Xuyên Việt ABO

Đây là lần đầu tiên La Lăng Vũ trông thấy Thẩm Thư Kỳ khóc.

Alpha âm thầm lặng lẽ khóc với một gương mặt không hề biểu cảm, chỉ có hai dòng nước mắt âm thầm chảy khỏi khóe mắt, trông cực kì thản nhiên.

Ngặt nỗi chính dáng vẻ này của hắn lại khiến La Lăng Vũ hơi thấy bàng hoàng.

Nếu người đang khóc trước mặt anh là Thẩm Thư Lân anh sẽ không cảm thấy kinh ngạc chút nào, bởi vì anh đã thấy Thẩm Thư Lân khóc với anh nhiều lần rồi. Điều đó không nói lên rằng Omega mít ướt, thực tế thì cậu mạnh mẽ lắm, tất nhiên cũng khá là yếu đuối… Và đồng thời cậu cũng rất cảm tính, do đó nước mắt là hình thức để cậu giải tỏa bão lòng. Nên về mặt này, cậu và anh trai Alpha của mình khác nhau một trời một vực.

Thành thử La Lăng Vũ hoảng hốt một chốc, chợt nghĩ đến câu “Đàn ông không dễ rơi nước mắt”… Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh còn tưởng mình đã làm gì đó có lỗi với hắn ta lắm, tới nông nỗi không cách nào cứu chuộc được ấy.

“Èo… Cậu, cậu khóc gì chứ?”

Lời vừa bật khỏi miệng, La Lăng Vũ tính giơ tay lên thì thấy Thẩm Thư Kỳ đứng trước mặt ngẩn người ra, “…?”

Dường như bẩn thân Alpha cũng không ngờ mình sẽ khóc, lập tức phủ định, “Tôi không có khóc.”

Hắn luống ca luống cuống lau nước mắt trên mặt mình.

Lau xong, Thẩm Thư Kỳ lảng tầm mắt đi, khịt mũi hỏi lại lần nữa: “…Anh thực sự muốn bỏ đứa bé này ư?”


Giọng của Alpha vốn đã trầm, chắc vì vừa mới khóc nên lọt vào tai La Lăng Vũ tự nhiên thấy bùi ngùi xót xa. Tuy biết rõ tên này là kẻ đầu sỏ, nhưng anh vẫn vô thức nhẹ giọng bảo ban: “Ừ, phải chờ mấy tiếng lận, cậu về trước đi.”

Về vấn đề này thì anh không có chút lưỡng lự, giống như mắc bệnh thì phải chạy chữa, có u thì phải cắt bỏ, để một thằng đàn ông như anh sinh nở, quả thật làm trò cười cho thiên hạ mà!

Thân thể Beta là một quái thai, anh phải tức tốc xử lý ngay mới được.

Thẩm Thư Kỳ nghe anh nói vậy, gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Ngay vào giây phút La Lăng Vũ tưởng hắn sẽ xoay người bỏ ra ngoài, biến cố ập đến, Alpha nhanh tay chộp lấy đơn đồng ý đã ký tên trên bàn xé tan tát ——

La Lăng Vũ ngớ người.

Bác sĩ há hốc mồm.

La Lăng Vũ tức giận tọng nắm đấm, tính nhào vào đánh nhau với hắn. Bác sĩ thoáng ngẩn ra, lập tức nói với anh: “Không sao, trong máy tính còn!”

Thẩm Thư Kỳ duỗi thẳng tay tóm La Lăng Vũ kéo anh sà vào lòng mình, ghì chặt phần gáy của anh, cắn mạnh lên tuyến ngoại tiết trên gáy. Ban đầu Beta còn vũng vẫy điên cuồng, nhưng sau đó sức lực của anh đã dần yếu đi, chỉ còn ngón tay run rẩy thể hiện Beta đang không cam tâm thế nào. Pheromone quá mức khủng khiếp của Alpha tràn ngập khắp căn phòng đàn áp bác sĩ không thể động đậy được. Chứng kiến cảnh đơn phương ép buộc ký hiệu như thế, bà hình như mới nhớ tới mình là Omega, còn ngửi được mùi của hắn ta trên người Beta nữa.


…Thì ra pheromone mùi rượu thoang thoảng trước đó là của chàng Alpha này.

“…Bác sĩ,” Rót đủ pheromone áp chế vào người La Lăng Vũ, xác nhận anh không thể phản kháng được nữa, Thẩm Thư Kỳ ngẩng đầu lên, mỉm cười với bác sĩ đang đơ như cây cơ: “Lần này coi như thôi nhé.”

Hắn nói với giọng điệu nho nhã, lịch thiệp, khác hẳn với bộ dạng xộc vào phòng khám gầm rú, vừa khóc vừa cưỡng chế ký hiệu ban nãy.

“Tôi đồ là giữa tôi và vợ tôi có chút hiểu nhầm gì đó, mong bác sĩ cho chúng tôi thời gian để chúng tôi nói chuyện rõ ràng trước đã.” Hắn nhìn phớt qua thẻ nhân viên của bà, bâng quơ nói: “Hy vọng sẽ không vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm phiền tới viện trưởng Phùng để bà mất đi chén cơm, bác sĩ Lưu nhỉ.”

Vỏn vẹn một câu đơn giản đã đủ dập tắt ngọn lửa trong lòng bà bác sĩ ấy.

Theo sau đó, Thẩm Thư Kỳ vác anh ra ngoài, ngạo nghễ rời khỏi bệnh viện —— điều dưỡng hay bảo vệ cũng không dám căn trở hắn. Xe lăn bánh một hồi La Lăng Vũ mới thoát khỏi gông cùm pheromone nặng trĩu, hoàn toàn không tài nào thở được ấy. Anh tức sôi gan, cuối cùng cũng hiểu vì sao cái lũ Alpha có thể thiết lập vị thế thống trị trong ba loại giới tính dù cho nhân số thì ít, một khi phát tình thì đánh mất lý trí gây hại cho trật tự trị an thế này. Năng lực áp chế tuyệt đối với pheromone của BO như vậy rõ ràng là bug mà!

Thẩm Thư Kỳ ôm chặt lấy anh, suốt đoạn đường không nói năng gì cả, La Lăng Vũ cũng không muốn nói chuyện với hắn, vì anh sợ một khi mình mở miệng sẽ khè ra lửa mất.

Hai người im thinh thít đi thẳng về nhà, vừa vào cửa, Thẩm Thư Lân liền nhào tới, hỏi: “Anh hai, anh hai, bánh Blueberry của em đâu?”

Bánh Blueberry Omega nói chính là Blue Heart Yogurt mà trước đó cậu từng nhắc với Thẩm Thư Kỳ. Quả mọng tươi do chính tay chủ tiệm hái cùng với sữa bò nguyên chất mua trực tiếp từ nông trường hòa trộn với nhau tạo thành năm lớp, chính giữa là mứt sệt trái cây nghiền, lớp thứ hai là mứt hoa quả, thứ ba là lớp mousse, lớp thứ năm là kem bơ, lớp ngoài cùng là yogurt. Bỏ trong hộp mỗi hộp hai cái nhỏ cỡ lòng bàn tay, ăn tí xíu là hết, và mỗi ngày chỉ bán giới hạn số lượng nhất định. Khi nghe điện thoại của anh trai mình, Thẩm Thư Lân thấy vẫn còn sớm nên háo hức chờ mong, ai ngờ Thẩm Thư Kỳ nói với cậu là: “Tiểu Lân, em lên nhà trước đi.”


Thẩm Thư Lân ngó Thẩm Thư Kỳ nắm tay La Lăng Vũ, tay còn lại trống không không xách theo gì hết liền biết món tráng miệng của mình bay theo mây khói rồi. Đoạn cậu nhìn La Lăng Vũ, anh tựa lưng vào tường, cánh tay đang bị người khác nắm, nhìn cậu một cái sau đó lảng đi ngay, không hề có ý định bước vào.

Thẩm Thư Lân thấy hai người này có gì đó không ổn, ra dấu với quản gia Châu, ông tức khắc dẫn người hầu kẻ hạ lui xuống, còn giúp bọn họ đóng cửa.

Trong sảnh tíc tắc vắng lặng. Cách một cánh cửa còn nghe được tiếng nước róc rách và tiếng nô đùa của trẻ nhỏ, vú em đang dạy La Tiểu Bảo bơi lội ở bể bơi sau vườn.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Gạt bỏ giọng điệu hồn nhiên mới nãy, Thẩm Thư Lân nghiêm túc hỏi.

“…”

La Lăng Vũ cười nhếch mép khinh bỉ, Beta vặn cổ tay rút khỏi bàn tay Alpha, “Trong bụng tôi có một khối u.”

Anh nói vậy xong đi thẳng về phía bàn sô pha, đá giày ngả lưng ngồi lên ghế, bắt chéo chân, lấy một miếng dưa hấu trên mâm lên cắn ăn, “Vốn là định hôm nay đi bệnh viện cắt đi, ai bảo anh cậu cứ nhất quyết không cho, theo cậu giờ phải làm sao đây?”

Anh đẩy lại vấn đề cho Thẩm Thư Lân.

Thẩm Thư Lân giật nảy mình: “Hả? Cái, cái gì? U?! Tại sao lại có u? Chẩn đoán chính xác chưa vậy?” Cậu đuổi theo qua chỗ La Lăng Vũ, ngồi xuống bên cạnh anh, định lột áo anh ra xem, “Ở chỗ nào? Bao lâu rồi? Lành tính hay là ác tính?”

La Lăng Vũ khựng tay cậu lại, còn giữ lấy nó, không để cậu vén áo mình lên, nhìn cậu chăm chú, nói: “Sắp hai tháng rồi, hiện giờ… vẫn là lành tính nhưng nếu còn không cắt thì sẽ thành ác tính đó.”


Trong câu nói của anh, vô thức vương đôi chút gai góc căm hận.

Thẩm Thư Lân nào để ý đến điều ấy, chỉ biết bấu lấy anh hỏi dồn dập: “Anh đi bệnh viện nào? Có đáng tin không? Bác sĩ phẫu thuật chính là ai?”

La Lăng Vũ thấy cậu sốt vó toát hết mồ hôi trên cánh mũi, trông không giống như đang làm bộ quan tâm anh nên cục tức trong lòng cũng vơi đi chút ít, bất giác nhẹ giọng trấn an: “Bệnh viện hạng II thôi, nhưng khoa đó nổi danh lắm, anh chỉ làm tiểu phẫu, rất dễ dàng.” Anh lấy một miếng dưa lưới cho Thẩm Thư Lân, “Ăn không?”

Thẩm Thư Lân nào còn tâm trạng ăn trái cây, đẩy tay anh ra, ngoảnh đầu nói với Thẩm Thư Kỳ, “Anh hai, bệnh này không chậm trễ được đâu.” Cậu đứng dậy, cầm di động, “Bác sĩ Trình có quen mấy bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng mà phải không? Em nhớ đàn anh của người nào đó là bác sĩ chuyên khoa ung bướu rất uy tín,” Thẩm Thư Lân vừa nói vừa bấm số, đầu bên kia vừa nhấc máy cậu lập tức nói: “Alo, có phải bác sĩ Trình không? Tôi, Tiểu Thẩm đây, ngại quá làm phiền anh nghỉ ngơi rồi… Là vậy, anh nhà tôi…” Vươn tay với La Lăng Vũ, ý bảo, “Bệnh án đâu? Đưa cho em đi.”

Thẩm Thư Lân thuộc trường phái nói là làm, mới hồi nãy còn khách sáo, lịch sự khi nói chuyện điện thoại, chưa chi ngay sau đó lập tức đổi giọng, lạnh mặt nghiêm khắc ra lệnh cho La Lăng Vũ, có thể thấy được cậu xem trọng chuyện này thế nào. Anh thấy vậy thì ấm lòng, mò tay lấy bệnh án mới chợt nhớ Thẩm Thư Kỳ đang giữ mất rồi, anh bèn khinh khỉnh nhìn về phía Alpha. Thẩm Thư Lân theo tầm mắt của anh đi về phía chỗ Thẩm Thư Kỳ, nghiêm giọng nói, “Anh hai,” Cậu che loa đi động lại, “Bệnh án của Lăng Vũ đâu? Đưa em, em quét cho bác sĩ Trình xem.”

Nào hay Thẩm Thư Kỳ vốn đã lòng đau như cắt mà còn phải bấm bụng kiềm chế nãy giờ để nghe đoạn hội thoại ngày một kì quặc của cả hai, hắn không nhịn nổi nữa chộp lấy điện thoại của Thẩm Thư Lân quăng cái rầm xuống đất, Thẩm Thư Lân còn chưa kịp phản ứng gì ráo, “Rắc” một tiếng, màn hình điện thoại tối sầm lại, tắt tiếng luôn rồi.

“U gì mà u!” Đồng thời, Thẩm Thư Kỳ nghẹn ngào rống giận, “Đó là con của tôi! Con của tụi mình mà!” Hắn nhấc tay lên, quát mắng La Lăng Vũ đang thong thả ngồi trên sô pha: “La Lăng Vũ anh có phải là con người không vậy! Anh còn có lương tâm không ——”

“Chát!”

Tiếng vang giòn giã.

Cắt ngang lời hắn, một bàn tay tát hắn lệch cả mặt.

Là Thẩm Thư Lân vừa giáng cho hắn một bạt tai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui