Xuyên Việt Chi Dị Thế Hồ Khẩu

Nhà Thạch Đại Thành hai ngày nay, cũng không ít người ra ra vào vào đến chúc mừng. A cha Đại Thành thái độ làm người ngay thẳng phóng khoáng, ở trong thôn có quan hệ tốt với không ít gia đình. Lúc này ông có tôn tôn (cháu nội), vậy nhất định phải đến nhìn một chút.

Một đám ca nhi đã làm a cha ngồi trên kháng, dĩ nhiên là bắt đầu tám chuyện.

Nói nhiều nhất vẫn là chuyện Nghiêm Thu dạy học.

Một người trong đó nói: “Ngươi nói xem, tiểu tử Hoài Sơn này mạng thật tốt! Đi ra ngoài bán da thú, thuận đường mua trở về một tề quân. Lớn lên đẹp mắt không nói, cư nhiên còn là người có kiến thức uyên thâm!”

“Cũng phải! Ai, tiểu tử đó của nhà ta sinh sớm a, bằng không cũng đưa qua chỗ của tề quân Hoài Sơn học một ít.”

“Nhà ngươi không phải còn có tiểu ca nhi? Có thể đi học một ít nha, người ta không phải đã nói, tiểu tử, ca nhi đều dạy.”

Người nọ lại nói: “Ai, tiểu ca nhi để cho nó học làm gì? Qua vài năm làm cái đám liền gả ra ngoài.”

Có người không đồng ý nói: “Cũng không thể nói như vậy, có chút học thức, đến nhà chồng bên kia cũng có mặt mũi ni.”

“Có thể dùng vào cái gì?! Lại không thi tú tài được, không miễn được thuế.”

A cha Đại Thành cũng không đồng ý, “Cũng không thể xem thường ca nhi như vậy a, trong lòng ngươi đã quá thiên vị rồi! Ta đây cùng ngươi nói, nếu có chuyện gì, vẫn là ca nhi hướng về ngươi! Tiểu tử thành thân rồi, liền chỉ biết đau tề quân thôi!”

Lại có người tiếp lời cười nói: “Thế nào? Đại Thành không hiếu thuận với ngươi?”

A cha Đại Thành nói: “Lòng hiếu thảo của Đại Thành nhà ta đương nhiên là không có gì để nói, tề quân hắn cũng là người ngoan hiền. Cái này cũng nhờ vào nhà ta chỉ có một hài tử như vậy, đổi lại là gia đình có nhiều hài tử, chờ đến lúc đều kết hôn rồi phân gia, vậy cũng không chắc sẽ thành cái dạng gì.”

Có người gật gật đầu, thật đúng là có chuyện như vậy. Có nhà, nhiều hài tử, lại không một đứa nào có hiếu, đều đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.


Nói qua nói lại, bên cạnh lại có người nói: “Hôm qua ta nghe nói, nhà Thạch Lương Tài lại cãi lộn!” Người này bất giác nhỏ lại tiếng, đầu cúi gần lại những người khác. (động tác khi đang nói chuyện bí mật ấy:)))

“Lại do Liễu ca nhi nhà hắn náo loạn?” Thạch Liễu này bị a phụ gã nhốt ở trong nhà, cũng đã mấy tháng không ra ngoài.

“Chỉ nghe mà thôi, hình như là Thạch Lương Tài đang mắng tề quân hắn cùng Thạch Liễu, nói cái gì mà làm lỡ việc học của tiểu tử nhà hắn. Ta đây nghĩ thế này a, tám phần là trước kia bởi vì Thạch Liễu cùng a cha gã đắc tội với Hoài Sơn bọn họ, làm Thạch Lương Tài cũng ngại đưa tiểu tử nhà hắn tới. Bây giờ mấy tiểu tử 6, 7 tuổi khắp thôn này, đều ở chỗ của tề quân Hoài Sơn học viết chữ ni. Ông ta có thể cam tâm a?”

A cha Đại Thành nói: “Trừ nhà ông ta ra, còn thiếu một nhà ni! Nhà Thạch Khang Toàn không phải cũng có tiểu tử, hơn 8 tuổi đi?”

“Đúng, ngươi không nói ta cũng quên mất. Tiểu tử nhà Thạch Khang Toàn, vậy lại càng ngượng đưa đến nhà Hoài Sơn đi?”

“Khó nói! Người này không biết xấu hổ, chuyện gì cũng làm được!” A cha Đại Thành nhắc tới hai vợ chồng Thạch Khang Toàn kia, liền một bụng tức.

Bên này đang nói, bên kia Thạch Chiêu Phúc thở phì phì tức giận đi vào nhà Thạch Hoài Sơn. Người này có tâm sự gì đều viết ở trên mặt, một chút cũng không giấu được.

“Làm sao vậy?” Nghiêm Thu vội hỏi một câu. Hay là việc hôn nhân lại xảy ra chuyện gì khó khăn, ngẫm lại hẳn là không thể a, buổi sáng tới học vẫn còn tốt mà.

“Không có việc gì.” Thạch Chiêu Phúc ngồi ở mép giường sưởi, không lên tiếng.

“Ngươi đi hỏi xem, đây nhất định đã bị chọc tức rồi.” Nghiêm Thu vào phòng bếp đẩy đẩy Thạch Hoài Sơn, nghĩ tám phần là Chiêu Phúc thấy ngại nói cùng y, cùng ca cậu có lẽ có thể nói đi.

Thạch Hoài Sơn đang ở trong bếp xếp củ cải, mới từ trong hầm đem lên một ít. Trước mùa đông có muối một vò củ cải sợi, đã gần ăn xong rồi. Lúc này, Nghiêm Thu đang muốn cắt thành sợi một ít củ cải, tiếp tục muối một vò. Củ cải vốn giòn tan, muối xong lại chua chua cay cay, vừa có thể ăn chơi vừa có thể ăn với cơm.

“Vậy ngươi cắt mấy cái này trước, ta đi xem hắn một chút.”

Nghiêm Thu nói: “Ân, rửa tay sạch sẽ đã.” Trên mấy cây củ cải đó phủ không ít đất.


“Đã biết.” Thạch Hoài Sơn vào nhà rửa tay, cũng ngồi lên mép giường, nhìn Chiêu Phúc một cái, “Nhìn miệng ngươi kìa, cũng có thể treo cả cái bình dầu rồi! Đây là lại làm sao?”

Thạch Chiêu Phúc căm giận nói: “Bọn hắn muốn đệ mang a Khánh đến học viết chữ, đệ mới mặc kệ!”

Vừa nghe hai chữ bọn hắn liến biết là nói về đôi vợ chồng Thạch Khang Toàn kia.

Thạch Hoài Sơn nói: “Mặt mũi thật lớn a.”

“Đệ mặc kệ, bọn hắn cứ nói đệ mãi. Phiền đến đệ không có cách nào khác, đành phải chạy tới đây.” Cậu cũng không có chỗ khác có thể đi, bây giờ lại càng muốn sớm thành thân, cách bọn hắn xa một chút.

“Vậy ngươi trước đừng trở về, buổi tối cứ ở đây. Một lát cơm nước xong, ngăn đôi kháng ra cho ngươi.” Thạch Hoài Sơn nói. Nhà hắn chỉ có một cái phòng này có thể ở, cũng may kháng rất lớn, ở giữa dùng đồ ngăn ra, cũng có thể cùng nằm.

“Vậy không được.” Thạch Chiêu Phúc cảm thấy như vậy không tốt, cậu ở đây ngủ, Quân ca nhất định sẽ cảm thấy không tiện. “Ta buổi tối trở về là được rồi, bọn hắn ngủ sớm.”

Thạch Chiêu Phúc chu đáo, cũng không ở lại nhà Thạch Hoài Sơn ngủ, buổi tối giẫm lên ánh trăng, đi trở về.

Buổi sáng, Nghiêm Thu lại bị tiếng gáy trong phòng đánh thức. Mấy tháng trước nuôi gà con, đã trưởng thành, tiếp tục nuôi khoảng nửa năm là có thể đẻ trứng rồi. Vây ở trong góc nhà, trời vừa sáng đã chíp chíp kêu không ngừng, so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.

Ban đầu Nghiêm Thu phiền không chịu nổi, đều bị chỉnh đến tức giận mà rời giường. Bây giờ ngược lại đã luyện thành thói quen, gà con vừa kêu, y liền rời giường uy cho chúng nó ăn trước.

Hôm nay là giao thừa, buổi sáng Nghiêm Thu đã bắt đầu chuẩn bị xem làm món ăn nào.

Hai ngày trước đã cho các học trò nghỉ lễ. Lại lôi Thạch Hoài Sơn tổng vệ sinh nhà cửa một lần, đuổi đi xui xẻo. Tục ngữ nói hai mươi bốn tháng chạp, phủi bụi quét dọn nhà cửa. Tuy rằng chậm vài ngày, cũng coi như ứng cảnh.


Ngày hôm qua, a cha của Đại Thành đến đây, còn mang theo thịt heo, có thể nhiều hơn ba cân, thịt ba rọi ba lớp, tươi ngon vô cùng.

Này Nghiêm Thu sao có thể lấy, nhà Đại Thành mới vừa thêm một miệng ăn, đang là lúc cần chi tiêu nhiều.

“Một năm nay, gia đình ngươi cũng tiếp tế ta không ít. Thịt heo này ngon lắm ni, mới vừa giết, ta mua 8 cân, cầm qua cho nhà ngươi một chút.” Nhà nào có nuôi heo trong thôn, đến năm mới sẽ làm thịt, so với trong thành giá rẻ hơn một chút chia ra bán cho người trong thôn kiếm chút tiền.

Nghiêm Thu nói: “Này không cần đâu. Ngươi là trưởng bối, muốn biếu cũng là chúng ta biếu cho ngươi. Lại nói, tề quân Đại Thành đang vào lúc cần bồi bổ, lưu lại cho huynh ấy ăn đi.”

A cha Đại Thành nói: “Hai nhà chúng ta không cần khách khí. Một năm nay Hoài Sơn cũng đưa qua nhà ta không ít thịt, trong lòng ta đây vẫn ghi nhớ ni. Ta biết nhà ngươi có nhiều thịt, chút thịt này chỉ là để các ngươi ăn miếng thịt tươi. Cái này so với ăn thịt đông lạnh* tốt hơn nhiều!” (mùa đông họ để thịt ở ngoài trời cho đông lại rồi lưu trữ, mùa đông ở TQ rất lạnh, đây là kinh nghiệm đọc truyện của ta, há há)

Từ chối không được, Nghiêm Thu nghĩ một chút nói: “Như thế này đi, trong nhà ta vẫn còn không ít gạo, ngươi mang về nấu nước cháo cho Tịch Sinh uống đi.”

A cha Đại Thành không khách khí, “Vậy được, ta đang lo chuyện ăn uống này của Tịch Sinh ni! Đứa nhỏ này không làm sao thích uống cháo bột ngô được, cả khuôn mặt nhỏ đều sáp vàng!”

Đem thịt đưa qua đây, không ngờ đổi về hơn một cân gạo, a cha Đại Thành cười ha hả rời đi.

Nghiêm Thu nhìn nhìn thịt heo treo vào trong bếp hôm qua, cũng không vội làm nó, tính toán lưu lại đến buổi tối ăn.

Ba mươi Tết, điểm tâm (bữa sáng) cũng phải phong phú chút.

Nghiêm Thu nướng bánh xuân[1], y đúng là bỏ nhiều công sức, bánh xuân nướng từ bột mì tinh khiết, vừa mỏng vừa mềm.

Sau đó xào sơ qua cải trắng cắt sợi cùng hành tây trong nồi, đem rau cắt sợi đó đặt vào trong bánh xuân cuốn lại rồi ăn, nếu cảm thấy lạt, còn có thể ăn chung với chút củ cải sợi muối. Còn có cháo bột ngô, vô cùng thơm!

Thạch Hoài Sơn ăn đến không ngẩng đầu lên, sau nửa buổi đã ăn no đủ mới nhớ tới hỏi: “Làm nhiều không? Ta gọi Chiêu Phúc đến ăn chút.”

“Đi gọi đi, đủ hai anh em các ngươi ăn mà.” Nghiêm Thu lại nói, “Hôm nay cũng đừng để cho hắn về, buổi tối cùng nhau đón giao thừa.”


“Được.” Thạch Hoài Sơn lại cắn hai miếng bánh xuân, chùi chùi miệng mới đi ra ngoài.

Thạch Hoài Sơn chân trước vừa mới đi, đã có người gõ cửa.

Nghiêm Thu buông đũa xuống nhanh chóng đi mở cửa, liền thấy là cháu trai thôn trưởng (là cháu gọi bằng cậu nha), Thạch Thiêm Thanh.

Vừa mở cửa, Thạch Thiêm Thanh đã nói: “Thúc ta để cho các gia đình chia chút pháo đốt, nhà của ngươi có muốn không? 1 đồng 1 cái.”

Pháo này chính là một dây pháo nhỏ, là loại pháo dài khoảng một tấc, được chia lẻ ra bán cho mọi người. Thứ này đối người trong thôn mà nói là không rẻ, nhưng ăn tết nhất định sẽ muốn đốt, nghe tiếng nổ, lấy cái may mắn. Thôn trưởng lúc này mới hàng năm sớm vào trong thành mua hai dây pháo, sau đó gỡ ra bán ở trong thôn.

“Muốn, cho ta 20 cái đi.” Nghiêm Thu nhìn pháo trong tay Thạch Thiêm Thanh cũng không nhiều, nên cũng không lấy hơn, trở về phòng cầm 20 đồng tiền đưa cho cậu ta.

Không bao lâu, liền mơ hồ có thể nghe được bên ngoài, ngẫu nhiên “Ba” một tiếng, đây là người mua pháo đang đốt. Chính là quá ít, một tiếng nổ xong, nửa ngày mới lại nổ một cái.

Không bao lâu sau, Thạch Hoài Sơn đã dẫn Thạch Chiêu Phúc trở lại.

“Pháo?” Mắt Thạch Chiêu Phúc rất tinh, vừa vào nhà liền nhìn thấy.

“Ân, vừa rồi Thạch Thiêm Thanh đưa tới, ta lấy 20 cái, đợi buổi tối đốt.”

“Quân ca, để ta đốt.” Thạch Chiêu Phúc nói đến cùng cũng mới hơn 14 tuổi một chút, vẫn thích chơi pháo.

Nghiêm Thu đương nhiên sẽ đáp ứng, “Được, đều để ngươi đốt.”

Thạch Chiêu Phúc cười hắc hắc, mấy năm nay pháo trong nhà cậu đều không được đốt, thấy mà thèm thật lâu rồi. (ý là pháo đều bị con của hai vợ chồng TKT giành đó)

./.

[1] Làm từ bột mì, giống bánh kếp, nhưng mỏng hơn, cuộn với trứng, thịt, tôm, rau… thường ăn trong tiết Lập Xuân bên Trung Quốc. Trong truyện thì NT làm đơn giản hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui