Xuyên Việt ABO

Thẩm Thư Lân đang ở sau vườn với La Tiểu Bảo. Thứ Bảy ra ngoài, La Lăng Vũ đáng lẽ tính nói với hai người ấy một câu, nào hay vừa đến gần thì nghe tiếng nôn nghén của Omega. Khung cảnh ấy có khả năng lây lan cực mạnh, mấy lần La Lăng Vũ đều đỡ không nổi, đành co chân chạy ra ngoài sảnh chống đầu gối ói ngay trước cổng chính, sau đó mới thấy thoải mái hơn.

Đây cũng là một trong các lý do anh không muốn ở nhà, chưa kể hai người thấy đồ ăn của nhau là mắc ói. Thẩm Thư Lân lẫn anh đều đen đủi như nhau, rốt cuộc không biết ai mới là người đang mang thai nữa.

Vừa đi ra khỏi cửa, một chiếc Porsche màu đen tuyền độc nhất vô nhị lướt qua trước mặt, La Lăng Vũ vừa nhìn đã biết đó là một trong những chiếc xe của Thẩm Thư Kỳ. Anh tức khắc sầm mặt đứng im trước của gara, Thẩm Thư Kỳ mở cửa: “Lên đi.”

La Lăng Vũ coi như không thấy, vẫn đi về phía chiếc Buick của mình, cầm chìa khóa nhấn một cái thì bị Thẩm Thư Kỳ lao xuống, ôm ngang kéo vào trong xe của hắn, cánh cửa vừa đóng lại, chiếc xe tức tốc lao vút đi như một con gió. La Lăng Vũ giận điếng đập bùm bùm lên người Alpha, “Má nó đã nói mấy lần rồi! Không cần cậu đưa! Không cần cậu đưa mà! Cậu biến thái hay sao vậy! Không hiểu tiếng người hả?!” Hắn ta ghìm tay anh lại can ngăn nhưng vẫn trúng mấy đòn, bèn ôm ghì lấy anh đặng an ủi, “Chớ giận, chớ giận mà, vợ nhỏ dùng xe đưa đón anh được không nào?”

La Lăng Vũ vừa mở miệng đã tính chửi: “Bố không phải đồ chơi của mày!” Vừa thốt thành lời thì bỗng thay đổi thành: “Bố—— có xe, tự mình lái được,” Anh rụt tay lại, gác một tay lên cửa xe, nhìn ra bên ngoài, “Không cần cậu đưa đón.”

Dáng vẻ giận lẫy này của anh lọt vào mắt Thẩm Thư Kỳ tự nhiên đáng yêu đến lạ, hắn ôm hoài không buông, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Tôi biết tay lái của anh rất chắc, nhưng tôi chỉ muốn đưa anh thôi mà.”

—— Ngày nào cũng gây gổ vì vấn đề này, mới đầu La Lăng Vũ còn có tâm trạng giải thích lý do là công ty nhiều người nhiều thị phi, không tiện thì đừng làm gì hết, ai mà ngờ được Thẩm Thư Kỳ như uống nhầm thuốc ấy, nói kiểu gì cũng không nghe. Mới được phép chạy lại xe của mình vào hôm qua thôi mà hôm nay lại thành ra như vậy, La Lăng Vũ có nhẫn nại cỡ nào cũng tiêu hao bằng sạch. Lòng người chứ đâu phải sắt đá, sự quan tâm của Thẩm Thư Kỳ dành cho anh đâu phải anh không cảm nhận được, nhưng nó xảy ra một cách quá đỗi lạ lùng, La Lăng Vũ hoàn toàn không hiểu được vì cớ gì mà mình không thể tự mình lái xe. Đây cũng là nguyên nhân thứ hai mà anh không muốn ở đây, dù trong nhà họ Thẩm có phòng tập gym riêng, nhưng anh không muốn để Thẩm Thư Kỳ làm phiền đến mình —— Leo lên tủ lấy đồ thôi cũng nháo nhào lên! Anh bạn này không phát tình thì hết mình, khi phát tình thì hết hồn, không biết bao giờ mới kết thúc, cứ bám riết lấy anh như bị ai đó nhập vậy.


Thậm chí hôm qua, Thẩm Thư Lân còn kiềm không đặng đánh giá: “Anh hai giống mẹ anh ấy quá trời.”

La Lăng Vũ lại lên cơn nghiện thuốc lá, mò tay vào túi áo như một thói quen, Thẩm Thư Kỳ thấy thế thủ sẵn một cây kẹo que dúi vào tay anh. La Lăng Vũ đanh mặt nhận lấy, tháo bọc bỏ vào miệng, không nói năng gì, Thẩm Thư Kỳ hôn vành tai anh, khẽ cười: “Lăng Vũ ngoan quá.” Khiến La Lăng Vũ tức đến bật cười, muốn hỏi thẳng hắn là: Có phải giờ cậu muốn tôi làm gì tôi phải cái nấy phỏng?! Anh giật cây kẹo đang ngậm trong miệng ra trét lên mặt Thẩm Thư Kỳ, “Cậu ăn đi, tôi không ăn.”

La Lăng Vũ làm vậy thực sự rất vô lễ, nhưng bởi vì anh đã gắt gỏng tới một mức độ nhất định, nên khi làm xong anh mới nhận thức được mình vừa mới làm gì. Thẩm Thư Kỳ không nổi giận, chỉ thoáng chau mày, cầm cây kẹo lên rồi dùng khăn giấy lau mặt, sau đó ngậm cây kẹo ban nãy La Lăng Vũ mới mút vào miệng, nhấm nháp một chút và hỏi: “Anh không thích mùi này à?”

Hắn thế này làm La Lăng Vũ quả thật không biết nên làm sao cho phải, anh thấy mình có lẽ nên xin lỗi hắn, nhưng cũng thấy không cần thiết. Tâm trạng anh rối bời, lau mặt, thì thào bảo: “…Thẩm Thư Kỳ, lẽ ra cậu nên ở nhà với Thư Lân nhiều hơn.”

Con tim Thẩm Thư Kỳ thiếu điều muốn tan chảy vì câu nói này của anh, “…Nhưng tôi,” không biết tự bao giờ mà giọng nói của Alpha mềm đến mức như đang nài nỉ, “…Cũng muốn ở bên anh nữa mà…”

La Lăng Vũ xoáy sâu vào đôi mắt màu nâu sẫm đong đầy tình cảm của hắn, như thể có một dòng nước len lỏi vào trái tim anh, trong vài phút giây ngắn ngủi, anh đã tưởng mình được hắn nâng niu trong lòng bàn tay. Bất tri bất giác cơn tức bay biến, lúc nhận thức được anh đã bịt mắt hắn lại, hôn môi thắm thiết, mùi kẹo ngọt ngào dâng trào giữa khoang miệng cả hai. Khi tới nơi, anh buông tay ra, Thẩm Thư Kỳ nói: “Giữa trưa đến đón anh.”


La Lăng Vũ nghĩ: Thôi, thuận nước dong thuyền vậy, ai bảo hắn còn sắm thêm vai vợ nhỏ của anh làm gì. “Ừm.” Cầm que kẹo xuống xe, La Lăng Vũ đút túi nhìn chiếc xe chạy khuất đi, đứng một lát, anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Thư Kỳ: Nhớ chăm sóc vợ lớn của anh cho tốt nhen~

Gửi đi xong, anh bỗng thấy mình rất vớ vẩn, tự nhiên khi không diễn giả thành thật. La Lăng Vũ tắt điện thoại, vứt kẹo vào thùng rác, lên văn phòng thay quần áo xong chạy bước nhỏ tới phòng tập.

Cô tiếp tân tóc ngắn mặt trái xoăn nhìn yêu kiều như giọng nói của mình. Nhớ là Chung Hà Quân có nói pheromone cũng là một phần trong giao tiếp cộng đồng, La Lăng Vũ ngó cô bé để phỏng đoán xem cô nàng là Beta hay là Omega, “Anh gì ơi, ký tên giúp em nhé.” Cô bé đưa tờ giấy đăng ký cho anh, La Lăng Vũ không ngửi ra được gì cả. Anh ký tên, cầm thẻ chìa khóa, sẵn tiện bỏ hết tư trang ra ngoài, sau đó đi dạo quanh một vòng. Vì anh tới khá sớm nên không có mấy người. Chạy bộ làm nóng người trước đã. Chạy một hồi tự nhiên anh ngộ ra cô bé ban nãy là Beta, nhưng xịt nước hoa có mùi pheromone của Omega, thảo nào ban nãy ngửi vào cứ thấy lạ, mực chiên trộn với kem bơ, slogan quảng cáo rất nổi tiếng vào hai năm trước: Mùi thơm Omega, ngại gì không thử. Đây là sản phẩm hỗ trợ tình dục mà các Beta rất thích. Vào dịp Lễ Tình Nhân còn đăng một quảng cáo trên Tide như sau: Còn trẻ dại gì mà không yêu, bất chợt thoát kiếp FA, thú vị vô cùng.

Ở đây càng lâu, anh càng nhận ra pheromone gắn bó mật thiết với đời sống sinh hoạt của những người này thế nào. Chắc là vì gần đây anh đã dần trở nên nhạy cảm với pheromone nên anh biết được người đi ngang sau lưng anh là một Alpha, anh không chắc lắm. La Lăng Vũ vung tay chạy bộ, không quay đầu nhìn lại. Anh bạn ấy có vẻ sắp tới kì phát tình nên mùi: Cần bạn chịch! Cần bạn chịch! bay khắp nơi

Chúng giống như loại ngôn ngữ thứ hai của họ vậy, một hình thức giao tiếp khác giữa người và người với nhau. La Lăng Vũ nghe thấy Beta kế bên hỏi: “Sao không tìm một Omega nào đó đi?”

Alpha đáp: “Không muốn cưới sớm quá, có con rồi thì không làm được gì nữa hết.”


Beta nói: “Ngưỡng mộ mấy anh ghê, muốn sinh là sinh ngay được, tôi và bà xã ở với nhau nhiều năm rồi mà chưa ai mang thai cả…”

Alpha: “Thế em có định…”

Tiếng chuyện trò ngày một xa, La Lăng Vũ nghĩ thầm: Ê, không phải vậy chứ? Bước xuống máy chạy bộ, anh lau mồ hôi trên trán, nhìn hai người kia dắt tay nhau vào WC. La Lăng Vũ trợn mắt há hốc mồm, đứng hình vài chục giây đồng hồ. Anh nằm lên máy gập bụng không người, kéo căng cơ nằm lên ngửa xuống.

Kết quả mới gập chưa tới ba mươi lần, vùng bụng nhói lên, anh đau co ro mình, ngồi một hồi còn chưa hết đau, mồ hôi lạnh túa đầy đầu, anh mắng thầm: Cái bao tử này đúng là hết thuốc chữa! Đau như vậy rồi còn tập tành gì nữa, giờ anh lo cho mình không xong, nào còn tâm trí để ý người khác. La Lăng Vũ cầm tư trang lao ra khỏi phòng gym, bắt một chiếc taxi, báo tên bệnh viện gần nhất.

Đây là một bệnh viên công lập, thứ Bảy người đông như kiến, xếp hàng từ cửa ngoài vào tận cửa trong. La Lăng Vũ lấy phiếu cấp cứu, tưởng tượng từ đau ruột thừa tới xuất huyết dạ dày. Anh đo huyết áp, nhiệt độ cơ thể, còn phải xét nghiệm máu, sau đó ngồi chờ 30~40 phút, khi gọi tới tên mình, La Lăng Vũ cũng đã đỡ đau hơn rồi, cộng thêm biểu hiện ân cần khác lạ gần đây của Thẩm Thư Kỳ, anh cũng mang máng đoán ra được mình bị gì.

Anh bước vào phòng, bác sĩ một tay cầm giấy kết quả, một tay rê chuột nhìn thẳng màn hình trước mặt, “La Lăng Vũ đúng không?” La Lăng Vũ vừa gật đầu ngồi xuống, bác sĩ hỏi: “Biết mình có chưa?”

La Lăng Vũ khá là tĩnh tâm: “…U?”

Bác sĩ phụt một cái, thiếu điều dập đầu lên bàn, La Lăng Vũ thấy thế, quả tim đập thình thịch, “Ác tính hả?…Tôi còn sống được bao lâu nữa?”


Bác sĩ là một Beta đã có tuổi, khuôn mặt chữ điền rất đặc biệt, nhỏ mà vuông vức, cười lên lộ rõ mắt chân chim, trán dồ mắt hí, La Lăng Vũ nhìn ông ta chỉ vào mặt mình cười ngắc ngứ, “Ha ha ha~~~” Cười cả nửa phút đồng hồ mới bỏ tay xuống, nhìn lướt qua tờ kết quả, “Ây dà, cậu bạn này… La Lăng Vũ ơi cậu thú vị quá,” Ông lắc đầu, vừa viết vừa nói: “Thôi, tôi cũng không phê phán cậu đâu, ít thấy ai mang thai gần hai tháng như cậu mà không biết gì hết lắm đấy… Trong bụng có em bé nên thường ngày nhớ chú ý chút xíu, hạn chế gập bụng đi nhé… Nằm lên nằm xuống như vậy lỡ mà có sảy mất thì khóc không ra nước mắt đâu đó…”

Viết xong đơn giấy, ông đặt lên tay La Lăng Vũ, “Nghe chưa?”

La Lăng Vũ vẫn ngẩn tò te: “…”

Bác sĩ tưởng Beta vui tới mức hồn vía lên mây, im một chốc, chợt nhớ mình còn một câu chưa nói, bèn cầm tay La Lăng Vũ, mỉm cười: “Chúc mừng cậu mang thai.”

—— Đùng đùng đùng!

La Lăng Vũ chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang.

Giáng thẳng xuống đầu mình, bốc cháy khét lẹt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui