" Tiểu đệ..."
Một tiếng gọi thanh thúy vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Tạ Uẩn.
Tạ Tuân trực tiếp mở cửa xe ra, đen mặt nhìn nữ nhân đang tiến đến nghênh đón, nhíu mày nói: " Sao tỷ lại tới đây, không phải đã bảo tỷ ở nhà chờ sao? Tỷ phu sao lại mặc kệ tỷ không quản, tỷ còn đang mang thai đó."
Nữ tử ý cười dịu dàng, trừng hắn một cái, nói: " Thai nhi còn chưa có lộ rõ, sao đệ càng ngày càng dong dài vậy.
Tỷ phu mới không có như đệ, giống hệt mấy bà thím già.
Tiểu Cần mau tới kêu cữu cữu." ( cậu)
" Cữu cữu".
Tư Cần ngọt ngào kêu, giang tay ra muốn ôm, chớp đôi mắt to khỏi nói có bao nhiêu đáng yêu.
Tạ Tuân đang tức giận, vừa nghe thấy hai chữ cữu cữu này, tâm liền mềm nhũn.
Tạ Uẩn quả thực đã bị manh hóa*, tiểu đậu đinh thật là đáng yêu, nhớ tới mình sắp sửa có hai đứa nhỏ, tâm tình của Tạ Uẩn vô cùng kích động, nội tâm trở nên mềm mại như bông.
(manh hóa: bị tan chảy vì một thứ gì đó rất dễ thương)
Nữ tử quay đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, cười nói: Đây là thất đệ đi, mấy năm không thấy quả nhiên thay đổi rất nhiều, tiểu Cần mau tới, đây là thất cữu cữu của con."
" Thất cữu cữu"
" Ai, tốt lắm." Tạ Uẩn giang tay ôm Tư Cần lên, lại ở trên người sờ soạng lung tung, vô cùng ảo não phát hiện ra, mình vậy mà không mang lễ gặp mặt.
Tạ Tuân ghen ghét liếc hắn một cái, đưa tay đoạt lấy hài tử, từ trên người móc ra một viên kẹo, đắc ý nói: " Tiểu Cần, cữu cữu cho con ăn kẹo, có thích hay không."
Tư Cần cười khanh khách không ngừng, chỉ cho rằng là người lớn đang giỡn với bé, còn hướng Tạ Uẩn vẫy vẫy cái tay beo béo tròn tròn, lúc này mới cầm lấy kẹo, vui vẻ nói với Tạ Tuân: " Cảm ơn cữu cữu."
Tạ Tuân sờ sờ đầu bé, cười tủm tỉm nói: " Ngoan lắm."
Tạ Nhã nhìn thoáng qua khắp nơi, không thấy bóng dáng của đệ phu đâu, vội vàng hỏi: " Đệ phu đâu, tỷ nghe nói thân thể đệ ấy không tốt, một đường này đi xe mệt nhọc, chắc không có chuyện gì chứ."
Tạ Uẩn mặt ủ mày ê, phiền não nói: " Tạm thời không có chuyện gì, chỉ là không thể để quá mức mệt mỏi, giờ đang nằm trên xe."
Tạ Nhã gật gật đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc, nói: " Vậy chúng ta nhanh đi thôi, tỷ đã bảo người trong nhà thu thập khách phòng.
Sớm trở về thì các đệ cũng sớm được nghỉ ngơi, đệ phu đang mang thai, không thể để đệ ấy mệt mỏi được."
Tạ Uẩn nghĩ nghĩ một chút, cũng không cự tuyệt ý tốt của Tạ Nhã.
Nếu hắn đã chuẩn bị ở lại huyện thành này, sau này chắc chắn phải qua lại nhiều lần với Tạ Nhã, quá khách khí thì có vẻ xa lạ.
Tứ ca cũng sẽ không vui, huống chi, thân thể của Cảnh Nhiên quả thật không tiện ở khách điếm.
Nơi đó người đến người đi, nếu không cẩn thận va chạm, có hối hận thì cũng muộn màng.
Tạ Nhã ôm Tư Cần ngồi trên xe ngựa, nàng là người địa phương, thị vệ ở cửa thành kiểm tra cũng không quá nghiêm khắc, chỉ nhìn thoáng qua, liền cho bọn họ qua.
Nhà Tạ Nhã trụ ở thành Nam, là một tòa đại viện ba tầng.
Trượng phu Tư Dật của Tạ Nhã, xuất thân bình thường.
Lúc trước Tạ Đông Thăng đem nữ nhi gả cho người như vậy, có thể nói là chọc mù mắt không ít người.
Tuy rằng Tư Dật xuất thân ở huyện thành, nhưng hắn từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ.
Một người không có bất cứ giá trị nào như vậy, ai cũng không hiểu vì sao Tạ Đông Thăng lại nguyện ý đem nữ nhi gả cho hắn.
Sự thật chứng minh, ánh mắt của Tạ Đông Thăng rất sáng suốt.
Tuy rằng Tư Dật mồ côi cha mẹ, nhưng mẫu thân hắn là thứ nữ của một nhánh bên Phạm gia.
Cho dù hắn đã chặt đứt quan hệ với Phạm gia, nhưng chỉ cần có một phần huyết mạch như vậy, người khác cũng không quá mức khinh nhục hắn.
Vài năm sau, bằng vào tài phú của Tạ Đông Thăng, còn có nhân mạch của Tư Dật, hai bên kết hợp với nhau, gia nghiệp nhanh chóng phát triển lên.
Hiện giờ Tư Dật ở huyện thành, coi như cũng có một cái danh hào thanh niên tuấn tài, tu vi cũng dưới các loại tài nguyên phụ trợ, tấn giai đến nhất tinh Võ Sĩ, có thể nói là tiền đồ vô hạn.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, Tư Dật hết sức thương yêu lão bà nhà mình, hiện giờ cuộc sống của Tạ Nhã, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, nàng vô cùng hạnh phúc.
Đại bá của hắn quả là thông minh sáng suốt, hôn phu mà ông lựa chọn cho nữ nhi, quả nhiên là tốt nhất.
Trong lòng Tạ Uẩn cảm thán, lần nữa lại có thêm nhận thức mới về đại bá.
Những chuyện này đều là dọc đường đi, hắn từ miệng của Tạ Tuân nói bóng gió mà nghe được chút tin tức.
Đoàn người rất nhanh liền đến Tư phủ, sau khi Tạ Uẩn xuống xe, vô cùng biệt nữu đi đến xe sau, thật cẩn thận bế Cảnh Nhiên ra, sợ lần nữa lại chọc giận y.
Cảnh Nhiên đeo một miếng vải che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Tuy y không có mở miệng nói chuyện, nhưng từ ánh mắt hết sức khó chịu của y có thể phản ánh ra thái độ không hề cao hứng, khiến cho ai cũng có thể cảm nhận được, y vô cùng bất mãn với Tạ Uẩn.
Tạ Nhã kinh ngạc: " Đệ phu làm sai vậy?"
Tạ Tuân lập tức vui vẻ, vui sướng khi người gặp họa mà nói: " Cứ kệ bọn họ, là do thất đệ tự làm tự chịu, đáng đời."
Tạ Nhã tò mò, đôi mắt to mỹ lệ nhấp nháy, hỏi: " Sao lại thế?"
Tạ Tuân buồn cười nói, nguyên do cũng là do Tạ Uẩn lúc trước trốn tránh Cảnh Nhiên, muốn một mình ngồi một xe, liên tục mấy ngày không chịu xuất hiện trước mặt Cảnh Nhiên.
Trong lòng Cảnh Nhiên hết sức bất mãn, mình cũng đâu phải đầu trâu mặt ngựa, gia hỏa này có ý gì, nhìn y mà cứ như nhìn thấy quỷ, trốn trốn tránh tránh đúng là đáng giận đến cực điểm.
Cảnh Nhiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, sau đó...!
Thân thể của y vốn không tốt, thuốc dưỡng thai cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt, chứ không thể trị liệu thân thể y được.
Liên tục mấy ngày ngồi xe, Cảnh Nhiên liền bị động thai, vì thế, Tạ Uẩn bắt đầu khẩn trương.
Cảnh Nhiên lại tức giận, gia hỏa này có bản lĩnh sao không tiếp tục trốn luôn đi.
Tình huống giữa hai người lúc này loại xoay ngược lại, Tạ Uẩn mỗi ngày đều chạy đến xe của Cảnh Nhiên lấy lòng.
Không có biện pháp, tâm tình của dựng phu không tốt, cũng sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi.
Hơn nữa, mỗi ngày hắn còn phải vận chuyển dị năng cho Cảnh Nhiên, hai người đối diện mà không nói gì, như vậy cũng quá xấu hổ.
Nhưng là, Cảnh Nhiên đang giận dỗi, làm sao có thể cho Tạ Uẩn sắc mặt tốt được, thời điểm trị liệu thì Cảnh Nhiên ngoan ngoãn nghe lời.
Một khi trị liệu xong, thái độ lập tức liền thay đổi, thích dày vò Tạ Uẩn lăn qua lộn lại.
Cảnh Nhiên tỏ vẻ, chính mình nhìn Tạ Uẩn không vừa mắt đó, có ngon thì hắn tiếp tục trốn đi.
Tạ Uẩn hết sức phiền não, hắn cảm thấy người mà một khi thẹn quá thành giận, không chỉ có nữ nhân không thể chọc, ngay cả song nhi cũng càng không thể chọc.
Cảnh Nhiên hiện giờ đang mang thai, nếu để y vì yêu mà sinh hận, trong lòng uất ức, làm tổn thương đến thai nhi thì làm sao bây giờ.
Vì thế, Tạ Uẩn quyết định nhẫn nhịn.
Không có biện pháp, ai bảo mình chọc cho người ta thương tâm như vậy.
Tạ Uẩn kiên quyết cho rằng, Cảnh Nhiên là bởi vì mình trốn tránh y, ái mộ không thành, cho nên mới xấu hổ thành hận, lúc nào cũng nhìn mình không vừa mắt.
Tình huống tiếp theo, liền biến thành trạng thái như Tạ Nhã đã nhìn thấy.
Tạ Uẩn phiền não mà lấy lòng, Cảnh Nhiên thì kiêu căng giận dỗi.
Tóm lại, chuyện của đôi vợ chồng này, bọn họ vẫn đừng nên can dự vào là tốt nhất.
" Ha ha." Trong lòng Tạ Nhã cũng vui vẻ, bất quá, rất nhanh nàng lại lo lắng, do dự nói: " Dung mạo của đệ phu không đẹp, thất đệ..."
Tạ Tuân nhàn nhạt nói: " Đừng nói gì bọn họ, thất đệ rất biết cách bảo hộ đệ phu, người khác nói lời gì nhàn thoại cũng không được.
Đừng nhìn bọn họ hồ nháo như vậy chứ thật ra theo đệ thấy, cảm tình của họ càng nháo thì càng tốt."
Tạ Nhã nghĩ đến điều này, không nhịn được nở nụ cười, nghe lời của tiểu đệ nói, có lẽ hai người này thật đúng là một đôi hoan hỉ oan gia.
Tạ Uẩn ôm Cảnh Nhiên đi tới, mi mắt Cảnh Nhiên hơi rũ xuống, tuy trên mặt y không có biểu hiện gì, nhưng kỳ thật trong lòng rất khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên y quang minh chính đại xuất hiện trước mắt người nhà của Tạ Uẩn.
" Tam tỷ, tứ ca, thân thể của thê tử đệ không tốt, tạm thời không thể chào hỏi, xin hai người thứ lỗi cho."
Tạ Tuân trừng mắt liếc hắn một cái: " Đệ không xem ta là huynh đệ sao."
Tạ Nhã che miệng cười khẽ: " Tốt, tốt lắm, các đệ cũng đừng khách sáo, vị này chính là đệ phu đi.
Tỷ là tam tỷ của tiểu thất, về sau đệ cũng kêu tỷ là tam tỷ đi."
Khóe môi Cảnh Nhiên khẽ nhúc nhích, thanh âm bé như muỗi kêu, nhẹ giọng nói: " Tam tỷ, tứ ca."
Tạ Nhã tươi cười như hoa, vội vàng nói: " Ai, tốt lắm, đệ phu cũng đừng khách khí, cứ xem như đây là nhà của mình.
Tỷ mang bọn đệ đi đến khách phòng trước, đệ bây giờ đang mang thai, dọc theo đường ngồi xe, chắc là rất mệt mỏi."
Tạ Tuân lau mặt một phen, đây là lần đầu tiên hắn cùng với đệ phu chào hỏi, đừng nhìn thất đệ bình thường ghét bỏ.
Trên thực tế, hắn bảo hộ người ta vô cùng nghiêm mật.
Đệ phu đã gả vào Tạ gia mấy tháng, vậy mà không có bất luận kẻ nào ở trước mặt đệ phu nói lời nhàn thoại.
Thậm chí ngay cả mặt cũng chưa ai gặp qua, nếu vậy không gọi là lo lắng, thì gọi là cái gì.
Đệ phu bởi vì dung mạo mà ở Tạ gia có không ít lời ra tiếng vào.
Thất đệ quả thật rất che chở đệ phu, không để cho bất kỳ kẻ nào mạo phạm quấy rầy.
Chậc chậc, nhìn không ra, thất đệ đúng là một tên si tình.
Tạ Uẩn muốn nói, đây là một cái hiểu lầm vô cùng to lớn có được không?
Tạ Nhã mang theo bọn họ vào khách phòng, Tạ Uẩn cùng với Cảnh Nhiên ở Tây sương, Tạ Tuân thì ở Đông sương.
Hai cái viện tử chỉ cách nhau một bức tường.
Tạ Uẩn nhanh chóng dàn xếp cho Cảnh Nhiên xong.
Tiếp đó liền gọi Tạ An với Lý Kỳ tới, hành lý tạm thời không cần sắp xếp.
Nhưng một ít đồ dùng đơn giản sử dụng hằng ngày thì phải lấy ra.
Sau khi thu thập xong hết thảy, Tạ Nhã liền phái người tới đây, Trần Hoa cung kính hành lễ: " Biểu thiếu gia, phu nhân thỉnh ngài ra tiền viện dùng cơm."
Tạ Uẩn gật đầu, hỏi: " Tứ ca đã qua chưa?"
Trần Hoa cười nói: " Cữu lão gia đã qua rồi, ngài ấy với phu nhân đã lâu chưa gặp, đang ở tiền viện nói chuyện.
Đúng rồi." Trần Hoa xách hộp đồ ăn trong tay lên, cười nói: " Đây là thức ăn chuẩn bị cho thất thiếu phu nhân, phu nhân lo lắng thân thể của thất thiếu phu nhân không tốt, cố ý chuẩn bị một ít linh thực, cái này rất có lợi cho thai nhi."
Tạ Uẩn có chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng đối với sự săn sóc của tam tỷ càng thêm cảm động, cười nói: " Tam tỷ lo lắng rồi, lát ta qua liền, ngươi hãy đi nói trước cho tam tỷ một tiếng."
" Vâng, tiểu nhân liền cáo lui trước."
Trần Hoa đi rồi, Tạ Uẩn cầm lấy hộp đồ ăn đi vào phòng, cười nhìn Cảnh Nhiên, ra vẻ không có việc gì nói: " Đây là tam tỷ chuẩn bị cho ngươi nè, nhân lúc còn nóng ngươi mau ăn đi, đừng cô phụ tâm ý của tam tỷ."
Cảnh Nhiên lạnh lùng liếc Tạ Uẩn một cái, nhưng cũng không có nói lời phản bác, cầm lấy chén đũa, bắt đầu nhai kỹ nuốt chậm.
Tạ Uẩn thầm thở phào trong lòng, Cảnh đại gia thật khó hầu hạ.
Có điều, Tạ Uẩn mừng thầm phát hiện ra, Cảnh Nhiên ở trước mặt tứ ca với tam tỷ, hình như biểu hiện rất văn nhã, sẽ không phát giận với hắn, còn cho hắn chút mặt mũi.
Tạ Uẩn quyết định, vào những lúc hắn không giải quyết được với Cảnh Nhiên, nhất định phải tìm người khác tới giúp đỡ.
Sớm biết Cảnh Nhiên sĩ diện như vậy, mấy hôm trước hắn đã không cần phải chịu đựng cơn giận của y, biết vậy đã lôi tứ ca ra đỡ hộ.
Cảnh Nhiên cười nhạo trong lòng, đừng tưởng y không biết Tạ Uẩn đang nghĩ gì.
Y chỉ cảm thấy nếu đã tới huyện thành rồi, thì cũng không cần thiết phải tiếp tục làm ầm làm ĩ.
Lâu lâu phát giận một chút, như vậy mới không ảnh hưởng đến toàn cục, nhưng nếu cả ngày cứ lăn lộn dày vò người ta, thời gian dài ai cũng sẽ thấy phiền chán.
Đừng nhìn Cảnh Nhiên nhiều ngày qua dừng sức dày vò Tạ Uẩn như vậy, trên thực tế Cảnh Nhiên vẫn rất đúng mực, nhiều lắm chỉ là sưng mặt rồi châm chọc vài câu, hoặc là kén cá chọn canh, ghét bỏ cái này không tốt cái kia không tốt, lăn lộn cho Tạ Uẩn nghĩ cách chiều chuộng y.
Dù sao tâm tình của y không tốt thì Tạ Uẩn cũng đừng hòng tốt.
Bất quá, cho dù là vậy, nhưng Cảnh Nhiên trước giờ không bao giờ ở trước mặt người ngoài cho Tạ Uẩn xem sắc mặt.
Trong lòng y hiểu rõ, lòng tự trọng của nam nhân đều rất cao, Cảnh Nhiên sẽ cẩn thận để không bước ra cái lằn ranh kia.
Hơn nữa trước mặt tam tỷ và tứ ca, cũng biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, chừa chút mặt mũi cho Tạ Uẩn.
Lại không biết, y cùng với Tạ Uẩn làm đủ trò ầm ĩ, toàn bộ đã bị Tạ Tuân thu vào mắt, chuyện của hai người họ đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Đương nhiên, đôi vợ chồng son này không hề biết rằng bọn họ đã sớm bị người ta chê cười..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...