Tiêu Nhân trăm triệu không ngờ lần thứ hai nhìn thấy Vũ Văn Quyết lại là trường hợp giằng co như vậy, mà đối phương chính là đại ma đầu hắn tâm tâm niệm niệm muốn cọ điểm nhân phẩm! Giáo chủ Minh giáo!
Một đường chạy trốn hắn từng ảo tưởng đối phương chính là người thế nào ―― giàu có dã tâm chăm chỉ tiến tới phần tử tạo phản, cũng từng ảo tưởng đối phương làm tùy tùng của đại ma đầu, thủ hạ khổ bức; phần tử tạo phản là tốt nhất, bọn họ có thể đồng thời tay cầm tay chạy về phía ánh sáng, thủ hạ khổ bức thì khó khăn một chút, hắn cũng có thể yểm trợ y, hai người diễn vở kịch rồi để y chạy trốn.
Nhưng trong kế hoạch của hắn, chắc chắn chưa bao giờ nghĩ tới đối phương chính là đại BOSS ở giữa hồng tâm hắn muốn đẩy ngã!
Tiêu Nhân khiếp sợ! Cằm suýt rơi xuống.
Miệng hắn đóng mở lại đóng mở, biểu cảm dại ra không gì sánh kịp, này là cái rắm gì a! Không là vui vẻ gặp lại mà y thích nghe ngóng, ít nhất cũng đừng trình diễn theo hướng bi kịch a!
Một nhân vật nhỏ không thu hút không cẩn thận xuất trận doanh cũng không khiến cho đại BOSS hai phe chú ý, bên kia vẫn tiến hành đối thoại.
"Đối phó đại ma đầu tội ác chồng chất bực này không cần giảng hiệp nghĩa, gϊếŧ y, vì dân trừ hại chính là hiệp nghĩa lớn nhất!" Võ đang chưởng môn Trương Đồng phát ra giọng nói vang dội căn bản không xứng đôi với thân thể gầy gò của ông, khí thế của ông như trời dáng: "Vũ Văn Quyết! Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi! Niệm tình ngươi còn trẻ, nghển cổ tự sát đi!"
"Hừ!" Vũ Văn Quyết giận hiện ra mặt, hiển nhiên đối phương nói lời ngạo mạn chọc giận người trẻ tuổi này, nhưng rốt cuộc Vũ Văn Quyết là người thông tuệ vô cùng, y biết lúc này không thể bị đối phương chọc giận, thực nhanh, vẻ mặt của y liền dịu xuống, khóe mắt đuôi mày của y mang theo ý châm chọc, khinh miệt nói: "Nói êm tai như vậy chẳng qua là chính mình sợ chết đi!"
Trương Đồng vốn thấy y bị chọc giận, trong lòng vui vẻ, sau lại thấy Vũ Văn Quyết tỉnh táo lại không khỏi âm thầm thở dài.
Ông thật sự thật không ngờ, người của đối phương chưa đến bốn mươi nhưng mỗi kẻ đều là tinh anh, bên này của mình hơn hai trăm thế nhưng bất kham một kích, một hồi ác đấu bỏ lại mấy chục cổ thi thể.
Ông muốn đối chiến với Vũ Văn Quyết, chỉ cần gϊếŧ tên ma đầu này, những lính tôm tướng cua dư lại đương nhiên không đủ sợ hãi, có Hoàng Bác Tri, Kiến Ngộ đại sư bày trận, thực nhanh có thể thanh trừ hết.
Đáng tiếc Vũ Văn Quyết không mắc mưu.
Trương Đồng tu dưỡng thực đầy đủ, nếu một chiêu không hiệu quả, lập tức liền cải biến sách lược, ông dịu đi khí thế, nói: "Người cuối cùng rồi cũng chết, chẳng qua là sớm hoặc muộn.
Ngươi nếu luyến tiếc tánh mạng của mình, không bằng tùy ta về núi Võ Đang làm khách, ta có thể buông tha ngươi một con đường sống.
Ngươi không vì mình suy nghĩ, tánh mạng những tên tiểu tốt còn lại ngươi cũng không muốn sao?"
Người của ảnh đường Minh giáo ý chí kiên định, bất vi sở động, nhưng mấy người bên Chu Tước đường đều dao động một chút, sau đó sắc mặt liền kiên định, nắm chặt vũ khí trong tay.
Vũ Văn Quyết bị ông ta công nhiên kích động thủ hạ của mình chọc tức giận, dung nhan tuấn mỹ rốt cục hung ác, bộ dạng của y vô cùng tốt, cho dù là phẫn nộ cũng chỉ làm người ta cảm thấy y giống như sát thần tới từ địa ngục, không làm người cảm thấy xấu xí.
Vũ Văn Quyết nghiến răng nghiến lợi: "Chẳng qua là muốn cầm tù ta thôi, ta dám nói, cho dù ta làm theo ngươi cũng sẽ không bỏ qua bất cứ người nào của Minh giáo! Danh môn chính phái các ngươi nhìn ngoài ra vẻ đạo mạo, thực ra mỗi một kẻ đều rắp tâm hại người, xấu xa vô cùng, đã có một Đỗ Cảnh Thiên không chuẩn tương lai còn sẽ có một cái Trương Đồng!"
Võ Đang chưởng môn nhất thời biến sắc, dù ông ta có tu dưỡng cũng chịu không nổi : "Giỏi cho một kẻ khéo mồm khéo miệng! Thôi thôi thôi! Một khi đã như vậy, cho ngươi thấy quan tài mới rơi lệ!"
Không nói nữa, Trương Đồng liền xông lên dẫn đầu đoạt tiên cơ.
Sắc mặt Vũ Văn Quyết vừa động, y bay lên, ống tay áo mạnh mẽ múa may.
Tức thời cát bay đá chạy, Vũ Văn Quyết đảo bắn lên không trung, đột nhiên ném một thứ xuống dưới.
Trương Đồng căng thẳng trong lòng, bay nhanh biến hóa tốc độ xê dịch sang bên cạnh.
Rốt cuộc kinh nghiệm của ông ta nhiều, phản ứng nhanh chóng, nhưng thứ ông ta tưởng là ám khí lại "Phốc" một tiếng đâm xuống đất, tiếp sau đó là một tiếng nổ kinh thiên!
"Bùm! ! !"
Song phương đang giằng co tức thời lảo đảo, có kẻ công phu không đủ bị rung chuyển ngã chổng vó.
"Chấn Thiên Lôi!" Trương Đồng kinh hãi, ông ta rút lui về phía sau, lúc tiếp đất bị đánh sâu vào phải rút lui một bước mới đứng vững.
Lấy võ công tu vi của ông ta, Chấn Thiên Lôi này cách một khoảng còn chấn ông lui về phía sau, có thể nghĩ nếu trúng người thì nhất định sẽ là huyết nhục bay tứ tung, chết thảm đương trường.
Một trận sương khói thật lớn lan tỏa, cản trở tầm mắt song phương, chờ đến hết thảy bụi bậm rơi xuống đất, Trương Đồng vội vàng nhìn lại, nơi đó nào còn thân ảnh của Vũ Văn Quyết.
Ông ta nhìn khắp nơi một lần, phát hiện Vũ Văn Quyết đã đứng trên một gốc cây lớn rụng hết ra đằng sau phe Minh giáo.
Trương Đồng hô: "Vũ Văn Quyết! Ngươi cúp đuôi chạy trốn sao? !"
Vũ Văn Quyết vận đan điền, đáp lại: "Bổn tọa không phải kẻ thất phu sính anh hùng, chẳng qua là trúng gian kế của ngươi mà thôi!"
Y biết có người bán ra tin tức y tránh ở nơi này tịnh dưỡng, đương nhiên tin tức y bị trọng thương chưa lành lúc này cũng sẽ bị người bán không còn một mảnh.
Sau đêm kia ở tổng giáo, tuy rằng y đột phá cửu minh thần công tầng thứ bảy nhưng cảnh giới vì bị thương vẫn luôn không có cách nào ổn định lại, sau lại bị Tạ trưởng lão hạ nhuyễn cân tán có tính chất đặc biệt, y vì đột phá áp chế mà mạnh mẽ vận khí kinh mạch, càng khiến cho nội thương nghiêm trọng, thương thế như thế tu dưỡng nửa năm đương nhiên sẽ khỏi hẳn, không ngờ lúc này có người thừa dịp chui chỗ trống.
Vũ Văn Quyết không ngốc, quyết định không chịu chính diện đối địch.
Nếu đầu óc y nóng lên chỉ có một đường chết!
Vũ Văn Quyết đảo mắt, trong lúc vô tình thấy Tiêu Nhân mặt xám mày tro đứng dậy, vẻ mặt không dám tin nhìn y.
Vũ Văn Quyết đau xót trong lòng, tránh đi tầm mắt của hắn.
Y biết, tình nghĩa giữa Tiêu Nhân và y có lẽ muốn hết.
Không một người chính đạo nào sẽ nguyện ý làm bạn với một ma đầu tay dính đầy máu.
Cũng thế, sau này là người lạ thôi.
Y sớm biết rằng sẽ có một ngày như thế, lại không dự đoán được lúc thật sự đến lại không hề thoải mái như y tưởng tượng.
Không ngờ ảnh hưởng của Tiêu Nhân đối với y đã lớn như vậy.
Chuyển mắt nhìn khuôn mặt già nua nhíu mày trợn mắt của Trương Đồng, Vũ Văn Quyết nghiêm mặt, song mâu tràn ngập lạnh như băng, y quyết tâm, trong lòng triệt để chặt đứt tình nghĩa với Tiêu Nhân.
Y cười lạnh một tiếng: "Ha ha ha, ta muốn nhìn đám danh môn chính phái các người sẽ làm thế nào!"
Nổi gió, gió thổi quần áo của Vũ Văn Quyết bay phất phới.
Tay y vung lên, chỉ vào trấn Bình Võ sau lưng Vấn Nguyệt sơn trang: "Chỉ cần các ngươi còn dám đi tới một bước! Chấn Thiên Lôi đã chôn trước dưới trấn Bình Võ sẽ bị thuộc hạ của ta châm toàn bộ, đem san nơi đó thành đất bằng chôn cùng ta.
Trương chưởng môn, có dám hay không? !"
Trương Đồng, Hoàng Bác Tri, Kiến Ngộ đại sư cùng một chúng võ lâm chính đạo kinh hãi.
Trương Đồng lớn tiếng kêu: "Vũ Văn Quyết, ngươi sao lại tâm ngoan thủ lạt như vậy! Kéo dân chúng một trấn làm đệm lưng, thật ác độc!"
Vũ Văn Quyết cười lạnh: "Người không vì mình trời chu đất diệt, muốn tánh mạng của Vũ Văn Quyết cứ việc tới bắt đi, là mệnh của Vũ Văn Quyết quý giá hay là dân chúng một trấn càng đáng giá? Chỉ cần ngươi dám làm, ta đương nhiên dùng hai tay dâng tánh mạng! Chỉ xem có nhìn đổ không đổ trụ thiên hạ du du chúng khẩu! Mà cuối cùng, chẳng qua lại là một Đỗ Cảnh Thiên mà thôi!"
Trương Đồng bị Vũ Văn Quyết tàn nhẫn làm tức giận xông huyết, dường như nhịn không được phun ra một ngụm máu dài.
Lồng ngực của ông phập phồng, quay đầu lại gọi Đường chủ Lôi Hỏa đường Lôi Lão Hổ lại: "Lôi đường chủ, nhìn ra Chấn Thiên Lôi ma đầu kia sử dụng thật sự có uy lực lớn như vậy?"
Lôi Lão Hổ ngưng trọng nói: " Chấn Thiên Lôi vừa rồi giáo chủ Ma giáo này sử dụng có uy lực đúng là hết sức lợi hại, phải biết Lôi Hỏa đường tuy không chuyên kinh doanh nó nhưng hỏa dược trên thiên hạ cứ việc bị triều đình quản chế chặt chẽ nhưng nó rất có thể là bị trộm hoặc lưu lạc từ quân đội mà ra!"
"Ý của ngươi là trong tay y có thể là sử dụng chế phẩm trong quân quản? !" Trương Đồng kinh hãi.
"Đúng, vô cùng có khả năng!" Lôi Lão Hổ ngưng trọng nói.
Trương Đồng càng thêm kiêng kị Vũ Văn Quyết cùng Minh giáo, Minh giáo đã không hề cố kỵ sử xuất sát khí bực này, nếu lúc này đây không diệt trừ y, tương lai toàn bộ giang hồ tất nhiên sẽ bị y quản thúc.
Trương Đồng quay đầu nói nhỏ với Hoàng Bác Tri một hồi, Hoàng Bác Tri thận trọng gật gật đầu, xoay người đi rồi.
Trương Đồng: "Vũ Văn Quyết! Ngươi có thể không nhìn tánh mạng dân chúng, võ lâm chính đạo chúng ta đương nhiên là sẽ không ra vẻ không nhìn! Được, hôm nay chúng ta tạm thời lui lại, nhưng, chuyện lần này chưa xong đâu!"
Trương Đồng áp trận, võ lâm chính đạo sau ưng ông chậm rãi rút lui có tự.
Tiêu Nhân bị hàng loạt biến hóa khẩn trương kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm phản ứng không kịp, hắn còn chưa lấy lại tinh thần khi biết thân phận thật của Vũ Văn Quyết liền vì cảnh tượng cảnh sát bắt cướp kinh điển...!A phi, chính ma giằng co, chính đạo bởi vì ma đạo dùng thế lực bắt ép nhân chất mà không thể không đáp ứng yêu cầu của đối phương tạm thời lui lại mà khuynh đảo.
Oa trời ạ! Thủ đoạn trâu bò cỡ nào! Quả thực có thể nói là tấm gương của tất cả nhân vật phản diện được chứ ( gào thét -ing )!
Nếu không phải Tiêu Nhân khoác da thiếu hiệp chính nghĩa mà hệ thống thêm vào thì hắn đã sớm chạy qua ôm đùi Vũ Văn Quyết, mắt ứa ra sao!
Xem ra vốn thân ở doanh Tào ―― ai bảo chính đạo làm việc thay thế biểu chính nghĩa nhất phương nhân vật phản diện nhất dạng, tâm tư của hắn càng không kìm nổi.
Lúc này Tiêu Nhân chỉ có thể lén lút khoa tay múa chân giơ một ngón tay cái với Vũ Văn Quyết, tỏ vẻ hắn Like đối phương một Like.
Tiêu Nhân tiếc nuối, đáng tiếc đời này hắn đã định trước phải ở trận doanh của chính đạo, nếu không trực tiếp ôm đùi đại ma đầu đi lên đỉnh cao ma đạo thì cả đời này của hắn không biết sẽ thú vị thích đến mức nào.
Vũ Văn Quyết vốn chăm chú nhìn bọn họ thối lui nên hiển nhiên thấy hành động của Tiêu Nhân, y không khỏi cảm thấy cổ quái.
Này là có ý gì?
Y biết Tiêu Nhân thường thường làm chuyện ra ngoài dự liệu của y, nhưng lần này Tiêu Nhân tán thưởng làm cho y không hiểu được.
Hắn không cảm thấy chán ghét hành vi của y sao?
Tâm tình của Vũ Văn Quyết lập tức sáng sủa trước nay chưa từng có, ngay cả khi còn luân hãm bị mấy đại môn phái của chính đạo liên hợp vây quanh cũng không thể làm y càng thêm ưu phiền.
Động tác nhỏ của Tiêu Nhân bởi vì Trương Đồng thụt lùi, Tiêu Nhân lại đi cuối cùng nên chỉ có Minh giáo bên này cùng Vũ Văn Quyết nhìn thấy.
Trừ Vũ Văn Quyết ai cũng không biết thằng nhóc không thu hút kia là ai, cũng không biết hắn làm vậy có ý gì.
Tiêu Nhân thấy bằng hữu của mình bá khí trắc lậu, vô cùng tàn nhẫn bức lui chính đạo, tuy rằng tuyệt bút điểm nhân phẩm không trông cậy vào nhưng tâm tình của hắn vẫn vô cùng tốt.
Hắn theo đội ngũ đồi bại lui lại ngã trái ngã phải trước mặt, chậm rãi du du tản bộ trở về.
Dù sao hắn đã biết phương hướng không sợ lạc.
Khác với hắn và Vũ Văn Quyết tâm tình tốt, tâm tình những người khác quả thực là vô cùng không xong.
Ban đêm, ngồi vây quanh trước lửa trại, mọi người đều thực trầm mặc.
Tiêu Nhân có vô tư tới vô tâm mức nào cũng không có khả năng dưới tình huống này biểu hiện ra một chút dị thường, huống chi hắn còn không ngốc đến tình trạng này.
Cảm tạ Vũ Văn Quyết không đương trường bêu hắn ra, trường hợp đó mà nhận thân thì hắn không cần nghĩ ở trên giang hồ xoát điểm nhân phẩm.
Hoàng Bác Tri họp xong trở về đi vào doanh địa thuộc bang Thương Giản.
Chỉ có Tiêu Nhân nhìn thấy ông, hắn tiếp đón: "Nghĩa phụ ngồi bên này, đồ ăn nóng đây, ngài nhanh ăn chút đi."
Biết tâm tình của ông không tốt, Tiêu Nhân chủ động hiến ân cần, nói đến cũng lạ, cho dù là bởi vì Hoàng Sướt mà được Hoàng Bác Tri nhận về tổng đà bang Thương Giản hắn cũng không bức thiết muốn biểu hiện như vậy, rốt cuộc là hắn đang chột dạ cái gì a?
Tiêu Nhân nhất thời không rõ ý tưởng của mình, nhưng vẫn bưng trà dâng nước, hầu hạ Hoàng bang chủ dùng bữa tối.
Hành động tri kỷ hiếu thuận của Tiêu Nhân làm tâm tình buồn bực của Hoàng Bác Tri cuối cùng đã khá nhiều, hôm nay tam kiệt vì bị thất lợi mà ngoài ý muốn không nói thêm gì, hiện tại bọn họ không có sức lực so đo với hắn.
Tiêu Nhân nhìn Hoàng Bác Tri ăn xong rồi, làm như vô ý nói: "Nghĩa phụ, sau này chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Hoàng Bác Tri thở dài: "Vũ Văn Quyết thực quá giảo hoạt, cũng quá quá độc ác, y trẻ tuổi như thế đã có thủ đoạn siêu việt giáo chủ tiền nhiệm, chờ y dưỡng tốt thương thế, hoàn toàn nắm giữ Minh giáo thì về sau nào có đường sống cho chính đạo chúng ta." Ánh mắt ông mang theo vẻ u sầu, nói: "Lần này đem đắc tội ác như vậy, nếu không nhân cơ hội này diệt trừ y, kế tiếp vài thập niên chính là thời đại Minh giáo độc bá võ lâm."
Tiêu Nhân vừa muốn lộ ra biểu cảm kiêu ngạo đắc ý vì bằng hữu của mình lại nghĩ giờ mình hẳn cũng phải thực phát sầu, bây giờ hắn là chính đạo nha.
Nhưng, Tiêu Nhân nghĩ lại nghĩ, ma đạo thật tốt oa, vậy chẳng phải điểm nhân phẩm của hắn có thể xoát thực thích?
Lúc Tiêu Nhân YY tương lai khắp nơi đều có điểm nhân phẩm thì Hoàng Bác Tri thấy hắn không nói đành nói tiếp: "Cho nên, hiện tại Lôi Hỏa đường Lôi Lão Hổ mang theo thủ hạ đi trấn Bình Võ, nhìn xem có thể tìm ra Chấn Thiên Lôi đấy không."
Tiêu Nhân gật gật đầu: "A."
Hoàng Bác Tri lập tức nhớ ra cái gì đấy: "Đúng rồi, vừa rồi Kiến Ngộ đại sư dặn nếu rảnh thì ngươi đi qua một chuyến.
Giờ liền đi qua đi, Quảng Nguyên cùng Hi Nhi đều được ông ấy chăm sóc, không thể thất lễ tái với ông ấy."
"Ta hiểu được." Tiêu Nhân đáp, sau đó liền đứng dậy rời đi doanh địa bang Thương Giản, hướng về phương hướng Hoàng Bác Tri chỉ cho hắn.
Góc này mặc dù nhiều người nhưng đều chia thành doanh địa.
Tiêu Nhân đi qua từng cái, Thiếu Lâm tự rất dễ tìm, chỉ cần nhìn chỗ nào sáng chính là chỗ đó.
Kiến Ngộ đại sư không ngồi nghỉ ngơi mà ngồi đối mặt núi rừng không biết nghĩ gì.
Tiêu Nhân đi qua ân cần thăm hỏi: "Đại sư, buổi tối tốt lành."
Thấy ngộ quay đầu cười hòa ái với hắn: "Tiêu tiểu hữu, buổi tối tốt lành."
"Đại sư, là có chuyện phiền lòng sao?" Tiêu Nhân tò mò hỏi.
"Không phiền lòng sự, chính là..." Kiến Ngộ đại sư lắc đầu, cười khổ.
Tiêu Nhân suy nghĩ tới trận chiến đấu hôm nay, vị đệ tử trước giờ một lòng tu thiện thành kính cửa Phật hẳn cũng không cảm thấy vui vẻ gì.
Hắn đồng tình nói: "Đại sư, hiện giờ nếu thân đã tại giang hồ, đương nhiên là thân bất do kỷ."
Kiến Ngộ đại sư thấy hắn nói như vậy, hơi có chút ngoài ý muốn, "Tiêu tiểu hữu sao lại biết tình cảnh của lão nạp, ở tuổi của tiểu hữu, khó hiểu được rất nhiều đạo lí đối nhân xử thế."
Tiêu Nhân mỉm cười ha ha: "Điều này chứng tỏ ta chính là tiểu quỷ tinh ranh rồi!"
Kiến Ngộ đại sư thấy hắn tự trêu chọc chính mình như thế cũng mỉm cười.
"Hiện giờ Hoàng Hi ở chùa Thiếu Lâm có khỏe không?" Tiêu Nhân hỏi.
"Kinh mạch của hắn trải qua một thời gian điều dưỡng đã chậm rãi khôi phục, " Kiến Ngộ đại sư gật đầu, sau đó ông lại chuyển đề tài khác, "Chẳng qua vết thương trên người dễ lành, nhưng vết thương trong lòng, lại khó chữa."
Tiêu Nhân có chút ngoài ý muốn, vội hỏi: "Đây là có chuyện gì?"
Kiến Ngộ đại sư sầu lo nói: "Tính cách của Hoàng thí chủ sau đêm chém gϊếŧ ở chùa Bích Nguyên trở nên vô cùng cực đoan, có vẻ đây là lần đầu tiên hắn gặp tổn thất nặng nề đến như vậy, hận Đỗ Cảnh Thiên thấu xương.
Hận trong lòng như vậy vô cùng nguy hiểm, chỉ sợ tương lai hắn vì báo thù sẽ lạc lối a!" --
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...