Xuyên Việt Chi Bức Ác Thành Thánh


Tiêu Nhân vẫn luôn cho rằng mình là do mẹ kế dưỡng, so với đứa trẻ đáng thương Vũ Văn Quyết còn đáng thương hơn.
Từ chuyện hắn thi thoảng phải chịu kinh hách từ Thiên Đạo không nói lý lẽ liền có thể nhìn ra, nhân sinh của hắn nơi nơi đều là vở hài kịch tràn đầy kịch tính!!
Ví dụ như ngày đó, hắn rõ ràng vượt qua Đồng Nhân Trận nên tinh thần no đủ, chỉ muốn xuống núi trừ gian giúp yếu, làm một đại hiệp bình thường đi hành hiệp trượng nghĩa.

Cố tình kịch bản của Thiên Đạo lại không viết như vậy! Một trận gió thổi liền đá hắn từ trên cái cầu đáng chết kia xuống đáy cốc này!
Nhìn chung trên dưới 5000 năm, cũng không có ai có lý do rớt vực bi hài hơn hắn đâu!!
Những người khác tốt xấu gì cũng là thân mang huyết hải thâm thù, bị kẻ địch đuổi gϊếŧ, hoặc là gặp được cướp tiền cướp sắc, bất đắc dĩ mới chủ động hoặc là bị động nhảy xuống.
Nào có giống như hắn, bị gió thổi xuống.

Bị gió thổi xuống đó!! Nói ra ai tin hả?!
Cho nên lúc rơi xuống, Tiêu Nhân cũng không nghĩ tới sẽ gặp được kỳ ngộ gì dưới vực sâu này, dù sao thì phong cách của mỗi người cũng không thể giống y như nhau a.
Lúc nhìn thấy bộ hài cốt kia trong sơn động, hắn còn thật sự cho rằng kỳ ngộ của mình tới rồi, tâm tình còn không cẩn thận mà nhộn nhạo một chút.
Kết quả, nhìn xem gia hỏa này là ai đi?
Đại phản đồ của phái Thiếu Lâm, khi sư diệt tổ sát hại đồng môn, Kiến Tri hòa thượng!
Thứ này ở trong hắc bang bọn họ mà nói, hai cái danh này đã đủ bị người người phỉ nhổ.
Người như vậy sao có thể để lại đồ vật gì có cấp bậc như Cửu Âm Chân Kinh hay vũ khí cao cấp của Tiểu Long Nữ các kiểu ở đáy vực này được chứ?
Quá mất mặt mà!
Cho nên, Tiêu Nhân không chút do dự liền để tên gia hỏa này đi với rễ cây thôi làm bạn.
Kết quả quanh co một hồi, ác tăng võ si này thế nhưng dùng thứ chữ thật nhỏ viết lại toàn bộ sở học suốt đời của mình lên một kiện tăng y không biết có tài chất gì.
Cặp mắt kia của Tiêu Nhân vô cùng tốt, mặc cho đáy cốc này bởi vì ánh sáng mặt trời chiếu qua ngắn ngủi mà hiện tại không còn chút ánh sáng, hắn vẫn có thể đọc đến rõ ràng.
"Ta còn tưởng rằng mình là vai chính, không nghĩ nguyên lai thế mà là một tên diễn viên quần chúng!" Tiêu Nhân run rẩy khóe miệng, "Ha hả, Thiên Đạo thân ái, nếu ngươi cho ta một cuốn từ điển thì rất cảm ơn a!!"
Ngôn từ trước mắt văn chương trau chuốt, nhưng mảng lớn mảng lớn đều là Phạn văn!!
Phạn văn? Đó là cái gì? Có thể ăn sao?!
Tiêu Nhân nhíu mày căm tức nhìn bí tịch võ công dùng Phạn văn viết thành.
Sao hắn có thể chắc chắn đây là võ công bí tịch mà không phải là kinh Phật do Kiến Tri trước lúc chết hoàn toàn đã tỉnh ngộ nên sám hối viết lại ư?
Đó là bởi vì có một chỗ khác biệt, Kiến Tri hòa thượng còn rất "tri kỷ" viết lại đề mục trên đây, ví dụ như:《 Long Tượng Thần Công 》,《 Kim Cương Phục Ma Côn Pháp 》,《 Tiểu Thánh Phật Tâm Kinh 》......
Thậm chí bên trong này, Tiêu Nhân còn thấy được bộ võ học đỉnh cấp quen mắt《 Như Lai Thần Chưởng 》trong truyền thuyết nữa kìa.
Thế nhưng, đề mục thì hắn vẫn viết bằng chữ Hán đó, nhưng nội dung bên dưới, toàn bộ đều là Phạn văn a!!
"Kháo! Trình độ ngoại ngữ thật ghê gớm mà!!" Tiêu Nhân bất mãn ồn ào.
Đang yên lành lại rơi vào thế giới này, trải qua một phen đứng đắn hành hiệp trượng nghĩa, kết quả lại gặp kết cục như hiện tại, bảo hắn làm sao mà chịu nổi chứ!
Ngươi nói ngươi là một tên võ si, đặt ở hiện đại chính là học sinh chuyên thể dục trong trường cao trung, không hảo hảo luyện tập cho tốt vào, còn ở đó học ngoại ngữ làm gì chứ?! Tiêu Nhân thật muốn xuyên đến lúc ấy, dùng lời nói thấm thía nói với Kiến Tri: không chăm chỉ học tập cho tốt chính là người không tiền đồ, tương lai không tìm được nghề đâu!!
Bị chịu đả kích, Tiêu Nhân quyết định vẫn là nên giặt cho sạch sẽ cái thứ tăng y đầy bụi này đi, bản chất là tương lai tặng cho Kiến Ngộ đại sư vẫn còn tác dụng mà, coi như chỉ có quần áo vậy.
Tiêu Nhân liền ném quần áo vào trong nước mà ngâm.
Hắn vốn cho rằng này nét mực sẽ theo nước trôi ra.
Nhưng mấy hàng chữ nhỏ kia cứ như kĩ thuật in nhuộm của hiện đại vậy, vững chắc bám trên quần áo.

Đại khái chắc là do chất liệu may áo mà Kiến Tri hòa thượng dùng lúc trước là khoáng vật tốt nhất nên mới có khả năng bám tốt như thế đi.
Tiêu Nhân méo mó cả mặt.
Hắn hai tay vò sạch bộ tăng y kia, sau đó dùng nhánh cây treo lên ngay cửa động.
Làm xong chuyện này, sắc trời cũng đã về chiều.
Tiêu Nhân cầm một cái nhánh cây xem như trường kiếm, luyện tập một canh giờ cao đẳng kiếm pháp.
Ba tháng trước đây hắn luyện nhiều nhất vẫn là cao đẳng nội công nhằm tăng độ thuần thục, hiện tại cũng ra không khỏi, vậy cứ luyện cho mãn cấp những phương diện khác luôn đi.
Luyện xong kiếm pháp, Tiêu Nhân đi vào trong sơn cốc, cắn răng bị trừ mất 100 điểm nhân phẩm, cuối cùng tóm được một con thỏ, lột da lấy thịt nướng ăn.
Tiêu Nhân một bên ăn một bên cân nhắc.

Mặc cho điểm nhân phẩm của hắn hiện tại đã cao tới 43 vạn ( bao gồm đã cày ở Thiếu Lâm ), dù hắn trong sơn cốc này an an toàn toàn nghỉ ngơi mấy năm cũng không thành vấn đề.
Nhưng cứ như vậy thì một ngày nào đó cũng "miệng ăn núi lở" mà thôi.
Chẳng lẽ ngày mai lại phải tiếp tục quay về với công việc đút thức ăn cho mấy con kiến?!
Động tác cắn thịt thỏ của Tiêu Nhân tức khắc dừng lại.
Hắn hiện tại bắt một con thỏ đã cần 100 điểm nhân phẩm, một ngày trung bình phải tốn cỡ 300 điểm, kiểu gì cũng phải đem con số này bù lại ngang bằng, hoặc là làm con số này hạ chậm hơn nữa mới ổn.
Tiêu Nhân nhìn nhìn thịt thỏ nướng trong tay, xuất thần nghĩ nghĩ, may mắn trong bọc hành lý còn không ít muối, cũng đủ để ăn cỡ một hai năm.
Tiêu Nhân mang theo đầy bụng sầu tư bò vào túi ngủ, đương nhiên tối nay hắn không quên rắc thuốc bột đuổi trùng đuổi rắn nữa.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra chính là vì sinh tồn mà phải bôn ba.
Tiêu Nhân đã thật lâu rồi không có trải qua những tháng ngày như vậy.
Trái cây mùa thu trong sơn cốc rất to, những động vật nhỏ trong này đều bận rộn dự trữ lương thực cho mùa đông.

Tiêu Nhân cũng rất bận rộn, nhưng hắn không phải dự trữ cho mình, mà là giúp nhóm động vật nhỏ này dự trữ đồ ăn.
Thuận tiện hắn cũng ôm trong mình một cái mục đích chả tốt lành gì, đó là từng bước từng bước ghi nhớ vị trí cư trú của mấy vị "hàng xóm" này, để phong hờ một ngày kia không có đồ ăn cũng có thể biết đường đến cửa nhà tụi nó mà bắt.
Tiêu Nhân bất động thanh sắc đi lại trong rừng cây, một bên hái quả dại trên cây.
Trái cây này nọ hắn hiện tại cũng có thể ăn một ít, hơn nữa hắn cũng đang suy xét đến chuyện phơi một ít làm quả khô, đến mùa đông mùa xuân cũng có cái ăn.
Không phải gì đặc biệt, đơn giản vì có thể bổ sung chút vitamin gì gì đó mà thôi.
Sơn cốc này tuy là một tuyệt cốc kín kẽ, nhưng sinh cơ bên trong cũng không kém cạnh gì với bên ngoài.
Không có dã thú gì lớn nên động vật nhỏ chạy đầy cả đất.
Nhiều nhất là thỏ, ngoài ra còn có gà rừng linh tinh, các loại rắn, cũng có thể xem như đồ ăn nhập khẩu đi.
Lại còn có con vật khác, như là......
Tiêu Nhân ngẩng đầu nhìn con sóc đang ngây ngô khuân vác đồ vật mà hắn thả xuống lên cậy.

Thịt tuy hơi ít, nhưng vẫn có thể suy xét.
Ai ~
Thỏ vẫn là nhất a.
Thịt nhiều, hơn nữa da lông tích góp lại còn có thể làm thành một cái đệm da lớn, đặt dưới túi ngủ có thể ngăn cách một ít khí lạnh.
Tiêu Nhân nhíu mày đắng đo suy nghĩ, chẳng lẽ đây là đang muốn hắn phát triển theo khuynh hướng nhà nông sao??
Biện pháp tốt nhất hiện tại là hắn nên bắt đầu khoanh vùng một nơi, tự mình nuôi một vài con thỏ, như vậy khi tới mùa đông cũng không cần phải lo lắng tìm không thấy cái ăn nữa.
Cỏ gì đó, cũng có thể bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ luôn.

Dù sao thì bên trong sơn động cũng rất khô ráo, chỉ cần chú ý phòng cháy là được.
Tiêu Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác tốt hơn, chỉ có thể tạm làm như vậy trước.
Buổi sáng cạy đủ rồi 300 điểm nhân phẩm, bắt hai con thỏ, Tiêu Nhân trở về sơn động.
Ăn xong trưa cơm, hắn ngồi ở cửa động, một bên nhìn tăng y bị gió thổi đến phát ngốc, một bên là chờ tiêu thực.
Hắn ôm lấy đầu gối, nắm tay vòng dưới gối, như suy tư gì đó.
Vì sao Kiến Tri phải dùng Phạn văn để viết bí tịch võ công?
Mặc cho hắn có thích Phạn văn như thế nào, nhưng nói đến cùng thì hắn vẫn là một con dân của Đại Khánh triều, sử dụng thường nhất tất nhiên là chữ Hán rồi.
Tiêu Nhân nghĩ tới nghĩ lui, một ý niệm cổ quái bỗng nhiên xoẹt qua đầu hắn .
Hắn cũng không dám tin tưởng, lẩm bẩm nói thầm: "...Chẳng lẽ...là vì phòng trộm?!!"
Hắn đứng phắc dậy, vội kéo kiện tăng y kia lại nhìn.
Tuy rằng đa phần là dùng Phạn văn viết, nhưng vẫn có một vài chỗ là dùng chữ Hán viết.
Chủ yếu là một ít giác ngộ trong võ học mà Kiến Tri tự mình thấu được...
Nhìn không ra nha, tên ác tăng này thế nhưng còn có thói quen đọc sách viết nhật ký nữa.
Tiêu Nhân nhăn mặt, thứ này thật cũng không phải một người biết thương người gì cả.
Phỏng chừng hắn cũng không có nghĩ tới một tương lai mình sẽ truyền lại võ học gì gì đó cho người sau đâu, vì phòng ngừa có người mơ ước, cũng có thể sợ sẽ quên mất bí tịch võ công nên mới dùng Phạn văn viết lại tất cả.

Nhưng mà chuyện phiên dịch toàn bộ những nội dung thâm ảo này đó thành Phạn văn, Kiến Tri hẳn cũng không có đủ sức mà làm, thế nên trong này cũng vẫn có chỗ sử dụng chữ Hán để viết ra.
Tiêu Nhân ánh mắt chăm chú, lúc đường nhìn của hắn đến gần chỗ góc áo thì bỗng phát hiện được một ít khẩu quyết dùng chữ Hán viết thành.
Tuy rằng không có đề mục, nhưng hắn có thể chắc chắn rằng thứ này không phải nhật ký của Kiến Tri mà là khẩu quyết võ học.

Cụ thể là cái gì, Kiến Tri không có viết đề mục nên Tiêu Nhân cũng nhìn không ra.
Tiêu Nhân trong lòng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, đã có khẩu quyết chữ Hán, nói vậy một ít bí tịch mà Kiến Tri thấy không quá quan trọng, liệu có khả năng hắn vì lười phiên dịch thành Phạn văn mà cứ như thế viết lên luôn không?!
Tiêu Nhân trái tim bởi vì suy đoán này mà kích động, bắt đầu kịch liệt nhảy nhót, hắn hít sâu một hơi, túm lấy cổ áo tăng y, một tay luồn vào tay áo, kéo toàn bộ tay áo ra ngoài.
Quả nhiên! Tiêu Nhân ở mép tay áo phát hiện một hàng chức rất nhỏ, là một khẩu quyết võ công dùng chữ Hán viết thành!
"Ha ha ha!" Sự vui mừng của Tiêu Nhân lộ rõ trên nét mặt, hắn gấp đến không chờ nổi vội lật đến cái tay áo khác.
"Kiến Tri đây là tiết kiệm rất nhiều vải dệt a! Thật là một vị nhân sĩ kiệt xuất bảo vệ môi trường!" Tiêu Nhân mặt mày hớn hở tán thưởng một chút.
Hắn đặt kiện tăng y kia nằm sóng xoài trên một tảng đá sạch sẽ, chống tay ở trên tinh tế quan sát.
Tiêu Nhân hết sức chăm chú nhìn quét qua từng hàng một, liền chính hắn cũng không nhận ra rằng bản thân cũng đang nín thở.
Lúc này đây Thiên Đạo không có cô phụ hắn nữa, Tiêu Nhân sau khi xem xong một bên tay áo, đang xem tay áo còn lại thì phát hiện ra khẩu quyết võ học mà hắn đang cần nhất.
《 Công pháp Nhất Vi Độ Giang 》!!!
Phái Thiếu Lâm nổi tiếng nhất chính là khinh công đó!!
"Trời không vong ta a!" Tiêu Nhân yên lặng lau đi hai hàng nước mắt.
Tuyệt học Phật môn này tuy rằng đối với Kiến Tri không có quan trọng như mấy bộ tâm pháp nội công hay tâm pháp tuyệt học khác, nhưng ở trong những võ học đỉnh cấp của võ lâm cũng đã có thể xưng là đỉnh cấp!
Mấy cái tâm pháp khác, gì mà chưởng pháp ấy, dù là có phiên bản chữ Hán thì đối với hắn hiện tại cũng không mấy tác dụng bằng tâm pháp khinh công đâu!! Không có cách nào thu hoạch số lượng lớn điểm nhân phẩm để tiến hành đổi võ học trong hệ thống, đây quả thực chính là cái bánh tơi từ trên trời xuống mà.
"Ha ha ha! Có thể tiếc kiệm một trăm vạn điểm nhân phẩm đó!!!" Tiêu Nhân khắp nơi mừng vui, lại một lần nữa cảm thụ cảm giác lân lân khi trúng thưởng!
Tiêu Nhân ngửa mặt lên trời cười dài một tràng, như tên bệnh thần kinh vồ lấy bộ tăng y.
Tuy không biết không có hệ thống phụ trợ thì hắn muốn tự học bộ《 Thân pháp Nhất Vi Độ Giang 》này phải ăn bao nhiêu khổ, nhưng hiện tại tốt xấu cũng đã có hy vọng thoát ly khỏi tuyệt cốc này rồi!!
****
Dáng người mạnh mẽ của Vũ Văn Quyết theo quỹ đạo yêu dị nhẹ nhàng lướt qua, ngón tay nhỏ dài trắng nõn của y khẽ động, một dòng máu đỏ tươi theo đó bắn ra ngoài.
Máu tươi chảy dọc phản chiếu sắc đỏ lên đáy mắt nam nhân.
Vũ Văn Quyết câu lên mỉm cười mang sắc máu, Cầm Huyền trong tay run rẩy, tạo ra một loạt rung động thay đổi thất thường.
Hình ảnh này yêu dị đẹp đẽ biết nhường nào, cố tình trong đó lại xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết chọc người mất hứng.
Vũ Văn Quyết khẽ nheo mắt, nhẹ nhàng "sách" một tiếng vung tay áo lên, tựa như cánh diều bay vút lên cao.
Nơi đại môn của phái Điểm Thương, đệ tử của Minh Giáo Ảnh Đường cùng với đệ tử của Bạch Hổ Đường, Huyền Vũ Đường cũng đang hăng say chém gϊếŧ.
Các võ lâm nhân sĩ được phái Điểm Thương mời đến trợ giúp cũng từng người một ngã xuống trước mặt Vũ Văn Quyết.
Vũ Văn Quyết bước chân lên những đóm hoa máu đỏ rực mà đi, máu tươi văng khắp nơi, nhiễm đỏ một góc áo tuyết trắng của y.
Thanh âm hàm chứa nội lực hùng hậu của Vũ Văn Quyết nhẹ nhàng cất lên: "Này là sao hả? Chưởng môn phái Điểm Thương Trâu Thiên Phong thật khí phách nhỉ, chỉ dám để các đệ tử dưới trướng cùng với mấy vị khách phương xa ra chịu chết, còn mình thì làm rùa đen rút đầu?"
Mặc dù thanh âm của y nhẹ nhàng giống như lời thì thầm âu yếm, thế nhưng lại truyền khắp đến tai toàn bộ những người đang có mặt tại phái Điểm Thương.
Nội lực thâm hậu như thế, khiến cho kẻ khác phải sợ hãi!
Tay cầm kiếm của Trâu Thiên Phong ở nơi khó phát hiện ra khẽ run lên, ngay sau đó liền bị hắn che dấu đi, quát: "Vũ Văn Ma đầu! Đừng vội nói bậy, hôm nay phái Điểm Thương ta trên dưới cho dù tan xương nát thịt, cũng phải quyết một trận sống chết với ngươi!"
Minh Giáo tới thật quá nhanh.
Đoạn thời gian này, Minh Giáo chậm rì rì như tằm ăn rỗi lần lượt đánh các cứ điểm, tiêu cục bên ngoài của phái Điểm Thương Phái, khiến bọn họ có ảo giác hẳn còn rất nhiều thời gian.
Trâu Thiên Phong còn đang đến các đại môn phái khác kêu gọi, thậm chí đã bắt được liên hệ với Võ lâm Minh chủ Ban Hoành Hậu, thế nhưng lại không nghĩ đến, Minh Giáo cư nhiên ở trong tình huống không chút dấu hiệu liền đã điên cuồng gϊếŧ lên tận sơn môn của hắn!
Minh Giáo giáo chủ, ba vị Đường chủ, lại còn có một đám đệ tử tinh anh!
Trâu Thiên Phong hắn bị gϊếŧ đến không kịp trở tay!!
Hắn tự cảm thấy hôm nay đã "chạy trời không khỏi nắng", nhưng, một đại môn phái như phái Điểm Thương, tồn tại dã mấy chục năm, chẳng lẽ hôm nay lại phải tan thành mây khói sao?
Phía trước hắn không lộ mặt là vì muốn đưa một ít mầm tốt trong nội môn đi, cố gắng giữ lại ít hương khói.


Lại không ngờ rằng Minh Giáo tàn nhẫn đến như vậy, những đệ tử ưu tú kia toàn bộ đều bị Đường chủ Bạch Hổ Đường tận diệt.
Vũ Văn Quyết đã muốn nhổ cỏ tận gốc, đương nhiên sẽ không lưu lại đường sống cho kẻ khác.

Hủy căn cơ, diệt sơn môn, một người sống tuyệt đối không giữ lại!
Trâu Thiên Phong lúc này vẫn không bỏ được cái thói quen kêu gào mấy thứ khẩu hiệu rỗng tuếch kia, đáng tiếc lúc này lại chẳng có ai có thể bò lên hưởng ứng hắn.
Trâu Thiên Phong một mình đối mặt với Vũ Văn Quyết.
Chỉ cảm thấy nam nhân này hiện giờ vẫn tuấn mỹ như thiếu niên hắn đã từng gặp vào nhiều năm trước, thế nhưng lại mang theo một cổ sát khí lúc trước không hề có, khiến người sợ hãi.
Trâu Thiên Phong hừ lạnh một tiếng để lấy thêm can đảm cho mình, hắn hét lớn một tiếng, ba thước kiếm trong tay chấn động, kiếm pháp của Điểm Thương là kín không kẽ hở, một mực tấn công về hướng Vũ Văn Quyết!
Vũ Văn Quyết nhíu mày, tuy rằng khí thế của Trâu Thiên Phong không hề nhỏ, đáng tiếc kiếm chiêu này chủ yếu lại là bảo hộ chính mình, lần đầu tiếp cận đã lộ ra sơ hở.
Tranh đấu sinh tử mà chỉ lo đến an nguy của bản thân, lại không có khí phách dám liều mạng sống còn, há có thể có có cơ hội chiến thắng?
Vũ Văn Quyết cười lạnh một tiếng, thân hình thối lui hòa vào bóng tối.
Người đã lui, nhưng không đợi Trâu Thiên Phong kịp thở phào nhẹ nhõm, Cầm Huyền trong tay Vũ Văn Quyết đã theo quỹ đạo quỷ dị lại linh động phóng thẳng đến nơi yếu hại của hắn.
Trâu Thiên Phong kinh hãi, vội vung kiếm ngăn cản.
"Quá chậm!" Vũ Văn Quyết lạnh nhạt cất lời.
Chỉ trong nháy mắt, Cầm Huyền trở lại quấn lấy cổ tay Vũ Văn Quyết, dưới chân liên tục điểm nhẹ, thực nhanh lại áp sát đến trước mặt Trâu Thiên Phong.
Trâu Thiên Phong tâm thần đều nứt, gần như không chút nghĩ ngợi liền vứt kiếm chống đỡ.
Bại chiêu!
Kiếm pháp của phái Điểm Thương chính là một trong tứ đại kiếm pháp của võ lâm.
Giờ phút này hắn lại vứt kiếm dùng tay không đối ứng với U Minh Chưởng nổi tiếng của Minh Giáo giáo chủ, đây quả thực chính là tự tìm đường chết!
Trâu Thiên Phong trong lòng lại có nỗi khổ nói không nên lời.

Vũ Văn Quyết động tác vô cùng quỷ dị, hắn căn bản là không kịp rút trường kiếm đang bị cuốn lấy ra có được không!
Trâu Thiên Phong cận chiến với Vũ Văn Quyết.
Trâu Thiên Phong tâm như nổi trống, chỉ cảm thấy không gian quanh thân đang bắt đầu vặn vẹo, thấy được trong không gian xuất hiện đủ loại ảo giác, thứ cảm giác khiến người sợ hãi từng đợt một đánh sâu vào lòng hắn.
Hắn không kiềm chế được sợ hãi mà há mồm thở dốc.
Cửu Minh Thần Công tầng bảy!!
Trâu Thiên Phong cắn răng, liều mạng vận chuyển nội lực chống đỡ ảnh hưởng tinh thần mà Cửu Minh Thần Công gây ra.
Vũ Văn Quyết thần sắc lạnh lùng cùng Trâu Thiên Phong đối chiêu, U Minh Chưởng dưới hô ứng của nội lực Cửu Minh Thần Công tạo ra từng đạo hư ảnh như có như không.
Đa số đám nhân sĩ giang hồ chết dưới tay Minh Giáo giáo chủ đều không biết, đây thực ra không phải là ảo giác!
Cửu Minh Thần Công tầng bảy chính là có thể làm không gian vặn vẹo trong thời gian ngắn, chẳng qua sự vặn vẹo này chỉ là ảo ảnh về mặt thị giác, tạo thành do trong lòng có chứ ẩn tình mà thôi.
Tới tầng tám lại hoàn toàn bất đồng, trong một phạm vi nhất định, không gian do Cửu Minh Thần Công chế tạo ra cho phép Giáo chủ Minh Giáo trong nháy mắt ngắn ngủi di chuyển từ vị trí này đến vị trí khác.
Vũ Văn Quyết cũng không biết nguyên lý, thế nhưng vẫn có thể vận dụng thần công đến mức nhuần nhuyễn.
Nếu Tiêu Nhân có mặt ở đây, chắc chắn sẽ hô to một tiếng "không khoa học"! Thế giới võ hiệp sao có thể xuất hiện không gian ma pháp được chứ!!
Nhưng đây đương nhiên không phải ma pháp, mà là nội lực luyện đến cực độ dưới tình huống khẩn cấp sinh ra một ít ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ.
Cho nên Vũ Văn Quyết tại lúc này đây chính là chúa tể, một tồn tại giống như vị thần khi ở trong không gian của bản thân mình.
Trâu Thiên Phong chống đỡ như thế nào cũng chỉ là phí công mà thôi.
Trâu Thiên Phong bị chưởng pháp càng lúc càng tàn nhẫn của Vũ Văn Quyết công tới.
Công phu quyền cước của bản thân hắn vốn không xuất sắc bằng kiếm pháp, cuối cùng cũng không trự được mà lộ ra sơ hở, bị Vũ Văn Quyết tung một chưởng lên ngực!
Trâu Thiên Phong tức khắc phun ra ngụm máu tươi, theo quán tính bay ra ngoài, trượt một đoạn dài trên mặt đất, va vào vách tường rồi bất động.
Vũ Văn Quyết vận khí ổn định thân mình, lạnh nhạt nhìn Trâu Thiên Phong sau khi run rẩy hai cái thì dần dần bất động.
Đệ tử Minh Giáo ở chung quanh khắp nơi đuổi gϊếŧ môn đồ của phái Điểm Thương, bổ thêm vào đao xuống mấy thân thể nằm trên mặt đất, để đảm báo không có cá lọt lưới.
Vũ Văn Quyết đứng tại chỗ nhìn tình cảnh chiến đấu chung quanh đang tiến vào hồi kết.
"Giáo chủ." Đường chủ Bạch Hổ Đường Bạch Mãn Sương cúi đầu, cung kính ôm quyền hành lễ.
"Xác nhận người không còn sống." Vũ Văn Quyết gật gật đầu.
"Dạ." Bạch Mãn Sương quay người đi đến sờ cổ Trâu Thiên Phong: "Đã chết!"
Bạch Mãn Sương đứng lên.
Vũ Văn Quyết gật đầu, "Rất tốt, kiểm kê thương vong trong giáo.

Chuyện kế tiếp bổn tọa giao cho ngươi."
"Dạ!" Bạch Mãn Sương đáp.
Vũ Văn Quyết xoay người đi về phía cổng lớn, sợi tóc theo gió khẽ bay.
Vũ Văn Quyết dừng chân, lấy ra một chiếc khăn trắng tinh từ tay áo, lau sạch máu tươi vươn trên tóc mình.

Y chán ghét ném chiếc khăn đi, sau đó lập tức xuống núi..
Ra khỏi cổng lớn phái Điểm Thương, giáo chúng ở hai bên đang thu thập thi thể cung kính cúi đầu hành lễ với y.
Đi dọc theo đường núi uốn lượn của phái Điểm Thương, đến một khoảng cách khá xa, Vũ Văn Quyết bỗng ngửi được hương vị của lửa cháy tro bay.
Y quay đầu lại nhìn, chỉ thấy công lớn phái Điểm Thương đang bốc lên lửa lớn, hòa cùng gió núi mạnh bạo, thổi đến mức tới tận bên này vẫn có thể cảm nhận được mùi nóng cháy.
"Hy vọng người nào đó nhận được lần giáo huấn này sẽ an phận thủ thường một thời gian." Vũ Văn Quyết nghĩ thầm như thế.
Đòn công kích mạnh mẽ này của Minh Giáo có thể đã làm cho một bộ phận rất lớn những môn phái có dã tâm không tương xứng với thực lực phải kinh sợ, khiến bọn họ phải âm thầm ước lượng lại một phen liệu bản thân mình có năng lực để cùng Minh Giáo đối đầu hay không.
Thế lực còn sót lại của phái Điểm Thương muốn khởi sắc cũng phải cần một đoạn thời gian, các cứ điểm tiêu cục thì xôn xao không thôi, nói không chừng còn sẽ chạy trốn nữa; mà phản ứng của chính đạo đối việc này cũng đáng chú ý đến...
Vũ Văn Quyết đi một đường nghĩ một đường, nghĩ đủ loại biện pháp cho đủ loại tình huống có thể phát sinh.
Trong lúc lơ đãng y bỗng nhìn đến hàng cây rực rỡ đang rụng lá trên đường núi phái Điểm Thương, cảnh tượng hết sức nên thơ.
Chẳng qua trông thấy cảnh đẹp như thế, nhưng tâm Vũ Văn Quyết lại chỉ nghĩ đến một chuyện: "Lúc này xem chừng đi đưa quần áo mùa đông cho A Nhân là vừa rồi."
Vũ Văn Quyết rất tuân thủ hứa hẹn với Tiêu Nhân, không ngừng cung cấp trung y cho hắn, thậm chí quần áo toàn thân trên dưới của Tiêu Nhân cũng là y bao thầu.
Lúc hắn ở Thiếu Lâm Tự, Vũ Văn Quyết cũng từng thuê người đưa vài rương quần áo qua.
Nhưng nếu đổi lại là Tiêu Nhân bị Hoàng Hi chu cấp nhiều quần áo như vậy, nói không chừng đã sớm chạy mất rồi.
Tiêu Nhân đối với quần áo Vũ Văn Quyết đưa tới đương nhiên là không khách khí toàn bộ đều nhận tất.
Không nói chuyện đống quần áo đó tất cả đều là dựa theo số đo của hắn mà chế tác, cho dù có đưa trở về để Vũ Văn Quyết mặc, thứ này là cố ý không dùng loại thượng hạng, nhưng tất nhiên cũng không phải loại chất liệu kém cỏi nhất cố ý may thành như quần áo bình thường, thế nên Vũ Văn Quyết của hắn hẳn cũng không mặc đâu a.
Đưa trả về cũng là lãng phí, còn không bằng để hắn dùng vậy!
Vũ Văn Quyết hơi nhíu mày, âm thầm tự hỏi, quần áo mùa thu của A Nhân hư hao ngoài ý muốn khá nhiều, không bằng mùa đông này lại may nhiều chút đưa lên Thiếu Lâm cho hắn nhỉ.
"A Nhân, ngươi khi nào thì xuống núi đây..." Vũ Văn Quyết nhìn nhìn phong cảnh trong núi, cất tiếng nỉ non.
Vừa mới trải qua một trận gϊếŧ chốc tàn khốc, Vũ Văn Quyết bỗng nhiên nhớ lại khoảng thời gian ấm áp ở cùng với Tiêu Nhân trước đó.
****
Tiêu Nhân căn bản không biết bằng hữu của hắn đang nhớ hắn như thế nào, cũng không biết quần áo mùa đông ấm áp chuẩn bị được đưa đến Thiếu Lâm tự mà mùa đông này thì hắn căn bản không có cơ hội được mặc!!
Hắn chỉ đang cau mày ngồi ở cửa động, nâng đoạn tay áo có viết cái《 Thân pháp Nhất Vĩ Độ Giang 》kia lên xem.
Nghiêm túc xem thật kĩ!
Hắc bang chỉ học đến cấp ba chịu không nổi a!
"Làm ơn giảng tiếng Trung có được không hả? Loại văn phong tầm thường cũng được a!" Tiêu Nhân mặt ủ mày ê nhìn khẩu quyết võ công được viết thành từ một thể văn kì lại.
Cứ việc mỗi một chữ hắn đều có thể đọc hiểu, thế nhưng khi xếp ở bên cạnh nhau nối liền thành một nội dung như thế này, sao lại trở nên khó hiểu như vậy chứ??!
Lúc này hắn mới nhận ra xuất phẩm võ học của hệ thống có bao nhiêu tốt a, sách vở võ học phổ thông dễ hiểu, từ ngữ được giải nghĩa rõ ràng.

Trước kia ưu điểm này vẫn luôn bị hắn xem nhẹ, hiện tại nhìn lại mới biết, hệ thống Thiên Đạo xem ra đã rất chiếu cố mấy người xuyên việt như hắn nha.
Nửa đường xuyên việt nên hắn không có cơ hội cùng thời gian -- lại nói hắn cũng không có nhẫn nại cho lắm để học tập lại một lần nữa "tinh hoa bác học" của quốc gia đâu a.
Hiện tại hoàn cảnh thế này lại càng không có khả năng sẽ có người tới giúp hắn giải thích nghi hoặc.
Tiêu Nhân uể oải thở dài một hơi, ngửa đầu hít hít cái mũi, lẩm bẩm nói: "Ông trời ơi, ngươi cho A Quyết rớt xuống đây cho ta đi a, ta thề, chỉ cần ngươi đưa hắn lại đây, ta về sau sẽ không bao giờ chọc má lúm đồng tiền của y nữa!"
Tiêu Nhân còn đặc biệt nghiêm túc kẹp ba đầu ngón tay lại thủ thế thề hẹn.
Thế nhưng Thiên Đạo sẽ không thèm phản ứng với suy nghĩ của tên tiểu tử kì lại này đâu.
Tiêu Nhân cũng biết cái tâm nguyện này muốn bao nhiêu thái quá cũng có bấy nhiêu a.
Hắn chỉ đành cúi đầu nhìn lại cái tăng y đang nằm sóng xoài trên đầu gối mình, khẽ cắn môi, hiện tại xem ra chỉ có một biện pháp duy nhất là có thể có tác dụng mà thôi.
Đó chính là học thuộc lòng! Học bằng cách ghi nhớ, nghiền ngẫm từng chữ một, phải thuộc cho đến làu làu mới thôi!
Đọc sách trăm ngày tự thấy nghĩa! Tiêu Nhân cũng chỉ đành trông cậy vào mấy lời này của giáo viên ngữ văn hồi sơ trung của mình mà thôi.
Tiêu Nhân lăn qua lộn lại ngâm nga khẩu quyết khinh công ngắn ngủn trăm chữ kia một chút, lúc cày điểm nhân phẩm ngâm nga, lúc nấu cơm cũng ngâm nga, giặt quần áo lại ngâm, lúc phơi quả dại lấy ra ngâm nga một chút, đến lúc uy thỏ cũng còn kiên trì ngâm nga cho thuộc...
Mỗi giờ mỗi phút đều ngâm nga, chỉ trông cậy một ngày nào đó giác ngộ của hắn có thể tự nhảy ra từ trong đầu.
Chuỗi ngày buồn tẻ liền bắt đầu như vậy, làm cho Tiêu Nhân từ lúc rời giường đã thấy choáng váng hoa cả mắt.
Sáng hôm nay, hắn đấm đấm bả vai từ trong sơn động đi ra, đón lấy tia nắng ban mai mát lạnh, hoạt động tay chân một chút.
Đột nhiên, hắn nghe được một tràng thanh âm xào xạc xào xạc.
Tiêu Nhân tức khắc căng chặt tinh thần, cho rằng lại là một con rắn lén lút khác.
Hắn vươn tay cầm lấy nhánh cây hắn dùng để thay kiếm kia, hướng về bụi cỏ đã bắt đầu có chút khô héo mà dò xét.
Chỉ thấy một cục gì đó lông xù xù màu xám xám chôn đầu ở đó.
Đây là gì vậy a?
Tiêu Nhân ngồi xổm xuống, kê sát vào cục lông xám xám kia, vươn tay chọc chọc.
"Thầm thì......" Mao Đoàn tức khắc ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hai mắt tròn xoe ngây thơ sáng ngời mà hắn cho là đang xấu hổ nhìn thẳng quái vật khổng lồ trước mặt.
Tiêu Nhân cứng lại rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui