Tạ Uẩn tỉnh lại từ trong giấc ngủ, thời gian lúc này đã là buổi chiều.
Trong phòng yên tĩnh không có lấy một bóng người.
Người hầu kẻ hạ không thấy bóng dáng, rõ ràng là không ai đem hắn để vào mắt.
Cảm giác có chút đói bụng, Tạ Uẩn hoạt động thân thể ục ịch một chút, chuẩn bị ngồi dậy tìm thức ăn.
Nhưng mà....!
Vừa mới từ trên giường ngồi dậy, Tạ Uẩn vừa lúc giương mắt nhìn vào tấm gương treo ở đầu giường.
" Móa!" Tạ Uẩn hoảng sợ, ai nói cho hắn biết cái con heo phì lũ ở trong gương kia là ai?
Biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Làm một kẻ nhan khống* mà nói, toàn thân Tạ Uẩn đều cảm thấy không khỏe.
Cái tên này mập ít nhất cũng năm sáu trăm cân đi, hắn ăn cái gì để lớn lên vậy.
(*nhan khống: yêu cái đẹp)
Ngũ quan béo đến nỗi không thấy rõ hình dáng, thân thể béo phì như—(tham khảo một chút về Trư Bát Giới trong Tây Du Ký).
Tạ Uẩn không thể tin nổi mà trợn to mắt, nhìn hình tượng mới của chính mình, hắn cảm thấy sống không còn gì để luyến tiếc nữa.
Mang một bộ thân thể như vậy, hắn làm sao dám ra cửa gặp người đây.
Tạ Uẩn khóc không ra nước mắt, thực sự muốn đi chết thêm lần nữa.
Đời trước cho dù là mạt thế, hắn cũng chưa từng xấu xí như vậy đâu.
Đời trước, Tạ Uẩn là con út trong nhà, lớn lên lại ngọc thụ lâm phong, tuấn dật bất phàm.
Từ nhỏ nhận hết các loại sủng ái.
May mà hắn là một con người yêu cái đẹp nên mới không bị dưỡng thành một tên hỗn trướng*.
Hắn cảm thấy là một tên hỗn trướng* sẽ rất tổn hại đến hình tượng nam thần.
Có muốn thì hắn chỉ muốn làm một tên hoàn khố** mà thôi.
(hỗn trướng: đê tiện, vô liểm sỉ, khốn nạn,v..v)
(hoàn khố: thiếu gia ăn chơi trác táng)
Chỉ tiếc, nguyện vọng của hắn không có cách nào hoàn thành.
Năm Tạ Uẩn học đại học năm tư, mạt thế liền bùng nổ.
Nhưng được cái, vận khí của hắn cũng may mắn, gia đình ở kinh thành, tránh thoát được ba tháng đầu tiên hỗn loạn.
Sau đó, Tạ Uẩn dựa vào dị năng của mình, trực tiếp được viện nghiên cứu của căn cứ kinh đô tiếp nhận.
Từ đó trở thành một thành viên quan trọng trong căn cứ, thuận tiện còn đề bạt gia tộc của mình một phen.
Có thể nói, bất luận là trước mạt thế hay là sau mạt thế.
Tạ Uẩn vẫn luôn là siêu cấp soái ca.
Người khác xanh xao vàng vọt không có cơm ăn, hắn còn có thể ở đó kén cá chọn canh.
Chỉ là, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chính mình vậy mà có một ngày sẽ trở thành một tên béo.
Được rồi, hắn đây là được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Đời trước hắn đã sớm chết mất xác, có thể sống lại thêm một lần, hắn vẫn là thật cao hứng.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là, hắn có thể cảm giác được, dị năng của mình vẫn còn.
Tuy rằng chỉ còn lại một chút ít.
Nhưng chỉ cần dị năng của hắn không biến mất, là có thể tu luyện lại được.
Bằng không, trở thành một tên béo vừa ngu vừa phế, hắn tình nguyện đi chết thêm lần nữa.
Dị năng của hắn có thể bồi dưỡng các loại thực vật, trong đó bao gồm cả dược thảo.
Đối với hắn mà nói, thiên phú, tư chất, béo phì, không có gì là không thể giải quyết cả.
Tạ Uẩn cân nhắc lợi hại trước sau, vẫn là cảm thấy mình nhặt được tiện nghi lớn.
Đối với đời trước của hắn, kỳ thực cũng không có cái gì lưu luyến.
Gia tộc đã sớm đứng vững gót chân.
Cho dù không có hắn tồn tại, cũng sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn, căn cứ cũng không đến nỗi....!
Tạ Uẩn cười lạnh, hắn xác thật ở căn cứ rất có địa vị, nhưng mà lại không có tự do.
Mỗi một hành động, lời nói, cử chỉ của hắn đều bị giám thị.
Lần bỏ mình ngoài ý muốn này, có khi đối với hắn là một loại giải thoát.
Hắn chỉ có chút buồn bực, mình thế mà trở thành ác linh cho người ta triệu hoán.
Hắn thừa nhận, chính mình quả thật cũng chẳng phải thứ gì tốt, nhưng là ác linh....cũng không đến mức đó đi.
Hắn ngoại trừ nhan khống một chút, tự luyến một chút, không có tâm đồng tình một chút, thì thật sự chưa từng làm gì xấu.
Đương nhiên, sinh hoạt dưới các loại giám thị như vậy, hắn có muốn cũng không có cơ hội làm chuyện xấu.
Tạ Uẩn không thú vị bĩu môi, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Hắn có thể tưởng tượng ra, sau khi mình chết, trong căn cứ sẽ đau thành cái dạng gì.
Thu hồi lại suy nghĩ, Tạ Uẩn không còn hứng thú ăn cơm nữa.
Béo thành như vậy còn muốn ăn uống gì nữa.
Nhìn vào gương thấy thân ảnh phì lũ kia, Tạ Uẩn giơ chân đạp một cái, một tiếng loảng xoảng vang lên, cái gương nát thành nhiều mảnh nằm trơ trọi trên mặt đất.
Không còn thấy cái đồ vật chướng mắt này nữa, trong lòng Tạ Uẩn thấy thoải mái, mắt không thấy tâm không phiền.
Bóng người trong gương, thật sự là quá mức cay mắt.
"Thiếu gia, thiếu gia." Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Tạ An vội vã đẩy cửa tiến vào.
Thấy mấy mảnh nhỏ nằm trên đất, khóe miệng hơi run rẩy một chút, cười nói: " Thiếu gia, gương này quá không rắn chắc, có muốn đổi một cái khác lại đây không."
Tạ Uẩn nhướng mày, lời này nói cũng thật trái lương tâm a.
Tạ An đúng là một nhân tài, hắn liền nhàn nhạt nói: " Thu thập sạch sẽ, về sau trong phòng gia không được bày biện gương nữa."
Hắn quyết định, nếu như hắn không gầy bằng như trước kia, sẽ kiên quyết không soi gương.
Tạ An gật đầu, nhanh chóng đem mảnh nhỏ trên đất nhặt lên, bỏ vào trong một cái túi, ném ra ngoài phòng.
Tạ An chớp chớp mắt, ấp a ấp úng nói: " Tạ Bình, Tạ Nghĩa đã phái đi hầu hạ thiếu phu nhân...Tạ Trung hôm nay có việc ra ngoài, thiếu gia..." Tạ An dừng một chút, nhắc nhở: " Người nếu đã tỉnh, ngày mai nhất định phải nhớ đi thỉnh an, lão gia và phu nhân còn chưa nguôi giận đâu."
Trong lòng Tạ Uẩn hiểu rõ, hầu hạ thiếu phu nhân khẳng định chỉ là cái cớ.
Thiếu gia hắn xưa nay chưa từng có người hầu hạ, càng miễn bàn đến thiếu phu nhân xông hỷ vào cửa.
Nguyên chủ hôn mê hai tháng, nhân tâm dễ đổi quả thực bình thường.
Dưới tình hình chung, con cái trong nhà Tạ thị ai bên người cũng có bốn hạ nhân, sau khi cưới vợ, thê tử sẽ được phân cho hai hạ nhân.
Nguyên chủ rõ ràng không có cái đãi ngộ này, trong cái nhà này hắn đúng là không có một chút địa vị.
Tạ Uẩn liếc mắt nhìn Tạ An một cái, cười như không cười: " Hôm nay ngươi đi Tây viện?"
Ánh mắt Tạ An lóe lóe, cười gượng một tiếng, lắp bắp khẽ nói: " Tam thiếu gia mấy ngày nữa sẽ về nhà, phu nhân bận chuyện nên không đến thăm được."
Tam thiếu gia cũng chính là ca ca ruột cùng một mẹ đẻ ra với hắn, ở nhà đứng hàng tam, hiện tại đang học tập tại học viện Thanh Vân ở phủ thành.
Tạ Uẩn cười nhạo.
Chuyện gì mà vội, nhi tử vừa mới dạo qua quỷ môn quan một chuyến, làm mẹ ngay cả đến nhìn một cái chẳng lẽ không được.
Đơn giản chỉ là ghét bỏ hắn mất mặt, không thèm để ý mà thôi.
Tạ Uẩn ngược lại hỏi: " Tạ Tây Kinh đâu?"
Tạ An trừng lớn mắt kinh ngạc, ngày thường thiếu gia rất tôn kính lão gia.
Hôm nay vậy mà gọi thẳng kỳ danh.
Chần chờ một chút liền trả lời: " Lão gia ở trong viện của Thu di nương."
Tạ Uẩn gật gật đầu, cái này cũng không ngoài dự đoán.
Tạ tam lão gia chính là một lão già vi diệu, cũng là người duy nhất không có thiên phú tu luyện ở Tạ gia.
Năm đó, thời điểm Tạ lão phu nhân mang thai, Tạ lão thái gia vừa lúc gặp phải cường địch.
Trong lúc đánh nhau, Tạ lão phu nhân thay phu quân mình đỡ một kích, bất hạnh thân bị trọng thương, hạ thân chảy máu không ngừng.
Sau này tuy thuận lợi hạ sinh hài tử, nhưng thiên phú của lão Tạ tam gia lại bị hủy hoại.
Hai vợ chồng xuất phát từ áy náy, đối với lão cực kỳ cưng chiều, hai ca ca của lão cũng bởi vì đệ đệ không có thiên phú tu luyện, sẽ không cùng bọn họ cạnh tranh nên cũng vô cùng khoan dung với lão.
Đối với sự cưng chiều của cha mẹ, ca ca khoan dung, Tạ Tây Kinh vừa ghét vừa hận.
Ghen ghét ca ca có thể tu luyện, hận cha mẹ hại lão không có thiên phú.
Lão cảm thấy cha mẹ đối tốt với mình, đó là bồi thường.
Ca ca khoan dung với lão, đó là bởi vì họ trước nay không hề để lão vào mắt.
Dù sao, lão chỉ là một phàm nhân mà thôi, nhân sinh chỉ có vài chục năm, lúc đó ai sẽ còn nhớ đến lão nữa.
Vì thế, Tạ Tây Kinh quyết định, sinh và bồi dưỡng ra một hài tử có thiên phú thật tốt.
Chẳng qua, loại chuyện này nói dễ hơn làm, cha mẹ phải có tư chất tốt, thì mới có thể sinh ra hài tử có tư chất tu luyện tốt.
Tạ Tây Kinh vốn là một phàm nhân, ai sẽ nguyện ý đem nữ nhi gả cho lão.
Bất đắc dĩ, Tạ Tây Kinh đành phải hạ bớt yêu cầu.
Sau đó nhìn trúng diện mạo xinh đẹp của Bạch Ngọc, thực sắc tính dã, nhân chi bản tính*.
Bạch Ngọc từ một nữ tử nông gia bay lên làm phượng hoàng, chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Đứa con đầu lòng của Bạch Ngọc là một nữ nhi, thiên phú cũng chỉ là Hoàng cấp trung phẩm.
Tạ Tây Kinh hoàn toàn thất vọng, bắt đầu ở khắp nơi giăng lưới, thị thiếp từng bước từng bước nâng vào phòng, hài tử tiếp một đứa lại một đứa mà sinh.
(thực sắc tính dã, nhân chi bản tính: một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn, ăn uống và tình dục là bản năng của con người.)
Toàn bộ Tạ gia, đại phòng chỉ có một trai một gái.
Nhị phòng thì đỡ hơn chút, dưới gối Tạ Nam Hoa có hai người con trai của vợ cả, một thứ nữ, cùng với một thứ song nhi.
Còn tam phòng, Tạ Uẩn ngoại trừ tỷ tỷ cùng ca ca ruột một mẹ đẻ ra.
Ở ngoài còn có tám huynh đệ tỷ muội con của tỳ thiếp.
Năng suất gieo giống của Tạ tam lão gia có thể nói là vô cùng nổi danh ở cái trấn Thanh Thạch này.
Đồng thời, tam phòng cũng có tiếng là chướng khí mù mịt.
Nữ nhân nhiều, thị phi cũng nhiều, cả ngày chỉ biết lục đục tranh giành tình cảm với nhau.
Từ đáy lòng Tạ Uẩn cảm thấy, Tạ tam gia có một ngày nào đó sẽ chết trên người của nữ nhân.
Tạ Uẩn bĩu môi, dứt bỏ suy nghĩ trong lòng, quay đầu nhìn Tạ An một cái, nói: " Được rồi, ở đây không còn chuyện của ngươi, đi hầu hạ thiếu phu nhân cho thật tốt đi."
Tạ An kinh ngạc: " Thiếu gia, người nghĩ thông suốt rồi sao."
Biểu tình của Tạ Uẩn bình tĩnh: " Dù sao y cũng hoài hài tử của ta."
Tạ An thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn quả thật rất sợ thiếu gia sẽ làm ầm ĩ lên.
Phải biết, thời điểm thiếu gia bị người ta bắt gian trên giường, biểu tình kia có bao nhiêu khó coi, hận đến nỗi mắt đều đỏ.
Sau này còn thiếu chút nữa tự sát bỏ mình.
Làm mất hết thể diện Tạ gia.
Ngay cả lão thái gia cũng sinh khí, nếu thiếu gia còn muốn làm ầm ĩ, khẳng định sẽ không chiếm được chỗ tốt nào.
Đám hạ nhân như bọn họ cũng sẽ gặp tai ương chung.
Tạ Uẩn khép hờ hai mắt, vừa nhìn là biết Tạ An suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt nói: " Thiếu gia ta vô dụng, người bên người cũng không thể giữ được."
Tạ An cười cười, rõ ràng không có để trong lòng.
Tạ Uẩn cũng không để ý chuyện này.
Nguyên chủ ở trong cái nhà này chính là một cục bột mềm, ai ai cũng có thể tới niết một chút.
Hạ nhân hầu hạ bên cạnh, trừ bỏ lợi dụng chỗ tốt từ hắn, thì chính là dạy hắn lẩn tránh nguy hiểm thế nào, như thế nào lấy lòng trưởng bối.
Người chân chính trung thành với hắn, căn bản một người cũng không có.
Tạ An theo hắn, chẳng qua là vì không có chỗ tốt để đi.
Nhưng mà loại người này cũng có chỗ tốt.
Có tiền có thể sai ma khiến quỷ.
Lấy tình huống trước mắt mà nói, Tạ Uẩn chỉ cần hắn nghe lời là đủ rồi.
Tạ An đồng tình nhìn thiếu gia một cái, cưới một song nhi như vậy về, trong lòng thiếu gia cũng không quá tốt đi.
Tạ Uẩn suy tư một chút, từ đầu giường lấy ra ngân phiếu một trăm lượng: " Cầm đi, mua cái gì bổ bổ cho thiếu phu nhân, thiếu cái gì thì quay lại bẩm báo.
Phải chăm sóc hài tử của ta cho thật tốt nghe chưa."
" Vâng, thiếu gia." Tạ An vui mừng ra mặt, một trăm lượng bạc này bồi bổ thân thể khẳng định sẽ còn thừa không ít.
Không nghĩ tới thiếu gia sẽ coi trọng hài tử kia như vậy, khó trách lần này không làm ầm ĩ.
Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc trước thiếu gia chỉ cần liếc mắt nhìn thiếu phu nhân một cái thôi cũng còn thấy ghê tởm.
Nhưng mà, Tạ An lặng lẽ liếc Tạ Uẩn một cái.
Trong lòng lắc đầu, song nhi xấu xí như vậy, thế mà thiếu gia cũng hạ thủ được, khẩu vị đúng là quá nặng.
* Giải thích cho những ai không hiểu: Tạ lão thái gia và Tạ lão phu nhân có ba người con: phân ra đại phòng, nhị phòng, tam phòng.
Tam phòng là của Tạ tam lão gia cùng vợ cả là Bạch Ngọc.
Hai người sinh ra Tạ Tuyết, tam thiếu gia Tạ Sóc và Tạ Uẩn, dưới Tạ Uẩn còn có bảy, tám người em cùng cha khác mẹ do thiếp thất sinh ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...