Xuyên Việt Biến Thành Thái Giám

Một bữa tối vốn tốt lắm nhưng hôm nay sao nặng nề. Không ai mở miệng nói chuyện. Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng cảm giác được không khí kỳ lạ này liền dùng ánh mắt hỏi Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân không biết nên trả lời thế nào, đành phải giả vờ không phát hiện.

Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn im lặng không nói một lời để Tạ Đông Quân hầu hạ. Còn Tạ Đông Quân cũng vì tâm tình không tốt nên không nghĩ phá hỏng sự trầm mặc này. Đây là thời điểm im lặng khó có được đối với chủ tớ hai người. Nói đúng ra, cả hai đều khó chịu vô cùng.

Thay xong áo ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi trên giường, nhịn không được bèn đánh vỡ trầm mặc. Y nhẹ nhàng bắt lấy tay Tạ Đông Quân khi hắn định rời đi, và hỏi:

–  Hôm nay ngươi bị sao vậy? Cảm giác là lạ.

Tuy hôm nay bản thân y cũng cư xử lại nhưng Tạ Đông Quân lại cho y cảm giác không phải vì liên quan tới trời mưa mà vì nguyên nhân khác.

Tạ Đông Quân tuy dừng bước nhưng không có quay đầu lại. Hắn phải nói gì với Bộc Dương Tuyên Cầu đây?

Nói với Bộc Dương Tuyên Cầu, vì hắn là một cái trở ngại đối với y cho nên hắn phải rời đi? Lý do như vậy ngay cả Tạ Đông Quân cũng không thể chấp nhận thì hắn sao có thể khiến Bộc Dương Tuyên Cầu tin tưởng?

Tạ Đông Quân vẫn cúi đầu không nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, hai cánh môi mím chặt, nước mắt nhịn không được ngã nhào xuống.

–  Sao vậy? Sao lại khóc?

Thấy Tạ Đông Quân khóc, tâm Bộc Dương Tuyên Cầu mềm nhuyễn, sao còn tâm tư đi truy hỏi nguyên nhân. Y nhanh chóng kéo Tạ Đông Quân vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Không ngừng hôn đi những giọt nước mắt của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu thầm kinh ngạc, tự hỏi đã bao lâu rồi không thấy Tạ Đông Quân rơi lệ. Chỉ là chứng kiến bộ dáng thương tâm của Tạ Đông Quân khiến Bộc Dương Tuyên Cầu có cảm giác tim mình như bị lưỡi đao cắt xẻo.

Bộc Dương Tuyên Cầu lại thêm ý thức được rằng Tạ Đông Quân đối với mình có bao nhiêu quan trọng. Nếu một ngày nào đó Tạ Đông Quân biến mất… Bộc Dương Tuyên Cầu dùng sức lắc đầu, đem cái ý niệm xấu kia đuổi ra khỏi đầu.

Còn Tạ Đông Quân đang được Bộc Dương Tuyên Cầu ôm ấp an ủi lại không ngừng suy nghĩ, bản thân hắn phải rời xa y… Hắn muốn … muốn làm cái gì đó, phải lưu lại một thứ ký ức tốt đẹp cho mình.

Hắn chẳng muốn phải băn khoăn gì nữa, thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu. Hiện tại, hắn chỉ muốn hảo hảo phóng túng, suồng sã một hồi.

–  Điện hạ…

Nghe thấy Tạ Đông Quân gọi mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền cúi đầu. Y chỉ thấy Tạ Đông Quân lúc nãy còn khóc sướt mướt giờ đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt phượng long lanh hơi nước; hai má vì khóc mà hồng hồng trông thực mê người.

–  Ngươi …

–  Điện hạ, ta nghĩ muốn…

Đã không còn biết mình đang nói cái gì, Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay không tự chủ rờ về phía trước. Trong lòng hắn thầm nghĩ muốn chạm vào Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tạ Đông Quân nhất định không biết lời nói của mình lúc này có lực hấp dẫn thế nào. Lần đầu tiên thấy Tạ Đông Quân chủ động cầu hoan, Bộc Dương Tuyên Cầu sớm đã quên chính mình vốn là người đi an ủi, xoay người một cái liền đem Tạ Đông Quân áp xuống giường, sau đó y dùng sức cắn môi hắn.

Tuy bị đau nhưng Tạ Đông Quân vẫn tận tình đáp lại. Hắn vươn tay ôm tấm lưng cường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu, dùng sức kéo y về phía mình. Tuy ngô nghê, vụng về nhưng Tạ Đông Quân vẫn cố gắng đáp lại chiếc lưỡi của Bộc Dương Tuyên Cầu đang thăm dò trong khoang miệng mình.

Thuận tiện để Bộc Dương Tuyên Cầu cởi quần áo xuống, rất nhanh y phục của Tạ Đông Quân cũng bị lột hết.

Tạ Đông Quân vô thức đem hai chân câu chặt thắt lưng Bộc Dương Tuyên Cầu. Hành động này làm đầu Bộc Dương Tuyên Cầu phát nóng, bàn tay nhanh hơn động tác.

Tuy lần này là Tạ Đông Quân chủ động nhưng vẫn như mọi lần trước. Bởi dục tình không có nơi phát tiết ra nên Tạ Đông Quân chỉ có thể bị động thừa nhận sự âu yếm từ Bộc Dương Tuyên Cầu, thân thể khó chịu không ngừng vặn vẹo, thở gấp.

Lổ nhỏ phía dưới không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt. Biểu cảm của Tạ Đông Quân lúc này rất sống động, cơn động tình này cũng đồng thời là nỗi thống khổ của hắn.

–  Ngươi có thể chứ?

Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng hỏi. Mặc dù y cũng rất khó nhịn nhưng cũng không dám cứ thế tiến vào trong Tạ Đông Quân. Y còn nhớ rõ lần trước, Tạ Đông Quân vì chuyện đó mà ngất lịm đi.

–  Có thể… Nhanh, nhanh một chút… – Tạ Đông Quân miễn cưỡng mở mắt ra, giọng nói cầu xin Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh tiến vào.

Tiểu huyệt phía sau đã mở đủ rộng, lúc này liên tục hé ra hợp vào chờ đợi Bộc Dương Tuyên Cầu tiến vào. Song thứ đó của Bộc Dương Tuyên Cầu cứ lấp lửng phía miệng tiểu huyệt không chịu động, điều này làm Tạ Đông Quân phát điên cuồng.

Tạ Đông Quân chẳng đợi được bèn nâng thắt lưng, vừa lúc làm cho hai người dính sát vào nhau. Cảm nhận được sự vội vàng của Tạ Đông Quân, đầu Bộc Dương Tuyên Cầu như bốc hỏa, cái gì cũng không quản nữa liền bắt đầu thúc vào.

–  A!!!!


Hậu đình nháy mắt được lấp đầy, Tạ Đông Quân nhịn không được thét một tiếng chó tai. Ngón tay co lại, bấm sâu vào da thịt trên lưng Bộc Dương Tuyên Cầu, một cách thức để giải quyết thứ dục vọng đang chạy loạn trong người hắn. Tạ Đông Quân há miệng, cắn một ngụm lên vai Bộc Dương Tuyên Cầu, ngay cả khi miệng có mùi máu vẫn không có ý nhả ra.

Có lẽ, trong tiềm thức, hắn hy vọng có thể lưu lại một chút ấn ký nào đó trên người Bộc Dương Tuyên Cầu, làm cho y nhớ tới chính mình. Đó chính là tư tâm của Tạ Đông Quân hắn.

Vì hắn biết, chính mình sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Bộc Dương Tuyên Cầu.

Hắn không quên được. Dù thế nào cũng không quên được.

Tình dục xông lên đầu, Tạ Đông Quân hét lên một tiếng, hậu đình không tự giác siết lại. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhịn không được rên một tiếng đau đớn, y thiếu chút nữa đã nghĩ nam vật của mình bị cắt đứt.

–  Ngoan… Thả lỏng chút, được không?

Bộc Dương Tuyên Cầu nhỏ giọng dỗ dành bên tai Tạ Đông Quân, nhưng Tạ Đông Quân lại giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ biết ôm cổ Bộc Dương Tuyên Cầu, ghé vào vai y mà khóc oa oa.

Cuối cùng, Tạ Đông Quân vẫn là bất tỉnh. Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi xong chuyện tự trách mình không thôi.

–  Ta đã nói là không có việc gì rồi. Đừng có làm cái mặt đưa đám như thế. Còn nữa, ta không muốn uống cái thứ thuốc đắng chết người kia đâu.

Mọi thứ hoàn toàn khôi phục lại bình thường, sớm đã không còn sự khó chịu của ngày hôm đó. Tạ Đông Quân đang tức giận nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Y đứng bên giường nhìn Tạ Đông Quân, trên tay bưng một chén thuốc hãy còn tỏa khói.

Rõ ràng đã không có chuyện gì nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn bắt người hầu tìm về một đống thuốc bổ, ương ngạnh ép hắn uống hết. Uống nhiều tới mức miệng Tạ Đông Quân đắng ngắt, đến giờ vẫn chưa hết vị.

Lúc trước vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng nên hắn nghe lời chịu uống; nhưng thuốc này đắng chết người, cứ như một ngày chẳng bao giờ uống hết nổi. Lần này, nói cái gì thì Tạ Đông Quân cũng sẽ không uống nữa!

Bộc Dương Tuyên Cầu đứng ngó mặt Tạ Đông Quân một hồi rồi nhẹ nhàng mở miệng:

–  Trông ngươi sao có thể nói là không có việc gì?

Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi một câu khiến hắn không biết nên nói cái gì.

Từ sau ngày đó, Tạ Đông Quân không hiểu sao bị bệnh về tim. Bình thường thì không sao nhưng thỉnh thoảng liền phát đau muốn chết. Có những thời điểm nghiêm trọng hơn còn khiến Tạ Đông Quân bất tỉnh. Thế nên, hiện tại hắn chỉ có thể nằm trên giường, có muốn cũng không thể đi lại bình thường được.

Ngự y đã xem bệnh nhiều lần, cũng đổi qua vài người nhưng tất cả đều nói tra không ra nguyên nhân. Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nổi trận lôi đình, túm được thứ gì liền ném thứ đó. Ngự y sợ tới mức chẳng quản một thân già khọm tông cửa xông ra ngoài. Cuối cùng, vẫn là Tạ Đông Quân tha cái thân bệnh tật tới làm yêu lòng Bộc Dương Tuyên Cầu.

Kết luận, ngự y chỉ có thể khai vài phương thuốc bồi bổ thân thể, thà có còn hơn không, ít nhất làm cho Tạ Đông Quân còn thể lực để thanh tỉnh mỗi khi bệnh phát.

Chính là thời gian trôi qua, dược uống ngày càng nhiều, chỉ cần là thuốc bổ thì cái gì cũng trôi vào bụng Tạ Đông Quân song bệnh của hắn không có một chút khởi sắc. Ngược lại, hắn càng ngày càng sa sút.

Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu cũng càng ngày càng tối tăm, ngay cả việc luyện quân cũng chẳng thèm đi, cả ngày chỉ ở lì bên giường với Tạ Đông Quân. Trần Chấn Uy thậm chí còn tự mình tới bái phỏng vài lần nhưng đều vô ích, lần nào hắn cũng thở phì phì rời đi.

–  Ngươi như vậy là không được, sẽ bị xử phạt… Vất vả lắm mới được vào quân đội, ngươi không nghĩ sẽ vì thế này mà bị cách chức chứ? Ta đã nói rồi, ta không có việc gì…

Tạ Đông Quân không đồng ý với việc y làm, nhiều lần muốn thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu khôi phục lại chuyện đi luyện quân. Song, với sắc mặt hiện tại của hắn, nói cái gì cũng không còn sức thuyết phục.

Hơn một lần phát bệnh khi Bộc Dương Tuyên Cầu đi luyện tập, một mình Tạ Đông Quân ở trong phòng đau tới mức lăn lộn từ trên giường ngã xuống dưới đất. Bộc Dương Tuyên Cầu trở về thấy một màn như vậy quả thực phát hoảng. Từ đó về sau, y không rời khỏi Tạ Đông Quân nửa bước.

Bộc Dương Tuyên Cầu nghe Tạ Đông Quân nói vậy cũng không có trả lời, chỉ đưa chén thuốc mới được nấu xong.

Nhìn nước thuốc đen ngòm, Tạ Đông Quân rất muốn nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng uống thứ này nhiều đối với hắn cũng vô ích, nhưng hắn không nói ra miệng được.

Bởi vì, đây đã là cách cuối cùng của Bộc Dương Tuyên Cầu. Nếu nói như thế, chẳng khác nào một chút hy vọng cuối cùng của Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ bị hắn đánh nát sao! Chuyện đó.. Tạ Đông Quân sao làm được.

Chỉ khi nhìn Tạ Đông Quân uống thuốc thì trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu mới lóe lên chút hy vọng. Hy vọng Tạ Đông Quân vì một chén thuốc mới này mà thân thể sẽ được chữa khỏi. Dù đó có là chuyện không có khả năng thì Tạ Đông Quân vẫn không muốn phá vỡ tia hy vọng đó.

Nín thở, mở miệng uống hết chén thuốc, Tạ Đông Quân miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn nôn ra. Bộc Dương Tuyên Cầu cho người đem chén đi rồi ngồi xuống bên giường, chăm sóc Tạ Đông Quân.

Bộc Dương Tuyên Cầu không nói tiếng nào, chỉ cầm lấy tay Tạ Đông Quân đặt vào tay mình, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

–  Này … Trò chuyện với ta đi chứ?! Gần đây ngươi không nói gì… – Tạ Đông Quân giơ lên một nụ cười suy yếu. Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn thấy mà trong lòng thêm một trận đớn đau.

–  Ngươi … sẽ không rời ta mà đi chứ? – giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu như người bị mất tiếng. Y đang cố nén một thứ cảm xúc mãnh liệt khiến yết hầu ngành ngạnh, khó chịu.


Thân thể Tạ Đông Quân càng ngày càng suy yếu, ngay cả ngự y cũng chẩn không ra nguyên nhân. Bộc Dương Tuyên Cầu tự mình hiểu được nguyên nhân là gì nhưng y không muốn thừa nhận và không muốn đối mặt.

Y tình nguyện nghĩ Tạ Đông Quân sinh bệnh, cho dù là sinh bệnh nặng cũng được; chứ y không muốn tưởng tượng tới việc Tạ Đông Quân có thể là phải trở về thế giới trước kia của hắn. Y không muốn tưởng tượng, ngay cả nghĩ cũng không nguyện.

Sinh bệnh còn có thể chữa khỏi, nhưng một khi Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự không biết nên đi đâu mới có thể tìm hắn trở về.

Tạ Đông Quân không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết nâng tay khẽ vuốt má Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu vội đưa tay túm chặt lấy tay hắn, như là sợ nếu buông lỏng thì Tạ Đông Quân sẽ lập tức biến mất.

–  Ta cũng không muốn rời khỏi ngươi, nhưng mà…

Tạ Đông Quân còn chưa nói hết đã bị tiếng hô mất khống chế của Bộc Dương Tuyên Cầu ngắt ngang:

–  Không có nhưng mà! Dù thế nào thì ngươi cũng không thể đi, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhướng người ôm chặt Tạ Đông Quân, lực đạo to lớn khiến Tạ Đông Quân nghĩ xương cốt mình sắp bị bóp gãy.

–  Điện hạ…

–  Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe cái gì hết!

Y sợ hãi. Từ khi nhận thức tới nay, Bộc Dương Tuyên Cầu chưa từng sợ hãi như thế. Lần đầu tiên y cảm nhận được chính mình thực bất lực; sự thực này diễn ra trước mắt khiến y không biết phải làm sao.

Bộc Dương Tuyên Cầu đem mặt chôn vào ngực Tạ Đông Quân, toàn thân run rẩy kịch liệt. Tạ Đông Quân có thể cảm nhận được trước ngực mình dần ẩm ướt, hắn cũng nhịn không được rớt nước mắt, gắt gao ôm lấy Bộc Dương Tuyên Cầu.

–  Cầu ngươi đừng rời khỏi ta… – giọng Bộc Dương Tuyên Cầu run rẩy, cầu xin.

Thân hình cao lớn của Bộc Dương Tuyên Cầu cuộn tròn lại, như dã thú bị thương.

Nhìn một Bộc Dương Tuyên Cầu không sợ trời không sợ đất cũng có lúc yếu ớt như thế, Tạ Đông Quân thực đau lòng. Nhưng hắn chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể thêm sức ôm lại y.

Tư thế này duy trì một hồi lâu, lâu đến mức cánh tay Tạ Đông Quân run lên. Vào thời điểm hắn nghĩ Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngủ trên người hắn thì y lại đột nhiên đứng thẳng dậy, nhanh chóng xoay người xuống giường.

Tạ Đông Quân vội bắt lấy tay y, muốn nhìn mặt y nhưng y lại vùng vằng không chịu.

–  Để cho ta nhìn đi… Để cho ta nhìn một chút thôi! Một chút là được rồi!

Hai người kéo qua kéo lại một hồi, Tạ Đông Quân dỗ dành cả buổi mới khiến Bộc Dương Tuyên Cầu không cam lòng mà quay đầu lại đối mặt với hắn.

Một đôi mắt vốn luôn sáng ngời, lúc này nhìn cứ như đang muốn khóc. Biểu cảm khó chịu kia của Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực rất đáng yêu, Tạ Đông Quân nghĩ vậy rồi cười khẽ, hôn nhẹ lên mí mắt y.

Bộc Dương Tuyên Cầu không chịu thiệt cắn cắn cằm Tạ Đông Quân. Hai người liền kề sát vào nhau, không có một kẽ hở suốt một hồi lâu.

–  Hình như trời muốn mưa…

Nhìn ra cửa sổ, Tạ Đông Quân thì thào tự nói với mình. Bộc Dương Tuyên Cầu nghe được, vội vàng che miệng hắn lại.

–  Đừng nói! – nhìn ánh mắt đầy hoảng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu, tim Tạ Đông Quân lại nhói đau.

Gần đây, Bộc Dương Tuyên Cầu đối với mưa hình như mẫn cảm hơn nhiều. Chỉ cần trời mưa là y ôm chặt lấy Tạ Đông Quân, một khắc cũng không nguyện rời đi.

Chỉ có lúc đó thì Tạ Đông Quân mới có thể nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chỉ là một đứa trẻ mới 18 tuổi. Bình thường thì biểu hiện rất trưởng thành nhưng khi đối mặt với loại chuyện nay thì y vẫn thể hiện bộ dáng của cái tuổi này nên có.

Một đứa nhỏ khiến người yêu thương như thế, muốn Tạ Đông Quân làm sao nhẫn tâm bỏ rơi y? Nếu Tạ Đông Quân thực sự rời đi, Bộc Dương Tuyên Cầu còn có thể sống tốt sao?

–  Này, nếu ta thật sự biến mất, ngươi phải sống cho tốt, có được không?

–  Không có nếu! Ngươi sẽ không biến mất! –Bộc Dương Tuyên Cầu làm một hành vi ngây thơ khó có được. Y đang dùng sức che hai tai, không chịu nghe Tạ Đông Quân nói chuyện.


–  Đừng như vậy, ngươi đồng ý với ta có được không? Nếu không ta làm sao có thể an tâm?

–  Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ở bên cạnh ta là được rồi!  – Bộc Dương Tuyên Cầu căn bản không chịu nghe lời Tạ Đông Quân nói, ương bương tự mình quyết định.

Nói vài lần song Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không chịu nghe, trong lòng Tạ Đông Quân nhịn không được cũng phải phát hỏa.

–  Bộc Dương Tuyên Cầu!

Lần đầu tiên Tạ Đông Quân hô cả họ tên đầy đủ của hắn, vì quá dùng sức mà trái tim co thắt đau đớn; hắn ôm ngực cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

–  Ngươi đừng nổi giận! Nếu không bệnh phát tác… – vì không muốn Tạ Đông Quân thêm khó chịu, lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới chịu an phận xuống nước.

–  Nếu ngươi cứ thế này thì bảo ta làm sao an tâm dưỡng bệnh? Đúng không hả? Đồng ý với ta, sau này nếu ta có đi vắng không ở bên cạnh thì ngươi cũng phải sống cho tốt!

Tạ Đông Quân nhìn thẳng vào mắt Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn biết Bộc Dương Tuyên Cầu không muốn đối mặt nhưng hắn bức y phải nhìn thẳng vào chuyện này.

Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc hồi lâu rồi không cam lòng gật đầu đồng ý; nhưng ngay sau đó y lại lập dây dưa với Tạ Đông Quân.

–  Nhưng mà ngươi thực sự sẽ không bỏ ta mà đi, đúng không?

–  Nếu ta có thể chọn lựa thì ta đương nhiên vẫn muốn ở bên cạnh ngươi…. – Tạ Đông Quân bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà hắn không được lựa chọn, cuối cùng hắn vẫn phải rời đi.

Chương 9.3

Dùng qua loa đồ ăn muộn do Hồng Ngọc đưa tới, Bộc Dương Tuyên Cầu lại trở lại bên cạnh Tạ Đông Quân, cứ như y là người giám thị hắn vậy. Tới buổi tối, mưa càng lúc càng nặng hạt khiến cho tâm Bộc Dương Tuyên Cầu bất an vô cùng.

–  Ngươi cứ nhìn như thế thì ta làm sao ngủ được? – Tạ Đông Quân cười trêu ghẹo y, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không hề cười theo, mà cứ nắm chặt lấy tay Tạ Đông Quân.

Không thể nào tán gẫu với y được câu nào, Tạ Đông Quân nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được hơi thở của ngươi bên cạnh dần dần đều xuống.

Hắn mở mắt ra, Bộc Dương Tuyên Cầu đang nằm bên cạnh không biết đã ngủ tự lúc nào.

Mấy ngày nay, y hình như chưa có chợp mắt. Bởi vì sợ Tạ Đông Quân biến mất mà ngay cả buổi tối y cũng canh giữ bên cạnh hắn.

Tạ Đông Quân đau lòng chạm nhẹ lên mí mắt Bộc Dương Tuyên Cầu, xung quanh hốc mắt đã phủ một vòng thâm đen.

Tạ Đông Quân xoay người muốn xuống giường lại phát hiện tay của mình bị nắm quá chắc.

Rút vài cái không thành công, Tạ Đông Quân đành phải gỡ từng ngón tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra.

Gỡ xong, hắn phát hiện trên mu bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu dính vài giọt chất lỏng trong suốt.

Vất vả lắm mới rút tay ra được, Tạ Đông Quân đứng bên giường ngắm nhìn khuôn mặt Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân vươn tay, thận trọng vẽ theo đường nét gương mặt y, giống như muốn đem dung mạo của y khắc tạc vào trong lòng.

Hắn cúi người hôn lên môi y, vô ý đánh rớt vài giọt lệ lên mặt y khiến thoạt nhìn cứ như Bộc Dương Tuyên Cầu đang khóc. Tạ Đông Quân biết thời gian của mình không còn nhiều, chỉ là hắn quyến luyến không muốn chia cách.

–  Vĩnh biệt, Tuyên Cầu… Điện hậ của ta…

Hắn nhỏ giọng vĩnh biệt y, đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ. Tạ Đông Quân lưu luyến nhìn y lần cuối rồi vội vàng xoay người đi ra phía ngoài, ngay cả hài cũng không kịp mang vào.

Bên ngoài điện sớm đã có người chờ sẵn, sau khi cung kính đón Tạ Đông Quân lên, xe ngựa liền tung vó di chuyển ra ngoài cung.

–  Cầu vương điện hạ đang ngủ sao? – Hồ công công tiên lên nghênh đón, hỏi nhỏ.

–  Nếu hắn không ngủ, ta có thể đi được sao? – vụng về gạt lau nước mắt trên mặt, Tạ Đông Quân tức giận trả lời. Hắn cố tình không dấu diếm khẩu khí bất kính của mình. Hiện tại, hắn có chuyện gấp hơn cần phải hỏi.

–  Dược của các ngươi không có vấn đề gì chứ? Sẽ không để lại tác dụng gì với thân thể điện hạ chứ?

–  Đó là đương nhiên. Chúng ta chỉ thêm vào thức ăn một chút vị an thần, điện hạ chỉ là ngủ sâu mấy canh giờ thôi… Nhưng còn ngươi, độc dược mà ngươi ăn trúng tuy chỉ làm tim ngươi sẽ đập nhanh hơn, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng nếu càng kéo dài thì đối với thân thể ngươi vẫn sẽ tạo thành thương tổn. Đây là giải dược. – Hồ công công nói xong liền lấy ra một gói dược từ trong ngực.

–  Phân thành ba lần sắc, mỗi lần ba chén nước sắc lại còn một chén.

Tuy tất cả mọi người không nói rõ nhưng t rong lòng ai cũng biết người hạ độc để Tạ Đông Quân ăn vào là ai! Tạ Đông Quân cũng không lấy làm ngạc nhiên, cũng không có vẻ tức giận.

–  Nô tài như thế này là tốt lắm rồi. Đa tạ công công!

Hắn là kẻ phụ lòng ngươi, bỏ Bộc Dương Tuyên Cầu mà đi. Lấy cớ gì mà bắt Bộc Dương Tuyên Cầu một mình chịu sự dày vò, thống khổ? Coi như tật bệnh tim này là nỗi khổ của hắn đi.


Nhẫn tâm bỏ Bộc Dương Tuyên Cầu một mình để rời đi, Tạ Đông Quân tuy không muốn nhưng hắn biết đó chính là biện pháp tốt nhất.

Đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói, có lẽ Tạ Đông Quân đúng là một trở ngại. Sự tồn tại của Tạ Đông Quân chính là một trở ngại lớn về sự đối kháng giữa Bộc Dương Tuyên Cầu và Bộc Dương Ngự Thiên.

Hắn là thực lòng muốn Bộc Dương Tuyên Cầu có thể trở thành một đại tướng quân uy danh lan xa, chỉ cần đó là mơ ước của Bộc Dương Tuyên Cầu mà thôi.

Nhưng nếu Tạ Đông Quân ở bên cạnh y, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ biến thành gánh nặng cho Bộc Dương Tuyên Cầu. Bởi Bộc Dương Ngự Thiên nhất định sẽ dùng hắn để uy hiếp, kiềm chế Bộc Dương Tuyên Cầu.

Thế nên, chỉ cần Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Ngự Thiên sẽ không nắm được nhược điểm và có cơ hội điều khiển Bộc Dương Tuyên Cầu. Và Bộc Dương Tuyên Cầu cũng có thể không lo lắng mà theo đuổi giấc mộng của mình.

Nhưng mà, hắn vẫn còn lưu luyến, tiếc nuối…

Nhiều lần Tạ Đông Quân nghĩ như thế. Nếu việc phải rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu đau đớn như thế thì hắn chi bằng vì căn bệnh tim này mà chết đi cho rồi.

Nhìn bộ dáng buông xuôi của Tạ Đông Quân, Hồ công công lắc đầu, rồi nhét dược vào trong lòng hắn.

Đứa nhỏ này là do lão mang vào cung; sau khi tiến cung tuy không có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn như ấn tượng của lão đối với đứa nhỏ này vẫn không hề suy giảm. Nay không biết đứa nhỏ phạm phải chuyện gì mà bị đuổi ra cung, Hồ công công vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Có điều bị đuổi ra cung coi như là chuyện tốt. Những thái giám khác nếu bị phạm sai lầm hầu như bị đánh đuổi ra khỏi cung nhưng hoàng thượng thậm chí cho hắn lộ phí sinh hoạt… Xem ra đứa nhỏ này nhất định có chỗ nào đó rất đặc biệt.

Tạ Đông Quân xoay đầu nâng tấm rèm lên, lặng lẽ nhìn Tĩnh Tâm điện càng ngày càng khuất.

Không biết khi người kia tỉnh lại sẽ có phản ứng gì…. Hắn chỉ có thể hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu không lún vào bùn lầy đau khổ.

Hắn đột nhiên thấy hối hận vì đã lưu lại dấu răng trên vai Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn không nên làm Bộc Dương Tuyên Cầu có thêm cơ hội nhớ tới hắn. Bởi nó chỉ càng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu thêm thống khổ mà thôi.

–  Ngươi tốt nhất bên quên đi thôi… – nhìn Tĩnh Tâm điện đã muốn biến mất trong màn đêm, Tạ Đông Quân nhỏ giọng nói với chính mình.

Nếu quên được thì ngươi cũng sẽ không thương tâm nữa…

___

Bộc Dương Tuyên Cầu mở bừng mắt, sắc trời bên ngoài cửa sổ hãy còn âm u, ánh sáng còn chưa ló dạng. Vẫn như thói quen, y thường tỉnh dậy vào lúc sáng sớm.

Y lặng yên nằm trên giường, trên người đắp một chiếc mền.

Trong chốc lát, y cứ thể ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không tự giác được mình đang làm gì. Y nhớ mang máng lúc mình đang ngủ, Tạ Đông Quân hình như có ghé vài tai y nói gì đó; nhưng y hoàn toàn không nhớ được.

Đầu không ngừng chao đảo, quấy nhiễu dòng suy tưởng của y, ngay cả thính lực của bị ảnh hưởng.

Xoay người dậy, Bộc Dương Tuyên Cầu không hề cảm nhận được hơi ấm thường ngày.

Tạ Đông Quân không biết đã chạy đi đâu, rõ ràng thân thể còn chưa khỏe lại thế mà cứ chạy loạn khắp nới. Lần này khi tìm được hắn về nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận mới được…

Bộc Dương Tuyên Cầu xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt y là trận mưa to đang trút nước.

Mưa thật lớn, như là muốn cuốn phăng tất cả mọi thứ trên thế gian này.

–  Mưa lớn thế này, hắn chạy đi đâu được…

Bộc Dương Tuyên Cầu quay lại, định lấy dù đi ra ngoài tìm kiếm thì vừa lúc nhìn thấy đôi giầy của Tạ Đông Quân được xếp ngay ngắn bên giường. Vị trí đó giống y đúc tối hôm qua, tựa như Tạ Đông Quân chưa từng xuống giường.

Chỉ là, trên giường không có một bóng người.

Trong nháy mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn cảnh tượng kia. Chiếc giường hư không thiếu bóng người, đôi giầy không ai mang, bên tai là tiếng mưa không ngớt… từng tiếng động như cây kim đâm chọc vào lòng y.

Trời mưa.

Tạ Đông Quân không thấy đâu nữa.

Toàn thân Bộc Dương Tuyên Cầu không thể động đậy; chỉ có hai câu nói kia không ngừng vang vọng trong đầu y, va chạm mọi ngóc ngách, đánh mạnh khiến y đầu hoa mắt choáng.

Nhưng khi quỳ gục xuống đất, cặp giầy của Tạ Đông Quân bị bỏ lại liền phóng đại trước mắt Bộc Dương Tuyên Cầu, phủ kín tầm mắt y, cùng với tiếng mưa rơi nghe càng ngày càng chói tai.

–  A………..

Y không biết phải làm sao để ngăn cản tiếng mưa rơi đang không ngừng chui lủi vào trong tai mình; y chỉ biết dùng hai tay, ra sức bịt lỗ tai. Nhưng tiếng mưa vẫn không ngừng vang vọng trong óc y.

Giật mình, y nhớ lại lúc Tạ Đông Quân ghé vào tai mình nói cái gì.

“Quên ta đi và sống tiếp cho thật tốt…..”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui