Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Thạch Hoài Sơn dắt ngựa về thôn lại khiến trong thôn náo nhiệt một phen.

Ngươi nhìn người ta xem, không phải là đi ra ngoài buôn bán lời hàng túi tiền sao? Cũng thật là có bản lĩnh.

Trong thôn mấy nhà hối hận, lúc trước tại sao lại không gả tiểu ca nhi nhà mình cho Thạch Hoài Sơn nhỉ?

Hối hận nhất phải kể đến a cha Thạch Liễu, nhanh như vậy đã trở thành một hán tử có tiền, thật sự là bỏ lỡ mất rồi! Để cho Liễu ca nhi nhà y phải chịu khổ bên thôn Thanh Thủy, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Còn có người nói, “Chà, ta thấy đó là do tề quân Thạch Hoài Sơn có số vượng phu a.”

Có người đồng ý: “Cũng đúng, nghe nói cách nuôi cua này đều là do tề quân hắn nghĩ ra. Chậc chậc, ngươi xem hắn là cái mạng gì? Mua được tề quân giỏi như vậy, lớn lên đẹp mắt, có học thức lại có thể kiếm tiền!”

Người trong thôn thầm thì gì đó, Thạch Hoài Sơn cũng không để ý, hiện tại hắn vô cùng vui vẻ, phấn chấn, vội vàng dắt ngựa về nhà.

“Dắt về rồi sao? Lớn lên không ít a.” Nghiêm Thu nghe thấy tiếng mở cổng, từ trong nhà đi ra liền nhìn thây Thạch Hoài Sơn dắt ngựa vào sân. Con ngựa kia cũng bướng bỉnh, cứng cổ không muốn vào.

“Ngươi đừng lại dây, đứng ở đó nhìn thôi. Nó còn bướng lắm, coi chừng đá vào ngươi.” Thạch Hoài Sơn cũng không dám để Nghiêm Thu đến trước mặt xem, dùng sức kéo ngựa về sân sau.

Nghiêm Thu đi cách vài bước, “Còn phải nuôi mấy tháng nữa mới kéo được xe nhỉ.”

Thạch Hoài Sơn cho ngựa vào chuồng, “Ừ, bây giờ thì chưa kéo được. Vương trưởng quỹ nói phải dạy dỗ hai ngày, bằng không nó rất ngỗ ngược.”


Nghiêm Thu hỏi: “Dạy thế nào?”

Thạch Hoài Sơn nói: “Mỗi ngày ta mang nó ra ngoài chạy hai vòng, đánh vài roi là được.”

“Vậy ngươi cẩn thận một chút.”

“Yên tâm đi. Đúng rồi, ta đặt ở trong thành một cái xe kéo theo yêu cầu, mấy ngày nữa đi lấy. Con của ta sắp ba tháng đi? Vừa lúc ngươi cùng ta vào thành, tìm Cổ đại phu bắt mạch xem sao.”

Nghiêm Thu nghe vậy vui vẻ, “Đi, ta ở nhà cũng chán lắm.”

Thạch Hoài Sơn nhìn thấy y oán giận, “Ngươi chính là không chịu ngồi yên, ca nhi nhà ai chẳng thích nghỉ ngơi? Chỉ có ngươi cứ thích làm việc.”

“Thừa dịp có thể đi lại liền làm một chút, chờ thêm một thời gian nữa bụng to ra rồi, có muốn làm cũng không được nữa.”

Thạch Hoài Sơn lấy thêm ít nước và cỏ vào chuồng ngựa, ôm Nghiêm Thu về nhà, lại đem chuyện thuế má ra nói với y.

“Vậy nếu sang năm mở tiệm ăn thì còn phải nộp thuế sao?” Nghiêm Thu luôn lo lắng vấn đề này. Y có thể đoán được, mở quán bán cua nhất định có thể kiếm tiền. Cái khác còn dễ nói, chứ việc liên quan đến quan phủ thì không dễ giải quyết. Bọn họ là dân chúng bình thường, nếu dính phải tội gì thì không thể gánh được.

Thạch Hoài Sơn nói: “Cái đó chắc không cần. Nghe ý của trươgnr thôn thì mỗi mẫu ruộng nuôi cua nộp một lượng bạc là xong. Thuế này chính là thuế cua, nuôi lớn rồi vẫn là cua, sao có thể đóng thuế rồi, nấu chín lên tiếp tục đóng lần nữa được?”

Nghiêm Thu yên tâm: “Vậy thì tốt. Chỉ cần quan gia không tìm chúng ta phiền toán, việc làm ăn liền có thể dài lâu.”

Hôm sau, Nghiêm Thu vừa cho bọn trẻ tan lớp thì Đại Thành a cha sang đây, còn ôm theo Tịch Sinh.

“Sao lại rảnh rỗi sang chơi vậy.” Nghiêm Thu muốn ôm Tịch Sinh, Đại Thành a cha lại né ra không cho y ôm.

“Ngươi đừng ôm nó, nó đá loạn làm bị thương ngươi đó.” Đại Thành a cha ngồi trên giường, “Sáng nay nghe nói Thạch Hoài Sơn mang ngựa về, ta liền sang đây xem xem.”

Nghiêm Thu đơm cho Tịch Sinh một bát chè, cười nói: “Người tới chậm một bước rồi, sáng nay Thạch Hoài Sơn đã dẫn nó ra ngoài, giờ vẫn chưa trở lại đâu.”

Đại Thành a cha cũng không phải là thật sự muốn xem con ngựa nhỏ kia, chính là nhìn thấy nhà Thạch Hoài Sơn trôi qua ngày càng tốt nên cũng thấy vui lây, “Cuộc sống của hai ngươi đúng là càng ngày càng tốt lên rồi.”

Nghiêm Thu xoa xoa bụng, cười không nói gì.

“Đúng rồi, sắp tới mùa đông, ngươi chuẩn bị áo bông chưa?”

Nghiêm Thu nghi hoặc hỏi: “A? Năm trước vừa may hai bộ mới, còn chuẩn bị gì?”


Vẻ mặt của Đại Thành a cha chính là ‘ta biết ngay mà’, nói: “Năm trước làm sao mặc được nữa? Bụng của ngươi đến mùa đông thì to ra rồi còn gì.”

Đúng là như vây! Nghiêm Thu đã quên khuấy chuyện này, “May có ngươi nhắc nhở, thật sự ta không nhớ gì đến việc này, vừa lúc mấy ngày nữa vào thành liền mua vải mới về may vậy.”

“Việc này phải để trưởng bối dạy dỗ, các ngươi là hậu bối không có kinh nghiệm, tự nhiên là không chu đáo. Áo bông không cần quá dầy, thân mình ngươi sẽ cồng kềnh, mặc dày đứng lên không thuận tay, dễ bị ngã.”

Nghiêm Thu gật đầu, ghi nhớ kỹ điều này.

Qua mấy ngày, mọi nhà bắt đầu trồng vụ thu, chủ yếu là rau cùng ngô. Thạch Hoài Sơn không có ý trồng mà để dưỡng cho đất màu mỡ, do vậy nên thoải mái hơn, cùng Lưu tam thúc hẹn nhau vào thành.

Cổ đại phu cau mày bắt mạch cho Nghiêm Thu làm Thạch Hoài Sơn sợ gần chết, lại không dám lên tiếng quấy rầy. Mới vừa rồi lúc đến hắn cũng đã bị ăn mắng một chập rồi.

“Đưa tay kia cho ta xem.” Sau một lúc Cổ đại phu mới nói.

Nghiêm Thu cũng lo lắng đề phòng, không phải là có bệnh gì chứ?

Tay kia cũng bị bắt mạch nửa ngày, Cổ đại phu thì cứ tấm tắc lắc đầu mãi.

“Đại phu, có phải hài tử có vấn đề gì không?” Thạch Hoài Sơn nhịn không được hỏi một câu.

Quả nhiên lại bị mắng cho một trận: “Phủi phui cái mồm quạ đen! Tiểu tử ngươi là vận cứt chó (may mắn), tề quân ngươi mang chính là song thai.” Cổ đại phu bất bình, hán tử này thực sự là chuyện gì tốt đều chiếm! Lão làm nghề y bao năm nay cũng chưa thấy mấy ca song thai đâu.

Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu đều mở to hai mắt ra nhìn, “Cái gì? Song thai? Là nói có hai đứa nhỏ?”

“Đúng thế, hai đứa.”


Thạch Hoài Sơn cùng Nghiêm Thu nhìn nhau một cái, thấy trong mắt người kia là vui mừng như điên, thật sự là vui đến không biết làm gì cho phải.

Cổ đại phu đúng lúc dội cho một gáo nước lạnh, “Đừng có mừng vội, thai song sinh cũng có nguy cơ lớn đấy.”

“Vậy phải làm sao a?” Thạch Hoài Sơn lại vội vã.

“Còn làm cái gì được? Dưỡng thân thể cho tốt, uống nhiều canh xương vào, tháng sau thì vận động nhiều lên. Từ nay về sau mỗi tháng đến chỗ ta một chuyến, đến lúc sinh thì tìm người đỡ đẻ chu đáo có kinh nghiệm nữa.”

Thạch Hoài Sơn gật đầu, nhớ kỹ.

Hai người cười hì hì liên tục, ra khỏi y quán.

Thạch Hoài Sơn quả thực không biết đối xử với Nghiêm Thu như thế nào cho tốt nữa, mua thật nhiều thứ bổ thân mình. Ngay cả nói cũng không dám nói to, sợ làm Nghiêm Thu hoảng sợ giật mình.

“Giờ phải mua cho ngươi áo bông thật lớn, trong bụng này chính là hai đứa nhỏ a.”

Nghiêm Thu hơi quýnh nói: “Hai đứa cũng không lớn quá đâu.”

Thạch Hoài Sơn không tha, “Rộng một chút mới tốt.”

Nghiêm Thu cũng lười cùng hắn tranh cãi, “Được rồi, tùy ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui