Xuyên Việt ABO

Thời nay, muốn giam giữ một người ngoại trừ việc nhốt họ vào trong gian phòng kín ra còn phải chặt đứt hoàn toàn những liên lạc ngoại lai của người đó.

Có lẽ vì trong tiềm thức La Lăng Vũ vẫn không tin Thẩm Thư Kỳ sẽ giam được mình mãi mãi, nên dù điên tiết đá cửa, chửi bới um sùm, anh cũng không làm ra những chuyện quá đáng khác. Anh bị nhốt chung với Thẩm Thư Lân hai tiếng trong phòng khách rồi cho ra nhằm giáng một hồi chuông cảnh cáo nhỏ. Phạm vi hoạt động của anh giới hạn bên trong biệt viện họ Thẩm. Thẩm Thư Lân ít khi ra khỏi nhà, cộng thêm làm nghề freelancer, chỉ cần lên mạng được, vẽ được, có đủ thức ăn nước uống thì cậu cắm trại trong nhà suốt mấy mươi ngày cũng không thành vấn đề. Song La Lăng Vũ lại khác, thứ Bảy anh có thể ở trong nhà đọc sách, sạc pin, nhưng tới thứ Hai phải ra ngoài đi làm, huống hồ anh còn một cuộc hẹn với khách hàng nữa.

Vì thế tới thứ Hai, La Lăng Vũ phát hiện di động của mình bị khóa máy, không gọi được cho bất kỳ số nào hết, cảm giác thương xót nhỏ cỡ một lóng tay dành cho Thẩm Thư Kỳ dấy lên sau những lời của Thẩm Thư Lân toàn bộ đều bay biến.

Tự nhiên anh không chỉ thấy tức, còn thấy bẽ bàng như có ai đó đang giỡn mặt với mình vậy.

Anh còn tưởng hai hôm trước hắn ta tránh né, không muốn nói chuyện đàng hoàng với anh là một cách hay nhằm thể hiện hắn ta đang giận lẫy thôi, bởi vì hôm thứ Bảy ấy hai người gây gỗ quá trớn, những hành động trên bờ vực khủng hoảng của Alpha đã hoàn toàn phủ nhận những ấn tượng trước kia của La Lăng Vũ dành cho hắn nên song phương cho nhau không gian riêng để bình tĩnh cũng là một việc tốt. Thuở ban sơ dựng nghiệp, Thẩm Thư Kỳ từng góp ý nhiều kinh nghiệm cho anh, dù không phải ý kiến nào cũng hợp ý nhưng La Lăng Vũ vẫn có phần kính nể cậu chủ tịch trẻ tuổi này.

Nhưng công ra công, tư ra tư, cũng giống như anh chưa từng hy vọng Phi Tấn sẽ thiên vị anh khi hai bên hợp tác, thành thử anh cũng không mong để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc. ——”Giờ là sao đây?!” Bước tới cửa thì bị các bảo vệ khéo léo đuổi về, La Lăng Vũ chất vấn Alpha đang ngồi trên sô pha đọc báo bằng cái ngữ ngoại trừ giận dữ, còn thêm cả thất vọng vô cùng, “Tôi tưởng rằng cậu đã nghĩ thông rồi chứ… Chủ tịch Thẩm, mười giờ tôi có hẹn, bên đó còn chờ tôi đến họp đó, tìm không được tôi, cũng không gọi được, cậu không sợ người ta báo cảnh sát hả!”

Thẩm Thư Kỳ khép tờ báo lại, trả lời nhẹ hẫng làm anh thiếu điều nhảy dựng lên: “Anh khỏi lo, tôi đã nói với cô Chung anh xin nghỉ phép hai tháng để ra nước ngoài khảo sát với tôi rồi.”

“—— Cậu có bị điên không vậy?!” Hai ngày qua, đây là từ La Lăng Vũ dùng nhiều nhất để hình dung Thẩm Thư Kỳ, “Điên à”, không thì sẽ là “Biến thái”, “Thần kinh”. Lập tức ngay sau đó anh chợt nhận ra rằng ra nước ngoài khảo sát là một dự án thai nghén đang được bàn bạc của công ty anh, gần như không mấy ai biết. Anh thảng thốt nổi giận: “Sao cậu có thể —— sao lại thế! Thẩm Thư Kỳ, cậu có tay trong trong công ty tôi —— Kẻ đó là ai?!”

Anh tiến tới nắm áo của hắn, “Cậu… giám sát tôi?”

Thẩm Thư Kỳ không phủ nhận, dùng sức khoan thai kéo tay anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi đã cho anh rất nhiều tự do.”

La Lăng Vũ trợn tròn mắt như thể anh vừa bàng hoàng nhận thức được chuyện gì đó, lửa giận hừng hực tích tụ hai ngày qua kết tủa thành một giọt sợ hãi nhỏ vào đầm nước trong lòng.

Đây là giọt đầu tiên.

Tạo thành sóng gợn trên bề mặt hồ.


Thẩm Thư Kỳ vẫn yên tĩnh, ánh mắt hắn không mảy may dao động, khác hắn với dáng vẻ cuống cuồng hai ngày trước, chứng tỏ hắn đã lấy lại vị thế thống trị uy quyền, từ trên cao nhìn xuống những kẻ hạ đẳng giãy chết dưới chân.

La Lăng Vũ bất giác lùi về phía sau vài bước, Thẩm Thư Kỳ lẳng lặng nhìn anh, không ra tay cản trở.

La Lăng Vũ bước nhanh tới chỗ cánh cửa rồi lại bị người ta đưa về. Không van nài Alpha, La Lăng Vũ lật tung cả biệt viện nhà họ Thẩm lên, cả tầng hầm dưới lầu và sân thượng đều không bỏ qua. Tất nhiên vẫn có thể mở cửa được, không thì La Tiểu Bảo và người khác vào nhà thế nào? Nhưng nếu anh muốn đi ra thì những chuyên gia được sàng lọc kỹ càng có đủ phương pháp không tổn hại mà vẫn có thể hạn chế hoạt động của anh.

Trong suốt quá trình tìm cách chạy ra ngoài, nỗi lo ngày một bao trùm, La Lăng Vũ không thể không nảy sinh suy nghĩ hoang đường đáng sợ: —— Đừng bảo là Thẩm Thư Kỳ thực sự sẽ giam anh lại đến tận khi anh sinh cái thứ đó ra mới thôi đấy chứ?

Thẩm Thư Lân thấy anh như vậy, bèn nói chuyện thêm hai lần với Thẩm Thư Kỳ. Nhưng lần nào Thẩm Thư Kỳ cũng chăm chú nghe xong thì đáp: “Em nói xong chưa? Có thể ra ngoài được chưa?” Rồi mời cậu ra khỏi phòng.

Ngày kế đó, trong phòng tắt hết WIFI. Beta và Omega thi nhau nôn lấy nôn để. La Lăng Vũ không chịu nổi nữa, hỏi Thẩm Thư Lân: “Nhà em có địa đạo gì không? Địa đạo thoát hiểm ấy?”

Thẩm Thư Lân cười méo xẹo: “Anh tưởng chúng mình đang sống trong cung điện như trên phim chắc?”

Cuối cùng sóng gió từ phía người lớn cũng sẽ ảnh hưởng đến trẻ con, khi La Lăng Vũ tiếp tục hất toàn bộ bữa tối của mình xuống đất đã khiến La Tiểu Bảo sợ tới mức khóc òa lên. Giữa tiếng khóc đinh tai nhức óc, Thẩm Thư Kỳ gọi điện cho Trần Nghi, “Lăng vũ dạo gần đây tâm trạng không tốt lắm, cô chăm sóc Tiểu Bảo hai ngày tới nhé.” Hắn muốn đưa La Tiểu Bảo đi.

Thẩm Thư Lân chưa kịp nói năng gì cả La Lăng Vũ đã đấm Thẩm Thư Kỳ ngã xuống đất, Thẩm Thư Kỳ giữ hai nắm đấm của anh lại, từ tốn nói: “Nếu anh không thích Trần Nghi, thì chúng ta sẽ đưa nó cho ông bà nội của nó nhờ hai người chăm nó một thời gian vậy.”

Kéo cả cha mẹ vào, đồng tử của La Lăng Vũ co rút lại.

“…”

Anh không nói được dù chỉ một lời.


Khó mà tin được, hoặc giả không dám tin.

Giọt sợ hãi thứ hai nhỏ xuống.

Là con gái nuôi của quản gia Châu nên chỗ ở của Trần Nghi cũng nằm ngay trong vườn nhà họ Thẩm, chỉ cách biệt viện một khoảng cách nên cách ly khỏi những hoạt động thường ngày của bọn họ, song Thẩm Thư Lân có thể tạt ngang qua bất kỳ lúc nào. Ngoài trừ dẫn theo La Tiểu Bảo và vú em, cô còn mang theo cả vật dụng em bé. Thẩm Thư Lân ân cần căn dặn nếu thằng bé có khóc thì gọi ngay cho cậu, không được để nó ăn quá nhiều, nó không chịu ăn cơm cũng không được chiều theo nó vân vân… Trần Nghi nắm tay cậu: “Yên tâm đi, tôi mà cậu còn lo ư?”

Tuy nói thì nói như vậy, nhưng đến ngày thứ ba Thẩm Thư Lân đã chạy qua chỗ La Tiểu Bảo để vẽ rồi, để lại một mình La Lăng Vũ ở nhà hao hơi tốn sức với Thẩm Thư Kỳ. Với một người đàn ông bình thường trước khi tới đây hoàn toàn không có khái niệm mang thai chín tháng mười ngày, tình cha dành cho con được vun đắp từ những tháng ngày bên nhau thì nói gì đến tình mẫu tử thiêng liêng cao cả, thành thử khi biết trong bụng có thêm một khúc thịt thừa, bản năng đầu tiên là muốn lấy nó ra, nhanh chóng lấy nó ra, ủ càng lâu càng dễ toang. Còn Thẩm Thư Kỳ thì đóng cửa kín bưng để xử lý chuyện trong công ty, không gây gỗ, cãi vã với anh, im lặng như tờ. Không ngược đãi, càng không có đánh mắng, các chi phí ăn bận đều vẫn đầy đủ như thường, trừ việc không được ra ngoài, liên hệ với người khác, anh muốn làm gì cũng được, dù có nhảy dựng lên xông vào đánh Thẩm Thư Kỳ, hắn cũng mặc cho anh đánh. Nhưng đối diện với sự trầm mặc nặng nề bất thường như thế khiến La Lăng Vũ dần cảm thấy nguyên căn nhà này trở nên giống một chiếc lồng giam, và anh là con thú bị giam cầm bên trong chiếc lồng ấy, không tài nào thoát ra được, bản thân chỉ biết đâm sầm tới sứt đầu mẻ trán.

Ngày thứ tư chia phòng ra ngủ, Thẩm Thư Lân đã nhượng bộ, cậu nói với La Lăng Vũ: “Hay là… anh cứ sinh đại đi…” Nhìn váo ánh mắt né tránh của Omega, La Lăng Vũ hoàn toàn không thể tin nổi: “Em, em nói cái gì đó? Anh là chồng của em đấy!”

Thẩm Thư Lân lảng tránh ánh mắt của anh, nhỏ giọng nói, “Em biết… Nhưng anh hai em cũng là vợ nhỏ của anh mà…” Giờ phút này cậu cũng bất chấp tất cả rồi, “…Anh thấy đó, em cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi… Ông xã… Anh có thể đẻ chung với em mà… Đẻ con chung với vợ lớn của mình… Trải nghiệm ngàn năm có một ấy anh…”

Câu nói thần thánh này của cậu đã phá vỡ hoàn toàn những giá trị đạo đức ít ỏi còn sót lại trong lòng La Lăng Vũ, làm anh nín lặng cả buổi cũng không thốt thêm được một lời nào.

Dù sớm biết Thẩm Thư Lân là một tên đồng đội không đáng tin cậy, sớm muộn gì cũng trở mặt với mình, nhưng La Lăng Vũ nào ngờ sẽ xảy ra nhanh như thế kia chứ. Chung dụng với hai anh em họ Thẩm vài năm, anh nhận ra rằng đừng tưởng thường ngày Thẩm Thư Lân đề ra yêu cầu vô lý cỡ nào, Thẩm Thư Kỳ dù có phản đối sau đó cũng đáp ứng cậu tất, hễ một khi tới lượt Thẩm Thư Kỳ kiên quyết làm một cái gì đó, người nhượng bộ sẽ trở thành Thẩm Thư Lân. Cậu không những không can ngăn, trái lại còn giúp đỡ tận tình nữa cơ.

Tận mắt chứng kiến chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi đồng đội đã đứng về phía bên kia chiến tuyến, La Lăng Vũ cảm thấy tầm mắt tối sầm, cứ như ông trời đang phủ một tấm vải đen lên đầu anh, cả người rơi thẳng xuống vũng bùn hoang đường quá thể.

Giọt sợ hãi thứ ba nhỏ xuống.

Ngày thứ năm.

Ngày thứ sáu.


Ngày thứ bảy.

Sau nhiều lần đào tẩu thất bại, khi đã nhận thức được rằng ở đây sẽ không ai có thể giúp mình được cả, nỗi sợ hãi tích tụ từng ngày.

Ngày thứ tám.

Đêm khuya, cuộn mình một mình ngủ trên giường, La Lăng Vũ làm một ác mộng, trong cơn ác mộng có một con quái vật móng vuốt dài ngoằn xé toạc bụng của anh để trồi ra. Quái vật có gương mặt dữ tợn, hình dáng giống như quả óc chó, cặp mắt như quả chuông đồng trông rất là ghê tởm, xấu xí, làn da xù xì dính đầy máu và chất nhầy, nó moi ruột của anh lên bỏ vào mồm nhai nhóp nhép.

La Lăng Vũ bị cảnh tượng hãi hùng phát khiếp đó dọa tỉnh cả người, mồ hôi lạnh đổ đầy đầu. Nỗi sợ hãi như những con côn trùng chi chít đen ngòm bò lên nuốt chửng toàn thân anh.

Ngày thứ chín.

Sáng sớm, trong nhà vệ sinh, khi Thẩm Thư Lân vặn vòi dợm vóc nước, bỗng có một vật thể lạnh lẽo sắt bén đặt ngay trên cổ cậu. Cậu nhìn vào gương thì thấy La Lăng Vũ đang cầm lưỡi dao cạo râu đứng sau lưng mình, đôi mắt rũ xuống thấy không rõ vẻ mặt của anh.

La Lăng Vũ cúi đầu ghé vào tai cậu nỉ non: “Xin lỗi… Xin lỗi…”

Lực tay của La Lăng Vũ rất nhẹ, nhưng cũng rất vững vàng. Thẩm Thư Lân không nói gì cả, chỉ khóa vòi nước, đặt ly thủy tinh xuống, cùng anh đi ra ngoài.

La Lăng Vũ kèm bên người Thẩm Thư Lân, từng bước đi vào bên trong phòng sách, đứng trước mặt Thẩm Thư Kỳ. Thẩm Thư Kỳ ngồi sau bàn làm việc gập tài liệu lại nhìn về phía cả hai. Không cần nói thêm một điều gì, cũng không cần giải thích một điều gì, Thẩm Thư Kỳ cũng biết ý đồ của anh.

Alpha không ngờ rằng anh sẽ đi tới nông nỗi như vậy.

Ba người câm lặng giằng co.

Thẩm Thư Lân là người lên tiếng trước: “Anh hai… Hay là thôi đi…”

Thẩm Thư Kỳ đanh mặt. Bây giờ anh mắt của La Lăng Vũ đã trở nên rất quái lạ, con ngươi như mất đi tiêu cự run run lên. Đôi môi anh giật giật như thể muốn nói cái chi đó, nhưng lại khó mà nói thành lời. Một bàn tay của anh ghì lấy vai Thẩm Thư Lân, tay còn lại thì siết chặt lưỡi dao, một lưỡi dao nằm gần động mạch cổ Thẩm Thư Lân, chỉ cách vài ly, được huyệt hợp cốc kẹt chặt, một lưỡi dao khác trên dao cạo râu ghim vào ngón tay của anh, dòng máu đỏ từ kẽ tay anh chảy xuống, nhuộm đỏ phần da trên cổ Thẩm Thư Lân, thoạt nhìn cứ như anh đã làm Thẩm Thư Lân bị thương vậy.

Cẩn thận quan sát tình trạng hiện giờ của La Lăng Vũ một hồi lâu thật lâu, Thẩm Thư Kỳ mới mở miệng: “Đứa bé… không cần… thì không cần vậy…” Giọng của hắn khàn khàn, nhưng lại dịu dàng như dòng suối, “Lăng Vũ đừng sợ… Tôi sẽ không ép anh nữa đâu…”


Cuối cùng hắn cũng đã từ bỏ.

“Kịch.”

Lưỡi dao trên tay La Lăng Vũ rơi xuống đất.

Anh lập tức nhặt lên, siết chặt lấy nó. Lưỡi dao dính máu đầu tiên chỉa thằng về phía Thẩm Thư Kỳ, ngay sau đó lại nhắm về phía Thẩm Thư Lân: “Cậu chắc chứ?”

Thẩm Thư Kỳ đứng dậy, đi tới chỗ anh: “Có lần nào tôi lật lọng chưa?”

Ngó thấy Alpha tính vươn tay chạm vào người mình, La Lăng Vũ tức khắc bỏ Thẩm Thư Lân ra, tháo chạy. Nhưng anh có thể chạy đi đâu đây? Tại một góc hành lang liên đới với phòng sách của hai người ấy, Beta tựa lưng lên tường, ngửa đầu để hơi thở bình ổn trở lại. Tim anh đập như trống đánh.

Thẩm Thư Lân lấy lại được tự do nhào tới ôm lấy Alpha đang lặng người, buồn bã an ủi: “Anh hai… Về sau còn có cơ hội mà…”

Không còn đâu. Thẩm Thư Kỳ nghĩ, La Lăng Vũ sẽ không lại cho hắn thêm bất kỳ cơ hội nào nữa đâu.

Ánh mắt lạc lõng rũ xuống rơi vào trong mắt Thẩm Thư Lân như một ngọn cây héo úa sắp tàn. Thẩm Thư Lân đau lòng khôn xiết, đành đặt hai tay lên mặt hắn, nói: “Anh hai… anh ấy thực sự không muốn… thôi thì cứ xem như đứa bé ấy không có duyên với chúng ta, anh nhé?”

“Những lời em nói anh đều hiểu…” Thẩm Thư Kỳ nhìn cậu với vẻ mặt vô cảm, rồi nhẹ giọng thều thào, “Nhưng… Anh đau quá… Thẩm Thư Lân ạ…”

Một lời nói đủ để Thẩm Thư Lân òa khóc nức nở: “—— Thẩm Thư Kỳ đừng khóc mà… Đau chỗ nào? Em thổi cho anh…”

Thẩm Thư Kỳ để mặc cậu ôm chầm lấy mình, từng chút, từng chút khép mắt lại, chỉ còn lại khóe mắt ửng đỏ khô cằn.

Tiếng khóc của Thẩm Thư Lân truyền tới, La Lăng Vũ dựa sát tường, đưa lưng về phía cả hai người ấy liên tục tự nhủ thầm trong lòng: Không được ngoảnh đầu, không được nhìn.

Không thể mềm lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui