứng thay hai vị chủ tử, cùng hô chúc “Chúc mừng đại gia và tiểu gia có được quý tử!”
“Ừ.” Tần Miễn hào sảng nói “Phúc quản gia, toàn bộ hạ nhân đều được thưởng một trăm văn.”
“Dạ!”
Mọi người đại hỉ “Đa tạ tiểu gia, đa tạ đại gia!”
Tần Miễn, Lôi Thiết ôm lại hài tử.
Phúc thẩm nâng vài bộ quần áo bước lên trước “Khởi bẩm đại gia, tiểu gia, đêm qua lão nô, Toàn thẩm cùng nhà Lôi Tần Nhạc gấp rút may vài bộ y phục trẻ nhỏ, mong đại gia và tiểu gia không ghét bỏ.”
Tần Miễn nhận quần áo, cười nói: “Mọi người có tâm. Kỹ năng thêu thùa của cả ba đều không tệ, chỗ ta có vài bản thiết kế quần áo, các ngươi cầm may thêm vài bộ đồ cho hai hài tử.”
“Dạ.”
Phúc thúc chờ bọn hắn nói xong, bẩm báo: “Đại gia, tiểu gia, nô tài đã phái người đi trấn trên mua giường trẻ con, đoán chừng hai ba khắc nữa là về đến. Ngoài ra tin vui của hai vị tiểu thiếu gia cũng đã thả ra ngoài.”
“Rất tốt, mọi người đều lui xuống đi.”
Không qua bao lâu, hạ nhân đến báo, Lôi Hướng Nhân, Triệu thị, Lôi Hướng Nghĩa, Tiền thị, Lôi Hướng Lễ và Lôi Xuân Đào đến.
Vừa vào nhà, Lôi Hướng Nghĩa đã khẩn cấp hỏi: “Đại ca, đại tẩu, sao đột nhiên các ngươi lại có hai nhi tử?”
Lời này thật thất lễ, Tần Miễn biết gã chỉ là tò mò, cũng không có ác ý nên không để tâm, dẫn cả bọn vào phòng hắn và Lôi Thiết.
“Sao các ngươi lại cùng nhau đến đây? Hài tử còn đang ngủ, vào xem đi.”
Nhìn ngũ quan của Viên Viên và Mãn Mãn, mấy người ngạc nhiên không thôi.
“Nương hài tử đâu?” Triệu thị lập tức hỏi.
Lôi Thiết lạnh lùng nhìn nàng, Triệu thị lập tức im thin thít. Vừa nãy nàng ta và Lôi Hướng Nhân sang lão trạch, đã biết chuyện phát sinh sớm hôm nay. Nhưng nàng ta thực sự tò mò lắm, vì sao hai đứa bé vừa giống Lôi Thiết vừa giống Tần Miễn được? Cũng không thể do Tần Miễn, Lôi Thiết tự mình sinh. Nhưng tấm gương Đỗ thị còn để đó, nàng ta không dám mở miệng nữa.
Lôi Hướng Nhân lại không nghĩ nhiều như thế, truy vấn: “Nương hài tử là ai thế? Hai hài tử này giống nhau như đúc, khẳng định là cùng một nương. Nhưng vì sao chúng vừa giống đại ca lại vừa giống đại tẩu nhỉ?”
“Không liên quan đến ngươi.” Lôi Thiết cảnh cáo.
Triệu thị kéo kéo tay Lôi Hướng Nhân, Lôi Hướng Nhân hậm hực ngậm miệng, nhìn trái nhìn phải, dáng vẻ tham lam khiến người ghét.
Nếu không phải gã và Triệu thi đi cùng những người khác, Tần Miễn sẽ không để hai phu thê họ tiến vào.
“Các vị, mời ra ngoài ngồi chơi.”
Toàn thẩm dâng nước trà rồi lui về phía sau, đứng một bên đợi lệnh.
Lôi Hướng Nghĩa, Tiền thị nói cho Tần Miễn, Lôi Thiết một số kinh nghiệm nuôi con.
Lôi Hướng Lễ, Lôi Xuân Đào từng phụ chăm sóc Lôi Đại Bảo, Lôi Nhị Bảo và Lôi Hân Hân, cũng có kinh nghiệm, thỉnh thoảng xen vào vài câu. Họ không nói gì về chuyện xảy ra khi nãy ở lão trạch khiến Tần Miễn tăng thêm vài phần hảo cảm. Kỳ thật làm Đỗ thị câm một thời gian, đối với bà không hẳn là chuyện xấu. Chỉ cần không sinh sự, ai mà rãnh rỗi chạy đi đối phó bà ta.
Lôi Hướng Nhân nghĩ nhà Lôi Thiết giàu có hơn nhà mình không biết bao nhiêu lần thì đứng ngồi không yên, đứng lên “Các ngươi trò chuyện, ta và tức phụ ra ngoài dạo một vòng.”
“Được đấy, được đấy.” Triệu thị hiểu rõ gã nhất, hai mắt tỏa sáng.
Thái độ Lôi Hướng Lễ có chút lạnh nhạt “Nhị ca, chúng ta cũng không ngồi nữa, ngươi và Nhị tẩu cùng chúng ta về thôi.”
“Hay ngồi thêm một lát đi?” Lôi Hướng Nhân không dễ gì mới vào được, sao nỡ đi nhanh như vậy.
Lúc này, bốn người Lôi Tần Thuận, Lôi Tần Thành, Lôi Tần Trung và Lôi Tần Tín sải bước đi tới, khí thế sắc bén, sau khi hành lễ với Tần Miễn, Lôi Thiết, chia đứng ngoài hai bên cửa.
Lôi Hướng Nhân hoảng sợ “Vậy… Vậy đi thôi.”
Đoàn người Lôi Hướng Nhân ra về, bọn Lôi Tần Thuận cũng thi lễ cáo lui.
Không qua bao lâu, Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Lý khiêng giường cho hài tử đến.
Giường trẻ con làm bằng gỗ, bốn phía có tay vịn, các tấm ván gỗ được mài đến bóng loáng Phía trên còn có giá treo, có thể giăng màn và treo đồ chơi nhỏ linh ***.
Tần Miễn vẫn chưa hài lòng lắm, bảo Lôi Thiết cải tạo lại một chút, tăng thêm các bánh xe ở bốn chân giường cho tiện đưa đẩy, đồng thời có thể dùng giường thay cho nôi.
Cải tạo hoàn tất, Tần Miễn lót đệm giường nhỏ lên. Tần Duệ Kỳ và Lôi Duệ Lân được chuyển qua ‘nhà mới’.
-Hết chương 134-
———
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...