Chương 123: Kéo tơ bóc kén
(chưa soát lỗi chính tả, hoan nghênh đến soi lỗi và chỉ ra~)
------------------
Đại khái vì mấy ngày liên tiếp không ngủ không nghỉ bôn ba, cũng có lẽ do hai ngày này bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, từ lúc rời khỏi nhà Bách Lân không lâu, Cố Thần liền ngã bệnh.
Mộ Dung Trác Thất đưa Cố Thần về nhà, giúp Cố Thần xin nghỉ với Quý đại sư.
Quý Nỗ Mân có chút không vui, Cố Thần mấy ngày này đều không lên lớp của hắn, hiện tại còn nói muốn nghỉ, hắn vốn chuẩn bị thật tốt để Cố Thần thử nghiệm chế tác thẻ bài nhân cách hóa Người Lùn Rừng Rậm, hiện tại kế hoạch lại lần nữa chậm trễ.
Quý đại sư không thích cũng không muốn trút giận lên người Cố Thần mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, cho nên lửa giận tự nhiên chuyển sang người Mộ Dung Trác Thất.
Mộ Dung nghe Quý đại sư quở trách hồi lâu, lại uống mấy bát canh gà người trẻ tuổi nên phấn đấu nhiều hơn bớt chuyện nữ nhi tình trường, Quý đại sư mới buông tha hắn.
Mộ Dung Trác Thất ngược lại cũng không tức giận, hiện tại tình thế nguy cơ, chờ đến lúc hắn nói lại sự tình với Văn đạo sư, như vậy Quý lão cùng Quý đại sư khẳng định cũng biết, lúc đó Quý đại sư nhất định có thể lý giải.
Mộ Dung Trác Thất liếc mắt nhìn Cố Thần bị sốt đến đỏ bừng, trong lòng như có ngàn vạn đao nhọn đang qua lại.
Sư huynh bị hại, người yêu bị bệnh, kẻ địch không biết ở phương nào.
Nhưng hắn không thể bị hạ gục, bởi vì hắn còn phải bảo vệ người mình yêu.
Mà một bên khác.
Học viện Triều Đế cùng Học viện Thần Hoàng tổ chức một buổi thỉnh nguyện thanh thế hùng vĩ, yêu cầu tra rõ nguyên nhân cái chết của Bạch Tử Hạc.
Quân Mười Bốn Liên Bang tuyên bố với bên ngoài rằng Bạch Tử Hạc vì vượt ngục cùng tổn thương quân nhân mà bị đánh chết, bản thân lại là kẻ tình nghi của sự kiện rừng dị thú học viện, hơn nữa người nhà Bạch Tử Hạc cũng không truy cứu, vốn chuyện này cũng cứ như vậy nhân nhượng để yên, nhưng hai học viện trước giờ luôn ngứa mắt nhau, lần nữa hợp lại, bất bình thay cho Bạch Tử Hạc.
Không quản người này có phải kẻ tình nghi hay không, có thật là vượt ngục hay không, chỉ cần hắn là học sinh của học viện, bọn họ phải bảo vệ tôn nghiêm của học sinh đến cùng.
Bên trong phòng họp.
"Quý lão, chuyện này, rõ ràng cho thấy quân đội muốn can thiệp vào giới giáo dục, chúng ta không thể cứ để bọn họ trắng trợn không kiêng dè như vậy." Hiệu trưởng Học viện Triều Đế nói.
Tuy rằng người chết là Bạch Tử Hạc của Học viện Thần Hoàng, nhưng Đổng Ngọc Dương của Học viện Triều Đế còn ở trong nhà giam bên quân đội kìa, bọn họ khoan dung quân đội điều tra hai học sinh, là bởi vì sự kiện rừng dị thú học viện xác thực là do hai người họ gây nên, nếu như học sinh chết không minh bạch trong nhà giam, vậy thì có quan hệ với tôn nghiêm của giới giáo dục.
"Nói là học sinh vượt ngục, thật sự là hoang đường." Hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng căm giận bất bình.
"Học sinh Bạch Tử Hạc này tôi tìm đạo sư của hắn tìm hiểu rồi, quả thật có chút ngoan liệt cùng bá đạo, nhưng lá gan không lớn, thuộc về loại hình điển hình chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nói hắn vượt ngục, thật là một cái cớ không dùng não."
Quý lão thần sắc mệt mỏi, hai tay đan xen nhắm mắt lại, mặc cho người xung quanh thao thao bất tuyệt tranh luận không ngớt.
Sự tình so với ông tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều, ông nhận được tin tức, Bạch Tử Hạc cùng Đổng Ngọc Dương đều thừa nhận có người dụ dỗ lừa họ đưa thuốc vào.
Người kia là ai? Xuất phát từ động cơ nào? Sẽ không phải là Chương Dục Kỵ trong sự kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước chứ?
Giọng nói của hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng đánh gãy Quý lão trầm tư.
"Phía sau Bạch Tử Hạc là Bạch gia, có phải hay không là Bạch gia có loại thuốc này? Chuyện bây giờ bị hấp thụ ánh sáng, trực tiếp diệt khẩu Bạch Tử Hạc?" Hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng đoán, Bạch gia có lẽ có dã tâm gì đó, hiện tại thí tốt cứu xe.
Quý lão lắc đầu, ông cũng không thể để một ít thông tin ông biết được nói cho hai người này.
"Từ thái độ lập tức rũ sạch của Bạch gia, Bạch Tử Hạc ở trong Bạch gia cũng không phải nhân vật có thể lên được mặt bàn, loại thuốc này nếu Bạch gia có, còn chưa tới lượt Bạch Tử Hạc có được.
Huống hồ Bạch Tử Hạc làm như thế, có lợi ích gì cho Bạch gia? Bọn họ rõ ràng không phải bên liên lụy đến lợi ích."
Nói đến lợi ích, hai vị hiệu trưởng nhất thời trầm mặc.
Điểm xuất phát của một chuyện bất kỳ luôn là do liên lụy đến lợi ích giật dây, hành vi của hai học sinh thật sự là vô lợi với bản thân, như vậy chỉ có thể là có người giật dây ở sau lưng, người làm ra chuyện này là ai, lại có thể thu được lợi ích gì.
"Trong thời gian ngắn có lẽ sẽ khó mà điều tra được kết quả, chúng ta bây giờ đầu tiên phải đảm bảo mang người ra, miễn cho Đổng Ngọc Dương cũng chết không minh bạch.
Chỉ cần người vẫn còn, còn có thể tiếp tục điều tra." Quý lão nói.
Hiệu trưởng Học viện Triều Đế trước tiên gật đầu, sau đó có chút do dự: "Có thể bảo vệ được người đương nhiên là tốt, nhưng bên quân dội căn bản không có ý thả người, dù sao không phù hợp chương trình.
Ý của tôi là, bên học viện phái người vào, cùng quân đội đồng thời thẩm vấn."
"Chỉ sợ quân đội chưa chắc sẽ đáp ứng." Hiệu trưởng Học viện Thần Hoàng nói.
Quân đội từ trước đến giờ tôn trọng giới giáo dục, ít nhất là bên ngoài, vẫn luôn là một nói cảm tạ học viện vì chúng tôi mang đến nhân tài.
Nhưng nếu như dính đến an nguy của Liên Bang, quân đội từ trước đến giờ luôn cường thế, sự kiện rừng dị thú lúc này cũng coi như một sự kiện chung, nếu muốn gây xung đột với quân đội vì chuyện này, hai vị hiệu trưởng không có lòng tin lắm.
"Bên quân đội tôi sẽ đi câu thông, dù sao họ vẫn phải cho ta thể diện, tiếp quản người có lẽ là không thể rồi, nhưng cùng hiệp quản phụ trợ điều tra, chỉ cần về mặt lời nói đường hoàng một chút, chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tùy tiện từ chối." Quý lão nói.
Hai vị hiệu trưởng gật đầu, Quý lão không giống bọn họ, không chỉ có ánh hưởng trong giới giáo dục, bản thân cũng là thế giao với cao tầng quân đội, còn có Quý Nỗ Mân đứa con trai ngay cả quân đội cũng muốn mời chào, quyền lên tiếng có trọng lượng hơn bọn họ nhiều lắm.
Hội nghị vừa tan, Quý lão liền nhận được tin tức từ đồ đệ Văn Dịch Kế.
Quý lão chạy tới đại trạch Văn gia, liền thấy Văn Dịch Kế đứng trong đình viện, một bộ dáng hoang mang lo sợ.
"Làm sao vậy?" Quý lão chỉ cho là Văn Dịch Kế vì điều tra sự tình của Ngụy Ninh mà vất vả quá mức.
Hồi lâu, Văn Dịch Kế mới đưa tờ giấy trong tay cho Quý lão.
Tờ giấy vừa nhìn chính là bị vò nát rồi được mở ra lại, mặt giấy đầy nếp gấp đan xen.
Quý lão có một loại cảm giác bất an mãnh liệt, cúi đầu nhìn lướt qua, cũng như là sấm sét giữa trời quang, cả người cứng đờ tại chỗ.
Trên giấy là báo cáo khám nghiệm tử thi của lực lượng cảnh sát, người chết là Bách Lân, thời gian tử vong vượt quá một tuần, vì trường kỳ đông trong tủ lạnh, thời gian cụ thể vẫn cần đo lường.
Bước đầu kiểm nghiệm là chết do chấn thương Tinh thần lực, toàn thân không còn lưu lại Tinh thần lực, căn cứ vào vết thương mà phán đoán, có thể là chịu công kích của vật cộng sinh Tinh thần lực.
(Ada: vật cộng sinh này hút Tinh thần lực hả...!giống quỷ hút máu hả...sao ai cũng bị rút cạn Tinh thần lực vậy...)
"Trước đó Mộ Dung Trác Thất nói với em, hắn đi nhà Bách Lân phát hiện thi thể của Bách Lân, em còn tưởng là hắn đùa giỡn với em." Văn Dịch Kế yếu ớt mở miệng.
"Hắn cũng rất nghiêm túc, bảo em dùng lý do đồ đệ vẫn luôn không lên lớp, không cách nào liên hệ để báo án, không muốn nói thẳng là phát hiện thi thể, em mới phát hiện sự tình không đúng."
Văn Dịch Kế tựa như già thêm mười tuổi, người yêu vẫn còn bị oan, đại đồ đệ của mình lại bị tàn nhẫn sát hại.
Đây chẳng lẽ là ông trời chơi đùa với anh sao? Nhưng trò đùa này không khỏi quá ác liệt.
Hoặc đây là một giấc mộng, vậy làm ơn nhanh chóng làm anh tỉnh lại đi.
Lúc Cố Thần tỉnh lại phát hiện đã là đêm khuya, cửa sổ đóng chặt, nhưng gió lạnh vẫn len vào trong phòng.
Cậu ngồi trên giường hồi lâu, có chút hoảng hốt.
Chờ đến lúc cậu tìm trở lại tất cả ký ức, cậu chợt phát hiện, hiện thực còn lạnh giá hơn thời tiết.
Bên giường có một ít thuốc cùng một tờ giấy, là Mộ Dung Trác Thất lưu lại.
Đối phương vì cái chết của sư huynh, phải đi thương lượng với Văn Dịch Kế.
Cố Thần đi xuống giường, đầu có chút nặng nề.
Cậu trước khi xuyên qua cũng rất ít khi bị bệnh, trước đây viện trưởng sẽ đùa với cậu, nói kẻ ngốc thường đều sống lâu đến trăm tuổi, sau khi xuyên cùng là sinh long hoạt hổ không bệnh không đau, cho nên tình thoảng muốn cùng Tăng Giang diễn mấy đoạn kinh điển, đối phương liền trực tiếp làm cậu lăn.
Cố Thần cảm thấy đói bụng khủng khiếp, đi ra khỏi phòng tìm ăn.
Phòng khách vắng tanh, Cố Thần mới tới Tăng Giang nhất định là đi học trở lại, Mục Lê cũng không biết có đi ra ngoài không.
Cố Thần dự định tự lực cánh sinh, lại phát hiện trên bàn còn có một cái hộp giữ ấm.
Mở ra, là bữa tối rất phong phú, từ món ăn có thể đoán được là tác phẩm của Mục Lê.
Cố Thần cảm thấy rất ấm lòng, vô luận thế giới này có bao nhiêu mặt tối, có bao nhiều kẻ tội ác đầy trời, nhưng càng nhiều hơn, chính là phần lớn người sống dưới ánh mặt trời.
Một phần đồ ăn lớn trong hộp giữ ấm đều bị Cố Thần càn quét sạch sành sanh, Cố Thần cảm thấy ngột ngạt trong lòng giảm bớt một chút, đồ ăn là thứ cứu vớt con người tốt nhất, mang lại cho con người năng lượng tồn tại, cổ nhân không lừa người.
Cố Thần thu thập bàn an một chút, nghe thấy trong phòng Mục Lê hình như có động tĩnh.
Hóa ra Mục Lê ở nhà nè.
Cố Thần định đi ngỏ ý cảm ơn, khen trù nghệ của Mục Lê một chút.
Đi tới của gian phòng Mục Lê, đang định gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện.
Đại khái là đang dùng máy truyền tin đi? Cố Thần suy đoán.
Cố Thần định chờ Mục Lê nói chuyện xong mới lại đi vào.
Nhưng rất nhanh, Cố Thần phát hiện cũng không phải, bên trong phòng còn có người khác, Mục Lê đang cùng người kia đối thoại.
Hiệu quả cách âm của gian phòng không tốt lắm, nhưng không tới trình độ có thể nghe rõ nội dung nói chuyện bên trong.
Cố Thần có chút ngạc nhiên, vì Mục Lê gần như không có bằng hữu, lúc tổ chức sinh nhật cũng chỉ có cậu cùng Tăng Giang, còn có mấy vị khách bất ngờ, bình thường cũng chưa từng nghe Mục Lê nhắc tới người khác.
Hai người nói chuyện rất lâu, Cố Thần đại khái bệnh nặng mới đỡ, chân có chút run, đi tới chỗ sô pha ngồi xuống.
Cậu luôn cảm thấy giọng nói của người đang nói chuyện với Mục Lê từng nghe qua ở đâu rồi, nhưng cậu vẫn không nhớ ra được, đại khái vì bị bệnh mà đầu óc hồ đồ đi.
Cố Thần đợi gần nửa giờ, cửa phòng Mục Lê rốt cuộc mở ra.
Cố Thần hai mắt nhìn chằm chằm cửa phòng, muốn nhìn người khác là ai, lại chỉ có Mục Lê đi ra.
"Cậu đỡ hơn chưa?" Mục Lê vẫn như cũ mang nụ cười tiêu chí nói với Cố Thần.
Cố Thần vốn muốn hỏi người vừa nãy ở trong phòng là ai, nhưng thần sai quỷ khiến lời ra đến mép lại không nói ra.
Gặp ai là việc riêng tư của Mục Lê, nếu như đối phương muốn để cậu làm quen, nhất định sẽ mang ra chào hỏi, nếu không có, thì đừng suy nghĩ nhiều quá thì hơn.
Mục Lê thấy Cố Thần không trả lời, chỉ cho là cậu còn bệnh, cắt một phần hoa quả cho Cố Thần.
"Lại nằm nghỉ một lát đi, Mộ Dung Trác Thất trước khi rời đi bảo tôi chăm sóc cậu thật tốt, tôi không dám thất lễ."
Lời này của Mục Lê có mấy phần trêu tức, chẳng qua hiện tại Cố Thần cũng không đến nỗi động một cái là đỏ mặt, huống hồ lúc này trải qua hai ngày vừa rồi, cậu cũng không còn có tâm tình suy nghĩ chuyện nữ nhi tình trường này nữa.
Trở về phòng Cố Thần không ngủ được, lật ra quyển «Tĩnh Tịch Trầm Bích Quyết» mang về từ trong bí cảnh.
Cậu nhìn câu được câu không, lỗi tai thỉnh thoảng hơi động, muốn nghe sát vách còn có động tĩnh gì không.
Lúc này, máy truyền tin của Cố Thần vang lên, là Mộ Dung Trác Thất.
Cố Thần mở máy truyền tin ra, gương mặt anh khí nhưng mệt mỏi bất kham của đối phương hiện lên trước mắt, so với mình tuy rằng sinh bệnh, nhưng hai má hồng hào tỏa sáng, rõ ràng là được nghỉ ngơi rất tốt.
"Khỏe hơn chút rồi sao." Nhìn thấy Cố Thần, thần sắc Mộ Dung Trác Thất lập tức trở nên nhu hòa.
Cố Thần gật đầu.
"Tôi đang cùng Quý lão còn có Quý đại sư nghiên cứu tư liệu bên trong nhẫn trữ vật của Bách Lân, trong đó có đồ vật Thang Sân lưu lại, thành quả điều tra của sư huynh, còn có nhật ký của sư huynh."
"Phát hiện cái gì!" Cố Thần có chút bức thiết.
Thần sắc Mộ Dung Trác Thất lại trở nên ảm đạm, nói kết quả phân tích trước mắt cho Cố Thần nghe.
Đầu tiên là tư liệu Thang Sân lưu lại.
Căn cứ vào xác định cuối cùng của lực lượng cảnh sát, thời gian tử vong của Bách Lân là vào buổi tối sau khi hắn đến Quý Lâu lấy đồ vật Thang Sân gửi.
Mà căn cứ vào nhật ký của Bách Lân, một ngày trước khi tử vong, hắn từng đến bái phỏng Thang Sân, chẳng qua không phải vì tìm thấy thông tin trong bình luận thời sự của Thang Sân, mà vì lúc điều tra, thuộc hạ trước đây của phụ thân nói qua Thang Sân từng tới tìm tướng quân Bách Phượng Kỳ.
Từ trong tài liệu của Thang Sân, Thang Sân có lẽ là người đầu tiên nhận ra sự kiện viện nghiên cứu mười hai năm trước cùng sự kiện thủy triều dị thú mười năm trước có liên quan đến con người.
Mười hai năm trước, Thang Sân vẫn còn là tham mưu trưởng của Quân Mười Sáu Liên Bang, rất được nguyên soái Văn Chí Khâm trọng dụng.
Có đoạn thời gian hắn vừa vặn nghỉ phép trở lại Trung Ương Tinh, đi tìm bạn tốt Đỗ Uẩn của mình.
Nghề phụ của Đỗ Uẩn là công tác ở đài truyền hình, mà tuy Thang Sân làm việc cho quân đội, kỳ thực giấc mộng của hắn vẫn là hi vọng có thể hoạt động trên màn ảnh.
Đoạn thời gian đó Đỗ Uẩn làm trong một chương trình sưu tầm dân ca bên ngoài, lòng hắn cũng ngứa ngáy, vì vậy mua một cái máy quay có thể ẩn hình quay chụp rõ ràng trong ngày sáng đêm đen.
Hắn thiết lập máy quay mỗi ngày đi xung quanh quay chụp, rồi hắn tìm thời gian kiểm tra nội dung quay.
Sau đó hắn liền phát hiện một đoạn video làm cho hắn có nghi ngờ trong lòng.
Nơi quay là viện nghiên cứu, người được quay là người hắn quen, là phó nguyên soái Quân Mười Bốn Liên Bang, Chương Dục Kỵ.
Chương Dục Kỵ thả vào hộp thức ăn nuôi dưỡng của viên nghiên cứu một túi gì đó.
Hắn kiểm tra kỹ thời gian quay, vậy mà là hai ngày trước, cũng chính là cùng ngày phát sinh sự kiện rừng dị thú viện nghiên cứu.
Hắn nhớ kẻ bị tình nghi truy nã tên là Ngụy Ninh, là một nhân viên nghiên cứu của Liên Bang.
Liên Bang điều tra tất cả video theo dõi, không phát hiện người ngoại lai.
Trong báo cáo của Liên Bang không nhắc tới, lại xuất hiện trong dụng cụ quay chụp của mình, Thang Sân nhất thời cảnh giác.
Hắn không biết có nên báo lại chuyện này cho cảnh sát Liên Bang hay không, dù sao thân phận đối phương khá mẫn cảm, lại là một phó nguyên soái, thân phận địa vị còn cao hơn mình.
Thang Sân sao bản video lại một phần, một phần phong tồn, chính là một phần Cố Thần phát hiện.
Một phần khác hắn luôn mang theo bên người, luôn cảm thấy một ngày sẽ cần dùng đến, cũng chính là phần đưa cho Bách Lân.
(Ada: ê ê khoan đã Cố Thần phát hiện hồi nào, còn mang theo bên người là sao, không phải Bách Lân đến Quý Lâu lấy hay sao...!hình như là bug...)
Sau đó hắn không có hứng thú làm tham mưu trưởng nữa, vì vậy xuất ngũ làm một bình luận viên thời sự.
Vừa vặn tới thủy triều dị thú ở tinh hệ Hắc Ẩn, hắn theo những người khác của đài truyền hình đồng thời đến tinh hệ Hắc Ẩn.
Sau đó hắn ở chiến trường gặp Chương Dục Kỵ, nhớ lại đoạn video kia.
Tiếp đó chiến sự tăng lên, đài truyền hình quyết định rút về toàn bộ trước, hắn đi bái phỏng nguyên soái Quân Mười Bốn Liên Bang, thủ trưởng của Chương Dục Kỵ, Bách Phượng Kỳ, giao đoạn video kia cho Bách tướng quân.
Hắn cái gì cũng không nói với Bách tướng quân, cách làm người của Bách tướng quân hắn rất yên tâm, hắn tin tưởng sự tình nhất định sẽ được phơi bày, vô luận Chương Dục Kỵ thật sự là hung thủ hay là vô tội.
Mà hắn trở lại Trung Ương Tinh không lâu, Bách tướng quân liền chết trận, người tiếp nhận là Chương Dục Kỵ.
Đoạn thời gian đó Thang Sân luôn chán nản, mỗi ngày mượn rượu tiêu sầu, hắn lén lút cất giấu mật mã trong bình luận thời sự của mình, mong đợi có lẽ sẽ có một ngày có người tới hỏi hắn.
So với nói là mong đợi có ngày chân tướng được rõ ràng, thì không bằng nói là một loại an ủi tâm lý.
Hắn tự nhủ, nếu có người tới tìm hắn, hắn liền liều chết công bố đoạn video này, vì người trẻ tuổi tên Ngụy Ninh kia minh oan, nếu như không có, vậy để cho tất cả chôn vùi trong bụi bặm, chỉ coi như mình chưa từng xem qua đoạn video kia.
"Hiện tại nếu phát hiên video, có phải là có thể giúp Ngụy Ninh xóa bỏ hiềm nghi?" Cố Thần lập tức nghĩ vậy, cậu thật sự không đành lòng tiểu Ngộ cùng Ngụy Ninh mỗi ngày trốn đông trốn tây.
"Đúng, thế nhưng cần phải tìm thời cơ thỏa đáng, dù sao cũng là nguyên soái Quân Mười Bốn Liên Bang, nắm giữ quản lý tinh vực Trung Ương Tinh, không thể có sơ suất, nếu không hậu quả khó lường." Mộ Dung Trác Thất nói.
Cố Thần tỏ vẻ đã hiểu, rất nhanh nghĩ tới một chuyện khác: "Vậy thì Bách Lân thì sao? Sư huynh Bách Lân phát hiện ra cái gì?"
Nói đến sư huynh Bách Lân, sắc mặt Mộ Dung Trác Thất lần nữa trầm xuống.
Căn cứ vào tài liệu và nhật ký của Bách Lân mà họ chỉnh lý, họ phát hiện điểm xuất phát điều tra của Bách Lân rất đặc biệt.
Ban đầu Bách Lân điều tra, là tướng quân Duy Ma nhiều năm trước còn tại thế.
Niên đại đó rất rung chuyển, các chính quyền nhỏ ý đồ tự thành lập thế lực thoát ly Liên Bang, thủy triều dị thú cũng phi thường nhiều.
Tướng quân Duy Ma suất lĩnh Quân Duy Ma, Nam chinh Bắc chiến, gần như có thể nói là dùng lực lượng một Quân duy trì hòa bình cho Liên Bang.
Quân đội Liên Bang được sắp xếp đánh số theo Một, Hai, Ba, Bốn, Quân Duy Ma là ngoại lệ duy nhất, dùng tên của tướng quân Duy Ma để đặt tên, là do Liên Bang khen ngợi Quân Duy Ma làm ra cống hiến to lớn.
Tướng quân Duy Ma nhậm nhân vi hiền, lúc trước dẹp bỏ nghị luận của mọi người, đề bạt hai thanh niên tuấn kiệt làm phó nguyên soái, cũng là Nguyên soái Mộ Dung của Quân Sáu Liên Bang cùng Nguyên soái Văn Chí Khâm của Quân Mười Sáu Liên Bang hiện tại.
Ngoại trừ ánh mắt tốt, năng lực của bản thân Duy Ma cũng phi thường đặc thù, hắn không giống với Chế thẻ sư cùng Ma thẻ sư bình thường, hắn có thể không cần thông qua thẻ bài chế tạo ảo cảnh, áp đặt tâm lý ám chỉ cho người khác, cho nên rất nhiều lúc hắn một người trên chiến trường, có thể không phí một mạng người, khiến cho kẻ địch phải cúi đầu xưng thần.
Người được ghi lại vào lịch sử với dáng dấp như vậy, cuối cùng lại kết thúc bằng tự sát.
Vì sao hắn tự sát, đến nay còn là một bí ẩn.
Có khốn khổ vì tình, cố ốm đau dằn vặt, có vì năng lực quá tuyệt trác mà bị phản phệ, cũng có thuyết âm mưu cho rằng Liên Bang kiêng kỵ hắn cho nên dùng thủ đoạn không vẻ vang lắm, nói chung mỗi người nói một kiểu, chân tướng lại không ai biết được.
Sở dĩ Bách Lân bắt đầu điều tra Duy Ma, là bởi vì nhìn thấy đá quang cảnh của học viện, nhớ lại một tin tức xem qua trước đây.
Quân Duy Ma tình cờ phát hiện một loại thuốc đặc thù, có thể làm cho dị thú điên cuồng công kích người có Tinh thần lực, không để ý sinh tử không sợ đau đớn, cho đến chết.
Đồng thời sử dụng loại thuốc này sẽ không xuất hiện tình huống dị thú công kích lẫn nhau, mà mục tiêu cố định là con người.
Bởi vì loại thuốc này quá phản nhân loại, cho nên đã sớm bị tướng quân Duy Ma tự mình tiêu trừ.
Nhưng hiệu quả của loại thuốc này cùng triều cường dị thú mười năm trước, còn có sự kiện rừng dị thú học viện gần như giống nhau như đúc, Bách Lân không thể không hoài nghi đây cũng là một loại thuốc.
Xuất phát từ giả thiết này, Bách Lân điều tra hai người, phụ thân Mộ Dung Trác Thất là Mộ Dung Nguyên, cùng đại bá Văn Dịch Kế là Văn Chí Khâm.
Bởi vì hai người này liên lụy đến sư phụ cùng sư đệ của mình, cho nên Bách Lân không nói với họ.
Đối với phương hướng điều tra của Bách Lân, Văn Dịch Kế cùng Mộ Dung Trác Thất sau khi nhìn thấy nhật ký của Bách Lân đều mang tâm tình phức tạp.
Chẳng qua may mắn là kết quả điều tra cuối cùng của Bách Lân cũng không có chứng cứ gì chỉ về hai người này.
Đồng thời từ quan hệ của hai người cùng Chương Dục Kỵ, đều không thể nói là quen thuộc.
Mặc dù Chương Dục Kỵ trước khi làm phó tướng quân tại Quân Mười Bốn từng là thủ hạ của Mộ Dung Nguyên, nhưng khi năm Bách tướng quân qua đời rồi Liên Bang tuyển cử, đối với việc Chương Dục Kỵ tiếp nhận chức vị, hai người đều bỏ quyền.
"Cha cậu cùng đại bá của Văn đạo sư sao?" Trong lòng Cố Thần kỳ thật cảm thấy phương hướng suy đoán này rất đáng tin.
Có năng lực phát động một hồi triều cường dị thú thanh thế hùng vĩ, năng lực của người này tuyệt đối không thể khinh thường, mà ở trong Liên Bang có năng lực mạnh nhất, quyền thế to lớn nhất, xác thực chính là hai vị chủ soái của Quân Sáu cùng Quân Mười Sáu.
"Sư huynh Bách Lân đại khái hồ đồ." Mộ Dung Trác Thất vô luận là từ lý trí hay từ tình cảm, đều không tin rằng người cha từ trước đến giờ luôn quang minh lỗi lạc của mình sẽ có quan hệ gì với âm mưu quỷ kế gì đó.
"Cha tôi cùng Văn tướng quân, có thể nói là người cương trực công chính, chính khí lăng nhiên nhất Liên Bang, bọn họ vì Liên Bang bỏ ra bao nhiêu, đều có thể biết được từ trong miệng mỗi người lính cùng bách tính."
Cố Thần không phụ họa, bởi vì những cái gọi là công tích vĩ đại, người ngoại lai như cậu tạm thời còn chưa lĩnh hội.
"Huống hồ, bất cứ chuyện gì phải có động cơ, cậu cảm thấy hai người đã đứng ở tầng cao nhất của Liên Bang, còn có lý do gì muốn lật đổ Liên Bang?" Mộ Dung Trác Thất nói.
Lý do này ngược lại thuyết phục được Cố Thần, bất cứ chuyện gì luôn có điểm xuất phát, hai người này quả thật không có động cơ gì.
"Nghỉ sớm một chút." Mộ Dung Trác Thất nhìn Cố Thần đang tập trung suy nghĩ đối diện máy truyền tin.
"Tin tưởng tôi, tôi sẽ cho cậu một tương lai yên ổn mà cậu muốn."
Cố Thần mỗi lần đối diện với loại tuyên thệ đột nhiên xuất hiện này vẫn còn có chút không quen, vội vàng liên thanh nói ngủ ngon, tắt máy truyền tin.
Cố Thần nằm lại trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người.
Tận mắt nhìn thấy tử vong, cho dù là người lạc quan vui vẻ như cậu, cũng rất khó an tâm ngủ vào lúc này.
Cố Thần lăn lộn qua lại, vừa mới có chút buồn ngủ, trong đầu chợt lóe một tia chớp.
Cậu nhớ ra rồi!
Giọng nói quen thuộc nghe được từ trong phòng Mục Lê, là ở biệt thự Thang Sân đêm đó, cái người đứng trước bàn đọc sách bọn họ trốn bên dưới!
=
Ada: ai ai ai tui không thích mấy thứ âm mưu này nọ này...!thật đau đầu...!đã thế lại còn có nhân vật chết đi nữa...!híc lần sau nhất định phải là ngốc bạch ngọt...
=
=
=
=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...