Xuyên Việt Chi Hoàn Khố Nữ - Hoàn
CHƯƠNG 4: LỪA NGƯỜI TRẢ ĐŨA
Tác giả: Luna Huang
Hai tỷ đệ Phí gia nhìn nhau nuốt một ngụm nước bọt cùng nhìn lên thì đã thấy người đó ngồi xuống. Phí Hảo Nguyệt nhìn cái tay trên vai mình liền có vài phần không vui hất ra: “Không được chạm vào ta.”
Sài Kinh Duy lúc này liền đứng lên khom người cung kính gọi: “Tướng quân.”
Phí Hảo Nguyệt lại tiếp tục to mồm mắng: “Ngươi nghĩ bản thân là tướng quân thì giỏi hết sao? Ta không sợ ngươi đâu.” Giữ bọn nàng lại làm gì? Làm vậy có lợi gì với hắn?
Phí Hảo Lân bên này nhìn thấy người trước mắt liền ghé đầu nhỏ sang bên tai của tiểu tỷ tỷ thì thầm: “Đây là người lúc nãy bị chúng ta chặn đường a, có phải hay không muốn bắt đền chúng ta?” Kỳ thực lúc nãy nhìn thấy người trước mắt này một thân giáp trụ oai phong hắn cực ngưỡng mộ nha, nhưng hắn phải nghe lời nương, phải làm thương gia mới có nhiều bạc.
Sẫm Bí Uy ngồi xuống nâng tay bị thương của Phí Hảo Nguyệt lên hạ giọng hỏi: “Vì sao không để quân y băng bó vết thương?” Không hiểu sao hắn đối với hai tiểu gia hỏa này đặc biệt kích động, hoán y xong liền lập tức khắp nơi tìm bọn họ. Có lẽ do Sẫm gia không có con nối dòng nên mới sinh ra phần tâm tình này.
Phí Hảo Lân thấy được liền kéo lại tay tiểu tỷ tỷ về: “Vì sao phải để người lạ mặt giúp?” Nương dặn tuyệt đối không để nam nhân khác chạm vào nương cùng tỷ tỷ.
Phí Hảo Nguyệt ở bên này đánh giá Sẫm Bí Úy. Hắn là một nam nhân ngũ quan thanh tú, tuổi cũng chỉ chừng hai mươi sáu hai mươi bảy thôi. Đầu đội hắc ngọc quan một thân thường phục hạt sắc, khí tức quanh thân rất bức người nha. Đây là soái ca nha, còn trẻ như vậy đã làm được tướng quân rồi, thật lợi hại.
Sẫm Bí Úy không nộ lại tiếp tục nói: “Không có lý do, giúp liền giúp thôi.” Trong giọng nói nhàn nhạt lại ẩn một tia ôn nhu khó phát hiện.
Phí Hảo Nguyệt chu mỏ chống lại: “Chúng ta không cần ngươi giúp, không cần hỏi lý do, cự tuyệt liền cự tuyệt thôi.” Dám chê bai nàng tiểu nữ oa không biết gì sao.
Sẫm Bí Uy bật cười to, nụ cười đã lâu không xuất hiện trên mặt của hắn rồi. Không ngờ một tiểu nữ oa lại có khẩu khí to như vậy. Hắn còn chưa từng bị người nghịch ý như vậy đâu. Lại còn dám mang cách nói của hắn để đáp trả hắn nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến Sài Kinh Duy ở bên cạnh cũng là ngạc nhiên không thôi. Tướng quân đã gần năm năm rồi không có cười vui vẻ như vậy. Là tướng quân thích tiểu hài tử sao? Đáng tiếc Sẫm phủ. . .
“Không còn chuyện gì nữa, chúng ta trở về thôi, nương dặn không được nói chuyện với người lạ.” Phí Hảo Lân đứng lên nắm cổ tay của Phí Hảo Nguyệt định chuẩn bị rời đi.
Không ngờ Sẫm Bí Uy lại không có ý định thả người: “Ta đưa hai ngươi trở về.” Hắn đột nhiên lại muốn cùng hai tên gia hỏa này thân cận một chút nha.
Hai tiểu gia hỏa lại nhìn nhau trao đổi.
‘Không xong không xong, phải làm sao bây giờ.’
‘Ta khóc đây.’
‘Được.’
Phí Hảo Nguyệt lại lần nữa tu tu khóc to lên. Đôi tay nhỏ liên tục che lên mắt: “Nương a, có người khi dễ ta cùng đệ đệ a.” Đáng chết vì sao toàn thấy binh sĩ lướt qua không thấy bất kỳ một người quen nào.
Lúc này Sài Kinh Duy cũng mang theo vị quân y lúc nãy đến. Do hai tiểu gia hỏa đều bị chế trụ nên rất nhanh vị quân y kia giúp Phí Hảo Nguyệt xử lý xong vết thương còn băng bó cẩn thận.
Phí Hảo Nguyệt nhìn thấy hắn băng bó liền nín khóc quát: “Vì sao không thắt ở đây, phải có nơ mới đáng yêu.” Lý nào lại băng bó đơn giản như vậy.
Phí Hảo Lân, Sẫm Bí Uy nhìn tiểu nữ oa khó chìu này ngao ngán lắc đến cái đầu dường như sắp rơi xuống đất. Bị thương còn muốn đẹp, đúng là nữ nhân. Sài Kinh Duy không hề khách khí cười to, nữ nhi nhà hắn có lẽ cũng là lớn chừng này rồi.
Vị quân y kia bất đắc dĩ lại phải giúp nàng thắt cái nơ to ở mu bàn tay. Hắn thắt không hợp ý nàng lại bị nàng mắng một trận lại phải thắt cái mới. Tiểu nữ hài thật là khó hầu hạ a, hắn thề không thành thân nữa.
Thấy Phí Hảo Nguyệt ngưng khóc, Sẫm Bí Uy đột nhiên bế cả hai tỷ đệ Phí gia trên tay rồi hỏi: “Nhà các ngươi ở đâu? Ta mang các ngươi trở về.”
Muốn hỏi hắn lý do nhưng nhớ lại câu trả lời lúc nãy của hắn nên hai tỷ đệ cũng không nói gì nữa. Chỉ im lặng mặc hắn tự biên tự diễn, chỉ cần chút nữa có người quen bắt gặp cứ mở to cổ họng mà khóc là được.
Sài Kinh Duy nhìn đến há hốc ngẩng ra nửa ngày mới hồi hồn bước theo chân của Sẫm Bí Uy. Tướng quân thực sự là muốn có hài tử đến như thế nào. Chỉ là, hai tiểu gia hỏa này rất khó nuốt nha.
Sẫm Bí Uy thấy họ không trả lời cũng không tiếp tục hỏi vấn đề đó nữa. Chân hắn cứ bước nếu lát gặp được người nhận biết hai gia hỏa này nhất định sẽ chỉ hắn thôi. Lát sau hắn lại hỏi:
“Các ngươi tên gì?”
Phí Hảo Nguyệt đắc ý đáp: “Tỷ Tỷ.” Muốn nàng trả lời sao, còn lâu. Cù lão gia mang không ít đồ đến dụ khị mãi vẫn không thành lý nào hắn chỉ một lời nói suôn liền muốn có được đáp án. Gọi ta là ‘tỷ tỷ’ đi, ha ha.
Sẫm Bí Uy lại phì cười một tiếng, tiểu nha đầu này có phải hay không quá manh rồi. Hắn lại tiếp tục hỏi: “Còn đệ đệ ngươi.”
“Ca Ca.” Chẳng phải Sẫm Hảo Lân thích làm ca ca của nàng sao, nàng liền thành toàn nâng hắn lên một bậc.
Sài Kinh Duy ôm con heo nhịn cười đến nội thương. Không biết tiểu nha đầu này là hài tử nhà nào mà lại phúc hắc như vậy. Sẫm Bí Uy nhịn không được cũng bật cười to, theo bản năng liền hôn lên mặt hai tiểu gia hỏa đáng yêu này một cái. Nếu hắn cũng có hài tử thì tốt biết bao nhiêu.
Phí Hảo Nguyệt trừng mắt oán hận thét vào mặt tên nam nhân tuấn tú vừa trộm ăn đậu hụ của nàng không trả bạc: “Không cho người hôn ta.”
Phí Hảo Lân liền tục cắn môi uất hận. Hắn đã trưởng thành rồi lý nào để người bế lên như vậy thật mất mặt. Lại còn đột nhiên bị hôn hắn dùng ánh mắt đầy khó chịu trừng Sẫm Bí Uy: “Ta làm nam tử hán không được hôn ta.”
Sẫm Bí Uy bất đắc dĩ cười chứ không hề đáp trả. Nếu như có thể mang được hai tiểu gia hỏa này cùng hồi kinh thì tốt biết bao nhiêu. Đáng tiếc người ta có phụ mẫu a, hắn không thể làm như vậy.
Phí Hảo Nguyệt thấy hắn bước theo phương hướng của nhà mình liền chỉ hướng ngược lại: “Thúc thúc phải bên này mới đúng.”
Sẫm Bí Uy cũng là nghe theo, hắn nghĩ là hai tiểu gia hỏa này chỉ có ba tuổi làm sao biết lừa hắn được. Thế là dưới sự chỉ dẫn của Phí Hảo Nguyệt chính là đi vòng vòng các ngõ ngách trong thôn.
Sẫm Bí Uy bắt đầu cảm thấy có chút không hợp lý. Lý nào hắn đi gần trưa rồi mà vẫn chưa tới. Thôn nhỏ đâu phải kinh thành đâu, hắn dừng chân lại hỏi: “Thực ra ngươi có biết đường không?”
“Ta rất hay quên đường.” Phỉ Hảo Nguyệt nhún vai thông thả mang theo chút hả hê đáp. Đáng đời ngươi dám khi dễ ta, biết điều thì mau mau thả chúng ta xuống đi.
Sài Kinh Duy nhìn tiểu nữ oa mà chấn kinh. Nàng quả nhiên lưu manh còn biết lừa người nữa, đã vậy lừa xong còn bày ra vẻ ‘ta đây vô tội’ nữa. Tướng quân chinh chiến nhiều năm như vậy được phong là Uy Vũ đại tướng quân bách chiến bách thắng cư nhiên bị tiểu nữ oa lừa. Nếu như chuyện này truyền đi. . .ai da hắn không cám nghĩ nữa.
Sẫm Bí Uy cũng là có cảm nhận y như Sài Kinh Duy. Hắn mở to mắt nhìn tiểu nữ oa cực kỳ thiên chân khả ngồi đang ngồi trên tay mình nói không nên lời. Là hắn đánh giá thấp nàng rồi, đúng là không thể dĩ mạo thủ nhân được. Hắn quay sang Phí Hảo Lân nãy giờ vẫn im lặng hỏi:
“Ngươi có nhớ đường về nhà không?”
Phí Hảo Lân ngẩng đầu lên nhìn trời nhàn nhạt phun một chữ: “Không.” Dám khi dễ hắn, khi dễ tiểu tỷ tỷ, còn lâu hắn mới hợp tác nhé.
Sẫm Bí Uy bất đắc dĩ để Sài Kinh Duy ra ngoài hỏi bá tánh. Rất nhanh hắn trở về báo cáo kết quả. Do trong thôn chỉ có một nhà sinh được long phụng song bào nên mới dễ hỏi như vậy.
Cả hai liền mang theo hai tiểu gia hỏa trở về nhà. Sài Kinh Duy nhân lúc này qua nhà bên cạnh trà con heo rồi mới trở về nhà gỗ nhỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...