Thời này không giống như thời hiện đại, các loại đồ ăn nhiều không kể xiết. Các loại nguyên liệu nấu ăn có hạn, hạn chế sự đa dạng của các món ăn.
Bỗng nhiên có một món cua số cay như vậy, một là mới lạ, hai là ngon miệng. Thật đúng là khơi được hứng thú của một vài người.
Cũng có người lo lắng giá quá cao, liền hỏi: “Thứ này bán như thế nào a? Có đắt không?”
Thạch Hoài Sơn báo giá tiền, mọi người nghe xong, cũng không tính là mắc.
Quan niệm tiêu dùng của người trong thành và người trong thôn vẫn có sự khác biệt. Người trong thôn luôn nghĩ có thể bớt được thì bớt, người thành phố thì đa số cảm thấy tốn chút tiền nhỏ, ăn món mới lạ, đáng giá.
Nghiêm Thu trực tiếp dùng chậu làm rau trộn, cắt sợi cải trắng, dưa chuột, giã chút tỏi, thêm chút nước tương, cùng dấm chua rồi trộn đều, rất ngon miệng. Lúc ăn cua nếu thấy quá cay, ăn một miếng rau trộn, giải cay.
Dùng chậu trộn rau xong, để qua một bên là được, một lát gắp ra một phần để vào trong mâm khá tiện lợi.
Lý Tố nhìn chậu rau trộn lớn như vậy, có chút lo lắng, “Trộn mấy cái này, bán không được phải xử lý làm sao nha?”
Nghiêm Thu cười nói: “Không sao. Bán không được thì mấy nhà chúng ta chia ra ăn.” Nói xong vớt rau chân vịt đã luộc chín bảy phần ra, cái này chấm đậu tương, ăn cũng rất ngon.
Lý Tố nghĩ cũng phải, dù sao hiện tại trời giá rét, để một đêm cũng không hỏng được. Liền lại cùng Nghiêm Thu đi rửa rau, đây là rửa sẵn rau nếu cần dùng.
Mở quán cua ở cổng thôn, người trong thôn đương nhiên đến xem náo nhiệt. Trong ruộng mọi nhà cũng không còn việc gì để làm, chỉ còn đợi qua mấy ngày nữa bán lương thực thôi.
Trong lúc nhất thời, ở cổng thôn rất là náo nhiệt.
Cũng có người lo lắng theo, đứng ở cổng thôn trông mong nhìn về phía con đường nhỏ kia, “Này sao lại không có bóng dáng của chiếc xe nào ni.”
“Còn sớm ni, không vội.” Trong lòng Nghiêm Thu cũng nôn nóng, chỉ là trên mặt giả vờ trấn định.
“Tiên sinh.” Trương An Khang cách thật xa đã gọi một tiếng, lao thẳng về phía Nghiêm Thu.
Trương An Khang a cha đi theo phía sau kêu lên, “Chạy chậm chút.” Hài tử hơn 7 tuổi, đang độ tuổi nghịch ngợm, trên quần áo mỗi ngày không có chỗ nào sạch sẽ.
“An Khang a, ngươi cũng tới xem náo nhiệt? Bài tập ta cho đã viết chưa?” Bởi vì thu hoạch vụ thu mọi nhà nông đều bận, hàng năm vào thời gian này đều cho nghỉ nửa tháng. Nghiêm Thu sợ bọn nhỏ vừa được nghỉ sẽ chơi đến quên trời đất, nên đã sắp xếp một ít bài tập.
Trương An Khang ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Sớm viết xong. Bọn đệ đệ đâu ni?”
“Bọn hắn nhỏ như vậy, cũng không thể mang đến đây. Ở nhà Đại Thành thúc của ngươi ni.”
“A.” Trương An Khang có chút thất vọng, cũng đã mấy ngày không gặp bọn đệ đệ rồi.
“Tiểu tử này, cả ngày chỉ nhớ đệ đệ.” A cha Trương An Khang cười nói.
Nghiêm Thu cũng cười, nhìn thấy a cha Trương An Khang xách theo một bao đồ, liền hỏi: “Xách theo cái gì a?”
“Nga, một chút bột gạo. Ta nghĩ chỗ của ngươi nếu có người đến ăn gì đó, ta ở bên cạnh bày một quán hàng rong, xem thử có thể có người mua không. Ngươi thấy được không? Sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán của ngươi đi?” Hắn không xách nhiều lắm, chỉ nửa bao, muốn thử xem một chút. Nhỡ ra mấy ngày nay thật sự là buôn bán tốt, vậy không cần mướn xe vào thành rồi. Tuy nói những năm qua mướn xa lừa của nhà Lưu Tam thúc vào thành, cũng đều là cùng nhà người ta kết nhóm để đi, tính ra, cũng không bao nhiêu tiền xe, nhưng suy nghĩ có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó.
“Như vậy thì có gì không được.” Nghiêm Thu biết nhà Trương An Khang sống cũng khó khăn, đây là muốn bớt đi chút phí thuê xe chở hàng vào thành.
Bên cạnh có người thính tai nghe thấy, cũng ghé lại đây nói: “Tề quân Hoài Sơn, vậy nhà ta cũng bày hàng bên đường ở trước quán, được không?”
Nghiêm Thu vẻ mặt hắc tuyến, như vậy còn có thể nói không được? Lại nói đất này vốn cũng không phải của nhà hắn.
Người liền thích tụ tập náo nhiệt, thấy liền học theo, không qua bao lâu, vài gia đình đều đã xách đồ vật ra bày bán.
Bọn hắn cũng xem như có tự giác, bày hàng trên mặt đất cách bàn ăn khoảng 7, 8 mét.
Không ít bột mì, bột ngô, còn có bán quả dại cùng thổ sản trên núi.
Người trong thôn bán gạo và lúa mì, đương nhiên sẽ rẻ hơn so với trong thành, đều là theo giá bán đã bán cho tiệm gạo. Nghiêm Thu đột nhiên cảm thấy được như vậy không tồi, đến ăn một bữa cơm, nhân tiện mua chút bột gạo, bột mì, vừa rẻ vừa tiện. Như vậy cho dù quán cua buôn bán rất tốt, cũng sẽ không dẫn đến người trong thôn đỏ mắt ghen tị, bọn hắn đi theo cũng được nhờ.
Mắt nhìn thấy đã gần tới giữa trưa, vẫn chưa thấy có khách đến.
A cha Nhị Hải buồn rầu lo lắng, “Sẽ khôn phải không có ai đến đi?” Hắn là đến làm giúp, nếu không có khách đến, hắn cũng ngại nhận tiền công ni.
Lòng Nghiêm Thu cũng càng ngày càng không yên, nghĩ thầm, món cua xào cay này sẽ không không hấp dẫn người như vậy đi. Ngồi xe ngựa một canh giờ, cũng không phải rất xa a. Người trong thành, không cần lười như vậy ni!
“Có xe ngựa!” Mấy hài tử chơi đùa ở cổng thôn mắt sắc, thật xa đã nhìn thấy có xe ngựa chạy tới.
Lần này, tất cả mọi người liển đứng dậy, nhao nhao chạy đến cổng thôn xem.
“Thực sự! Đến rồi, đến rồi!” Tất cả mọi người đều phấn khởi, còn có chút bối rối, đây chính là lần đầu tiếp đãi người trong thành ni. Nhưng đừng xảy ra sự cố gì mới tốt!
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm xe ngựa kia, mắt thấy xe ngựa càng ngày càng gần. Xe ngựa người trong thành đúng là không đồng dạng, phía trên là một mái che rất đẹp mắt, cũng không phải xe kéo trống không.
Nghiêm Thu cùng Lý Tố đều là ca nhi trẻ tuổi, không tiện đứng bên ngoài tiếp khách. May mà a cha Đại Thành giới thiệu hai ca nhi tới làm giúp, là ca nhi đã lớn tuổi, mấy chuyện chào đón tươi cười bên ngoài này, đều là bọn hắn lo liệu.
Xe ngựa đến nơi, từ trên xe đi xuống bốn người.
Hai ca nhi đón khách nhân vào quán, ngồi xuống.
Nghiêm Thu từ phòng bếp liếc nhìn ra bên ngoài, “Vương chưởng quầy?”
“Quân ca, ngươi quen?” Lý Tố hỏi.
“Ân, xem như quen biết. Trước kia cùng đại ca ngươi vào thành, gặp qua một lần. Là chưởng quầy tiệm bán da kia, người rất tốt, chiếu cố đại ca ngươi không ít.” Nghiêm Thu nghĩ lần này chỉ sợ cũng là đặc biệt đến ủng hộ đi.
Vương chưởng quầy thật đúng là dắt ba người bạn của ông đến ủng hộ Thạch Hoài Sơn.
Bốn người ngồi xuống, a cha Nhị Hải rất căng thẳng mà rót nước, sau đó hỏi, “Khách quan, muốn, muốn gọi mấy con cua?” Hắn còn chưa có cùng người ngoài thôn nói chuyện qua ni, bốn người trong thành này, vừa nhìn xiêm y cũng biết không phải người bình thường, đều mặc gấm vóc.
Vương chưởng quầy nói: “Mang trước 6 con nếm thử đi.” Dừng một chút lại hỏi, “Còn có món ăn khác hay không nha?”
“Có có, còn có rau trộn cùng rau chân vịt chấm tương, nếu cảm thấy vẫn còn đói, còn có bánh bột ngô.”
“Vậy lấy mỗi loại rau một dĩa đi, bánh bội ngô trước không cần, chúng ta ăn thử xem, ăn không đủ no sẽ nói tiếp.”
“Được, được.” A cha Nhị Hải vội vàng chạy chậm đến phòng bếp, “Tề quân Hoài Sơn nha, phía trước gọi 6 con cua, rau trộn và rau chân vịt mỗi loại một dĩa.”
“Xong ngay, lập tức làm. Tố ca nhi, ngươi đem rau gắp ra dĩa đi.”
“Ai!” Lý Tố đáp một tiếng, tay thực nhanh nhẹn liền sắp xong hai dĩa rau, bưng lên đưa cho a cha Nhị Hải.
Món ăn nhẹ được mang lên trước, Vương chưởng quầy mời ba bằng hữu, “Trước nếm thử món này.”
Vài người đều gắp một đũa bỏ vào miệng, nhai hai cái, “Ngô, cũng không tệ lắm.”
Một vị bằng hữu khác nói: “Ưm, tương này rất thơm.”
Vương chưởng quầy cũng rất vừa lòng, tương người trong thôn tự làm so với trong thành hơn ở chỗ hương vị thuần túy. “Thật đúng là có chút tay nghề.”
“Chính là chỗ này cũng rất hẻo lánh a, ta là lần đầu ngồi ăn cơm ở ngoài trời ni.” Một người bạn Vương chưởng quỹ ngó ngó bốn phía nói.
Vương chưởng quỹ híp mắt cười, “Gió nhẹ thổi rất tốt, ngươi nghe này còn có tiếng chim hót ni.”
Thật đúng vậy, xa xa núi rừng vờn quanh, không khí tươi mát, vừa nghĩ như vậy, ngược lại lại có một loại cảm giác khác lạ.
Mấy người đang ăn món nhẹ, trong phòng bếp liền bay ra một cỗ hương thơm, đặc biệt mê người.
Vương chưởng quỹ bọn hắn đều để đũa xuống, ngửi thấy mùi vị này liền biết chắc thơm chết mất, cũng không ăn nổi món nhẹ nữa, phải chừa bụng ăn cua.
Người trong thôn cách xa một chút, nhưng nhiều ít cũng ngửi được chút mùi, đang là giữa trưa ni, nhiều người bụng đều kêu rột rột, lại chỉ có thể ngửi mùi. Người có chút đói trở về nhà ăn cơm, người bày quán đều không đi. Đây không phải là mắt thấy người trong thành đến, nói không chừng có thể bán chút đồ vật đi ni, thế nào chịu bỏ đi.
Bên này Nghiêm Thu trong phòng bếp đang bề bộn, lại có một chiếc xe ngựa ngừng ở cổng thôn.
Nhảy xuống là 5 người tuổi còn trẻ, bộ dáng trên dưới 20 tuổi. Bọn hắn không giống Vương chưởng quầy lớn tuổi chút, có thể ngồi yên được.
Thời gian đợi món ăn, cũng không chịu ngồi yên, ra ngoài đi dạo. Nhìn cách đó không xa có bán đồ, cũng tò mò đi qua xem.
Vừa thấy đồ bày bán cũng không có gì mới lạ, liền mất hứng thú. Ngược lại có một người có chút hiểu biết về thị trường giá cả, tùy ý hỏi giá của gạo và lúa mì.
Kết quả vừa nghe, so với trong thành rẻ hơn không ít, cũng nghĩ đã ra ngoài một chuyến, trở về dù sao cũng phải chọn chút đồ, bèn mua hai mươi cân bột.
“Thế nào? Bột này tốt?” Người đi cùng thắc mắc hỏi.
“Rất tốt, chủ yếu là giá này rẻ. Các ngươi không mua một chút? Dù sao trong nhà cũng phải ăn.”
Mấy tiểu tử này, cũng đều là chủ được hầu hạ ở nhà. Lần này vẫn là nghe hạ nhân nói, Thạch gia thôn có quán ăn mới lạ, mới nhàn rỗi không có việc gì chạy đến nếm thử món tươi mới.
“Vậy thì mua chút.” Vài người không sao cả nói.
Mấy gia đình bày bán, đều là thử xem xem, không mang theo bao nhiêu bột ra bán. Lần này, nhà này hai mươi cân, nhà kia hai mươi cân, đều bán đi một ít. Ai da, vội vàng chuẩn bị bột. Tiền bao đựng bột cũng đã tính vào, tuyệt không thiệt thòi.
Thu tiền rồi, xong việc còn giúp đặt lên xe, phục vụ vô cùng chu đáo.
Mắt thấy có thể buôn bán, trở về nhà cơm cũng chẳng buồn ăn, ăn đỡ lương khô gì đó, liền khiêng thêm một túi bột ra bán.
Cua xào cay của bàn Vương chưởng quỹ đã được bưng lên, vừa ra khỏi nhà bếp, mùi thơm đó càng bay xa hơn. Một nồi cua đỏ rừng rực, phía dưới còn để một bếp lò nhỏ, vẫn còn tiếng mỡ cháy xèo xèo, thật sự là làm cho người ta mười ngón rục rịch.
Nhóm tiểu tử trẻ tuổi ở bàn bên cạnh, thèm là không chịu được, thúc dục thúc giục a cha Nhị Hải, “Của chúng ta nhanh chút a, đói quá.”
“Được được, lập tức liền xong.” A cha Nhị Hải vừa mới vào phòng bếp nói một tiếng với Nghiêm Thu, ở cổng thôn lại tới thêm một chiếc xe ngựa.
Đến thêm một bàn khách nhân như vậy, Nghiêm Thu thật sự vội quá mức, nhưng cũng xem như đã yên tâm trở lại.
Vẫn chưa qua buổi trưa Thạch Hoài Sơn bọn hắn đã trở lại, bồn đựng cua trên hai xe kéo đều trống không.
“Hoài Sơn đã trở lại nha, cua thật là bán hết rồi sao?” Thạch Hoài Sơn vào thôn, đã có người tới chào hỏi.
“A, bán hết rồi.” Tâm tình Thạch Hoài Sơn rất tốt, hôm nay cua bán vô cùng thuận lợi. Có mấy tửu lâu đã mua không ít, còn dư lại bán lẻ, một hồi liền bán xong rồi.
“Tề quân Hoài Sơn, gia chủ nhà ngươi đã trở lại.” A cha Nhị Hải hô một tiếng về phía nhà bếp.
Nghiêm Thu vội vàng xào cua, không rảnh để ra, chỉ đáp lại một tiếng. Ngược lại Lý Tố đã đi ra, “Đại ca, Chiêu Phúc, đã trở lại a? Thế nào rồi?”
Lần này kiếm được không ít tiền, tuy rằng không phải của cậu, nhưng là của ca cậu kiếm được, cao hứng như nhau. Chiêu Phúc rất hưng phấn nói: “Đều rất tốt. Còn mua vải cho ngươi cùng a cha, ở trên xe, trời tối chúng ta đi, ngươi xem xem có tốt hay không.”
Lý Tố sẵng giọng: “Tiêu tiền hoang phí.” Nhưng trong lòng vẫn là cao hứng.
Thạch Hoài Sơn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vương chưởng quỹ, vội vàng đi qua chào hỏi.
Vương chưởng quỹ đang bận rộn ăn, cũng không nói nhiều cùng hắn. Chỉ dùng miệng dính mỡ bóng loáng nói một câu: “Cho chúng ta thêm 6 con.”
Thạch Hoài Sơn cười đáp ứng, vào nhà bếp, liền nhìn thấy Nghiêm Thu đang bận bận rộn rộn.
“Đưa ta, ta tới xào.” Thạch Hoài Sơn cầm lấy xẻng, hắn không biết làm món này, nhưng xào qua lật lại đơn giản vẫn có thể làm được.
“Cũng không cần ngươi. Ngươi vừa trở về, nghỉ một lát.”
“Ta không mệt, đi và về đều ngồi xe ngựa, có thể mệt đến mức nào? Ngươi đi chuẩn bị 6 con nữa đi, Vương chưởng quỹ muốn thêm 6 con.”
Nghiêm Thu cười nói: “Quả là ăn rất được.”
“Cũng phải, ta thấy cái nồi đó đã sắp trống không rồi.”
“Lần này thế nào?” Nghiêm Thu vừa cắt cua vừa hỏi.
Thạch Hoài Sơn nói: “Buổi tối trở về, ngươi đếm tiền cũng phải đếm một hồi.”
Nghiêm Thu vừa nghe liền biết như vậy là kiếm được không ít, trong lòng càng vui vẻ.
Lý Tố cùng Thạch Chiêu Phúc cũng vào nhà bếp hỗ trợ, Nghiêm Thu bên này tay không ngơi được, liền đối với Lý Tố nói: “Tố ca nhi, ngươi đừng ở đây vội cùng. Trước làm cho Chiêu Phúc hai người bọn họ chút gì ăn a.”
“Quân ca, các ngươi ăn chưa a?” Thạch Chiêu Phúc hỏi.
“Chúng ta không có việc gì, khách nhân đến ở phía trước, chúng ta đều đã ăn một miếng lót dạ.”
“Chúng ta cũng ăn lót dạ một chút là được, đợi buổi tối ăn cua.” Thạch Chiêu Phúc cười hắc hắc, cậu vẫn chưa quên ăn ngon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...