Trời đã sáng trưng, biển tình điên cuồng trên mặt Trương Hòa Chi bị Tiêu Nhân nhìn thấy rõ ràng, tâm tình lão mười phần kích động, rõ ràng, dưới sức uy hiếp của cái chết, lão đã chẳng còn lý tới gì nữa.
Trương Hòa Chi căm hận nói: "Ngươi thèm thuồng gia sản, cửa hàng đồ ngọc cùng mạch khoáng của Lưu gia tới mức nổi điên gϊếŧ sạch nam phụ lão ấu ba mươi bảy người nhà họ! Xong chuyện ngươi hứa cho ta hai phần lợi tức để che giấu hộ ngươi! Chuyện đó ngươi cũng quên rồi sao?!"
Đôi mắt Tiêu Nhân lóe sáng, hắn nhỏ giọng nói với Mạc Vũ Hân: "Không lẽ đây là tên tri phủ năm đó?"
Mạc Vũ Hân gật đầu: "Chắc là vậy, trước khi chết Lưu Ngọc Hiền từng nói năm đó còn có một tên quan tiếp tay cho Đỗ Cảnh Thiên, xem ra chính là lão ta."
Như vậy xem ra Đỗ Cảnh Thiên không quên, trái lại còn nhớ rõ là khác.
Lão vừa trông thấy Trương Hòa Chi liền biết không xong, cư nhiên muốn gϊếŧ lão diệt khẩu trước mặt chừng này người.
"Ha ha ha!" – Hoàng Hi cười tới vui vẻ – "Lần này Đỗ Cảnh Thiên xong rồi! Thân bại danh liệt!"
Nếu như lúc trước, Mạc Vũ Hân vì phát hiện được bí mật nào đó của lão mà bị diệt khẩu, liên lụy tới cả tăng nhân Bích Nguyên tự cùng mấy thiếu hiệp, tối đa người giang hồ cũng chỉ cho là Đỗ Cảnh Thiên mặt dày tâm đen thủ đoạn độc ác, tuy lão không nói đạo nghĩa giang hồ, ngay cả đồ đệ của bạn cũng muốn gϊếŧ, nhưng vẫn còn có thể coi lão là một gã kiêu hùng.
Mà mưu đoạt tài sản của người, từ đó diệt môn toàn gia một bách tính bình thường không liên quan tới giang hồ thì rõ ràng là điên cuồng táng tận lương tâm, vô đạo đức.
Hạng người này ngay cả người trong ma giáo cũng khinh bỉ.
Bạch Triển Thanh không dám tin nhìn Đỗ Cảnh Thiên: "Ngươi giỏi lắm! Lão thất phu Đỗ Cảnh Thiên, thì ra nói ngươi giả dạng đạo mạo, mua danh chuộc tiếng, tâm ngoan thủ lạt còn là nhẹ! Một câu mặt người dạ thú cũng không gói được tội ác của ngươi! Ngươi thực là không bằng heo chó, thua cả súc sinh!"
Khóe miệng Tiêu Nhân giật giật, vãi, xem ra bất kể là cổ đại hay hiện đại, khi thần tượng sụp đổ thì mọi thành phần antifan quá khích đều trở thành sinh vật được treo bảng "nguy hiểm, cấm tới gần", kỹ thuật chửi người này hoàn toàn không thua kém mấy bài post trong topic anti trên mạng đâu!
Đỗ Cảnh Thiên đứng trên tường, bân cạnh là đám hắc y nhân cầm cung tên, đối diện lão là Bạch Triển Thanh dẫn đầu đoàn antifan cùng quần chúng vây xem.
Đỗ Cảnh Thiên, dưới tràng chửi rủi xối xả của Bạch Triển Thanh, sắc mặt dần đỏ lên, rõ ràng lão đã bị chọc tức.
Rõ ràng đây không phải là kết cục mà lão muốn.
Trong tình cảnh này, Đỗ Cảnh Thiên còn xuất hiện trước mặt đồng đạo võ lâm, ngoại trừ để câu giờ cho thuộc da tẩu tán tài sản cùng người trong nhà, lão còn muốn làm một màn rút lui hoành tráng có một không hai.
Lão mưu tính nhiều năm, đương nhiên sẽ không vì phát hiện của một thằng nhãi miệng còn hôi sữa mà thất bại, chẳng qua là điều chỉnh lại kế hoạch, từ ngoài sáng rút vào trong tối mà thôi.
Đỗ Cảnh Thiên hiểu rõ, thanh danh như mặt trời ban trưa trong giới bạch đạo của mình, sau sự việc lần này sẽ hoàn toàn chuyển thành tà ma ngoại đạo, bất quá, chuyện này vẫn không trở ngại cho chuyện mời chào, lung lạc hỏa hán lục lâm lăn lộn trong ma đạo.
Thế mà bây giờ chuyện nọ bị lôi ra, mọi thứ liền thay đổi hoàn toàn, lục lâm hảo hắn cũng coi thường loại hành vi đó!
Nhưng lão làm như thế cũng chỉ là để gầy dựng sự nghiệp, mấy người nọ chẳng qua là hòn đá kê chân cho lão mà thôi.
Là một đại hiệp không môn không phái, dựa vào kỳ ngộ mà thành danh, gia thế của lão tuyệt không giàu có, so với các thế gia đại phái lâu năm kia, lão không có ruộng đất, không có cửa hàng, nếu muốn đạt được sở nguyện tự nhiên chỉ có thể đem đôi tay nhúng vào máu tươi mà đoạt tới, khi đó mới đủ cho lão bồi dưỡng bấy nhiêu thuộc hạ.
Mấy năm này, số thảm án diệt môn lão ngầm thực hiện đâu chỉ có một thế gia buôn ngọc ở đất Thục, hãy còn bốn năm nhà khác bị hại.
Loại sự tình này không bại lộ thì thôi, sau khi lão thành công cũng chỉ là chút khuyết điểm không đáng kể, vì thắng lợi mà phai nhạt hết, thế mà chuyện này lại bị lôi ra ngay khi lão còn chưa kịp thực hiện kế hoạch của mình! Điều này, đối với hình tượng của lão, có lực sát thương vô cùng lớn.
Đỗ Cảnh Thiên thẹn quá hóa giận, thậm chí còn có chút luống cuống.
Không thể không nói một chiêu đơn giản này của Vũ Văn Quyết trực tiếp đâm thẳng vào tim của Đỗ Cảnh Thiên! Cực hiểm! Trực tiếp xô bức tượng đặt trên đài cao chót vót của Đỗ Cảnh Thiên xuống đất cho vỡ vụn, khiến cho lão rơi phịch từ trên mây xuống đất.
Từ nay về sau còn có nhân sĩ giang hồ nào chịu nhập bọn với lão nữa?
Vũ Văn Quyết đứng chỗ góc khuất trên lôi đài cao ngất, cái lúm đồng tiền trên má vì ý cười trên môi y mà thấp tháng, nếu như Tiêu Nhân thấy được chắc chắn sẽ mê mẩn tới mất hồn.
Đôi mắt tuyệt đẹp của y hơi nheo lại, nhìn thân ảnh có chút chật vật của Đỗ Cảnh Thiên.
Lhn đưa tin tức này cho Minh giáo, không phải là y không coi trọng, cũng không phải không có chuẩn bị gì.
Chỉ tiếc là Lưu Ngọc Hiền quá nôn nóng.
Vũ Văn Quyết lại không thể cho y biết về tính toán trong lòng mình.
Thế nên Lưu Ngọc Hiền mới đánh mất tính mạng.
So với một tên Lưu Ngọc Hiền không tiếng không tăm trên giang hồ, rõ ràng tên tri phủ lúc trước đồng mưu – hiện giờ đã là tổng đốc Chiết Giang Trương Hòa Chi càng có sức thuyết phục, chẳng qua việc đưa hắn tới đây và bố trí kết cục tiêu tốn quá nhiều thời gian, khiến Lưu Ngọc Hiền đợi không được.
Vũ Văn Quyết rũ hàng mi, cuối cùng, xem như tính mạng Lưu Ngọc Hiền không uổng phí.
Đỗ Cảnh Thiên thực sự nóng trong người, trước lực sát thương cường đại của Bạch Triển Thanh, lão chỉ có thể miễn cưỡng ứng đối: "Tiểu tử chỉ biết giở trò mồm mép, hừ! Sớm muộn lão phu cũng lột da ngươi."
Đáng thương cho vị cựu võ lâm danh túc, ba mươi năm thành danh nào có ai dám ngay mặt chửi mắng độc địa tới mức độ này, kinh nghiệm ứng đối tự nhiên là vô cùng nhỏ bé, cho nên Đỗ Cảnh Thiên mới đó đã bí, không biết nói gì nữa.
Lão phất tay áo, rõ ràng đây là một cái ám hiệu.
Đám hắn y nhân bên cạnh lão từ nãy giờ vẫn không lên tiếng, không nghe không hỏi sự tình trước mặt lúc này kéo căng cánh cung, Bạch Triển Thanh lập tức ngậm miệng, lùi lại phía sau.
Cùng lúc đó, một loạt đồ vật bốc khói trắng bị ném vào giữa đám người, trong trạch viện Đỗ gia cũng vang mấy tiếng nổ lớn, tiếp theo là vài ánh lửa bốc cao, nhanh chóng bắt cháy.
Khói trắng hun cho chư vị đồng đạo võ lâm bịt mũi bịt miệng, nhất thời không thể nhìn thấy gì.
Mấy người Tiêu Nhân không ở trong tầm tên bắn nên không bị ảnh hưởng, có thể thoáng thấy một hắc y nhân nhảy khỏi tường trong màn khói dày đặc.
"Không tốt!" Hoàng Hi, Chu Bồi Đức, Tiêu Nhân ba miệng một lời: "Đỗ Cảnh Thiên muốn đào tẩu!"
Kiến Ngộ đại sư sững người, rồi lập tức phi thân: "Đỗ Cảnh Thiên, ngươi chạy đâu? Mau đứng lại cho lão nạp?"
Đỗ Cảnh Thiên yểm trợ cho thuộc hạ rút lui, được mấy bước liền bị Kiến Ngộ đại sư đuổi tới.
Giờ này Đỗ Cảnh Thiên đã không cần e sợ bị người nhận diện từ chiêu thức võ công nữa, lão rút kiếm, kiếm chiêu đại khai đại hợp, chiêu chiêu lộ thức huyền diệu, Kiến Ngộ đại sư không đủ kinh nghiệm, lại khônc có vũ khí vửa tay, đành dùng hai tay không đối chiêu với Đỗ Cảnh Thiên.
Phong thủy luân lưu, lần này tới lượt Kiến Ngộ đại sư bại sau mấy trăm chiêu.
Đỗ Cảnh Thiên còn bỉ ổi nói: "Lão lừa ngu ngốc Kiến Ngộ chẳng qua cũng chỉ có bấy nhiêu!"
Một kiếm bức Kiến Ngộ đại sư lui lại, Đỗ Cảnh Thiên nhảy vào giữa biển lửa.
Địa thế Đỗ gia đương nhiên Đỗ Cảnh Thiên sẽ quen thuộc hơn Kiến Ngộ, qua hai khu viện, Kiến Ngộ đại sư đã mất dấu lão.
Tiêu Nhân trợn tròn mắt nhìn Đỗ gia cháy bừng bừng: "Sao bên này cũng cháy rồi?"
"Xem ra lão gia hỏa kia đã tính kỹ" – Hoàng Hi trầm giọng nói – "mà chuẩn bị sẵn dầu hỏa dễ cháy, bằng không cũng không thể cháy thành dạng này nhanh như vậy."
"Cái túi, cái túi của ta..." – Tiêu Nhân nước mắt lưng tròng, cơ hồ khóc thành tiếng.
Hắn gào một hơi: "Gia sản của ta còn ở bên trong đó!!!"
Cái bách nạp bao của hắnnnnnn! Số hắn luôn xui tận mạng hay sao?
Hồi nguyên đan cầm chưa nóng tay đã phải nhét vào miệng Vũ Văn Quyết, bách nạp bao mới vác theo hơn tháng đã vùi thân trong biển lửa.
Chút đồ vật khó khăn lắm mới được thiên đạo thưởng cho cứ thế mất sạch!
Mạc Vũ Hân, Hoàng Hi, Chu Bồi Đức, Hồ thiếu hiệp giật nảy mình.
Hồ Thiếu Hiệp tức giận nói: "Của ngươi? Tiền tài đều là vật ngoài thân, cũ không đi mới không tới, kêu gào làm gì."
Tiêu Nhân khóc không ra nước mắt: "Ngươi thì biết cái gì! Đó là, đó là...!Là thứ sư phụ cho ta! Là có một không hai trên đời này đó!"
Lần này tới lượt Hồ thiếu hiệp hiếu kỳ: "Hả? Thứ gì tốt? Nói ta nghe xem?"
Hồ thiếu hiệp này không chỉ là hiệp nhị đại mà còn là con đại gia hàng thật giá thật, nào có thứ gì tốt mà chưa từng nhìn thấy.
Đồ tốt có một không hai trên đời hắn thực sự muốn kiến thức một phen.
Tiêu Nhân ủ rũ nói: "Dù sao cũng là thứ tốt mà các ngươi chưa từng thấy."
Mạc Vũ Hân cũng tò mò: "Là thứ gì? Ta từng thấy chưa?"
Phải biết hơn một tháng nay y với Tiêu Nhân gần như là hình với bóng, y cũng biết về lão thần tiên mà Tiêu Nhân luôn mồm nhắc, nhưng vẫn một mực nửa tin nửa ngờ, thật không ngờ tới trong tay Tiêu Nhân lại có thứ được nhân vật thần kỳ này tặng cho.
Tiêu Nhân ngậm miệng, đồ đã không còn, nói nữa cũng vô dụng.
Thân ảnh Vũ Văn Quyết vụt lướt qua, nhẹ nhàng nhảy lên đài.
Trước mặt y, Bạch Triển Thanh cùng với đám nhân sĩ võ lâm đã bắt đầu chữa lửa.
Cho dù không dập được đám cháy ở Đỗ gia cũng phải đảm bảo ngọn lửa không cháy lan sang nhà khác.
Vết thương của Trương Hòa Chi nhìn qua vô cùng đáng sợ, kỳ thực chỉ là tổn thương phần mềm, Phượng Thiên Vũ đã điểm huyệt cầm máu cho lão.
Trương Hòa Chi gào thét xong cũng đã khôi phục lại bộ dạng của kẻ bị bắt giữ uy hiếp, tiều tụy ngồi sụp trên đài, món hung khí đong đưa trên tay Phượng Thiên Vũ khiến lão không dám manh động.
"Đại hiệp, lão hủ đã thực hiện xong yêu cầu của ngài, ngài có thể thả lão hủ đi không?" Trương Hòa Chi dùng đôi mắt trông mong hỏi.
Ngày trước lão đã biết đám thảo mãng giang hồ lá gan rất lớn, lại không ngờ rằng bọn họ đến cả mệnh quan triều đình cũng dám bắt cóc.
Giờ hắn bị giam, không thể thoát thân, đợi tới khi đám người này thả lão rồi, lão quyết không bỏ qua cho đám người liều mạng này!
Minh giáo! trước đây lão cũng từng nghe tiếng, không ngờ chúng lại càn rỡ tới bước này, không sợ lão điều quân truy quét hay sao?
Ngoài mặt Trương Hòa Chi bày ra bộ dạng cầu xin, trong lòng lại bắt đầu tính toán, đợi khi hắn trở về địa bàn sẽ dâng một bản tấu, xin chỉnh đốn thế lực giang hồ một phen."
"Đương nhiên, Trương đại nhân." Vũ Văn Quyết bước tới gần, ngọn lửa cháy lớn, dòng khí lưu cuốn vạt áo y bay tung, ngay đến Trương Hòa Chi vốn đã nhìn quen đủ hạng người cũng không khỏi vì phong thái của y mà nhìn nhiều thêm hai lượt.
Vũ Văn Quyết nói: "Ngươi làm xong ước định với chúng ta, tự nhiên chúng ta sẽ thả ngươi."
Trương Hòa Chi mừng như điên.
Vũ Văn Quyết quay sang Phượng Thiên Vũ: "Đưa Trương đại nhân tới Đại Lý tự."
Biểu tình trên mặt Trương Hòa Chi đóng băng.
Lão hoảng sợ: "Cái gì?!"
Phượng Thiên Vũ không nói hai lời điểm huyệt lão.
Vũ Văn Quyết nói: "Có khổ chủ, có hung thủ, tên đồng lõa..." Đương nhiên cũng không thề có được kết cục tốt.
Y nghiêng đầu nhìn Trương Hòa Chi đang đổ sụp trên đất, lão thực ngây thơ, cư nhiên tin tưởng rằng y sẽ thả hổ về rừng.
"Giao hắn giao cho những người khác.
Ngươi theo ta!" Vũ Văn Quyết nói.
"Rõ! Thiếu chủ."
Tuy Đỗ Cảnh Thiên thoát được Kiến Ngộ nhưng lão vẫn sợ Kiến Ngộ đại sư sẽ lần theo dấu vết lão mà đuổi theo.
Lão lợi dụng địa hình, vòng một vòng lớn, mới bước ra khỏi cánh cửa mật đạo ngoài thành.
Nơi này cách thành Quảng Nguyên khá xa, lão còn phóng hỏa, đám người đó vội chữa lửa, sẽ không ai thừa hơi mà truy đuổi lão.
Lão nghĩ như thế, đáng tiếc, khi lão tới nơi mới biết được, thuộc hạ của lão, bị một đám người Minh giáo mặc kình trang sắc đen hoặc đỏ thẫm bao vây.
"..." Đỗ Cảnh Thiên gắng gượng trấn tĩnh.
"Không ngờ, đúng không?" Thanh âm Vũ Văn Quyết nhẹ nhàng, chậm rãi cất lên sau lưng lão.
Đỗ Cảnh Thiên chậm chạp xoay người, thấy Vũ Văn Quyết mặc một thân cẩm y sắc trắng cùng đường chủ chu tước đường Phượng Thiên Vũ của Minh giáo bước ra từ trong mật đạo nhà lão!
—————–
LTG: XDD Gần kết thúc phần này rồi.
Sự kiện lớn đầu tiên khi Tiêu Nhân bước vào giang hồ, hắn gần như dùng thân phận tôm tép đi qua sân khấu.
Trong chuyện lần này, hắn ý thức được tầm quan trọng của vũ lực bản thân, cùng chân lý vũ lực chính là lực lượng.
Mà tiểu công của chúng ta cũng có thu hoạch của y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...