Cây rừng đều chuyển xanh, người trong thôn mang cày cuốc ra đồng, bắt đầu cày bừa vụ xuân.
Nhà Thạch Hoài Sơn năm nay vẫn trồng bốn mẫu lúa, vì có kinh nghiệm rồi nên trong lòng nắm chắc, bắt đầu làm không chút hoang mang.
Thạch Khang Toàn không muốn bị rớt lại phía sau như năm ngoái, năm nay cũng ra lật đất thật sớm. Kéo lấy tiểu nhi tử a Khánh, không tình nguyện mà cuốc ruộng.
Cảm giác khom người lâu đau thắt lưng, ngẩng lên một chút rồi lại cuốc một lúc.
Thạch Khang Toàn xoa bóp eo, chỉ vào A Khánh nói: “Về nhà gọi a cha ngươi ra đây, đừng có ở nhà hưởng phúc.” Có thêm người, việc của hắn có thể giảm đi một chút.
A Khánh vui vẻ vì được nghỉ một lát, bật người vứt cuốc sang một bên về nhà gọi người.
Tề quân Thạch Khang Toàn đang ở trong sân rửa chum muối dưa. Dưa muối đã ăn xong, chum này phải rửa đi mới có thể muối rau dại mùa xuân. Nhưng thắt lưng y không tốt, đẩy nửa ngày mà cái chum vẫn không nhúc nhích.
Vừa lúc A Khánh trở lại, nhi tử này cũng sắp mười một tuổi, tiểu tử choai choai cũng có chút khí lực.
“Vừa lúc, A Khánh, giúp a cha nghiêng cái chum này xuống.”
A Khánh không tình nguyện mà làm, về nhà cũng không phải là để bị sai vặt đâu, có điều vẫn là đi qua giúp a cha, “A phụ gọi người đi ra ruộng.”
Tề quân Thạch Khang Toàn vừa nghe xong, thắt lưng liền càng đau, lại có thể không đi sao? Thở dài, “Lau xong cái này ta sẽ ra.”
Chum dưa phải rửa mấy lần mới được, bằng không vị dưa sẽ không đi hết. Mới lau đươc hai lần, Thạch Khang Toàn bên kia đã đợi không được, về nhà gọi người cũng có thể đi nửa ngày như vậy?
Thạch Khang Toàn nổi giận đùng đùng đi về nhà, vừa vào đến cửa liền đổ ập mắng cho tề quân một trận: “Ở đây mè nheo cái gì? Để một mình ta làm việc ngoài đồng biết bao cực nhọc! Nuôi hai phế vật các ngươi có tác dụng gì?”
Tề quân Thạch Khang Toàn sợ bị đánh nên không dám cãi, A Khánh khó chịu nói: “Ta cùng a cha đang rửa chum dưa mà!”
Thạch Khang Toàn tiến lên tát cho nó một cái, “Việc kia làm lúc nào chả được? Biết ta ở ngoài ruộng chờ mà các ngươi vẫn ở đây rửa chum? Cố ý không nghe lời ta nói phải không?”
Cái tát này không nhẹ, A Khánh thiếu chút nữa bị tát ngã, cảm giác lỗ tai on gong.
A Khánh bụm mặt oán hận trừng mắt nhìn Thạch Khang Toàn.
Thạch Khang Toàn bị ánh mắt này làm cho không thoải mái, lại tát thêm một cái, “Ngươi dám trừng ta? Ta là a phụ ngươi đó! Đồ bất hiếu!” Nói xong còn muốn tát tiếp.
Tề quân Thạch Khang Toàn liền vội giữ chặt gã, cầu xin: “Đừng đánh nữa, ngoài đồng còn nhiều việc như vậy, ta sẽ đi. A Khánh còn nhỏ, không hiểu chuyện, đánh nữa liền đánh chết.”
Thạch Khang Toàn xoay người lại tát cho tề quân một cái, “Hừ, không hiểu chuyện cũng là do ngươi dạy!” Nói xong nhìn hai người: “Còn thất thần làm gì! Đi nhanh lên! Năm nay nếu không thu hoạch tốt, ta sẽ đánh chết hai ngươi!”
Thạch Khang Toàn xoay người lại đi ra cổng, A Khánh ở phía sau nhìn chằm chằm a phụ nó, mấy ngày nay bị đánh, oán giận toàn bộ bụng nổ trong lòng. Nhất thời tâm sinh độc ác, lấy tảng đá muối dưa ở bên cạnh, tiến lên đập vào đầu Thạch Khang Toàn.
Thạch Khang Toàn không kịp tránh, gục trên mặt đất, máu nhanh chóng tràn ra.
Tề quân Thạch Khang Toàn kêu lên một tiếng, ngồi sụp xuống đất.
A Khánh lúc này cũng sợ choáng váng, vứt tảng đá xuống, xúc động qua liền sợ hãi: “A cha, a cha, làm sao bây giờ? A phụ có phải là chết rồi hay không? Đây có tính là giết người không?” A Khánh càng nghĩ càng hoảng: “A cha, ngươi mau nói, làm sao rồi? Ta sẽ bị bắt đi sao?”
“Đừng gào lên nữa, để ta nghĩ đã. Đừng sợ a.” tề quân Thạch Khang Toàn an ủi A Khánh, cũng là an ủi mình, lúc này không thể luống cuống được.
Sau một lúc, tề quân Thạch Khang Toàn run rẩy vươn tay ra xem hơi thở gã, rất yếu nhưng còn khí. “Chưa chết chưa chết, còn thở.”
“Vậy làm sao? Có cứu a phụ không?” A Khánh nghĩ, nếu a phụ khỏe lại, khẳng định sẽ đánh chết nó.
Tề quân Thạch Khang Toàn lại bối rối một lúc, chậm rãi bình tĩnh lại. Y bỗng nhiên nghĩ, nếu Thạch Khang Toàn chết đi rồi, tất cả trong nhà đều là của y và A Khánh. Tám mẫu ruộng, tuy rằng không thu được nhiều nhưng nhất định đủ cho y và A Khánh ăn, lại không cần làm việc. Chỉ cần trông nhà, có ăn có uống, không cần làm việc, càng không có người đánh mắng, đây là chuyện tốt a!
Tâm tư này một khi đã hình thành thì không thể thu lại. tề quân Thạch Khang Toàn cắn răng, nói với A Khánh: “Đi ra ngoài nhìn xem có người không.”
A Khánh ngay ngẩn cả người: “Để làm gì?”
“Đừng hỏi, đi nhanh lên.”
“A.” A Khánh còn chút mờ mịt, nghe được a cha nói liền nhanh nhẹn đi ra ngoài, nhìn trái phải hai bên cửa, không có người.
Giờ này mọi người còn đang ở ngoài ruộng, không có ai rảnh ở ngoài đi loạn.
“Không có ai cả.” A Khánh nhìn mấy lần, trở về nói với tề quân Thạch Khang Toàn.
Tề quân Thạch Khang Toàn hỏi: “Nhìn kỹ chưa?”
A Khánh gật đầu nói: “Nhìn kỹ rồi, một bóng người cũng không có.”
Tề quân Thạch Khang Toàn nhìn đầu gã, chạy vào trong phòng cầm lấy cái áo khoác sạch sẽ trùm lên đầu gã, “Kéo a phụ ngươi lên, đi.”
“Đi đâu? Đưa lão vào thành gặp đại phu sao?”
“Đi theo ta là được.”
A Khánh nghi hoặc nhưng không lên tiếng, nó dù sao vẫn là con nít, hiện tại hoàn toàn không có chủ ý, chỉ nghe theo a cha.
Hai người mỗi người xốc một bên Thạch Khang Toàn đi ra ngoài.
Vừa đi vừa chú ý xem xung quanh có người không, lén lút đến sườn núi, “A cha, tới đây là gì?” Núi này thường không ai đến, trong lòng A Khánh sợ hãi.
“Lên núi.” Tề quân nói.
Hai người kéo Thạch Khang Toàn lên lưng chừng núi, tề quân Thạch Khang Toàn thấy được rồi liền một tay đẩy Thạch Khang Toàn xuống.
Thạch Khang Toàn một đường lăn xuống đụng phải tảng đá cùng cây cối liền quay cuồng.
A Khánh nhìn choáng váng: “A cha, cái này…”
Tề quân Thạch Khang Toàn giũ giũ y phục, “Từ giờ sẽ không có ai đánh chúng ta nữa! Đừng nhìn, đi, mau trở về, cẩn thận không lại gặp sói.”
A Khánh vừa nghe sẽ không bị đánh nữa liền thoải mái trong lòng, lại hỏi: “Nếu a phụ bị phát hiện thì sao?”
“Nói không biết, bảo a phụ lên núi một mình.” Cho dù người trong thôn phát hiện cũng cho là sẩy chân rớt xuống núi. Huống chi có thể bị phát hiện hay không còn khó nói.
A Khánh nghĩ, cũng không phải sao? Lúc này trong nhà chỉ còn nó và a cha, đây không phải là muốn làm gì liền làm, muốn ăn gì liền ăn sao? Nó cười toe toét, kéo khóe miệng còn chút đau: “A cha, tối nay chúng ta ăn thịt gà đi?”
Tề quân Thạch Khang Toàn dắt A Khánh đi xuống núi, “Không tiền đồ, giờ chỉ nghĩ ăn?”
A Khánh nói: “Ta thèm đến ngủ không ngon a.”
“Được rồi, tối nay nấu cho ngươi ăn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...