Đi vào khách điếm, đoàn người cuối cùng cũng có nơi đặt chân tạm thời, khách điếm này thu phí rất hợp lý, một gian thượng phòng sáu viên linh châu, một cái tiểu viện cũng chỉ tốn hai mươi viên linh châu.
Tạ Uẩn tỏ vẻ tương đối vừa lòng, trực tiếp cho Hạ Trạch mười viên linh châu phí vất vả.
Hạ Trạch vui sướng vô cùng: " Cảm tạ công tử."
Tạ Uẩn hỏi: " Ngày mai ngươi có rảnh không?"
" Có, có, có." Hạ Trạch vui sướng gật đầu liên tục.
Tạ Uẩn nói: " Ngày mai ngươi qua đây một chuyến." Nếu đã không biết chi bằng cứ để người quen thuộc làm, Hạ Trạch hiểu biết rất rõ về Thanh Thành, bọn họ mới đến vẫn nên tìm người địa phương dẫn đường thì tốt hơn.
" Vâng, công tử." Hạ Trạch cung kính đáp.
Tạ Uẩn phất tay bảo hắn lui ra, quay đầu nhìn về phía điếm tiểu nhị, nói: " Dẫn đường."
" Vâng, đại nhân." Tiểu nhị dẫn bọn họ đến một tiểu viện thanh u, sau đó giao cho Tạ Uẩn một khối lệnh bài, đây là thông hành lệnh của viện tử, không có lệnh bài này cho dù có là chủ điếm cũng đừng hòng tùy ý xâm nhập.
Viện tử có trận pháp, bài trí cũng rất tinh xảo.
Hai tiểu gia hỏa rốt cuộc cũng hồi máu sống lại, tò mò chạy tới chạy lui trong sân nhìn ngó, luôn miệng hỏi: " Cha, đây là cái gì?"
" Phụ thân, đó là cái gì?"
Tạ Uẩn có chút đau đầu, bởi vì hắn cũng không biết, nếu nói đến linh dược, hắn còn biết tên, chứ nói đến mấy thứ đồ khác, hắn lại có chút mơ hồ.
Đám người Tạ An, Lý Kỳ cũng sôi nổi nhìn chung quanh, bọn họ thật sự cũng không biết a, hết thảy thực vật trong phủ thành đều khác với Phạm huyện.
Nếu nói trấn Thanh Thạch và Phạm huyện mà bọn họ từng ở là giới thế tục, thì địa phương như phủ thành mới được gọi là thế giới của tu giả.
Viện tử được bố trí thập phần thanh nhã, cổ hương cổ sắc.
Trong viện còn rất nhiều hoa tươi, cạnh mỗi góc tường còn có một bụi hoa, cành lá xum xuê ngát xanh, hơn nữa linh khí còn rất dồi dào, quả thật cũng có chút hương vị tiên cảnh giống như mấy bộ phim trên truyền hình.
Trong lòng Tạ Uẩn dần thả lỏng, sau hơn cả tháng đi xe mệt nhọc, tuy hắn không cảm thấy mỏi mệt, nhưng khi mới tới một địa phương xa lạ, lại còn phải dìu già dắt trẻ, ngày nào còn chưa đến nơi là ngày đó hắn vẫn chưa thấy an tâm.
Đêm nay, khó có khi mọi người ngủ được một giấc thật ngon lành.
Ba tháng không được ôm lão bà ngủ, Tạ Uẩn rốt cuộc cũng được ăn no nê, ngày hôm sau rời giường, tinh thần phấn chấn.
Hạ Trạch mới sáng sớm tinh mơ đã ngồi chờ ở khách điếm.
Tạ Uẩn lấy ra ít linh châu, giao cho Tạ An và Mộ Tề, bảo bọn họ chia nhau ra đi tìm hiểu tin tức.
Cảnh Nhiên, Đỗ Thần và Lý Kỳ thì ở lại trong viện để chăm sóc cho hài tử, hắn còn chưa thăm dò rõ ràng tình huống ở đây, không tiện mang theo hài tử ra ngoài tản bộ.
Tạ Uẩn nói với Hạ Trạch: " Tới Thanh Minh Phủ trước."
Cứ ở mãi tại khách điếm, cũng không phải là kế lâu dài, trước hết vẫn phải tìm một nơi để ở.
Hạ Trạch cười nói: " Được, công tử là muốn đi tu luyện sao?"
Tạ Uẩn lắc đầu: " Ta muốn thuê một nơi tạm thời để ở."
Hạ Trạch kinh ngạc, vội ngăn cản: " Công tử, không được, nếu ngài còn mang theo hài tử, thì ba đại phủ không thích hợp để cư trú đâu, chỉ có thể dùng để tu luyện thôi."
Tạ Uẩn ngây ngẩn: " Là ý gì?"
Hạ Trạch giải thích: " Ba đại phủ đệ, tuy được xưng là phủ đệ, nhưng thực tế lại là động phủ, diện tích không lớn, chỉ có thể dùng để tu luyện, không thể dùng để ở."
Tạ Uẩn cạn lời, nói: " Thành chủ nhà ngươi thật biết cách làm ăn."
Hạ Trạch cười nói: " Thành chủ nói cần phải cho những người khác cơ hội, chỗ tốt không thể để thế gia chiếm hết được.
Tạ Uẩn gật đầu, hắn không thể trái lương tâm mà nói cách làm của thành chủ không đúng.
Nếu không, trừ những kẻ có tiền ra thì những tu giả khác muốn tấn giai, đâu chỉ khó khăn gấp trăm lần.
Tạ Uẩn nói: " Ta muốn thuê một viện tử thật an toàn, ngươi thấy nơi nào thích hợp? Chỗ đó phải lớn, bọn nhỏ rất thích chơi đùa."
Hạ Trạch cười nói: " Vâng, công tử, vừa vặn ta biết một nơi, đây là nơi chuyên dành cho các quý tộc thế gia ngoại lai, diện tích lớn, hoàn cảnh tốt, hơn nữa còn rất an toàn, nhưng mà giá cả thì có hơi đắt."
Tạ Uẩn nhướng mày, nói: " Ngươi dẫn đường đi."
Dọc theo đường đi, qua mấy lời giải thích của Hạ Trạch, Tạ Uẩn mới biết, quý tộc thế gia ngoại lai, trừ một vài người là tạm thời dừng chân tại Thanh Thành.
Còn lại cho dù có là thế gia trong cảnh nội phủ thành, có muốn định cư ở Thanh Thành cũng không dễ dàng, trừ có tiền ra, còn phải có độ cống hiến nữa.
Về phần độ cống hiến bao nhiêu, không có con số cụ thể, hết thảy còn phải xem tâm tình của thành chủ.
Quả là rất đặc biệt, phân lượng của thành chủ lớn đến vậy, chuyện này đúng thật là ghê gớm.
Nơi mà Hạ Trạch giới thiệu không tồi, đó là phủ đệ lớn nhất con phố này, giá cả cũng rất đắt đỏ so với viện tử ở khách điếm.
Một tòa viện tử ở đây, cho thuê ba ngàn linh châu một tháng, hơn nữa, cái giá này đã là cái giá rẻ nhất.
Đương nhiên, đắt hơn nữa Tạ Uẩn cũng không dùng được.
Dù sao thì nhà hắn chỉ có tám người thôi.
Nghe Hạ Trạch nói, viện tử đắt nhất ở đây, giá cao nhất là năm vạn linh châu, này không phải là viện tử nữa, mà là một tòa phủ đệ luôn, phủ đệ là nơi có thể chứa tới mấy trăm người.
Trong lòng Tạ Uẩn lại cảm thán, thành chủ Thanh Thành đúng là rất biết kiếm tiền.
Tạ Uẩn sảng khoái thanh toán, liên tục thuê năm tháng, có nơi để ở lại, tâm trạng hắn dần thả lỏng.
Tiếp đó, hắn lại muốn dạo quanh một vòng nơi đây cho quen thuộc, liền bảo Hạ Trạch dẫn hắn đến dược điếm trước.
Thanh Thành không hổ là đại địa phương, dược điếm không chỉ có linh dược cấp bốn mà ngay cả linh dược cấp năm cũng có, thậm chí còn có một vài loại linh dược cấp sáu.
Tạ Uẩn thèm không chịu nổi, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định lần sau lại ghé đến mua.
Hắn phát hiện, người mua sắm linh dược cao cấp trong dược điếm, không phải đan sư mà toàn là hạ nhân, hắn rõ ràng có thể cảm giác được, ngay khi đan sư bước vào dược điếm, thái độ của mọi người nháy mắt liền biến chuyển, trở nên vô cùng cung kính, may mắn Hạ Trạch kéo hắn một cái.
Nếu không, Tạ Uẩn cũng không biết, nhìn thẳng vào một vị đan sư là bất kính.
Ra khỏi cửa lớn dược điếm, Hạ Trạch thận trọng nói: " Tạ công tử, lần sau ngài đừng như vậy, đan sư đều là cao thủ Võ Hồn, ngài như vậy là đại bất kính, gặp được người có tính tình tốt, có lẽ sẽ không thèm để ý đến ngài.
Nhưng nếu gặp ai tính tình xấu, có thể bị trọng thương hoặc chết."
Tạ Uẩn thầm rùng mình, ghi tạc lời này trong lòng.
Tuy hắn có chút hiểu biết về quy củ của võ giả, nhưng nói thật, ở địa phương như Phạm huyện, cấp bậc không có nghiêm ngặt như ở đây, hiểu biết của hắn cũng không đủ sâu.
Bởi vậy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn chăm chú vào một vị tu giả là một loại mạo phạm.
Này cũng giống như đạo lý cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm nhỏ, một bậc áp một bậc, nếu Tạ Uẩn đi trong đám Võ Đồ, Võ Giả, sẽ rất được cung kính tôn trọng.
Không tiếp tục đi dạo nữa, sau khi Tạ Uẩn trả cho Hạ Trạch ba mươi linh châu, trực tiếp trở về khách điếm.
Dù sao thì cũng hiểu biết rõ ràng rồi, trong mắt hắn chỉ có chỗ ở với linh dược mới là chuyện quan trọng nhất.
Trưa hôm đó, sau khi Tạ An và Mộ Tề trở về, bọn họ liền trực tiếp dọn tới chỗ ở mới.
Quý phủ nằm ở phố một trăm hai mươi sáu.
Tạ Uẩn cảm thấy con phố này lấy tên thật chuẩn xác, nhưng mà, hắn không nghĩ tới, trên đường đến chỗ ở mới, họ còn gặp được một nhạc đệm nho nhỏ.
" Sao ngươi có thể ở đây..." Một nam nhân không biết ở đâu ra, đột nhiên chặn đường bọn họ.
Tạ Uẩn có chút buồn bực, bọn họ ở Thanh Thành đâu có quen biết ai đâu nhỉ.
Nam nhân vẻ mặt chán ghét nói: " Ngươi thật đúng là chưa chịu từ bỏ ý định, cư nhiên khắp nơi hỏi thăm tin tức của ta, còn dám đuổi theo tới đây, nói thật cho ngươi biết, ta sẽ không thích ngươi, ta đã có vị hôn thê rồi, nàng là tam tinh Võ Giả, ngươi đừng có mà quấn lấy ta nữa, lần sau mà để ta còn nhìn thấy ngươi nữa, đừng có trách ta không khách khí."
" Thúc thúc, thúc thúc, thơm thơm."
Nghe thấy thanh âm của nhi tử, Tạ Uẩn quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện sắc mặt Lý Kỳ xanh mét, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, có lẽ tên này là cái vị hôn phu thích trèo cao của Lý Kỳ.
Nghe thấy thanh âm của Tạ Thù, sắc mặt Lý Kỳ hơi hòa hoãn chút, bước lên, tùy ý thơm nhóc một cái.
Sau đó, thân ảnh phóng vụt qua, nhắm ngay má trái nam nhân đấm một cái, lại đến má phải, rồi đến cằm.
Nam nhân không thể tin tưởng: " Ngươi..."
Lý Kỳ cười lạnh nói: " Lão tử muốn giẫm chết ngươi, ta hiện giờ là thất tinh Võ Giả, ngươi cho ngươi là cái thá gì, ta phi*..." ( phi là tiếng nhổ nước bọt)
" Bịch!"
Lý Kỳ lại một quyền đánh bay người, đánh cho nam nhân đầu váng mắt hoa: " A, A Kỳ..."
" Bịch!" Lý Kỳ lại cho hắn một quyền, nghe thấy tên mình từ miệng hắn, Lý Kỳ cảm thấy một trận ghê tởm muốn ói, Lý Kỳ dùng cả tay lẫn chân để đánh, đánh hắn bầm dập cả mặt mũi.
" A Lang..." Một nữ nhân mập mạp chạy nhanh qua, người này là tam tinh Võ Giả, nàng là vị hôn thê của A Lang, nữ nhân béo phẫn nộ thét to: " Các ngươi dám đánh A Lang."
Lý Kỳ bị hai người này làm cho ghê tởm, cảm thấy lúc trước bị từ hôn là chuyện quá tốt, Vương Lang vì ích lợi mà có thể thích một nữ nhân như vậy, chỉ cần nghĩ đến mình đã cùng đính hôn với hắn, trong lòng Lý Kỳ nghẹn muốn hỏng, giống như nuốt phải ruồi bọ.
Lúc này Lý Kỳ cuối cùng cũng lý giải được cảm thụ lúc trước của nhị thiếu gia.
Lửa giận của Lý Kỳ càng thêm tăng, dứt khoát nhào vào đánh cả hai người, rất nhanh ca ca của nữ nhân kia cũng gia nhập vào, Tạ An vội xông lên giúp đỡ, sau đó...!
" Sao lại thế này, sao lại thế này...." Thành vệ tuần tra đi tới, cùng với đó là một hóa đơn phạt với mức giá đắt đỏ.
Tạ Uẩn vội nói: " Xin lỗi, xin lỗi, hạ nhân nhà ta có hơi kích động, nam nhân kia không phải thứ gì tốt, vì trèo cao, mà từ hôn với hạ nhân nhà ta, hơn nữa còn chặn đường mở miệng bôi nhọ, vừa rồi một lời không hợp liền đánh nhau, chứ không phải là cố ý."
" Cái gì, ngươi thế mà đã có vị hôn thê...." Nữ nhân béo thét chói tai.
" Còn chưa có gì cả....." Nam nhân vội vàng nôn nóng giải thích, tuy mồm miệng không rõ, nhưng ý tứ đại khái cũng có thể hiểu, chỉ tiếc, trước đó hắn còn có chút soái, lúc này mặt mũi bị đánh bầm dập thành đầu heo, nữ nhân béo không hề nể mặt hắn, bắt lấy hắn lại véo, lại đánh, lại tay đấm chân đá.
Tuy phu thê người ta đánh nhau, thành vệ không thể quản, nhưng rất khinh thường hành vi của tên nam nhân này.
Quay đầu nhìn Tạ Uẩn, nói: " Tóm lại, ở trong thành đánh nhau là không đúng, thành chủ có lệnh, không thể không phạt, cái này cho ngươi..."
Thành vệ ném tờ hóa đơn phạt cho Tạ Uẩn, mức phạt đã giảm ít nhất chín phần, trong lòng Tạ Uẩn cảm thấy được an ủi chút ít, hắn không phải sợ bị phạt tiền, mà hắn cảm thấy, người nhận được một nửa hóa đơn phạt còn lại, sắc mặt chắn chắn sẽ rất đẹp.
Một cái nhạc đệm nhỏ xem như đã qua, Tạ Uẩn đột nhiên nhớ tới một câu nói thực kinh điển: " Kỳ thật, ngươi nên cảm tạ hắn vì đã không cưới ngươi."
Cảnh Nhiên phụt cười, tà tà liếc mắt nhìn Tạ Uẩn: " Ngươi cứ ở đó mà bỡn cợt."
Lý Kỳ buồn bực nói: " Ta nhớ rõ hắn đi nghiệp thành mà, không biết vì sao lại ở chỗ này."
Tạ Uẩn nghĩ nghĩ một chút, nói: " Trước đó nghe nói nghiệp thành xảy ra chuyện, gia chủ của hắn chỉ sợ cũng nằm trong số đó, đúng là có bản lĩnh của thế gia đại tộc, ở trong sóng gió như thế mà cũng có thể bảo toàn được bản thân."
Lý Kỳ vui sướng khi người gặp họa, cười nói: " Vẫn là đi theo thiếu gia tốt hơn, ta hiện giờ đã là thất tinh Võ Giả.
Tạ An khinh thường: " Không muốn trân châu mà thích nhặt mắt cá, tìm một tam tinh Võ Giả, thế mà dám ở trước mặt ca khoe khoang, vả nát mặt hắn."
Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: " Ta dùng dược của thiếu gia đưa."
Tạ Uẩn vào những lúc rảnh rỗi, sẽ luyện chế một vài thứ lung tung rối loạn để phòng thân, hiện giờ có túi trữ vật, để đồ lại càng thuận tiện, tóm lại độc dược, mê dược, thuốc nổ, còn có một vài thứ để đùa dai.
Trước khi đi đến phủ thành, hắn đã chuẩn bị không ít, chỉ sợ gặp phải tình huống đột phát, hắn phải đề phòng những gì chưa xảy ra.
Những người khác vô cùng kinh ngạc, Lý Kỳ ngày thường cực kỳ ôn hòa, không nghĩ tới cũng có lúc hẹp hòi như vậy.
Nhưng nghĩ tới bộ dáng đánh người không chút nương tay của Lý Kỳ.
Quả nhiên, bất luận là ở thế giới nào, nam nhân, nữ nhân hoặc là song nhi có ôn hòa thế nào đi nữa, cũng đều có một mặt thô bạo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...