Trưởng tử của đại phòng Tạ gia đi ra ngoài, phô trương không giống bình thường, không đợi quá lâu, Tạ Tuân liền an bài tốt đội hộ vệ, ba chiếc xe thiết ngưu cùng với hai mươi hộ vệ đi theo.
Tinh quang trong mắt Tạ Uẩn chợt lóe, rõ ràng đã phát hiện ra, đội hộ vệ này không có đi vào từ cửa chính Tạ phủ, mà là đi từ cửa hông ở thiên viện đại phòng, bên ngoài cửa hông là một rừng cây rậm rạp, rừng cây này thuộc địa giới của Tạ gia, ngày thường sẽ không có người tiến đến.
Đồng thời cũng địa bàn của đại phòng Tạ gia, mấy phòng khác cũng sẽ không có ai đến đây, càng không biết là rừng cây phía bên cửa hông lại có một tác dụng khác như vậy.
Tạ Tuân cười cười, không hề để ý chuyện thất đệ kinh ngạc như vậy.
Làm đại phòng Tạ gia, nếu bọn họ không có vài thủ đoạn, vài phần năng lực, đối mặt với chèn ép của tổ phụ, chỉ sợ đã sớm không ngóc đầu lên được nữa.
Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải phụ thân quá có khả năng, thì tổ phụ đâu có hao hết tâm tư chèn ép phụ thân không cho ông xuất đầu.
Đáng tiếc, tu vi của phụ thân hơi kém một chút.
Trong lòng Tạ Tuân có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh liền vứt bỏ suy nghĩ phức tạp này ra sau đầu, mắt nhìn về phía Tạ Uẩn, hỏi: " Thất đệ, hiện giờ đã không còn sớm nữa, có đi hay chưa."
Tạ Uẩn gật đầu, ở cái trấn Thanh Thạch này không có gì là bí mật, tin tức hắn bị phân ra khỏi phủ rất nhanh sẽ lan truyền ra, hắn cần phải rời khỏi địa phương này trước khi mấy nhà kia biết tin.
Tạ Uẩn không hề cảm thấy tránh né có cái gì mất mặt, rõ ràng thực lực không đủ, còn đi lấy trứng chọi đá, kia mới gọi là ngu ngốc.
Đương nhiên, nếu thật sự gặp phải, hắn cũng sẽ không sợ hãi, có ngọc bội lão cha tiện nghi cấp cho, chỉ cần đảm bảo Cảnh Nhiên bình an không có chuyện gì, Tạ Uẩn rất tự tin, có thể đối mặt với đám người của mấy nhà kia.
Muốn thu thập hắn, vậy thì thỉnh họ nên chuẩn bị tinh thần sẽ trả giá đại giới thế nào.
Dù sao, Tạ Uẩn cũng không sợ, hắn có tinh thần lực phòng thân, có thể đánh lén, mấy nhà kia người có tu vi cao nhất cũng chỉ đến Võ Sĩ là cùng.
Thu thập một tiểu bối như hắn, chắc chắn những người đó sẽ không phái cao thủ mạnh nhất trong gia tộc ra, về phần người có tu vi dưới Võ Sĩ, Tạ Uẩn không hề sợ.
Tạ Tuân nói: " Thất đệ, ở chỗ ta còn một ít thuốc dưỡng thai, đệ cầm dùng trước đi, đệ phu hành động không tiện, đệ xem..."
" Đa tạ tứ ca." Sau khi nói lời cảm tạ, Tạ Uẩn lại lần nữa rối rắm, nhớ tới Cảnh Nhiên, hắn cảm thấy đối mặt với Vu gia, Trương gia, Lý gia còn không có phiền não như vậy.
Than ngắn thở dài một chút, Tạ Uẩn nhíu mày buồn bực nói: " Để đệ đi ôm y tới.
Tạ An, Lý Kỳ, các ngươi đem dược cầm lấy, sau đó đi thu thập hành lý."
Tạ Tuân bật cười, hắn cảm thấy quan hệ giữa thất đệ và đệ phu rất quái dị, nếu nói thất đệ không thương đệ phu, thì hắn đâu có khẩn trương như vậy.
Còn nếu nói thất đệ rất tốt với đệ phu, thì mỗi lần nghe vậy thất đệ lại vô cùng biệt nữu.
Thôi, bất luận thế nào cũng là chuyện của hai vợ chồng người ta, tốt hơn hết mình không cần xen vào làm gì.
Tạ Uẩn trở về phòng, Cảnh Nhiên lại ngủ nữa.
Tạ Uẩn nhẹ nhàng thở ra, không tỉnh là tốt.
Bằng không, hắn quả thật không biết nên đối mặt thế nào với người đang ái mộ hắn.
Nếu Cảnh Nhiên lớn lên đẹp, có lẽ hắn còn suy xét một chút, nhưng mà...!
Khuôn mặt này, đúng là quá sốt ruột.
Có điều, hình như đã nhìn quen rồi, nên hình như cũng không quá chướng mắt như lúc mới vừa gặp.
Tạ Uẩn nhìn chằm chằm Cảnh Nhiên trong chốc lát, sau đó bế y lên.
Nghĩ thầm, chờ bọn họ dàn xếp xong xuôi, nhất định phải bồi bổ cơ thể cho Cảnh Nhiên, thân thể này quá gầy, y đang mang thai đó, nếu thân thể gầy như vậy, vậy nhi tử bị đói thì phải làm sao bây giờ.
Tạ Uẩn kiên quyết không thừa nhận, mình rất quan tâm Cảnh Nhiên, hắn cảm thấy đây là mình lo lắng cho hài tử, hắn sợ Cảnh Nhiên quá gầy, thai nhi sẽ không đủ chất dinh dưỡng.
Cảnh Nhiên kỳ thật đã sớm tỉnh, chỉ là, vừa định mở mắt ra, y đã được Tạ Uẩn ôm lên.
Lần trước y cũng được Tạ Uẩn ôm, nhưng tình huống lúc đó quá nguy hiểm, nào còn tâm tư gì để nghĩ đến chuyện khác, hiện giờ...!
Cảnh Nhiên cảm thấy, y vẫn nên tiếp tục giả bộ ngủ thì tốt hơn, tỉnh lại quá xấu hổ.
Vì thế, thẳng đến khi Tạ Uẩn bế y lên xe, Cảnh Nhiên vẫn ngủ thật ngon ngọt.
Xe thiết ngưu, kỳ thật là phương tiện giao thông mà nhà có tiền sử dụng.
Thiết ngưu là một loại linh thú cấp hai, tốc độ di chuyển vô cùng mau, sức lực cũng rất lớn, cho nên, khi đệ tử thế gia ngồi xe ra ngoài, đa phần đều là cưỡi xe thiết ngưu.
Không gian trong thùng xe rất lớn, dưới đáy còn khắc trận pháp, ngồi trên xe như ngồi trên đất bằng, không hề có cảm giác xóc nảy.
Tạ Uẩn sau khi đặt Cảnh Nhiên xuống, liền đắp lên người y một cái chăn mỏng, lại thả một ít điểm tâm luyện chế từ linh thực lên bàn dài, tiếp đó hắn liền đeo ngọc bội lên cổ Cảnh Nhiên.
Phân phó Lý Kỳ với Tạ An chiếu cố phu nhân cho thật tốt, mỗi ngày không được quên dùng thuốc dưỡng thai, lúc này mới xoay người xuống xe, đi qua một chiếc xe khác.
Tạ Tuân nhàn nhạt cười, lựa chọn của thất đệ đúng là nằm trong dự kiến của hắn, bằng không hắn đã không cố ý chuẩn bị ba chiếc xe.
Cái gọi là kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì sáng.
Thất đệ với đệ phu, hắn vẫn nên để mặc bọn họ tự lăn lộn thôi.
Sở dĩ hắn an bài ba chiếc xe, kỳ thật là lo xa.
Nếu như thất đệ không muốn ngồi cùng xe với đệ phu, vậy thì chẳng phải là muốn ngồi với mình.
Tuy rằng không gian trong thùng xe rất lớn, nhưng hắn đã quen một mình một xe, khoảng cách từ trấn Thanh Thạch đến huyện thành ít nhất cũng mất mấy ngày lộ trình, hắn không nghĩ sẽ ủy khuất chính mình.
Dọc theo đường bình an không có chuyện gì, Tạ Uẩn lo lắng tương đối dư thừa.
người của Vu gia, Trương gia, Lý gia, thẳng đến ba ngày sau mới phái người tới kiếp sát.
Có điều, hai bên còn chưa kịp đánh, ngay thời điểm còn đang giương cung bạt kiếm, nhóm người này phát hiện ra trên xe không có tên mập nào cả.
Lập tức liền xoay người rút lui, đối mặt với kết quả này, Tạ Uẩn không biết là nên khóc hay nên cười.
Đương nhiên, trong lòng Tạ Uẩn cũng hiểu rõ, địch nhân sảng khoái rời đi như vậy, một phần là do hộ vệ đi theo tứ ca nữa.
Bằng không, chắc chắn không thể thiếu một hồi ẩu đả.
Đây là quy tắc của thế giới này trì cường lăng nhược.
( mạnh được yếu thua)
Chỉ là Tạ Uẩn không rõ, chẳng lẽ tin tức tu vi của mình tấn giai thân thể gầy đi còn chưa lan truyền ra ngoài sao.
Vì sao mấy người nhà kia một chút cũng không nhận ra bộ dáng của hắn.
Tạ Tuân thấy hắn nghi hoặc, lúc này mới hảo tâm giải thích.
Chuyện hắn gầy đi, trong lòng người ta ghen ghét, chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra để tuyên dương hắn, chuyện xấu mới có thể truyền ngàn dặm.
Vậy mới có chuyện để chế giễu.
Có điều, tin tức này chắc sẽ không giấu giếm được lâu lắm, nhiều lắm thì dăm ba bữa nữa Vu gia, Trương gia và Lý gia chắc chắn sẽ biết.
Chỉ tiếc, lúc ấy lại phái người đến kiếp sát thì đã chậm, bọn họ lúc đó cũng đã tới huyện thành rồi.
Tạ Uẩn cạn lời, người Tạ gia đúng là đã làm một chuyện tốt, khiến cho hắn bớt đi không ít phiền toái.
Lại qua năm ngày, đoàn người rốt cuộc đã đến huyện thành.
Tạ Uẩn ngồi trong xe, quả thực đã sắp mốc meo, nguyên chủ chưa bao giờ đi đến địa phương nào bên ngoài trấn Thanh Thạch.
Tạ Uẩn cũng là lần đầu biết tới, thế giới này thật sự rất lớn.
Không nói đến khoảng cách giữa châu thành và châu thành, cho dù chỉ là khoảng cách từ trấn Thanh Thạch đến huyện thành, thì cũng là vô cùng xa xôi.
So sánh với đời trước, giống như là đi từ tỉnh này qua tỉnh khác.
Tốc độ của xe thiết ngưu đã vô cùng nhanh, thế mà bọn họ vẫn đi suốt tám ngày.
Tạ Uẩn nhàn rỗi không có việc gì, dứt khoát đi vào xe của Tạ Tuân nói chuyện phiếm cùng với hắn.
Mấy ngày nay, Tạ Tuân bổ sung không ít tri thức về thế giới này cho hắn.
Tạ Uẩn lúc này mới sâu sắc cảm nhận được, kiến thức của nguyên chủ quá nông cạn, ngoại trừ hiểu biết với trấn Thanh Thạch ra, nhận biết của nguyên chủ về thế giới quả là ít đến đáng thương, chỉ biết một vài lời phiến diện.
Mắt thấy huyện thành càng ngày càng gần, từ xa xa Tạ Uẩn đã phát hiện ra, phía trên huyện thành có một cái trận pháp phòng ngự rất lớn, bao phủ toàn bộ huyện thành ở trong đó.
Tạ Tuân thấy hắn tò mò, cười giải thích: " Ở mấy địa phương như huyện thành trở lên, đều có trận pháp hộ thành, huyện thành là địa bàn của Phạm gia.
Theo lệ thường, Phạm gia là người đảm nhiệm chức huyện trưởng, đã duy trì được mấy năm.
Sau này đệ ở huyện thành, gặp người Phạm gia thì phải kiêng dè một chút, bọn họ có người ở phủ thành làm chỗ dựa, còn có quan hệ với châu thành.
Đời trước Phạm gia có một tiểu thư con vợ cả được gả vào phủ thành Vương gia.
Thế hệ con cháu thì có ba người đến học viện Thanh Vân, còn một người thì trúng tuyển vào học viện Bích Hằng ở châu thành.
Căn cơ của Phạm gia ở huyện thành rất sâu, cho nên huyện thành mới có mệnh danh là Phạm huyện.
Nghe nói mấy trăm năm trước, Phạm huyện cũng không phải tên này.
Tạ Uẩn gật gật đầu, chăm chú lắng nghe, hắn biết tứ ca nói điều này cho hắn biết, là vì muốn tốt cho hắn.
Tạ Tuân nói tiếp: " Ngoại trừ Phạm gia ra, Phạm huyện còn có tám phương thế lực, lần lượt là Chu gia, Dương gia, Trần gia, Triển gia, Trương gia, dong binh đoàn Phi Lang, dong binh đoàn Hồng Hạt ( bò cạp đỏ), dong binh đoàn Thiết Huyết.
Trừ những thế lực này ra, còn có những thế lực tự do ở khắp nơi như hiệp hội dong binh, hiệp hội dược sư, hiệp hội trận sư, hiệp hội luyện khí sư, hiệp hội phù sư.
Đệ phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đắc tội người của hiệp hội, thế lực của hiệp hội còn khổng lồ hơn cả tưởng tượng của đệ.
Không chỉ Tống quốc, mà ngay cả mấy cái quốc gia khác cũng đều có thế lực của hiệp hội...!
Tạ Tuân nói đến đây, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nói: " Đệ ở huyện thành có tam tỷ cùng với nhị ca chiếu ứng, không cần sợ ai.
Nhưng người của Phạm gia với Trương gia thì nhất định phải chú ý nhiều.
Đích nữ đời trước của Phạm gia được gả vào Vương gia, Trương gia ở trấn Thanh Thạch chúng ta là chi nhánh của Trương gia ở huyện thành.
Tuy quan hệ không thân thiết lắm, nhưng đệ cũng không thể không đề phòng.
Có điều, dựa theo suy tính của ta, Vương gia hẳn sẽ không thèm để ý đệ là ai.
Nếu đã là con cháu trong gia tộc mà bị phái tới trấn Thanh Thạch làm việc, tất nhiên sẽ là một tên không ai sủng ái.
Về phần Trương gia bên kia, chỉ cần đệ được dong binh đoàn Phi Lang che chở, Trương gia cũng không dám bắt người.
cái ta lo chính là, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng.
Tóm lại đệ ở huyện thành làm gì cũng phải cẩn thận, dừng hở tí là đối đầu với bọn họ, những chuyện khác thì không sao." ( đoạn trên anh Tuân nhắc tới con cháu Vương gia là đang nhắc tới Vương thiếu, người đã khiến cho anh Uẩn và em Nhiên đến vs nhau ◤(¬‿¬)◥)
Tạ Uẩn thận trọng gật đầu, không cần tứ ca nhắc nhở hắn cũng biết, nếu như thực lực của hắn còn chưa tăng lên bằng trước kia, hắn nhất định sẽ thật cẩn thận.
Dù sao, hiện giờ hắn còn có vợ con phải lo nữa, không thể tùy tiện kết thù với người ta.
Hắn chỉ là có chút buồn bực, mình đã chạy đến huyện thành rồi, thế mà vẫn còn oan gia ngõ hẹp, gặp gỡ những người từng gây thù chuốc oán.
Tạ Uẩn nhíu mày, bắt đầu tự hỏi trong lòng.
Mình có nên đi khảo nghiệm cấp bậc dược tề sư cao cấp hay không.
Có thân phận dược tề sư, địa vị này dù sao cũng cao hơn võ giả bình thường một chút.
Huống hồ, hắn mơ ước túi trữ vật đã lâu lắm rồi.
Không có trữ vật không gian, làm cái gì cũng bất tiện.
Tuy hắn biết làm cách nào để chế tác vật phẩm không gian.
Nhưng vấn đề là hiện giờ, tinh thần lực của hắn không đủ.
Căn bản không có biện pháp mượn ngọc thạch để chế tạo phụ tùng không gian.
Thời điểm Tạ Uẩn còn đang suy nghĩ sâu xa, Tạ Tuân đã gọi một thị vệ tới, phân phó hắn đi vào thành báo tin cho tam tỷ biết.
Qua khoảng chừng nửa canh giờ, đoàn người cuối cùng cũng đến cửa thành, tường thành nguy nga chót vót, có vài phần tương tự với tường thành cổ đại.
Nhưng Tạ Uẩn lại phát hiện ra, tòa thành Phạm huyện này vô cùng sạch sẽ, không hề có dấu vết của năm tháng, căn bản nhìn không ra tòa thành này đã bao bọc quanh Phạm huyện mấy ngàn năm, lâu đến nỗi nhiều người cũng không nhớ rõ tòa thành này đã tồn tại từ khi nào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...