Edit: Arisassan
Gió thổi qua những tán cây phát ra tiếng vang xào xạt, buổi sáng sau giờ Ngọ, núi rừng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng chim hót thỉnh thoảng truyền đến từ phía xa. Thẩm Tương Ngôn ngồi xổm xuống trước một gốc cây bích ngân thảo, cẩn thận đào rễ nó lên cho Hạ Dung xem, bụi cây bích ngân thảo này có các nhánh cây vừa dài vừa nhỏ, lá cây hình thoi mọc đối xứng với nhau, nở hoa vào tháng ba tháng bốn, mỗi lần nở sẽ cho ra hai nụ hoa, hương hoa rất đặc thù, là một loại hương liệu phụ trợ thông thường của các chế hương sư.
Hạ Dung cẩn thận nhận lấy bụi thực vật kia, nghe tướng công giảng giải cặn kẽ, càng ngày càng tò mò với những loài cây có thể sản sinh ra những mùi hương khác nhau mọc trên đoạn đường này. Thẩm Tương Ngôn nhìn bộ dáng Hạ Dung cúi đầu nghiêm túc kiểm tra bích ngân thảo, tóc đen như mực, nét mặt nhu hòa, trong lòng càng ngày càng mềm mại. Lấy bích ngân thảo trong tay Hạ Dung bỏ vào túi đeo sau lưng, trong túi kia đã đựng rất nhiều thực vật khác nhau trông thấy trên đường, thậm chí còn có vài quả dại bề ngoài trông khá xấu.
Sau khi sắp xếp xong, Thẩm Tương Ngôn kéo tay Hạ Dung tiếp tục đi sâu vào trong núi, bên trong núi này còn có rất nhiều thực vật đặc biệt. Hà Hân Hà Miêu đi theo hầu hạ cùng hai hộ vệ đại ca vẫn luôn theo sau cách chủ nhân mười bước, như vậy vừa có thể bảo đảm không quấy rầy thời gian ở chung của hai chủ nhân, vừa có thể chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Đời trước lúc Thẩm Tương Ngôn theo lão sư học chế hương, lão sư kia cũng là một người có trách nhiệm, không giống lão sư bình thường chỉ biết dạy theo kiến thức trong sách vở, hàng năm ông đều dẫn đám học sinh bọn họ đến tham quan núi lớn một lần, ít thì một tháng, nhiều thì hai tháng, dạy bọn họ nhận biết những thực vật khác nhau có thể dùng làm hương liệu. Lần tỉnh lại ở cái thời không kỳ quái này, hắn thật sự cảm tạ cách giáo dục của vị lão sư kia, nếu không đột nhiên đến nơi khoa học kỹ thuật lạc hậu như vầy thì dù hắn có tay nghề chế hương tốt cách mấy cũng nhất định sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Đi chưa được mấy bước liền trông thấy một thân cây hồng núi, đây là một loại cây quả dại bình thường, đúng lúc đến mùa cành cây kết ra rất nhiều trái quả đỏ au. Thẩm Tương Ngôn vội vàng tiến lên hái một trái, dùng tay áo tỉ mỉ lau lau rồi mới đưa cho Hạ Dung, sau đó bản thân cũng hái một trái nếm thử.
Hạ Dung nhận lấy trái hồng núi rồi cắn một cái, nhất thời bị chua nhăn hết cả mặt, đợi sau khi vị chua tán đi thì để lại vị ngọt nhàn nhạt cùng vị quả tươi tràn ngập trong cổ họng.
Thẩm Tương Ngôn khẽ cười nói: "Có phải hơi chua lắm không, về nhà ngào đường xong làm thành xâu kẹo hồ lô, lúc đó ngươi ăn rồi sẽ thích." Nói xong liền động thủ hái thật nhiều, bỏ tất cả vào bên trong túi đeo sau lưng.
Khi hai người đi một vòng xung quanh nơi này xong thì mặt trời cũng đã xuống núi, lúc thấy Hạ Dung có hơi mệt mới quay đầu trở về, dù sao cũng đang đi sâu vào trong núi, hắn cùng phu lang vạn nhất gặp phải thú hoang thì phiền lắm. Trên đường trở về, thấy Hạ Dung hơi ủ rũ mệt mỏi, không còn hoạt bát như lúc đến nữa, Thẩm Tương Ngôn liền ngắt một cọng cỏ ven đường bện một con chuồn chuồn cỏ, sau khi đưa cho Hạ Dung thì ngồi xổm xuống, cười nói: "Lên đây đi, Dung nhi, vi phu cõng ngươi."
Hạ Dung sớm đã mất đi niềm háo hức lúc đầu, hiện tại chỉ cảm thấy hai chân đi trên đất cực kỳ đau. Thấy tướng công muốn cõng mình, y cắn cắn môi do dự một chút, cuối cùng vẫn vui vẻ vòng hai tay ôm cổ tướng công, thân thể nho nhỏ nhảy một phát lên lưng của tướng công. Đương nhiên y cũng không quên nắm chắc con chuồn chuồn cỏ tướng công bện cho y vừa nãy, con chuồn chuồn cỏ này được bện rất tinh xảo, Hạ Dung yêu thích vô cùng.
Lúc về đến sơn trang, Hạ Dung đã say ngủ trên lưng của Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn buồn cười cõng người trên lưng vào phòng, cẩn thận đặt người lên giường, động tác lớn như vậy, dù cẩn thận cỡ nào thì tiểu phu lang cũng nên tỉnh dậy, ai ngờ y chỉ hừ hừ hai tiếng rồi tiếp tục ngủ.
Thẩm Tương Ngôn không để ý đến y nữa, chỉ lấy một cái áo gấm đắp lên người y, lúc này mới nhìn xuống dưới giường. Trên đường quay về hắn phát hiện dáng đi của Hạ Dung không đúng lắm, Thẩm Tương Ngôn sợ Hạ Dung bị xước chân, không an tâm mà cởi giày của y ra, đồng thời cởi luôn tất, lập tức trông thấy đôi chân vốn trắng trẻo non nớt giờ đã có hơi đỏ lên. Thẩm Tương Ngôn nắm một bàn chân nho nhỏ lên nhìn một chút, thấy chỉ bị sưng nhẹ, không có gì đáng lo mới yên lòng.
Đôi bàn chân nhỏ trắng như bạch ngọc của Hạ Dung không có một chút tì vết nào, cực kỳ thanh tú đáng yêu, đi đường lâu như vậy cũng không toát ra bất cứ mùi nào, trái lại vẫn sạch sành sanh, lúc nắm lên còn cảm giác được thịt nộn mềm mại. Thẩm Tương Ngôn lấy danh nghĩa xoa bóp thưởng thức đầy đủ một phen, đợi đến lúc xoa bóp đủ cả hai bên chân ngọc xong mới có chút không nỡ mà xếp chân lại vào chăn đàng hoàng.
———————————
Ngày hôm sau Hạ Dung bị đói đến tỉnh, tối hôm qua y ngủ qua luôn giờ cơm tối, Thẩm Tương Ngôn thấy y ngủ ngon, kêu hai lần vẫn không tỉnh nên cũng đành để cho y ngủ tiếp.
Đợi sau khi ăn no một bữa điểm tâm, Thẩm Tương Ngôn định thương lượng một chút chuyện với quản sự của sơn trang. Hạ Dung không muốn nhúc nhích, lại nhớ tới mảnh rừng trúc nhỏ bên trong hậu viện, suy nghĩ một chút liền gọi Hà Hân chuẩn bị một cái bàn đặt cạnh rừng trúc, đồng thời chuẩn bị luôn một chút hộp mực giấy bút cần thiết để vẽ vời.
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị xong, Hạ Dung liền vẽ lại khung cảnh rừng trúc, kỹ năng vẽ của Hạ Dung cũng chỉ sơ sài qua loa mà thôi. Đấy là do cha y lúc còn sống đã dạy cho y, nhưng đáng tiếc lúc y học vẽ cha đã bị bệnh, khi dạy cũng là hữu tâm vô lực, cuối cùng chỉ đơn giản học vài bước căn bản.
Lúc Thẩm Tương Ngôn đến nơi cũng không kinh động Hạ Dung, chỉ đứng phía sau y yên lặng ngắm nhìn. Tuy hắn không hề biết gì về hội họa, nhưng vẫn có thể đánh giá được xấu đẹp, dù bút pháp vẽ mặc trúc của Hạ Dung có hơi non nớt bạc nhược một chút, nhưng lá trúc vẽ ra vẫn cho người ta cảm giác không gió mà bay, mang theo vài phần linh tính.
Đợi đến khi Hạ Dung hạ xong nét bút cuối cùng, Thẩm Tương Ngôn mới lên tiếng hỏi: "Dung nhi thích vẽ lắm sao?"
Hạ Dung giật mình hết cả hồn, lúc phát hiện tướng công vẫn luôn đứng phía sau mình, lập tức quên mất mình cần phải trả lời câu hỏi của tướng công, vội vàng đưa tay che lại bản vẽ mặc trúc vừa nãy, y vẽ không đẹp, nên cũng không muốn cho tướng công xem.
Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn bộ dáng che trên lộ dưới của y, mở miệng nhắc nhở: "Không cần che đâu, vi phu thấy hết rồi."
Hạ Dung phá quán tử phá suất* trải bức vẽ lên bàn, cũng không cố che nữa.
[*nghĩa đen là một cái bình sứt mẻ có làm gì thì cũng là một cái bình đã bị sứt mẻ nên không cần phải giữ gìn, nghĩa bóng là thứ gì đã hỏng rồi thì cứ mặc nó vậy thôi, không quan tâm nữa]
Thẩm Tương Ngôn đưa tay chỉ chỉ trán Hạ Dung: "Sau này trở về nhà, tướng công mời một sư phó đến dạy ngươi vẽ được không?"
Hạ Dung nghe thấy lời này, vẻ mặt khiếp sợ ngẩng đầu nhìn phu quân, ý hắn là muốn cho mình học vẽ hay sao, trong lòng Hạ Dung bồn chồn, thật sự có được không đây? Vậy y cũng có thể vẽ đẹp được như cha rồi.
"Sao vậy, không thích vẽ à, hay là không muốn học?" Thấy Hạ Dung chỉ trợn to đôi mắt mèo nhìn hắn, không hề nói câu nào, không cần nói cũng biết y lại thất thần đây, hắn đành phải mở miệng hỏi lại một lần.
Hạ Dung vội vàng lắc đầu nói: "Không, không, không phải, thích lắm, muốn học." Hạ Dung tuy ngượng ngùng nhưng vẫn vội vàng biểu đạt ý của mình.
Thẩm Tương Ngôn thỏa mãn gật gật đầu, Hạ Dung đã có thiên phú này, học một ít cũng tốt. Hắn không quan tâm cuối cùng y sẽ học tốt được bao nhiêu, chỉ để y ở nhà có chuyện để làm, giết thời gian cũng được.
Hai người đang trò chuyện, phía trước liền xuất hiện một tiểu nha đầu cầm phong thư đi đến, Thẩm Tương Ngôn nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn, liền trông thấy Hà Hân tiến lên nhận lấy thư trong tay tiểu nha đầu rồi dâng lên.
Thẩm Tương Ngôn mở thư ra, lướt mắt đọc một chút, đọc xong liền bất đắc dĩ cười cười đưa thư cho Hạ Dung: "Nhìn thế này thì chúng ta không thể ở lại lâu hơn nữa rồi, ngày mai lập tức sang thăm Cố đại ca đi."
Hạ Dung đọc xong thư thì có hơi lo lắng, cũng không biết tình hình hiện tại của Cố đại ca như thế nào, càng nghĩ càng lo lắng. Hóa ra thư này là do Lục Đình Sinh viết, trong thư nói rằng mấy ngày trước đây Cố Thần bị hắn chọc tức đến động thai khí, hắn sợ Cố Thần có tâm sự nhưng lại không có người để giãi bày, nên muốn mời Hạ Dung đến bồi Cố Thần hai ngày, đồng thời cũng muốn nhờ Hạ Dung giúp hòa giải, trong thư còn nói nếu Thẩm Tương Ngôn không yên lòng cũng có thể đi theo làm khách. Tuy trong thư Lục đại ca bảo đã mời đại phu đến khám, nói là động thai khí nhưng không có gì đáng lo ngại, nhưng y vẫn sợ Cố đại ca cùng đứa bé trong bụng gặp chuyện, trong lòng cũng không khỏi oán giận Lục Đình Sinh sao không chăm sóc Cố đại ca đang mang thai thật tốt.
"Đừng lo, Lục huynh không phải cũng nói đã mời đại phu đến xem rồi sao, mặc dù Cố đại ca động thai khí, nhưng chỉ cần tu dưỡng tốt là sẽ không xảy ra chuyện gì." Thấy Hạ Dung trở nên lo lắng, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được mở miệng khuyên, trong lòng cảm thấy Lục Đình Sinh vẫn chưa nói rõ hết mọi chuyện trong thư, nhất định còn có ẩn tình, thứ bị che giấu chắc chắn là nguyên nhân dẫn đến việc Cố Thần động thai khí. Chẳng lẽ Lục Đình Sinh xuất quỹ, nhưng nếu làm ra việc quá đáng như thế thì cũng không thể gửi phong thư mời Hạ Dung đến cứu viện được.
Suy đoán của Thẩm Tương Ngôn kỳ thật cũng không hoàn toàn sai, hóa ra bên trong thôn trang điều dưỡng của Lục Đình Sinh có hai nha hoàn do Lục mẫu đưa tới, vốn bà thấy bụng Cố Thần vẫn không có tin tức gì, mới đưa người tới cho nhi tử nạp làm thiếp. Nhưng Lục Đình Sinh không hề có ý muốn nạp thiếp, tình cảm từ nhỏ đến lớn với Cố Thần cũng vô cùng sâu đậm, hai nha hoàn được đưa đến tất nhiên đều bị phái đến hầu hạ ở những nơi rất xa chủ tử, bởi thế nên ngày thường hai chủ nhân cũng không trông thấy hai người.
Sau đó truyền ra tin Cố Thần có thai, Lục mẫu thấy con mình đã có hài tử, cũng biết tình cảm giữa hai người rất tốt, nên không quan tâm đến chuyện con mình nữa. Nhưng một đứa tên Tiểu Ngọc trong số hai nha đầu này lại lợi dụng khoảng thời gian Cố Thần có thai, hai người không thể ngủ chung mà cởi hết quần áo dâng mình đến trước mặt Lục Đình Sinh.
Lục Đình Sinh vốn muốn đánh đuổi người đi, nhưng hắn vừa mới mở miệng nói thì Cố Thần đã đẩy cửa bước vào. Lúc đó Cố Thần trông thấy bộ dáng nha đầu kia quần áo xốc xếch muốn sà vào lòng Lục Đình Sinh, liền bị tức đến động thai khí, đợi sau khi đại phu đi hết, Lục Đình Sinh cố gắng giải thích nhưng Cố Thần lại bắt đầu không để ý đến hắn, sau đó hắn hạ mình dỗ dành mấy ngày cũng không thấy Cố Thần quan tâm đến hắn nữa.
Hành động không đúng này khiến Lục Đình Sinh thật sự sốt ruột, cũng không dám ép Cố Thần để ý đến hắn, lúc này mới chủ động viết một phong thư van cầu Hạ Dung đến làm cứu binh cho mình.
Hết chương 33
Edit: Chúc mọi người năm mới vui vẻ hạnh phúc ♥:>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...