Đỗ Cảnh Thiên vẫn cứ tràn đầy phong độ của bậc đại hiệp, một thân áo gấm sắc đen, hai lọn tóc mai dài buông trước ngực, tư thái cứ phong lưu, khí chất vẫn hào phóng như trước.
Lão cười lớn, tự nhiên toát ra một cỗ hào khí ngất trời.
Loại khí chất hình tượng này của lão đã từng khiến cho bao nhiêu thiếu niên hiệp sĩ đem lòng kính ngưỡng.
Thậm chí tới cả Tiêu Nhân là người hiện đại, kiếp trước thấy nhiều hiểu lắm cũng bị lão lường gạt mà tôn lão làm thần tượng.
Mà hôm nay đoàn antifan cùng đám người giang hồ lần nữa trông thấy mị lực của lão, nếu trên tay đám người áo đen đứng trên tường không có những cánh cung cài tên phản xạ ánh sáng u tối khiến bọn họ rùng mình, biết đâu vài người trong số họ sẽ lại dao động lần nữa?
Đỗ Cảnh Thiên cười thực sự sảng khoái, đây là lần đầu tiên lão không buồn che giấu phần ngạo mạn của mình mà cười hỏi: "Chư vị, còn sớm thế này, chư vị lại tụ tập trước cổng nhà ta là cớ làm sao?"
Nếu một màn nói cười an nhiên này không đi kèm tư thái cao ngạo giữa vòng cung tiễn, thì thực sự là hòa ái dễ gần, ân cần hết mực.
Mấy người Tiêu Nhân nằm trên cáng cũng thấy rõ ràng tình cảnh nọ.
Hoàng Hi nóng nảy nói: "Khoan! Đừng qua đó, chiếu theo tình cảnh mà hành động."
Thế là có mấy người dừng lại ngoài tầm tên.
Nam tử râu quai nón bị phần ứng đối ngoài ý liệu của Đỗ Cảnh Thiên kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lập tức tiến hóa cấp tốc từ antifan thành siêu cấp antifan.
Hắn tụ khí đan điền, cất tiếng quát như xuân lôi mà mắng chửi: "Lão thất phu Đỗ Cảnh Thiên! Ngươi đừng có vờ vịt.
Chuyện ngươi mưu hại hai mươi tăng nhân Bích Nguyên tự, gϊếŧ sáu vị thiếu hiệp đã bại lộ.
Ngươi thiết kế phục kích Mạc Vũ Hân thiếu hiệp không xong, lại xuống tay gϊếŧ bấy nhiêu người kia để diệt khẩu, rốt cuộc là để che dấu chuyện gì?"
Sắc mặt Đỗ Cảnh Thiên nửa lãnh đạm nửa khinh miệt như đang nhìn một tên hề nhảy nhót trên sàn diễn.
Nam tử râu quai nón càng thêm phẫn nộ, hắn chỉ Đỗ Cảnh Thiên, cao giọng: "Đỗ Cảnh Thiên, rốt cuộc ngươi che dấu điều gì? Hôm nay ngươi không nói rõ ràng trước mặt đồng đạo võ lâm thì đừng trách Bạch Triển Thanh ta hạ đao vô tình!"
Bạch Triển Thanh?
Tiêu Nhân ở phía sau đoàn người nghe tới đây thì suýt phụt ra tiếng cười.
Một cái tên thanh nhã tới nhường đó lại nằm ngang trên đầu một vị hán tử có râu quai nón đầy mặt, bộ dáng hùng tráng mười phần, ngôn ngữ nghe thế nào cũng là thô kệch thì có bao nhiêu quỷ dị?
Mạc Vũ Hân thấy thần tình hắn cổ quái, còn tưởng hắn lo lắng cho Bạch Triển Thanh nên an ủi: "Đừng lo, Bạch môn chủ vốn là 'thô trung hữu tế', sẽ tự biết điểm dừng."
Tiêu Nhân đâu dám nói là mình đang cười con nhà người ta có cái tên không ăn nhập gì với thể xác nên chỉ có thể ậm ừ cho qua.
Đỗ Cảnh Thiên cất tiếng cười tự phụ: "Có trách thì trách Mạc Vũ Hân không may, cứ thành thực nghe theo lời khuyên của lão phu mà đợi ở trong phủ, không ra ngoài truy tìm tung tích mg thì đâu phát hiện sự tình y không nên biết, chọc vào tai họa!"
Bạch Triển Thanh phẫn nộ cười gằn: "Giang hồ có quy luật giang hồ, Mạc thiếu hiệp phát hiện bí mật, bị ngươi diệt khẩu cũng coi như là có nguyên do, nhưng Bích Nguyên tự là chốn thanh tịnh, tăng nhân không phải người giang hồ, sao ngươi còn hạ độc thủ?"
Đỗ Cảnh Thiên cười ha hả, lão cuồng ngạo nói: "Từ thời khắc bọn họ mở cửa chùa đón Mạc tiểu nhi vào thì bọn họ đã không thể tính là kẻ đứng ngoài! Nào còn có thể nói là bách tính!"
Đỗ Cảnh Thiên xoay người, ống tay áo rộng dưới cử động cực nhẹ của cánh tay phát thành nửa vòng cung trước mặt.
Lão nói: "Trong thiên hạ này, nơi nào có người, nơi đó sẽ có người giang hồ! Sớm muộn sẽ có một ngày ta hiệu lệnh bốn phương, các ngươi không kẻ nào dám không tuân, giúp lão phu hoàn thành bá nghiệp, coi như cái chết của đám tăng nhân kia có ý nghĩa!"
Lời lão lộ rõ dã tâm bừng bừng, du͙ƈ vọиɠ điên cuồng bày ra hết thảy trước mặt mọi người!
Câu tuyên ngôn ngập khí phách khiến đoàn người kẻ thì trợn mắt há mồm, kẻ lại giật mình kinh hãi, cũng khiến một bộ phận đã biết rõ là lão tâm ngoan thủ lạt vẫn cứ bị khí phách của lão thuyết phục.
Đại trượng phu hành sự không câu nệ tiểu tiết!
Nhưng cũng có người suy nghĩ sâu xa phát hiện lời lão có ẩn ý bên trong.
Có kẻ kinh hãi hỏi: "Đỗ Cảnh Thiên, không lẽ ngươi muốn làm minh chủ võ lâm?"
Minh chủ võ lâm cứ mười năm một nhiệm kỳ, ba năm sau chính là lúc bầu ra minh chủ nhiệm kỳ mới, mà minh chủ Ban Hoành Hậu đương nhiệm đức cao vọng trọng, được ủng hộ nhiều hơn Đỗ Cảnh Thiên, rất có hy vọng tiếp tục làm minh chủ nhiệm kỳ sau.
Đỗ Cảnh Thiên phải giở loại thủ đoạn này cũng khó trách.
Giờ ngẫm lại, thanh thế tràng tỷ võ chiêu thân này cũng quá lớn, xem ra lão không chỉ muốn lợi dụng hôn lễ của Đỗ Tàng Hoa để tăng lực ảnh hưởng với một đại phái danh môn mà còn muốn lợi dụng cơ hội này đề cao hình tượng bản thân lão trong mắt giang hồ tân tú.
"Quả nhiên tính kỹ từng ly!" – Mọi người ồ lên.
Đỗ Cảnh Thiên không vì kế hoạch bị nhìn thấu mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại trên mặt lão còn lộ vẻ ngạo nghễ.
Mà lúc này, Phượng Thiên Vũ dùng một thanh chủy thủ kề sát lưng một người phóng vọt lên vị trí cao nhất trên lôi đài đối diện cổng Đỗ gia.
Phượng Thiên Vũ cao giọng: "Đỗ Cảnh Thiên, ngươi xem đây là ai?"
Lời vừa dứt, mọi người có mặt đều quay đầu nhìn lại.
Đỗ Cảnh Thiên trông thấy người nọ thì sắc mặt nháy mắt đã vụt biến.
Người nọ cất giọng vừa gấp rút vừa sợ hãi: "Mau cứu ta!"
Tiêu Nhân căng mắt nhìn, chỉ thấy đó là một lão già đầu tóc lơ thơ mấy sợi bạc trắng, có vẻ đã hơn 60.
Lão mặc một bộ nho sam sắc tím, mặc dù gầy yếu, lại bị người bắt giữ nên có vẻ chât vật cùng tiều tụy nhưng vẫn nhìn ra được ngày trước lão chắc chắn phải sống rất khá, da thịt lão trắng mềm, rõ ràng là hạng người sống trong nhung lụa.
Tiêu Nhân nhìn tới nhìn lui, phát hiện lão chỉ là một lão già bình thường tới không thể bình thường hơn, người này sao lại làm Đỗ Cảnh Thiên biến sắc mặt? Chẳng lẽ lão là cha Đỗ Cảnh Thiên? Nhưng lão già này nhìn thế nào cũng mới hơn 60, sao có thể là cho Đỗ Cảnh Thiên đã 52 cho được?
Mà cũng chưa chắc, cổ đại kết hôn sớm, còn nữa, lỡ như lão già này cũng có biện pháp giữ gìn nhan sắc như Đỗ Cảnh Thiên thì sao?
Tâm tư Tiêu Nhân xoay chuyển như điện chớp, hắn lại quay nhìn Đỗ Cảnh Thiên lần nữa.
Phản ứng của Đỗ Cảnh Thiên cũng thực kỳ quái, phẫn nộ, gấp gáp, do dự, lại ẩn hiện sát ý như có như không...
Lão già thấy sắc mặt lão khó dò thì gấp gáp cao giọng hét: "Đỗ Cảnh Thiên, nhiều năm không gặp ngươi không nhận ra ta nữa sao? Ta là Trương Hòa Chi, Trương Hòa Chi đây! Ta là người lúc trước..."
Đỗ Cảnh Thiên không đợi lão đem câu còn lại nói xong đã một chiêu giật lấy cung tên trong tay hắc y nhân bên cạnh, nhắm Trương Hòa Chi bắn tới.
Ánh mắt Phượng Thiên Vũ tối lại, trong nháy mắt mũi tên bay tới trước mặt Trương Hòa Chi, hắn bất chợt phất tay.
"Phập!" một tiếng, mũi tên xẹt qua huyệt thái dương của Trương Hòa Chi, kéo theo một mảnh da, cắt đứt một bên mớ tóc, găm vào cái cột trên đài cao.
Một mũi tên đột ngột của lão cũng giống như ngón tay nhấn xuống phím [pause], tràng diện nhất thời lặng ngắt.
Nội trạch Đỗ gia, hai đại hán cao to lực lưỡng cố sức lôi kéo Đỗ Tàng Hoa đang giãy dụa không ngừng.
Đại tiểu thư Đỗ gia còn đang bị thương, hai đại hán không dám dùng sức nên tay chân luống cuống.
"Tiểu thư tiểu thư! Thuộc hạ cầu xin người! Người đừng giãy nữa, xin mau theo chúng thuộc hạ rời đi thôi." Một người thấp giọng nói, ngữ điệu gần như cầu xin.
"Hỗn láo! Các ngươi dám vào khuê phòng của ta, lại còn dám động tay động chân.
Đỗ gia ta dạy dỗ các ngươi như thế sao?" – Đỗ Tàng Hoa càng tức giận, mấy người này nhằm lúc nàng đang ngủ trong khuê phòng mà xông vào, thô lỗ kéo nàng – còn đang mặc trung y – ra ngoài, thế thì còn ai không bực cho được? Nếu nàng không phải là nhi nữ chốn giang hồ, nếu hai tên này không phải thuộc hạ của phụ thân, kết cục không phải là nàng tự vẫn chính là hai người nọ bị nàng gϊếŧ chết.
"Đại tiểu thư!! Hiện giờ là tình huống khẩn cấp, Đỗ gia bị kẻ địch bao vây, lão gia sai chúng thuộc hạ mau chóng đưa người trốn theo lối mật thất!"
"Kẻ nào dám bao vây Đỗ gia ta?!" – Đỗ Tàng Hoa hoàn toàn không biết âm mưu bí mật của phụ thân, nên căn bản không nghĩ ra được loại địch nhân nào có thanh thế mạnh tới độ khiến bọn họ phải thối lui – "Còn nữa, nhà ta có mật đạo từ bao giờ? Tại sao ta không biết?"
Đỗ Tàng Hoa nghi vấn trùng trùng, chuyện này cũng không thể trách nàng nghĩ quá nhiều, hỏi quá nhiều, chỉ là tình huống này quá kỳ lạ, quá cổ quái, nàng không thể nào không hỏi.
"Tiểu thư! Bây giờ gấp lắm rồi, thuộc hạ không có thời gian giải thích đâu!"
"Được! Nơi này vẫn là Đỗ gia, " – Đỗ Tàng Hoa hít sâu một hơi, gắng sức trấn tĩnh – "Ta cũng không sợ bị các ngươi lừa gạt.
Các ngươi nói Đỗ gia đang bị kẻ địch bao vây, Đỗ Tàng Hoa ta há có thể cuống cuồng đào thoát, phá hỏng thanh danh phụ thân ta! Ta còn cầm nổi kiếm! Còn gϊếŧ nổi địch! Đem kiếm của ta lại đây!"
Hai gã đại hán thiếu chút nữa thì bị vị đại tiểu thư không hay biết chút sự tình nào làm cho tức chết, hiện giờ sự tình abị lộ, phụ thân ngài lấy đâu ra thanh danh cho ngài làm hỏng nữa!
Thế mới nói, khi trước bọn họ không coi chuyện lão gia giấu tiểu thư hết thảy có gì không đúng, giờ ra chuyện hay, tha hồ mà trễ nãi!
Đây cũng là bài học kinh nghiệm, cha con hai người họ còn cần thẳng thắn với nhau nhiều.
Hán tử số khổ bất chấp đại tiểu thư chân đấm tay đá, kéo Đỗ Tàng Hoa, từng bước một, xuống lầu khuê.
"Thả ta ra, ta phải đi giúp phụ thân một tay!"
"Xảy ra chuyện gì? Ta chờ cả nửa ngày! Hai người các ngươi làm ăn chậm chạp quá!" – Quản gia đợi mãi không thấy tiểu thư nên vội vội vàng vàng chạy tới.
Hai đại hán thấy y thì hệt như vừa được đại xá: "Là tiểu thư không chịu đi."
"Quản gia!" – Ánh mắt Đỗ Tàng Hoa sáng lên – "Ta muốn đi gặp phụ thân!"
"Tiểu thư" – Quản gia cung kính khom lưng – "Lão gia muốn chúng tiểu nhân lập tức theo mật đạo rút lui."
Đỗ Tàng Hoa vội nói: "Ngươi để ta gặp mặt phụ thân rồi ta sẽ đi."
Quản gia bình tĩnh nhìn tiểu thư, tiểu thư cũng tha thiết ngó quản gia.
Quản gia xuất thủ nhanh như điện, điểm thụy huyệt tiểu thư.
"Chuyện chỉ tốn chút sức mà cũng làm không xong! Phế vật!" – Quản gia mắng hai đại hán – "Mau đi!"
Ba người vội vàng đem tiểu thư đi.
Cổng chính Đỗ gia.
Trương Hòa Chi bị mũi tên làm toạc một mảng da lớn, nháy mắt máu đã nhuộm đỏ từ mép tai xuống cổ.
Trương Hòa Chi không kìm lòng được mà đưa tay sờ thử, màu máu đỏ chói mắt khiến sợi thần kinh đã căng thẳng suốt mấy ngày của lão, đứt đoạn.
"Aaaaa! Đỗ Cảnh Thiên to gan! Ngươi dám ngang nhiên hành thích mệnh quan triều đình!" – Trương Hòa Chi không dám tin – "Ngươi cư nhiên muốn gϊếŧ ta? Ngươi dám gϊếŧ ta!"
Trương Hòa Chi gào rú như người phát điên, cuồng dại mà gào" "Đỗ Cảnh Thiên, ngươi là tên vương bát đản! Hai mươi năm trước ngươi sát hại trên dưới ba mươi bảy người Lưu gia – thế gia kinh doanh ngọc khí số một ở đất Thục! Khi đó tri phủ ta đây giúp ngươi che giấu! Nếu không có Trương Hòa Chi ta, xú danh ngươi đã sớm truyền khắp, lấy đâu ra hai mươi năm như mặt trời ban trưa!!!"
———–
LTG:
Đỗ Cảnh Thiên: Mau quỳ xuống, dùng đôi môi phàm tục của các ngươi liếm chân ta! Con đường ta đi là trời cao biển rộng! Chim sẽ sao hiểu được lý tưởng vĩ đại của chim hồng! And, so: ta đây là thay đổi kế hoạch, không phải chạy trốn!
Chúng thiếu hiệp: Cút!
Hoàng Hi chọi một cái vỏ chuối, bị Đỗ Cảnh Thiên ung dung tránh thoát.
Chu Bồi Đức chọi một trái táo thối, bị Đỗ Cảnh Thiên bình thản né qua.
Hồ thiếu hiệp chọi một trái lê thối, bị Đỗ Cảnh Thiên nhẹ nhàng tránh đi.
Mạc Vũ Hân chọi một trái cà chua, bị Đỗ Cảnh Thiên dễ dàng tránh được.
Tiêu Nhân chọi một cái trứng ung, bị Đỗ Cảnh Thiên khinh bỉ né đi.
Vũ Văn Quyết rút phi tiêu, nhằm thân hình còn chưa rớt xuống của Đỗ Cảnh Thiên phóng tới.
Đỗ Cảnh Thiên: Oh yeah~
Đỗ Cảnh Thiên bụm phần hạ thân, dạng hai chân mà chạy trốn.
Vvq quay sang đối diện hai con mắt đã hóa thành ngôi sao của Tiêu Nhân, nói: gặp phải thứ màu mè này cứ nhắm chuẩn thời cơ, cho một kích nhằm trúng chỗ hiểm.
Tiêu Nhân gật đầu lia lịa: A Quyết thực lợi hại!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...