Tiêu Nhân quả thực không thể tin được hai mắt của mình, không ngờ lần này Thiên Đạo không chỉ không đưa mặt hàng rởm ra lừa hắn còn cho ra mặt hàng cấp bậc cao đoan như các đại siêu thị bậc nhất.
Ánh mắt của hắn cảm giác xem không đủ, di động từ trên xuống dưới không biết nên bắt đầu nhìn từ nơi nào mới tốt.
Tùy tiện đảo qua, nào là kiếm Long Tuyền, đao Yển Nguyệt, thuốc hồi sinh, 《 Bí pháp bát nhã tâm kinh 》 vân vân, một loạt những vật phẩm siêu cao cấp chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết du hý điện ảnh truyền hình, đương nhiên Tiêu Nhân xem giản lược qua cũng có những mặt hàng trung đẳng như thuốc viên cửu hoa ngọc lộ, bột giải nguyên, bột ma phật tán, thuốc giải độc, kiếm Triền Ti, đao Thanh Long, 《 Quyền pháp cao đẳng》, xem nữa cũng có mặt hàng thấp như thuốc Kim Sang, 《 trụ cột khinh công 》, thuốc dưỡng dạ dày, thuốc giải nhiệt, kiếm Thanh Phong, đao Cương, làm Tiêu Nhân không ngờ nhất không hổ là bách hóa cấp bậc siêu thị, thế nhưng còn có qυầи ɭóŧ, tất, nội y giữ ấm cũng có bán! ! !
Tiêu Nhân không lời gì để nói.
Thiên Đạo lần này thật cấp lực, đồ vật toàn diện, từ võ lâm tuyệt học cho tới quần cộc, mọi thứ Tiêu Nhân đều có khả năng sẽ dùng đến.
Tiêu Nhân nhìn kỹ, Thiên Đạo rốt cuộc không mở hack cho hắn quá khoa trương, mặc dù có qυầи ɭóŧ, tất, nội y giữ ấm vân vân, tất cả quần áo hay áo khoác, giầy dép đều là phong cách bản thổ nguyên nước nguyên vị, không để nó triệt để thoát vòng.
Rốt cuộc Thiên Đạo có đặc biệt chăm sóc Tiêu Nhân – người bị phái đi để rửa sạch tội nghiệt tích góp từng tí một nhân phẩm – cũng sẽ không cho hắn một ít đồ vật làm dao động thương phẩm xã hội bản thổ.
"Oa ha ha ha! Mùa đông này ta không sợ nữa nha!" Tiêu Nhân ngửa mặt lên trời cười dài, vui vẻ nhảy trên giường, hắn vừa nhảy vừa kêu: "Ta không sợ không sợ! Không sợ không sợ! Ha ha ha ha ha!"
Phải biết kiếp trước Tiêu Nhân là một người phương bắc, mùa đông đều phải bọc một lớp áo lông dày, ra đường vào nhà không điều hòa thì là hệ thống sưởi hơi.
Trước thời tiết dần dần mát mẻ hắn phải thay áo khoác dày còn vì vấn đề mình vượt qua mùa đông thế nào mà phát sầu.
Tuy rằng cổ đại không có hiệu ứng nhà kính nên mùa đông sẽ không xuất hiện động lạnh quá mức khắc nghiệt, nhưng Giang Nam cùng phương bắc khô ráo không giống, vừa ướt lại vừa lạnh.
Tuy rằng nói lạnh lâu rồi cũng thích ứng, nhưng năm đầu tiên nhất định sẽ rất không quen, rất thống khổ khó chịu.
Hiện tại cửa hàng đổi mới có nội y giữ ấm, còn có áo bông bên ngoài là vải bên trong là lông, một lần giải quyết vấn đề khó khăn không nhỏ này của Tiêu Nhân.
Vậy thì làm sao có thể không khiến cho Tiêu Nhân vui mừng như lên cơn thần kinh cho được.
Ngoài cửa phòng, Võ Bằng tối hôm qua dẫn hắn tới đã đứng trước cửa, vốn muốn hỏi khách nhân dậy chưa để sắp xếp hạ nhân đưa nước ấm rửa mặt tới.
Bang Thương Giản của bọn họ to như vậy đương nhiên sẽ đối xử cẩn thận với khách nhân Đại tiểu thư mang về, để người xoi mói không ra một chút điều gì không ổn.
Nhưng mà, Võ Bằng đứng ngoài cửa rõ ràng nghe được bên trong có tiếng cười to điên cuồng, cùng loại với âm điệu quỷ đị tru lên cuồng loạn.
Võ Bằng bị dọa sợ, trời ạ! Vị khách nhân này đột nhiên phát điên sao?
Tiểu thanh niên Võ Bằng luống cuống chân tay, ngay cả dũng khí gõ cửa hỏi ý kiến cũng không có, nghe nói người phát điên có khả năng gặp ai cũng cắn.
Vị Tiêu thiếu hiệp này là khách quý của tiểu thư, nếu hắn muốn cắn người thì làm sao cho phải? Mình nên động thủ đánh lại hay là vẫn động thủ đánh chứ?
Võ Bằng mày ủ mặt ê đứng ở cửa không biết làm sao cho phải .
Tiêu Nhân ở trong phòng còn không biết lúc này hắn ăn mừng đã bị người nghĩ là phát điên, nhìn thấy nhiều thương phẩm xa hoa như vậy không khỏi làm cho hắn kẻ muốn dựa vào cửa hàng của hệ thống để buôn đi bán lại phát tài trở thành thương nhân đệ nhất Đại Khánh —— lấy một bộ tiểu thuyết xuyên không viết về chủng điều sảng văn ngựa đực nam chủ làm chuẩn, sống những ngày cẩm y ngọc thực, mỹ nhân vây quanh.
Hiển nhiên lúc này hắn đã quên không còn một mảnh lý do vì sao mình bị ném tới nơi đây, Thiên Đạo yêu cầu hắn làm chuyện gì.
"Ha ha ha...!khặc, khặc! Hả? !" Tiêu Nhân đang cười to mỹ mãn thì đột nhiên nhớ tới phải chú ý một chút xem giá hàng thế nào, sau đó một chậu nước lạnh từ trên trời tưới thẳng xuống.
Qυầи ɭóŧ năm cái một hộp đổi bằng 10.000 nhân phẩm, tất đổi bằng 10.000 điểm nhân phẩm, còn áo bông đổi bằng 50.000 điểm nhân phẩm!
Ai lại chơi như vậy? ! Tiêu Nhân đã kinh ngạc đến si ngốc .
Sao lại tiêu phí bằng điểm nhân phẩm?
Đương nhiên, cửa hàng của hệ thống đương nhiên phải dùng điểm nhân phẩm tiêu phí!
Tiêu Nhân vừa thấy đồ dùng hàng ngày đã đắt như vậy, vội vàng nhìn những thứ giang hồ dùng: thuốc kim sang một chai = 10.000 điểm nhân phẩm, bột tiêu nhiệt một hộp = 10.000 điểm, kiếm Thanh Phong một thanh = 50.000 điểm nhân phẩm!
Tâm Tiêu Nhân liền lạnh.
Trước kia duyên phận đưa đẩy khiến hắn gặp được Đỗ Cảnh Thiên bị người chọc thủng bộ mặt thật huyết tẩy chùa Bích Nguyên mới chiếm được vài vạn điểm nhân phẩm, còn lại trừ bỏ trùng hợp gϊếŧ chết một sát thủ vô danh cùng hái hoa tặc nổi danh giang hồ chiếm được hơn vạn điểm nhân phẩm ra, dư lại chính là hắn phí hết công sức từng chút một tích góp được!
Tổng cộng lên đến mười vạn điểm nhân phẩm thế nhưng chỉ đáng giá một thanh kiếm Thanh Phong cùng một cái áo lông.
Tiêu Nhân vừa nhìn mấy quyển võ lâm tuyệt học thì trực tiếp tuyệt vọng, một quyển《 nội công trụ cột 》 = 100.000 điểm nhân phẩm, một quyển《 quyền pháp cao đẳng 》 = 500.000 điểm nhân phẩm, một quyển《 Bí pháp bát nhã tâm kinh 》 = 1.000.000 điểm nhân phẩm!
Xem ra tuy rằng Thiên Đạo cho hắn tiện lợi, nhưng muốn hắn trả giá đại giới cũng quá sang quý, căn bản không cho hắn cơ hội mưu lợi.
Biết chân tướng, Tiêu Nhân rơi nước mắt.
"A a a a a! ! ! Thiên Đạo chết tiệc, ngươi thật sự rất tuyệt tình a a a! ! !" Tiêu Nhân gào thét, lấy đầu đập đất...!Khụ! Đập giường, hiển nhiên đụng giường cũng không thể kể hết thống khổ hiện giờ của Tiêu Nhân, hắn đứng dậy ôm khung giường bắt đầu va chạm.
Võ Bằng đang đứng ở ngoài cửa phòng do dự có nên mạo hiểm tính mạng đi vào nhìn xem tình huống hay là trực tiếp đi bẩm báo bang chủ thì chợt nghe thấy tiếng cười to bên trong đột nhiên im bặt, quẹo cong bắt đầu thét chói tai càng thêm dọa người.
Võ Bằng không dám do dự nữa, sợ thật sự sẽ xảy ra án mang nên liền đẩy cửa vận khinh công xông vào phòng ngủ.
Chỉ thấy khách nhân đang kích động động tác khoa trương đụng khung giường, Võ Bằng bị dọa, đi lên điểm vào cổ Tiêu Nhân.
Thân thể Tiêu Nhân nhất thời mềm nhũn, tê liệt ngã xuống .
"Hư —— may quá may quá, may mà ta nhanh chóng tiến vào, hắn phát điên không nhẹ, phải nhanh chóng bẩm báo bang chủ." Võ Bằng vỗ vỗ ngực tự cho là mình làm không tồi, chạy chậm đi bẩm báo Hoàng Bác Tri .
Buổi sáng đứng dậy Hoàng bang chủ bỏ chạy đến viện của ái nữ Hoàng Sước cùng dùng điểm tâm.
Tính tình Hoàng Sước bưu hãn nhưng tới cũng nhanh đi cũng nhanh, lúc này đã sớm không tức giận, nhưng nàng thật không vui khi Hoàng Bác Tri đối đãi với bạn gian hồ lần đầu tiên nàng mang tới cửa như vậy, vì để phụ thân không tái phạm nữa, đương nhiên nàng vẫn đắn đo không cho Hoàng bang chủ sắc mặt hòa nhã.
Lúc này ở trong nhà, Hoàng Sước bật chế độ thục nữ mặc quần áo ăn diện đương nhiên không còn là nữ thức trang phục hành tẩu giang hồ mà là mặc một cái quần lụa màu vàng, tóc cũng không đơn giản cột lên mà là tết thật phiền phức.
Nàng mang bông tai trân châu, đầu cắm trâm hoa mỹ mạo, trên cổ tay còn mang theo vòng tay bạch ngọc oánh nhuận.
Chân không mang giày đế dầy tiện cho hành tẩu mà là một đôi hài thêu phức tạp.
Nàng nghiêm mặt, không mất cấp bậc lễ nghĩa ứng đối với Hoàng Bác Tri, vô cùng khách khí.
Khách khí quá mức.
Hoàng Bác Tri cười ngượng ngùng, không ngừng nói lời hay ca ngợi cô nương nhà mình hiền lương thục đức (...!).
Ông ta biết có vài chuyện có thể làm, lại không thể nói rõ, càng không thể vì một tên nhóc lông còn chưa mọc đủ mà thật sự đi xin lỗi con gái của mình, đây chẳng phải là mất hết mặt mũi sao.
Huống chi, ông hoàn toàn là bị kia ba tên đồ đệ khuyến khích , sai lầm này hẳn là cộng đồng gánh vác, dựa vào cái gì muốn bản thân ông một người chịu tiếng xấu thay cho người khác!
Mới đầu ông khen hôm nay sơ tóc thật kinh diễm, khuyên tai mới thật sấn vẻ đẹp của nàng, quần áo cũng thực hiển khí chất thục nữ ...!Vân vân, một sọt lớn lời hay, nữ nhi muốn làm khuê tú đương nhiên phải khen về phương diện này.
Hoàng Sước vốn nghiêm mặt cũng dần dần bị khen đến mặt mày hớn hở.
Hoàng Bác Tri thở ra, cuối cùng cũng cười, về sau không bao giờ nghe ba tên xúi quẩy kia nữa!
Hai cha con nói cười vui vẻ, Võ Bằng sốt ruột chạy tới.
Bọn họ là môn phái giang hồ đứng đắn, làm việc gì đều dứt khoát không kềm chế đương nhiên không có nhiều quy củ phải tuân theo, cũng không phải thông báo trước mới cho gặp.
Võ Bằng gật đầu với nha hoàn đứng ở ngoài cửa hầu hạ xem như chào hỏi liền trực tiếp vào phòng khách trong viện Hoàng Sước.
"Bang chủ, tiểu thư! Tiêu thiếu hiệp không ổn!" ngữ khí của Võ Bằng dồn dập.
Chờ Tiêu Nhân mở to mắt chỉ thấy bên người vây quanh một vòng tráng hán, một lão đầu thân hình khô gầy, cằm mọc râu mép sơn dương đang đứng đắn bắt tay xem mạch cho mình.
"Làm sao vậy?" Tiêu Nhân không hiểu sao lại bị một vòng người vây quanh như vậy.
Hắn vừa lên tiếng liền nghe thấy Võ Bằng kêu lên: "Tiêu thiếu hiệp tỉnh! Tiêu thiếu hiệp tỉnh!"
"Đệ đệ tỉnh?" Hoàng Sước từ phòng khách bên ngoài tiến vào.
Vài tráng hán thần thái khẩn trương nhìn chằm chằm Tiêu Nhân, một khi hắn có một chút dị động liền bật người tiến lên ngăn cản hắn.
Lão đầu thầy thuốc kia thì lại vô cùng bình tĩnh.
Động tác của ông thong dong rút tay về, vươn tay vạch mí mắt Tiêu Nhân cẩn thận quan sát một hồi.
Sau đó ông đứng dậy, nói: "Không có việc gì, đã ổn.
Không cần vây quanh ."
Chư vị tráng hán vừa nghe không còn chuyện của bọn họ liền vô cùng nhàm chán, như không được xem náo nhiệt vậy, mệt mỏi tiêu sái rời đi.
Các tráng hán đi hết, lúc này mới để lộ ra Hoàng Sước bị che ở phía sau.
Hoàng Sước nhíu mày đi tới, dung nhan kiều mỵ có vẻ vô cùng lo lắng, nàng duyên dáng đỡ khung giường nhẹ giọng hỏi: "Đệ đệ, ngươi thế nào ? Đỡ hơn chưa?"
Là ai vậy? !
Tiêu Nhân trợn mắt há hốc mồm.
Đây là nữ hán tử vì đuổi theo hái hoa tặc mà dùng hai chân đi từ Dương Châu đến Quảng Nguyên trong một tháng, vừa thấy mặt liền dùng roi đuổi hắn nhảy lên nhảy xuống mà hắn quen biết sao? !
Tuy rằng hắn vẫn luôn biết hàng này là một ngụy khuê tú, nhưng lần đầu tiên kiến thức Hoàng Sước ăn mặc như vậy, còn động tác tao nhã, ngữ khí mềm nhẹ.
Này mẹ nó đã không phải là ngụy mà là tinh thần phân liệt đi? !
Nếu không phải khuôn mặt như nhau, Tiêu Nhân vốn không thể tin đây là nữ hán tử Hoàng Sước đã từng cùng hắn ngày đêm đi đường, mặt xám mày tro đầu tóc rối bù!
Hoàng Sước rụt rè lộ ra một nụ cười mỉm: "Ngươi ngốc sao! Đương nhiên là tỷ tỷ của ngươi a, Hoàng Sước đây."
Lời này không cẩn thận để lộ một chút ít phỉ khí làm Tiêu Nhân triệt để xác nhận nữ tử đoan trang hiền thục diện mạo xinh đẹp này chính là Hoàng Sước không thể nghi ngờ.
Tiêu Nhân chớp chớp mắt, cảm thấy qua hôm nay trên thế giới này không còn gì có thể khiến hắn kinh ngạc.
Hoàng Sước quay đầu hỏi lão đầu khoanh tay đứng ở một bên: "Ngô thầy thuốc, đệ đệ ta đây rốt cuộc bị sao vậy?"
Ngô lão đầu vuốt hạ chòm râu sơn dương, ngữ khí vô cùng chuyên gia nói: "Vị thiếu hiệp này đầu tiên là vui sướng quá độ, kinh mạch giãn nở, hỏa trong ngũ hành bùng lên gây ra vui sướng, hỏa trong cơ thể vị thiểu hiệp kia gia tăng nhanh khiến trái tim bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Sau lại phẫn nộ vô cùng, mộc trong ngũ hành ý chỉ phẫn nộ, mộc khí đánh sâu vào gan, tinh thần thân thể lúc ấy đã vô cùng không tốt, nguy hiểm có bảy phần phát điên, may mà vị thiếu niên này hành động đúng lúc, đánh ngất xỉu hắn, khiến hỏa khí cùng mộc khí không chạy loạn trong cơ thể, hiện tại hắn đã khôi phục thần trí.
Đợi lão phu mở đơn thuốc điều trị một phen, tự nhiên không ngại."
Hoàng Sước vừa nghe Tiêu Nhân không bị điên liền thật cao hứng, ngữ khí dịu dàng nói: "Ta thay mặt đệ đệ cảm tạ đại phu diệu thủ hồi xuân, Võ Bằng, mang Ngô thầy thuốc đi khai đơn."
Võ Bằng tiến lên dẫn Ngô thầy thuốc đi ra ngoài viết phương thuốc.
Mà Tiêu Nhân tuy không biết tiền căn hậu quả, nhưng thầy thuốc vừa lên liền nói hắn đầu tiên mừng rỡ sau lại giận dữ, liền cảm thấy lão đầu này thực thần kỳ, sau đó lại nghe hắn nói hắn suýt nổi điên liền cảm thấy không khoa học.
Hắn tự biết tình huống của mình, tuy rằng đổi cửa hàng gây ra kinh hỉ cùng dội nước lạnh chênh lệch quá lớn, làm hắn khó có thể tiếp thu trong thời gian ngắn, nhưng chịu Thiên Đạo tra tấn hắn đã có kinh nghiệm sung túc, đương nhiên sẽ điều chỉnh tốt tâm tính của mình.
Tuy rằng đổi cửa hàng quá mức trọng đại, nhưng đồ vật lại thật sự đặt trước mặt, cũng không phải hoàn toàn vô vọng, chẳng qua là vất vả một ít.
Hắn khôi phục tâm tình liền nhận mệnh nhận rõ hiện trạng, ích lợi trước mắt thật sự có hấp dẫn quá lớn, càng thêm cố gắng kiếm điểm nhân phẩm tranh thủ đổi được những thứ hắn cần.
Chẳng qua trước đó lòng tham của hắn quá mức muốn đạt được quá nhiều, hiện tại phải tính toán tỉ mỉ, cân nhắc cẩn thận những thứ mấu chốt, những thứ nào không cần thiết để tránh lãng phí điểm nhân phẩm.
Hoàng Sước nhìn hắn ỉu xìu đang muốn trấn an hỏi ý kiến đến tột cùng có chuyện gì đầu tiên làm hắn mừng rỡ sau lại làm hắn giận dữ liền thấy trong nháy mắt Tiêu Nhân đang sững sờ thì lại nhảy dựng lên, cười ha ha.
Hoàng Sước triệt để sợ cháng váng, không phải nói ổn rồi sao? Sao lại phát điên nữa rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...