Dù cho Cẩm Mục là tên ngu dốt háo sắc nhưng thường thức cơ bản vẫn phải có, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc hắn cũng biết.
Tuy rằng thời điểm thiếu niên trước mặt nói lên “Thân phận” của Mạc Hoài Song, hán liền vô cùng quyết đoán đem người này tiến vào hàng ngũ chỉ có thể nhìn chảy nước miếng chứ không thể thực sự chạm vào, bằng không chỉ sợ cha hắn cũng không gánh được chuyện này, cuối cùng chịu khổ vẫn là chính mình.
Về phần lúc nãy mình mới mò một cái kia, hắn cũng không để trong lòng, trong nhận thức của hắn chỉ cần không súng thật đạn thật là được, cái kia không phải chuyện gì lớn.
Ngược lại hắn rất tò mò sao thiếu niên này lại biết được quan hệ của thành chủ Dư Kha với Mạc Hoài Song, vì vậy hắn nắm tay của thiếu niên, “Sao ngươi biết chuyện này? Nói thật!”
“Một tháng trước, người của thành chủ Dư Kha đến đón người.” Thái độ của thiếu niên vô cùng dịu ngoan, có lẽ bởi vì đau đớn mà khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.
“Người kia hình dáng thế nào?”
“Đại khái là một mét chín năm, da dẻ rất trắng, sống mũi cao, mắt xanh, tóc vàng, bên khóe miệng còn có nốt ruồi.”
Cẩm Mục nghe thấy liền buông lỏng nắm tay thiếu niên ra, bên người thành chủ Dư Kha quả thật có một vị quản gia như vậy, bất quá không dễ xuất hiện, lúc trước thời điểm người này đến thành Tấn Giá làm việc, cha của hắn đã tiếp đón người này.
Theo nhận thức của hắn, thiếu niên có thể nói ra chính xác tướng mạo đặc điểm của người này, vậy thì tám chín phần mười là đúng, hơn nữa người có thể làm cho vị kia đi đón, có thể thấy được địa vị của Mạc Hoài Song trong lòng thành chủ không thấp.
Cảm Mục kêu một tiếng, tâm lý chuyển sang căm hận người xúi giục hắn tìm đến Mạc Hoài Song, nếu không phải thiếu niên trước mắt này kịp thời nói cho hắn, thật sự không có quả ngon cho hắn ăn. Nghĩ đến có người đặt bẫy hắn, trên mặt Cẩm Mục không khỏi nổi lên biểu tình hung ác.
Thiếu niên vừa thấy, cả người không nhịn được run lên, lập tức cầu xin tha thứ, “Cảm thiếu gia, ta sai rồi.”
Cẩm Mục vừa nhìn thấy bộ dáng tiểu bạch thỏ kia, vẻ hung ác trên mặt thu lại, “Việc này không liên quan đến ngươi, đúng rồi, ngươi tên gì?”
“Ta là Phù Âm, ta, ta là người quét dọn vệ sinh mà bộ hậu cần phái tới.”
Cẩm Mục nghe xong tà khí nở nụ cười. Hắn đương nhiên biết bộ hậu cần. Học viện Minh Giáp nhận người chỉ dựa vào thiên phú, mà không phải mỗi người có thiên phú đều có thể trả được số tiền học phí rất cao này, vì vậy cao tầng học viện Minh Giáp liền nghĩ ra biện pháp tạo việc làm làm để kiếm tiền trả học phí.
“Ngươi lớn lên không tồi, không bằng quét tước nơi này của ca ca trước. Sau đó mời ngươi ăn ngon uống say.” Cảm Mục nói, cường kéo tay Phù Âm hướng về hạ thân mình đè lên.
Phù Âm cố gắng rút tay, muốn trốn thoát, nhưng thân thể nhỏ bé kia của hắn sao có thể là đối thủ của Cảm Mục, hắn hơi dùng sức liền ấn vào gốc rễ yêu nghiệt kia, tay Phù Âm liền nắm thành quyền, nỗ lực giản bớt diện tích, nước mắt liền rơi không ngừng.
“Cẩm thiếu gia, van cầu ngươi, đừng như vậy, ta không làm chuyện này.”
Cẩm Mục cũng không để ý, lúc hắn thượng người làm gì có chuyện để ý người khác muốn hay không,ôm người đi vào kí túc xá của mình.
Chờ đến khi tiến vào ký túc xá, khóe mắt Phù Âm rưng rưng, vô cùng khéo léo nói, “Cẩm thiếu gia, ta trước hết vẫn là quét dọn vệ sinh cho ngươi đi.”
Cẩm Mục nhìn ký túc xá của mình, vung tay lên tạm thời buông tha Phù Âm, làm loại vui vẻ này xác thực phải có hoàn cảnh tốt.
Mặt khác, Mạc Hoài Song tức giận đến nỗi sắp nổ tung lao xuống ký túc xá, chờ đến khi đến tầng một hắn cũng tỉnh táo lại.
Sổ tay nhập học của học viện Minh Giáp có quy định ——cấm chỉ ngủ đêm ở ngoài, nếu phát hiện sẽ đuổi học. Đối với quy định này người khác chấp hành thế nào Mạc Hoài Song không biết, nhưng hắn biết nếu như mình dám to gan bước qua cổng một bước nhất định sẽ bị khai trừ, hiện tại thân phận này không có sức lực để không bị khai trừ.
Không thể ngủ đêm bên ngoài đồng nghĩa với việc tại cái nơi toàn người xa lạ này hắn phải trở về đối mặt với tên quỷ bồn nôn kia.
Nghĩ tới đây, Mạc Hoài Song thở dài một hơi, sau khi tìm người hỏi đường xong, hắn hướng về phòng học của năm nhất lớp sáu đi đến, hiện tới cũng chỉ có thể tới đâu hay tới đó, vừa mới vào trường liền gặp phải chuyện này, cũng thật là …Đặc biệt ông trời còn chê hắn không đủ đen đủi liền đem “bạn cũ” của hắn mang đến góp vui, cũng không biết cuộc sống về sau ồn ào thành cái dạng gì
Đương nhiên bạn hắn xuất hiện cũng đem nguyên nhân vì sao trước kia nguyên thân không biết về ngôn ngữ của thế giới này, hắn cũng không biết hóa ra thân thể này bị câm.
Sau khi tiến vào phòng học, Mạc Hoài Song phát hiện đã có người ở đó chuẩn bị bài tập. Sau khi hắn tiến vào không lâu cũng có người tiến vào, người kia cầm một bản điện tử trên tay đến trước bản điện tử cỡ lớn trước phòng học đem bản điện ử của mình của bản kia kết nối với nhau, lúc này mới tìm chỗ ngồi xuống. Sau đó những người đi vào sau cũng làm giống như vậy.
Sau khi quan sát mấy người, Mạc Hoài Song cầm lấy bản điện tử Mạc gia “cấp” cho mình học theo bộ dáng của mấy người kia kết nối với bản điện tử lớn.
Rất nhanh trước của sổ xuất hiện ra dòng chữ nhận hay không, Mạc Hoài Song chọn nhận.
Sau khi làm xong, Mạc Hoài Song trở lại chỗ ngồi, hắn phát hiện ra đó là thời khóa biểu cũng nội dung chương trình học, không có chuyện gì làm, Mạc Hoài Song liền bắt đầu chuẩn bị bài học.
Mạc Hoài Song nhìn thấy môn đầu tiên là môn “Lịch sử phát triển của luyện thạch”, hóa ra trước khi xuất hiện nền văn minh này trên đại lục này đã xuất hiện một nền văn minh vô cùng cường đại.
Theo như “Lịch sử luyện thạch”, tại trước Đại Lục năm nhất, người nơi này sinh hoạt rất gian nan, là con mồi của độc giác thú. Tình huống này vẫn luôn kéo dài đến khi vô tình phát hiện ra di tích thời tiền sử, hiện tại mọi người gọi thời gian đầu tiên tiến vào di tích đó là Đại Lục năm nhất.
Trong di tích tiền sử thạch giáp lần đầu được phát hiện.
Đại lục trải qua 356 năm, sau khi mọi người vượt qua cuộc khủng hoảng với chuyện này, thạch giáp lần đầu tiên được một vị dũng sĩ thiên phú cực kì kiệt xuất chiến dấu với độc giác thú, trong trận chiến đó dũng sĩ một mình tiêu diệt ba con độc giác thú cấp bảy, từ đây thạch giáp uy chấn thiên hạ.
Cũng từ trận chiến này, mọi người dưới sự bảo vệ của chiến sĩ thạch giáp, tại một bên bờ sông duy nhất của thế giới này kiến tạo lên nơi ở.
Cũng từ trận chiến này mà mọi người không còn dùng thái độ sợ hãi né tránh với di tích nữa, mà bắt đầu một lần nữa xem kỹ địa phương “Tài phú” này.
Đại lục trải qua 2002 năm, “Căn nguyên” từ di tích tiền sử được phát hiện, sự phát hiện này náo động toàn bộ thế giới.
Đại lục trải qua 2562 năm, có một thiên tài số một xưng là đại sư An Lục lần đầu tiên phá giải
“Nguồn nước” xuất hiện mang đến biến hóa long trời lở đất với thế giới này, thế giới Văn Minh bắt đầu phát triển.
Đại lục trải qua 2668 năm, “Căn nguyên” bắt đầu được từ từ phá giải. Mà bị người thế giới này coi là đá “Đá” bắt đầu tiến vào thời kỳ phát triển.
Trải qua một lần lại một lần phát triển, chiến tranh, hủy diệt, trùng kiến, hôm nay là bảy ngàn năm sau ngày hôm nay, văn minh “Đá” đã bắt đầu cắm rễ vào thế giới này, nở hoa kết trái.
Bảy ngàn năm này, trong lịch sử không ngừng xuất hiện những luyện thạch giả kiệt xuất, truyền thừa cho thế hệ sau thành một trường phái. Càng có một đời sau của An Lục, luyện thạch giả cấp tám An Nhàn công khai sở học suốt đời của mình, đồng thời cũng xây dựng học viện Minh Giáp.
Tại trang cuối của “Lịch sử phát triển luyện thạch”, người viết khen ngợi một vị nữ giới gọi là Nguyên Quân Đường, nói nàng là vị luyện thạch không thua kém gì thiên tài An Lục trong lịch sử.
Mạc Hoài Song đóng lại “Lịch sử phát triển luyện thạch”, trên internet tìm kiếm tên Nguyên Quân Đường này.
Sau khi học xong lời giới thiệu về Nguyên Quân Đường, Mạc Hoài Song mới nhớ tới Nạp Nhân từng nói qua lời này —— thánh nữ thánh giáo, nghĩ đến đêm qua trong tivi tín đồ của thánh giáo hành hung giết người vô tội lung tung trên đường, khóe miệng Mạc Hoài Song khẽ cong lên, tắt trình duyệt đi.
Cái gọi là ếch ngồi đáy giếng, có thể thấy được chút ít, một tôn giáo có tín đồ giết người vô tội lung tung như vậy có chút tà giáo, làm thánh nữ trong thánh giáo loại này, thiên phú gì có tốt thì thế nào?
Lúc Mạc Hoài Song vừa định lật sang chương trình học khác, một đầu tóc nhung nhung tiến tới, giống như rất thân quen nói, “Ta mới nhìn thấy ngươi bĩu môi.”
Mạc Hoài Song quay đầu nhìn hắn, đối với người đến gấn này có chút không ra sao.
Người ngồi bên cạnh Mạc Hoài Song này vẻ mặt thần bí tiến lại gần, nhẹ giọng nói, “Ngươi cũng không thích nữ nhân kia đúng hay không?”
Mạc Hoài Song không nói hướng hắn nở nụ cười.
Người kia giống như tìm được tri kỉ, trở nên thân cận với Mạc Hoài Song, “Ta là Lương Ngu, ở 10103, còn ngươi?”
“Mạc Hoài Song.” Về phần mình ở phòng nào Mạc Hoài Song không nói.
Lương Ngu vừa nghe thấy tên Mạc Hoài Song đôi mắt to tròn nháy một chút, vô cùng vô lễ nhìn chằm chằm hắn năm, sáu giây, lúc này mới tiến sát vào khẽ hỏi, “Ngươi có phải là con riêng của Mạc gia kia hay không?”
Lúc Cẩm Mục nhắc tới con riêng là cao cao tại thượng, nhưng thời điểm Lương Ngu nhắc tới chỉ là do hiếu kì, không có ác ý.
Chuyện này cũng đủ khiến cho Mạc Hoài Song cẩn thận, hắn mới tiến vào trường học không được bao lâu, sau những người hắn gặp phải đều biết được hắn là con riêng của Mạc gia, những tin tức này rốt cuộc đến từ đâu?
Vì vậy mà hắn không trả lời vấn đề của Lương Ngu mà hỏi ngược lại, “Nói thế nào?”
Lương Ngu bị Mạc Hoài Song nhàn nhạt hỏi như vậy, cũng ý thức được chính mình có lẽ là đâm vào buồng tim của người khác, cổ co rụt lại, “Ta không có ý tứ khác, chỉ là hiếu kì…”
Lương Ngu giống như sợ Mạc Hoài Song chán ghét chính mình, sau khi nói một nửa liền vội vàng tỏ thái độ, “Ngươi vô cùng tốt, thật sự.”
Mạc Hoài Song cũng không biết Lương Ngu từ đâu nhìn ra được mình là người tốt, chẳng lẽ những người không thích Nguyên Quân Đường đều là người tốt? Bất quá hắn nhìn ra được Lương Ngu này có tính cách khá mềm.
Mạc Hoài Song cũng không phải người thích khi dễ người khác, ngữ khí cũng mềm đi một chút, “Ta cũng không có ý tứ khác, chỉ là kì quái tại sao mọi người đều biết ta?”
Lương Ngu thấy bộ dáng của Mạc Hoài Song không giống như chán ghét mình, liền đem đầu lại gần thì thầm, “Ta nói thật, ngươi đừng nóng giận” Nói xong đôi mắt tròn trịa sáng lấp lánh nhìn Mạc Hoài Song.
Mạc Hoài Song gật đầu.
“Nói như vậy, loại gia đình giống chúng ta là không cho phép loại con riêng này vào cửa, mọi người sẽ đem chuyện này coi như chuyện cười. Vốn là vậy, chuyện đem ngươi về thành chủ Mạc gia quản rất nghiêm, nhưng tối hôm qua Mạc Tư Ninh lại đem chuyện này nói ra trên website của trường, khóc lóc kể mình đáng thương biết bao, rất thương tâm, mọi người đương nhiên đều biết.”
Mạc Hoài Song nghe xong liền nở nụ cười, hắn đương nhiên hiểu được mọi người trong lời nói của Lương Ngu là những ai, Chắc chắn hắn cùng nhân vật đẳng cấp như Mạc Cát Hội cũng chờ bị chế giễu a.
Cũng không biết nữ nhân Mạc Ninh Tư kia là thông minh hay ngu xuẩn, nàng muốn dùng lực ảnh hưởng của mình tại trường học mà bất động thanh sắc hạ uy với mình, làm như vậy cũng đồng thời đập nát mặt nhà mình.
Lại nói, từ ngày Mạc Cát Hội dự định tiếp con riêng này, mất mặt sớm muộn chỉ là vấn đề thôi.
Tại góc nhìn của Mạc Hoài Song chuyện này chỉ là sớm hay muộn, nhưng Mạc Khúc Ngang kia, sau khi biết muội muội mình làm chuyện tốt, mặt tức giận đến tái nhợt.
Hết chương 19
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...