Xuyên Việt Chi Đào Hoa Trái

Trong mỗ phòng khách, Ngải Phong đang nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm. Chu Cổ Lực ngồi ở một bên ngốc hề hề nhìn Ngải Phong.

“Thiếu gia, lão gia bảo ngài đi đại sảnh.” Một tên hạ nhân vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách báo cáo Chu Cổ Lực.

“Nga! Ta biết rồi!” Tiếp tục ngốc hề hề nhìn Ngải Phong, “Hắc hắc! Lão đại, chúng ta cùng đi chứ! Đằng trước rất náo nhiệt đó.”

Ngải Phong đặt chén trà xuống, nuốt điểm tâm trong miệng xuống, đứng dậy, vỗ vỗ tay nói: “Được rồi! Ngồi ở đây cũng thật nhàm chán, chúng ta đi thôi!”

“Hắc hắc, lão đại, ta dìu ngươi, đưa tay cho ta.” Chu Cổ Lực chân chó tiến đến bên người Ngải Phong nịnh hót.

“Không cần, lão đại ngươi cũng không phải tàn phế, không cần người dìu, đi thôi.” Bỏ qua mỗ béo muốn chiếm tiện nghi, sãi bước đi nhanh ra ngoài.

“Ai! Lão đại ngươi chậm một chút, chờ ta một chút, ngươi biết đại sảnh ở đâu sao?” Chu Cổ Lực khẩn trương đuổi theo Ngải Phong kêu lên.

“Ách! Đúng nga! Ta còn chưa biết đại sảnh ở nơi nào?” Dừng bước, quay đầu lại nhìn Chu Cổ Lực nói: “Béo, ngươi nhanh lên.”

Chu Cổ Lực thở hồng hộc mà chạy đến trước mặt Ngải Phong, thở hổn hển nói: “Lão đại, ngươi phải thông cảm bi ai của bọn béo chúng ta a!”

“Có rảnh ngươi nên giảm béo đi thôi, còn mập thêm nữa nên liền sắp xuất chuồng, lên chợ bán thức ăn luôn.” Ngải Phong nhìn Chu Cổ Lực thở hồng hộc nói.


“Ách? Lão đại, vì sao ta phải lên chợ bán thức ăn vậy?” Chu Cổ Lực vẻ mặt nghi hoặc nhìn Ngải Phong.

Ngải Phong trợn trắng mắt: “Cái này cũng không hiểu, thật đúng là heo a! Được rồi, đại sảnh ở bên nào, mau dẫn đường coi. Nhà xây cứ như mê cung, ngay cả cái biển chỉ đường cũng không có.”

“Ha ha, lão đại, ngươi thật tiếu lâm a! Có ai lại gia phóng biển chỉ đường ở nhà mình, đồ đần mới làm như vậy a! Ha ha ·· đại sảnh ở bên này.” Chỉ chỉ một con đường bên trái.

Sau đó hai người tới đại sảnh, Chu Cổ Lực đi ở phía trước, Ngải Phong theo ở phía sau. Trước sau tiến vào đại sảnh.

Trong đại sảnh là một mảnh náo nhiệt, mỗi tân khách trên bàn tiệc mời rượu nhau, dùng bữa, nói chuyện phiếm, hò hét ầm ỉ một mảnh.

Chu Cổ Lực cùng với Ngải Phong tiến vào, mọi người đều đưa mắt ném qua, vừa nhìn là một tên béo, lúc đều chuẩn bị đem ánh mắt thu hồi, phiêu mắt nhìn đến Ngải Phong theo ở phía sau, một vòng kinh diễm hiện lên trong mắt mọi người.

Mọi người nhao nhao nhỏ giọng nghị luận: “Vị công tử kia là ai a? Khí độ cùng tướng mạo thật xuất chúng.”

“Không biết là công tử nhà ai, sinh ra mỹ mạo biết bao.”

“Trong thành Trường An lúc nào có mỹ nhân như vậy, ta thế mà lại không biết.”


“Người đẹp quá a ······”

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lại trên người Ngải Phong bước đi ưu nhã, tươi cười khả cúc. Có tán thưởng, có kinh diễm, cũng có ghen ghét, nhưng nhiều hơn chính là có nghi hoặc. [khụ khụ, khả cúc là sao vậy các bác! thỉnh chỉ giáo!!!!!!]

Có thể đi vào đại sảnh, hơn nữa cùng vào với Chu Cổ Lực, chắc hẳn thân phận không tầm thường, thế nhưng mà đương thời, người thân phận không tầm thường, lại giương dung mạo xinh đẹp như vậy, ngoại trừ các hoàng tử cùng Âu Dương Tể tướng, cũng không có người nào khác nữa. Vị công tử này là ai đây? Trong lòng mọi người đều có nghi hoặc tương tự.

Trên bàn tiệc cấp cao Thái Tử điện hạ cùng Nhị vương gia, lúc trông thấy Ngải Phong trong mắt cũng hiện lên một vòng kinh diễm. Trong lòng tán tụng nói, đẹp, thật đẹp, không thể tưởng được còn có mỹ nhân so với Vô Song công tử còn tuyệt sắc hơn, mỹ nhân như thế, thế giới ít có a!

Vu Dập không khỏi nhìn ngây dại, Phong hôm nay thật đẹp, cứ như chính hắn là lần đầu tiên gặp a!

Yến Vô Song trong mắt hiện lên một vòng ghen ghét cùng hận ý, vì cái gì hắn lại xuất hiện ở đây, còn ăn mặc yêu mị như thế, muốn câu dẫn ai hả? Nhìn về phía Vu Dập, Yến Vô Song nội tâm nổi lên một trận đau đớn băn khoăn. Vì sao ánh mắt Dập nhìn si tình như vậy, không được, ta nhất định phải khiến hắn rời khỏi Dập. Tuyệt không thể để cho hắn cướp đi Dập. Ta lặng lẽ chờ đợi nhiều năm như vậy, không cam tâm cứ như vậy nhận thua. Ngải Phong ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi. Âm thầm nắm chặt nắm đấm, trong mắt Yến Vô Song hiện lên một tia âm tàn.

Ánh mắt Dạ Lam thủy chung đều tại trên người Yến Vô Song, biến hóa của Yến Vô Song hắn đều xem ở trong mắt, nội tâm hiện lên ra một tia lo lắng. Ánh mắt vừa rồi của Vô Song thật đáng sợ, y muốn làm gì. Y sẽ không phải là muốn…, ngẩng đầu nhìn hướng Ngải Phong mặt đang mỉm cười, nhíu mày, bưng lên rượu trên bàn mãnh liệt trút xuống.

Âu Dương Diệu vẫn luôn ở một bên một mình uống rượu giải sầu trông thấy Ngải Phong vào, một vòng hưng phấn hiển hiện trên mặt, lập tức đặt chén rượu xuống, nhào tới: “Phong, ngươi hôm nay đẹp quá nga! Hảo mê người nga!” Thời điểm đang chuẩn bị ôm Ngải Phong, bị người chặn lại.


Vu Dập chính đang si ngốc ngắm nhìn Ngải Phong, đột nhiên trông thấy Âu Dương Diệu nhào về phía Ngải Phong, liền lập tức lắc mình một cái chắn phía trước Âu Dương Diệu, một tay bắt lấy Ngải Phong ôm vào lòng.

Hung hăng róc xương lóc thịt liếc Âu Dương Diệu, muốn chiếm tiện nghi Phong, không có cửa đâu!

Chu Cổ Lực thấy lão đại bị băng sơn ôm trong ngực, lúc vừa mới chuẩn bị thò tay muốn kéo lão đại về, Vu Dập bắn một ánh mắt âm hàn xuyên qua. Sửng sờ đông lạnh cứng tại đó.

Ngải Phong nội tâm sợ hãi, mấy cái gia hỏa này làm cái gì ni? Đại chiến nhãn thần ni? Muốn dùng ánh mắt giết chết đối phương sao? Hảo kinh hãi đó.

“Phong, nơi này có điểm không sạch sẽ, ngươi không cần để ý tới bọn hắn, bọn hắn chắc là trúng tà, ngươi đói bụng không! Chúng ta đến trên bàn tiệc vừa ăn vừa nói chuyện.” Lôi kéo Ngải Phong vẻ mặt hắc tuyến đến chỗ ngồi.

Chu Cổ Lực tức giận nhìn Vu Dập lôi lão đại đi, trong lòng tức giận nghĩ, nếu không phải thấy hôm nay nhiều người, còn là sinh nhật cha ta, ca đã đập dẹp ngươi rồi. (Không Thiệu ⊙﹏⊙b hãn! Cho xin! Ngươi đánh thắng được người ta sao?)

Sau đó tức giận đi đến sau lưng Dạ Lam, “Đại ca, phiền toái một chút, ta muốn ngồi vị trí này.”

Dạ Lam vốn nội tâm đã khó chịu, nghe Chu Cổ Lực nói như vậy, càng tức giận điên lên, quay đầu lại nhìn hằm hằm Chu Cổ Lực nói: “Béo chết bầm, còn muốn bị sửa chữa một lần nữa sao?”

Chứng kiến Dạ Lam xoay người, Chu Cổ Lực hóa đá, rơi lệ đầy mặt nói: “Đại hiệp, ta sai rồi. Ta ngay từ đầu đã sai rồi.” Sau đó lóe lên một cái, biến mất.

Âu Dương Diệu vẻ mặt phiền muộn trở lại chỗ ngồi, béo này làm cái gì như máy bay a?

Ngải Phong thấy Chu Cổ Lực phản ứng như vậy, vụng trộm quét mắt sang Dạ Lam ngồi ở bên cạnh, một giây sau, Ngải Phong tâm can tỳ phổi đều run rẩy. Cái người này không phải đại hiệp ngày đó sửa chữa ta cùng béo sao? Trời ạ! Cái trò đùa này lớn quá rồi! Ách, hắn đang nhìn ta a! Không phải là nhận ra ta đi chứ!


Ha ha, chắc có lẽ không a! Ta hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, hắn nhất định nhận không ra. Ân, nhất định nhận không ra. Thế nhưng mà hắn vì cái gì nhìn ta như vậy? Thật đáng sợ a! Vụng trộm lau bả mồ hôi lạnh.

Vu Dập hướng Dạ Lam bắn một đạo hàn quang, dùng cảnh cáo. Dạ Lam thu hồi ánh mắt, thay đổi dáng tươi cười: “Ngải công tử từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a, tại hạ Dạ Lam là bằng hữu của Vu huynh, lần trước tại Hồi Mộng lâu chúng ta bái kiến, bất quá lúc ấy Ngải công tử hình như uống say rồi, có lẽ không nhớ rõ ta đi.”

Ngải Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo hoàn hảo, hắn không nhận ra ta. Thế nhưng mà hắn nói tại Hồi Mộng lâu bái kiến ta, ta cùng với Âu Dương Diệu mới đi một lần, bất quá ta không nhớ rõ từng thấy hắn, hẳn là sau khi mình uống say a. Liền mỉm cười nói: “Dạ đại hiệp thật xấu hổ, ta thật đúng là không nhớ rõ rồi. Xin lỗi.”

Đại hoàng tử một bên gần đó nhìn Ngải Phong mỉm cười, có thất thần trong nháy mắt, nhìn xem Vu Dập ôm chặt Ngải Phong, nội tâm rõ ràng có chút ghen ghét, không thể tưởng được trên đời còn có người tuyệt sắc như thế, đáng tiếc lại không ở trong ngực của mình. Trong mắt hiện lên một tia thất lạc. Mang nụ cười thân thiết nhìn về phía Vu Dập: “Tứ đệ, sao vậy? Không giới thiệu một chút cho chúng ta?” [Oa, nhất kiến chung tình nè!!! Đào hoa chính là đào hoà thôi!!! Từ Phú gia tới tể tướng, Vương gia rồi cả Thái tử, tiếc là có thằn giang hồ nào đó mắt lé =.=!!]

Vu Dập liếc nhìn Ngải Phong bên người, trên mặt âm trầm xuất hiện một tia nhu hòa, “Phong, người yêu của ta.” Một câu đơn giản, lại chấn động một bàn người sững sờ sững sờ luôn.

Ngải Phong ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Dập, hắn đang nói cái gì, ta là người yêu của hắn, Ngải Phong lập tức ngổn ngang.

Yến Vô Song càng là suýt nữa sảy tay hất chén rượu trước mặt xuống đất. May mắn Dạ Lam phản ứng nhanh, một bả tiếp được.

Âu Dương Diệu lại là đỉnh lấy một mặt người chết “Hừ!” Giận dữ đứng dậy rời khỏi đại sảnh.

Thái Tử điện hạ cùng Nhị Vương gia đều một mặt kinh ngạc, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Dập, hắn cư nhiên lại có thể nói ra lời như vậy. Là người yêu của hắn sao? Hắn cư nhiên cũng biết yêu người khác.

Hết chương 33.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui