Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Lôi Tần Trung mở cửa, cúi chào “Tiểu thiếu gia, ngài đã trở lại.”

“Ừ.”

Tần Miễn đang tính vào cửa thì bị gọi lại.

“Xin đợi đã.”

Tôn chưởng quầy vừa rồi còn đang âm thầm đánh giá thiếu niên này, vừa nghe Lôi Tần Trung gọi hắn ‘Tiểu thiếu gia’ lập tức khẳng định thân phận đối phương, hai tay chắp lại, phát ra tiếng cười sang sảng. Người làm ăn, có thể luyện được tiếng cười để người nghe cảm thấy thoải mái cũng là một loại bản lĩnh. (bygoogle = window.bygoogle || []).push({}); “Vị này nhất định là một trong hai lão bản của Song Hưởng lâu và ‘Món ăn ngon’, Tần lão bản.”

Tần Miễn đành phải dừng bước, gật đầu.

“Tại hạ Tôn Phú Quý, Nhị chưởng quỹ Thái Bạch cư huyện Chiêu Dương, kính ngưỡng đại danh Tần lão bản đã lâu, quả thật như sấm bên tai.” Chuyến đi này của Tôn Phú Quý là do tình thế bắt buộc. Thái Bạch cư là một trong ba tửu lâu nổi danh nhất huyện Chiêu Dương, tổng cộng có ba vị chưởng quỹ. Đại chưởng quỹ nay tuổi lớn, quyết định nửa tháng sau lui ra, tân đại chưởng quỹ sẽ chọn ra giữa ông và Tam chưởng quỹ. Nếu ông có thể đàm phán ổn thỏa chuyện mua hoa quả của Du nhiên điền cư, vị trí đại chưởng quỹ còn không phải là của ông. Đừng thấy cùng là chưởng quầy, quyền lực và lương bổng của ba chức vị chênh lệch khá xa nhau.

“Nguyên lai là Tôn chưởng quầy. Quá khen.” Người làm ăn luôn dĩ hòa vi quý, lúc này Tần Miễn cũng không nên phớt lờ ông ta. Tôn chưởng quầy lập tức nhận ra Tần lão bản dễ nói chuyện hơn Lôi lão bản, cười nói: “Nghe nói Du nhiên điền cư mỹ cảnh tú lệ, không biết Tôn mỗ có được may mắn tiến vào tham quan nơi ở của Tần lão bản?”

Tần Miễn lắc đầu, lộ vẻ mặt áy náy “Tôn chưởng quầy làm khó ta rồi. Nếu A Thiết không cho người mời ngài vào, hẳn tự có lý do của y. Còn phải thỉnh ngài chớ trách.”

Lúc này Tôn Phú Quý cũng hiểu được lời vừa rồi của ông không ổn, Tần Miễn và Lôi Thiết là một đôi phu thê, Lôi Thiết đã cự tuyệt ông, nếu Tần Miễn lại mời ông vào, không khỏi làm mất mặt Lôi Thiết. Nay, ông càng nhận thức rõ tình nghĩa thâm sâu giữa hai vị lão bản Song Hương lâu, âm thầm nhắc nhở bản thân khi giao tiếp với họ phải chú ý điểm này.

Nhưng ông không phải người dễ dàng buông tay, cười nói bình thường “Là Tôn mỗ suy xét không chu toàn. Tôn mỗ vẫn là lần đầu tiên đến nông thôn, được ngắm phong cảnh duyên dáng chốn điền viên, thật sự hâm mộ Tần lão bản và Lôi lão bản sống ở thôn trang yên ả thế này. Không biết Tần lão bản có thể nể tình Tôn mỗ đường xa mà đến, cùng nhau đi dạo quanh một chút?”

Tần Miễn không có hứng thú cùng một người xa lạ đi dạo ruộng, không đáp mà hỏi “Tôn chưởng quầy hẳn là vì hoa quả nhà chúng ta mà đến?” Việc này không khó đoán, trước mắt điều kiện nhà họ có khả năng hợp tác cùng người ta, ngoài phối phương đồ gia vị cũng chỉ có hoa quả.

“Đúng thế. Không ngại –” Tôn chưởng quầy có chút căm tức, Tần lão bản này cũng khó giải quyết vô cùng.

Tần Miễn ứng đối tự nhiên “Tôn chưởng quầy, không dối gạt ngài, có ý mua hoa quả nhà chúng ta không phải chỉ có Thái Bạch cư huyện Chiêu Dương. Hai ngày trước có một vị khách nhân từ huyện An Định đến, ra giá cao trả năm mươi văn tiền mỗi cân đào, nhưng chúng ta không nhận lời. Thứ nhất, chúng ta không thiếu chỗ tiền này Thứ hai, hoa quả là một trong những điểm đặc biệt của Song Hưởng lâu chúng ta Thứ ba, một khi chúng ta đồng ý bán hoa quả cho một nhà, ắt sẽ đưa đến một nhà khác, vậy lúc đó có bán hay không? Cho nên chúng ta sẽ không mở tiền lệ. Tôn chưởng quầy cũng là người làm ăn, hẳn có thể lý giải.”


Vẻ mặt hắn tươi cười nghênh đón, Tôn chưởng quầy cũng không tiện làm mặt xấu.

“Sang năm, một phần hoa quả nhà chúng ta sẽ bán ra ngoài, có lẽ lúc đó sẽ có cơ hội hợp tác cùng Tôn chưởng quầy.” Tần Miễn nói thật thành khẩn “Tôn chưởng quầy đường xa mà đến, Tần mỗ hổ thẹn. Lôi Tần Trung.”

“Có tiểu nhân.” Lôi Tần Trung tiến lên.

“Đi hái một rổ đào mật tặng Tôn chưởng quầy, chúc sinh ý Thái Bạch cư của Tôn chưởng quầy nâng cao thêm một bước.”

Hắn làm đến nước này, Tôn chưởng quầy chỉ có thể chắp tay nói: “Thế thì đa tạ Tần lão bản. Hi vọng năm sau chúng ta có cơ hội hợp tác.”

Tần Miễn mỉm cười gật đầu, vào cửa, đã thấy Lôi Thiết khoanh tay đứng cách đó không xa, hắn lập tức nhếch miệng cười cười với y. Y qua đây, là vì lo lắng Không tới gần, là vì tin tưởng năng lực của hắn. Nam nhân như vầy a, phải giữ thiệt chặt.

Hắn bước nhanh đến trước mặt Lôi Thiết, khoác vai y đi vào trong.

Nhịp bước kia nhẹ nhàng, Lôi Tần Trung đóng đại môn đi theo ở đằng sau nhìn thấy, tâm tình cũng thư thái hơn nhiều.

“Lôi Tần Trung, đối với người ngoài đừng quá thành thật. Chọn một rổ nhỏ đẹp mắt, cho tám quả đào là đủ. Bát bát bát, phát phát phát. Ngụ ý tốt biết bao.”

“Dạ, tiểu thiếu gia!” Lôi Tần Trung chạy đi.

“Chuyện nhà của Triệu bá bàn bạc thế nào?” Lôi Thiết dắt tay Tần Miễn đi dưới tàng cây.

“Rất thuận lợi, mua luôn cả hồ nước, khi đó muốn dùng nước cũng tiện. Bất quá, ta phải xem sổ sách cái đã, buổi chiều còn phải xem tòa nhà kia có chỗ nào cần cải tạo hay không.”

“Huấn luyện buổi chiều không cần ta tự mình trông coi, ta đi cùng ngươi.”

“Ừm.”


Nhìn thấy Lôi Tần Lý đang nhổ cỏ trong vườn trái cây, Tần Miễn sai nó hái một rổ đào mật đưa sang nhà Triệu Văn Trung trước.

Vì Đỗ thị, Vệ thị tranh đấu đã đến hồi gay cấn, mặc dù Vệ thị mang thai, Tần Miễn vẫn không cho người đưa tặng đào mật sang đó, tránh cho Vệ thị hiểu lầm bọn họ có ý mượn sức nàng ta. Trước tình hình cuộc chiến bên lão trạch còn chưa rõ ràng, có thể cách xa thì xa. Cũng như anh đào, đợi đến thời điểm đào mật bãi viên(1) thì đưa tặng một ít là được.

Về nhà, Tần Miễn chạy lên phòng ngủ tầng hai, kéo ngăn kéo bàn tìm sổ sách, ngồi ở đầu giường lật lật.

Lôi Thiết rót một ly trà lạnh bưng lên, đặt ly lên bàn, ngồi xuống cạnh tức phụ.

“Đúng rồi, chúng ta cần may thêm vài bộ đồ mặc trong hè.” Tần Miễn nói xong quay đầu, cánh môi trong lúc vô ý cọ qua gương mặt y, hắn liếm liếm môi “Mặn.”

Hành động này đối với Lôi Thiết chắc chắn là mời gọi, y lập tức chế trụ phần gáy tức phụ, bịt kín môi hắn, dốc sức khuấy đảo khoang miệng, tay còn lại nương theo con đường quen thuộc xâm nhập vào vạt áo, xoa nắn khi nhẹ khi nặng.

Miệng Tần Miễn bị lấp kín, chỉ có thể chớp chớp mắt tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đang nói chuyện chính sự mà, sao tự dưng khởi xướng qua việc này? Mùa hè tốt ở chỗ ăn mặc đơn giản thoải mái cũng không tốt ở chỗ mặc ít nên cởi gọn lẹ. Hắn còn chưa khởi sức phản kháng, người trên thân đã không khách khí khai tiệc, đành phải vứt sổ sách, ôm chặt cổ người nọ.

“Tháng này đã qua ba lượt rồi nhở?”

Tức phụ còn rãnh rỗi đếm đếm, Lôi Thiết cảm giác bản thân làm chưa được tốt, quét gối chăn vướng víu xuống sàn nhà, cả người áp lên…

Gần một canh giờ, Lôi Thiết cuối cùng cũng tạm no, ôm thân thể như nhũn ra của Tần Miễn để hắn nằm sấp tựa vào vai mình, khẽ vuốt lưng hắn.

Tần Miễn mở to mồm thở hổn hển, gạt tóc y ra, cắn một ngụm bên gáy y “Bảo huynh chậm một chút, huynh cứ không nghe!”

Lôi Thiết hít sâu một ngụm, thân thể căng chặt, trầm giọng hỏi: “Còn muốn thêm một lần?”

Tần Miễn thành thành thật thật nhả ra “Hôm nay không muốn ăn quá thanh đạm.”


“Canh bí đao thịt viên, đậu phụ hấp, trứng tráng rau hẹ và cải xanh xào.”

“Huynh gọi món hay thế, còn không phải là ta làm?” Tần Miễn lười biếng gối đầu lên vai y.

Lôi Thiết trầm mặc một lát “Ta rửa bát?”

“Đừng cướp việc của Phúc thẩm.”

Từ trước đến nay cả hai đều không đề cập chuyện thuê người tới nấu ăn. Đây là nhà bọn hắn, không muốn để người ngoài xâm nhập quá nhiều. Mỗi lần nấu cơm, người rửa rau người nấu ăn, cũng là một loại tình thú.

“Dạy ta nấu ăn?”

Tần Miễn lắc đầu liên hồi “Không cần, không cần.” Người này thật đúng là không có thiên phú nấu ăn, chỉ biết mỗi món luộc như thịt hầm đậu phụ luộc linh ***, nước trong nồi nóng thì đổ dầu rồi ném tất cả nguyên liệu nấu vào, sau khi chín lại cho thêm muối, thấy nhạt liền cho tiếp. Xào, rán, chiên ngập dầu hoàn toàn không cần trông cậy vào. Mấy hôm trước, hai người cũng giữa ban ngày lăn qua lăn lại một hồi. Không biết ông tướng này tâm huyết dâng trào hay là thế nào, nổi hứng xào rau, kết quả vô tình phát minh ra một món ăn mới: ‘than đen’ chiên xù.

“Hê hê hê…” Nghĩ tới tình cảnh hôm đó, Tần Miễn lại không nhịn được cười.

Lôi Thiết không nói tiếng nào xoa bóp cho hắn.

Tần Miễn nghỉ ngơi đủ, xuống lầu tắm rửa rồi đi làm cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong, Lôi Thiết đè hắn ngủ trưa hơn nửa giờ, hai người mới bước ra ngoài.

So với năm ngoái, nhà cũ của Triệu gia không biến đổi gì lớn, chỉ có một bộ phận mái ngói do gió táp mưa sa tuyết đè làm lệch mái, tốn chút thời gian chỉnh lại là được.

Về nhà, hai người bắt tay làm miến. Tần Miễn mua nhà cũ Triệu gia chính là để mở xưởng làm miến.

Loại miến thường gặp nhất là miến khoai lang và miến khoai tây. Loại hôm nay bọn hắn muốn làm là miến khoai lang. Vì trong không gian có sách hướng dẫn nên lúc thực hiện không khó chút nào.

Bước thứ nhất, làm khoai lang thành bột khoai lang. Khoai lang rửa sạch bào vỏ, nghiền nát rồi cho lượng nước lạnh vừa phải vào, không được ngập quá bề mặt khoai, dùng tay không ngừng nhào xác khoai đến khi nước có màu đục ngầu Dùng muôi vớt hết khoai lang dằm ra khỏi chậu, nước còn lại bên trong chính là nước giảo khoai. Cho khoai lang dằm vào một chậu khác, thêm nước, lặp lại quá trình trên, rửa loại tạp chất nhiều lần như vậy sẽ thu được dung dịch *** bột đậm đặc. Sau khoảng hai khắc (30phút), khi nước trở nên trong veo, từ từ đổ nước ra, còn lại chính là hồ *** bột. Phơi hồ *** bột dưới thái dương đến khi đông cứng thành viên rắn, lấy tay bóp nát là thành *** bột khoai lang. Bước tiếp theo, cho lượng nước vừa phải vào bột khoai lang, quấy hỗn hợp sền sệt đến khi đặc lại, cho đi qua dụng cụ ép sợi dạng mảnh, thả xuống nồi nước sôi, rồi dẫn các sợi miến qua nước lạnh, cuối cùng mang phơi khô(2).


Đến gần trưa hôm sau, miến lần đầu làm ra đã hong khô, vừa vặn có thể nấu thử nghiệm ăn trưa luôn.

Món ăn kết hợp với miến thường thấy nhất là miến xào và miến trộn cải thảo thịt heo. Mùa hè không phải mùa cải thảo, Tần Miễn bảo Lôi Thiết vào không gian hái một bắp ra. Hắn còn nấu một cái lẩu nhỏ, cho miến vào nồi lẩu, mùi vị dĩ nhiên không tồi.

Miến tự làm sạch sẽ hợp vệ sinh, hương vị đủ chất, gần như giống hệt miến mua ở cửa hàng hiện đại, hai người đều thích ăn, tiêu diệt sạch sẽ cả ba món.

Cách chế biến miến khoai tây không chênh lệch mấy với miến khoai lang, hương vị cũng không kém.

-Hết chương 102-

Chú giải:

(1) Bãi viên: từ dùng trong việc nhà nông, ý là sau khi thu hoạch lần cuối cùng sẽ không tái sản xuất.

(2) Quy trình làm miến từ bước hai hơi khó diễn tả, tác giả viết cũng không chi tiết, tui diễn đạt theo ý tui hiểu, post hình bên dưới, các cậu nhìn sẽ hiểu

làm miến 1

làm miến 2

làm miến 3

làm miến 4

làm miến 5

làm miến 6

làm miến 7

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui