Đỗ Cảnh Thiên khó tin nhìn Vũ Văn Quyết, cư nhiên có chút không nói nên lời.
"Ngươi? Cư nhiên là ngươi?" – Đỗ Cảnh Thiên chỉ Vũ Văn Quyết.
"Không ngờ sao?" – Vũ Văn Quyết nhếch khóe môi, bên má trái lộ ra cái lúm đồng tiền – "Không ngờ được một tên tù nhân trong tay ngươi lại dùng loại phương thức này xuất hiện hay không ngờ sẽ có một người ngoài đi ra từ mật đạo trong nhà ngươi?"
Đỗ Cảnh Thiên buông tay, phẫn nộ phất tay, rõ ràng cả hai điểm này đều khiến lão bất ngờ.
"Ngươi cư nhiên là người Minh giáo!" – Đỗ Cảnh Thiên căm hận nói.
Tên tiểu tặc đột nhập Đỗ gia bị lão bắt giữ, tra khảo suốt hai ngày không hỏi được gì, đã cố tình xích xương tỳ bà lại vẫn cứ để y chạy mất.
"Đa tạ hai ngày tận tình khoản đãi của Đỗ Cảnh Thiên đại hiệp." – Vũ Văn Quyết tao nhã lễ phép gật đầu – "Ta thăm dò toàn bộ địa hình Đỗ gia chính trong hai ngày đó, lại tình cờ phát hiện một lối mật đạo.
À, không thể không nói, vị trí xây mật đạo trong nhà đại hiệp thực sự khó tìm."
Vũ Văn Quyết tán dương.
"Phế vật!" Đỗ Cảnh Thiên mắng, rõ ràng là đám người canh giữ địa lao là một đám vô dụng, cư nhiên để cho một tên tù nhân ngang nhiên ra vào.
Câu khen ngợi lúc này của Vũ Văn Quyết lão nhìn thế nào cũng thấy là trào phúng trắng trợn.
"Ừm, thực sự là phế vật." – Vũ Văn Quyết cư nhiên gật đầu, càng khiến Đỗ Cảnh Thiên tức gần chết.
"Ngươi muốn gì?" – Đỗ Cảnh Thiên âm trầm nhìn đám người bị Minh giáo bao vây, thuộc hạ, quản gia, còn có con gái của lão.
"Chậc!" – Vũ Văn Quyết phẩy tay áo trắng, tiêu sái chắp sau lưng, vòng qua Đỗ Cảnh Thiên đi tới gần vòng vây của Minh giáo.
"Thiếu chủ." – Đường chủ Tuyên Chí Thiên của Huyền Vũ đường ôm quyền hành lễ với y.
Đồng tử Đỗ Cảnh Thiên co rút, giật mình hỏi: "Ngươi là đồ đệ vvs? Thiếu giáo chủ Minh giáo?"
"Bản tọa chính là Vũ Văn Quyết." Y quay người đối diện Đỗ Cảnh Thiên.
Trái tim Đỗ Cảnh Thiên càng trầm xuống, chỉ riêng hai tên đường chủ Minh giáo liên thủ đã đủ vướng tay vướng chân, đừng nói tới con gái lão đang bị bao vây hoàn toàn có khả năng được dùng để uy hiếp lão, Cửu Minh thần công truyền thừa của Minh giáo giáo chủ càng khó đối phó.
Cửu Minh thần công là siêu cấp võ học vượt xa các loại võ học khác trong chốn giang hồ.
Chỉ cần là võ giả phù hợp điều kiện của nó, không ai không tiến cảnh thần tốc, tầng bảy của Cửu Minh thần công đã có thể sánh ngang cảnh giới Đỗ Cảnh Thiên, mà hiện tại, giáo chủ Minh giáo đã đạt tới tầng thứ tám, cho nên có thể một mình chống lại vài vị siêu cấp cao thủ.
Đem tên giáo chủ ma giáo xếp vào danh sách siêu cấp cao thủ chẳng qua vì chính đạo không muốn bị mất mặt mà thôi.
Cho nên, đừng thấy Vũ Văn Quyết tuổi trẻ mà lầm, Đỗ Cảnh Thiên cũng không dám coi y như một tên thiếu niên tập võ thông thường, ai biết Cửu Minh thần công của vị này đã luyện tới tầng mấy?
Chỉ hận lúc bị tóm y căn bản không sử ra Cửu Minh thần công, thành thử lúc này Đỗ Cảnh Thiên không có chút manh mối.
Nói tới cùng, Đỗ Cảnh Thiên có được thành tích ngày hôm nay, kỳ thực là do lúc còn trẻ gặp được kỳ ngộ, ăn được một quả hoàng tinh 500 năm, tăng được 20 năm nội lực, thực tế, luận võ học bản thân, lão tuyệt không xuất sắc, về sau tuy dựa vào thủ đoạn mà đoạt được một bộ kiếm pháp nhất lưu, nhưng hôm nay, đối mặt Cửu Minh thần công, lão thực sự không có một phần nắm chắc.
Đừng hỏi tại sao một vị danh túc lâu năm như lão hôm nay đối diện một tên tiểu bối lại rụt tay do dự, ném chuột sợ vỡ đồ.
Kẻ chưa đạt tới cảnh giới của lão thì chưa tiếp xúc được một ít bí mật trong này đâu.
Người bên ngoài truyền lưu những hành vi hiểm ác, hoành hành ngang ngược của Minh giáo, tuy có đôi chút khoa trương, nhưng cái chân chính gọi là khủng bố thì chưa từng để lộ.
Lý do chân chính khiến cho danh môn đại phái cùng đỉnh cấp võ giả kiêng kỵ Minh giáo chính là — võ công mà giáo chủ bọn họ tu hành.
Bộ công pháp Cửu Minh thần công vô cùng quỷ dị, y càng luyện lên cao, đối thủ của y khi đối chiến sẽ cảm thấy sát lục cùng tử vong càng lớn, do đó tâm trí bị ảnh hưởng cực lớn, trực tiếp bị chấn nhiếp tâm hồn.
Theo truyền thuyết, khi luyện tới tầng chín, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến người ta tan rã tinh thần.
May mà bộ công pháp này ban đầu tu hành dễ dàng nhưng càng về sau càng khó, chưa luyện tới tầng thứ chín, công pháp càng cao thâm, bản thân người luyện thần công cảm nhận càng sâu phần sát lục cùng tử vong trong đó.
Minh giáo là môn phái tồn tại lâu nhất trong lịch sử tiền triều, trăm năm trở lại đây, nghe đâu luyện công pháp tới tầng thứ chín chỉ có một vị giáo chủ từ chín mươi năm về trước.
Nhiều người chỉ dừng lại ở tầng thứ tám, mà tám phần giáo chủ tẩu vì hỏa nhập ma khi trùng kích tầng thứ chín mà chết, hai phần còn lại chết do bị võ lâm nhân sĩ vây công.
Cho nên, mặc dù Cửu Minh thần công tầng thứ tám của Vũ Văn Sí vô cùng lợi hại, người trong giang hồ cũng không quá bận tâm, bởi vì, trừ khi y đột phá tầng thứ chín, bằng không sớm muộn gì y cũng tự tìm đường chết mà thôi.
Phần lớn võ giả luyện Cửu Minh thần công không hôn không thú nên không con cháu, toàn bộ đều là thầy truyền cho trò, mà hiện nay, giáo chủ Minh giáo ở tầng thứ tám đã lâu, cho nên cảnh giới võ công vị đồ đệ hai mươi mấy tuổi này của y có thể khiến không ít người kiêng kỵ.
Tâm tư Đỗ Cảnh Thiên xoay chuyển thật nhanh, nghĩ tới nghĩ lui, rõ ràng hiện tại không phải là thời cơ tốt để quyết đấu với Vũ Văn Quyết, lão không có thời gian.
Cho nên, Đỗ Cảnh Thiên bất thần tránh khỏi Vũ Văn Quyết, xông vào vòng vây, túm lấy Đỗ Tàng Hoa.
Vũ Văn Quyết trừng mắt, hừ lạnh một tiếng: "Động thủ!"
Lập tức giáo đồ trong hai đường cùng hai vị đường chủ giao thủ với đám thuộc hạ Đỗ Cảnh Thiên.
Đỗ Cảnh Thiên chỉ kéo Đỗ Tàng Hoa, phi thân lao khỏi vòng vây.
Ánh mắt Vũ Văn Quyết vẫn đuổi theo từng hành động của lão, lập tức hiểu ra, lão đang muốn bỏ của chạy lấy người.
Đỗ Cảnh Thiên quát một tiếng: "Rút!"
Quản gia nghe thế liền dồn sức phá vây.
Mấy sát thủ còn lại cũng bắt đầu liều mạng đột kích một hướng.
Đỗ Cảnh Thiên ôm con gái phóng lên đá núi, dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi vòng vây của Minh giáo.
Rất nhanh sau đó quản gia với mấy sát thủ cũng thoái khỏi vòng vây.
"Thiếu chủ!" – Phượng Thiên Vũ vội hỏi – "Chúng ta có đuổi theo không?"
"Không đuổi." – Đôi mắt đẹp của Vũ Văn Quyết vẫn trông theo bóng lưng Đỗ Cảnh Thiên, y vận khí đan điền – "Đỗ Cảnh Thiên, cửa hàng ngọc khí cùng mạch khoáng ở đất Thục, Minh giáo ta rất vui lòng nhận lấy!"
Bước chân Đỗ Cảnh Thiên lảo đảo suýt ngã, sau đó lão không cam tâm thét một tiếng dài, lao đi mỗi lúc một xa.
"Thiếu chủ?" – Phượng Thiên Vũ nghi hoặc.
"Giờ không phải lúc, thỏ không có ba hang, thử hạ Đỗ Cảnh Thiên có khả năng không chì có bấy nhiêu, sản nghiệp của lão cũng không chỉ có phần ngoài sáng." Vũ Văn Quyết quay người lạnh lùng nhìn đám thuộc hạ bị vứt lại với hơn mười chiếc rương gỗ cực lớn đựng đầy tài bảo, "Đánh rắn phẩn dập đầu, bằng không sẽ bị cắn ngược."
"ơ? Nhưng lần này Đỗ Cảnh Thiên chạy trốn, từ sáng chuyển sang tối, Minh giáo ta chẳng phải càng khó đối phó?" – Phượng Thiên Vũ hỏi.
"Tổn thất cửa hàng ngọc khí với mạch khoáng cũng đủ khiến lão đau lòng hồi lâu.
Trong khoảng thời gian ngắn lảo sẽ tạm tránh nơi đầu gió, ngầm thu gom thuộc hạ." – Vũ Văn Quyết quay đầu nhìn vầng mặt trời đang mọc – "Ngày lão tụ tập đủ nhân mã chính là lúc chúng ta toàn diện xử lý lão."
Được mấy trăm nhân sĩ giang hồ dốc sức dập, cuốc cùng ngọn lửa trong Đỗ gia cũng tắt, không lan sang nhà khác.
Đỗ gia bị thiêu tan hoang, người đi vào tra xét không thấy một cỗ thi thể nào bên trong, chứng tỏ người Đỗ gia đã theo mật đạo rời đi từ trước.
Hiện tại Đỗ gia bị hủy, không cách nào tìm ra vị trí mật đạo nữa.
Tiêu Nhần ồn ào đòi tìm cái túi của hắn, được khiêng vào bên trong, nhìn thấy toàn bộ bị thiêu tới tường đổ gạch vỡ, vườn tược cháy đen mới đành thôi.
"Sớm biết thế đã mang theo..." – Tiêu Nhân thất thần lẩm bẩm.
Rồi bắt đầu nhai đi nhai lại câu này như một bà chị chồng.
Mạc Vũ Hân không biết phải làm sao an ủi nên chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, mặc kệ hắn.
Đám người Mạc Vũ Hân tìm một gian khách sạn nghỉ lại.
Mặc dù lúc này các khách sạn đã chật ních khách, các nhân sĩ võ lâm vẫn nhường ra hai gian phòng trống cho mấy vị thiếu hiệp anh hùng đã vạch mặt Đỗ Cảnh Thiên này.
Đỗ Cảnh Thiên chạy mất, với Tiêu Nhân mà nói, hắn hoàn toàn không vừa lòng với kq này, nhưng mà hắn bó tay, không có biện pháp.
Tốt xấu gì sau cùng, lúc sự việc kết thúc, hệ thống trong đầu vọt ra đầy một khung điểm nhân phẩm làm hắn thỏa mãn.
Một loạt danh mục dương thiện, vệ đạo, trừ ác vân vân nhảy lên rào rào, điểm nhân phẩm gần đạt tới con số mười vạn.
Con số to tướng khiến Tiêu Nhân trợn mắt há mồm, Đỗ Cảnh Thiên thực sự là một tên bại hoại, nói đơn giản thì lão so với lão đại ngày trước của Tiêu Nhân còn ác hơn, quả thực là xem người không thể chỉ xem tướng mạo, với loại nghề nghiệp bại hoại này rõ ràng lão đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, là tấm gương sáng cho toàn bộ người trong giới.
"Vl! Một lão Đỗ Cảnh Thiên đủ sánh bằng một tháng cày cuốc điểm nhân phẩm của mình!" Tiêu Nhân tặc lưỡi.
Hắn nhìn hệ thống trong đầu, thanh tiến độ rút thưởng lại sắp đầy, không biết lần này hắn lại rút được thứ gì đây?
Nghĩ tới đây, Tiêu Nhân tự dưng cụt hứng, điểm nhân phẩm nhiều như hiện giờ đủ cho hắn nằm không một chỗ vài năm.
Hắn chợt cảm thấy kỳ quái, chuyện này không giống tác phong của thiên đạo, qua chừng đó thời gian hắn ít nhiều gì cũng hiểu được cái tính kẹo kéo của thiên đạo, ngày tháng an phận thế này chắc chắn chẳng kéo dài được bao lâu.
Không biết tiếp theo thiên đạo sẽ dí hành kiểu nào đây? Tiêu Nhân tự hỏi.
"Tiêu ca, uống thuốc!" Hồ thiếu hiệp hăng hái hoạt bát đẩy cửa, bưng một chén thuốc đen ngòm bước vào.
"Đừng! Ụaaa!" Tiêu Nhân lập tức biến sắc bịt miệng.
"Hắc hắc hắc! Trốn cũng vô ích!" – Hồ thiếu hiệp cười đắc ý – "Uống nhanh đi, bằng không ta đi mách Kiến Ngộ đại sư!"
Tiêu Nhân lập tức bị bắt thóp, nhăn nhó uống chén thuốc khó uống kinh dị kia.
Từ khi biết thân phận Kiến Ngộ đại sư, Tiêu Nhân không dám như lúc trước, hễ hơi đau một chút liền kêu chú tiểu đi dẫn Kiến Ngộ đại sư tới mát xa cho mình nữa.Sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn vào ở trong khách sạn, mà Kiến Ngộ đại sư vẫn cứ mộc mạc khiêm tốn dễ gần như trước, chủ động tới kiểm tra thương thế chỗ cái eo cho hắn, mà hắn thương chồng lên thương, lần này muốn khỏi hẳn phải cần hơn tháng, ngoài chườm nóng xoa bóp còn phải uống thuốc.
Tiêu Nhân nơm nơm nớp nớp nằm dài trong phòng để siêu cấp cao thủ dùng đôi tay phủ tầng nội lực ấm áp mát xa cho mình.
Thuốc trung y khó uống khiến kẻ sống trong thành phố từ nhỏ tới lớn toàn uống thuốc tây như hắn gánh đủ khổ, đành là hắn biết thuốc đắng dã tật, nhưng mà thuốc này nó cũng quá đắng đi!
Mà ngay lần 'làm rớt' chén thuốc đầu tiên hắn đã bị Kiến Ngộ đại sư biết được rồi đe dọa, không uống thuốc sẽ không xoa bóp.
Làm sao đây?!
Là siêu cấp cao thủ mát xa cho đó! Hiện giờ còn không biết có bao nhiêu người hâm mộ hắn đâu!
Tiêu Nhân chỉ đành uống thuốc.
Tiêu Nhân nhăn nhó uống chén thuốc đắng ngắt, Hồ thiếu hiệp ngồi bên cạnh thì cười suиɠ sướиɠ nhìn người khác gặp họa.
"Đúng rồi, Hồ thiếu hiệp, tới giờ ta còn chưa biết ngươi tên gì đâu." – Tiêu Nhân bưng chén thuốc uống nốt ngụm cuối cùng.
"Ta? Ta tên Hồ Bảo Mã." – Hồ thiếu hiệu hân hoan hớn hở giới thiệu.
"Phụtttt" – Ngụm thuốc của Tiêu Nhân phụt hết ra ngoài.
——————————————
LTG: Phần kịch tiếp theo là phần mọi người trông chờ đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...