“A a a a a a ————————”
Tiếng thét chói tai vang lên khi tàu lượn chạy lướt qua đường ray.
Tốc độ xé gió khiến cát bụi sà vào mắt, không mở ra được, người chơi hãy chưa ổn định hồn vía thì con tàu lượn lập tức đánh đu một vòng 360 độ từ phía sau. Dưới vòm trời cao vợi, khách tham quan thét gào rền vang, con tàu dồn dập uốn lượn theo độ cong đường ray hết lần này tới lần khác. Nó chạy một đường chữ 8 xong lượn thêm một đường ∞ mới từ từ về lại trạm xuất phát.
Khi bước xuống, những người mới nãy hãy còn la như bị chọc tiết tự nhiên giờ đổi giọng hoan hô.
“Lăng Vũ, Lăng Vũ, trò này vui quá anh ơi!” Theo dòng người ra ngoài, Thẩm Thư Lân kéo khuỷu tay La Lăng Vũ phấn khích bảo: “Hay mình chơi thêm một lần nữa đi?”
“Ừm…” La Lăng Vũ bâng quơ đáp, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ trỏ vào một điểm vui chơi khác trên bản đồ, nói với cậu: “Bên kia còn có trò Vũ Trụ Bay, em muốn chơi thử không?”
Thẩm Thư Lân quả nhiên thích thú nhướn tới xem hình chụp: “Được đó~”
Thẩm Thư Kỳ im phăng phắc đi phía sau, La Lăng Vũ quay đầu nhìn, cười hỏi: “Chủ tịch Thẩm thấy thế nào?”
Ngồi xuống tàu lượn siêu tốc chung với Thẩm Thư Lân, trái ngược với tiếng thét inh ỏi khiến La Lăng Vũ ngồi kế bên muốn nhức cả đầu của cậu, suốt cả quá trình Thẩm Thư Kỳ câm như hến, im tới mức cứ như thể hắn đã tàng hình luôn vậy. Nếu không phải có lúc La Lăng Vũ ngẫu nhiên quay đầu trông thấy hắn nhắm tịt hai mắt, cắn chặt răng, các đốt ngón tay trắng bệch bấu chặt cán bảo vệ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, ai cũng sẽ tưởng Alpha vẫn đang rất là bình tĩnh.
Thành thử ra, anh chợt nổi máu nghịch ngợm, thiện lành khoác vai Thẩm Thư Kỳ: “Đừng sợ, đừng sợ, có anh hai ở đây, anh hai sẽ bảo vệ em mà.” Còn vò đầu Thẩm Thư Kỳ như đang dỗ một đứa con nít. Thẩm Thư Lân đứng kế bên thấy anh càn rỡ chọc ổ kiến lửa như vậy cũng có chút hết hồn.
Nhưng Thẩm Thư Kỳ chỉ hờ hững nhìn La Lăng Vũ một hồi, chưa nói cái gì cả, vì ngay giây sau đó, hắn hé miệng, ọc một tiếng ói sấp mặt.
“!!”
…
“Ha ha ha,” La Lăng Vũ đứng bên cạnh một mặt ôm bụng cười ná thở, không hề thương xót chút nào, một mặt thì gọi điện nhờ người đưa thuốc dạ dày trong nhà họ Thẩm tới, “Ừ, đúng rồi, nó đó… Hộp thuốc nằm ở ngăn tủ thứ ba ấy. Ừ ừ, ha ha, khi nào tới được á?”
Nhận được phản hồi, anh cúp máy, trở lại chỗ hai người, may là lúc ói, gần lề đường Thẩm Thư Kỳ chọn có một thùng rác, Thẩm Thư Lân dìu hắn, vỗ lưng để hắn thông khí. Nom cậu lo lắng như thế chắc cũng không còn tâm trạng đâu mà vui chơi nữa.
Cơ mà cậu vỗ một hồi lại thấy buồn cười, “Ôi trời ơi, anh hai ơi là anh hai…” Khi đưa nước suối cho Thẩm Thư Kỳ, hắn đẩy tay cậu ra, chạy đi ôm thùng rác ói tiếp.
“…”
Thẩm Thư Kỳ ói đã đời, nghỉ ngơi vài phút thì người nhà họ Thẩm tới. Hầu hạ Thẩm Thư Kỳ súc miệng, uống thuốc, quản gia Châu trách cứ lườm La Lăng Vũ. La Lăng Vũ gãi ót, có lẽ anh cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện nên thấy có hơi áy náy.
Thẩm Thư Kỳ uống nước ấm, dùng thuốc, lau chùi sạch sẽ, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế dài bên đường nhắm mắt nghỉ ngơi ít phút mới nói: “Các em đi chơi tiếp đi, đừng để ý đến anh.”
Hắn cởi phăng chiếc áo khoác hoen ố rồi quẳng vào chiếc túi giấy quản gia Châu đem tới, không buồn nhìn lấy một lần.
Ngoại trừ tiếng nói khản đặc ra, giọng điệu của hắn vẫn bình thản như thường nhật.
Nhưng Thẩm Thư Lân sao lại bỏ mặc hắn được, cậu ngồi xuống bên cạnh hắn, giang tay ôm: “Không chịu đâu, anh hai không khỏe thì em cũng không muốn chơi gì nữa hết á.”
La Lăng Vũ ngồi xuống phía bên kia, cũng mở rộng vòng tay ôm lấy hắn: “Thôi, thôi, lần này là do anh hai sai…” Hiển nhiên anh hai ở đây là chỉ bản thân anh rồi: “Hôm nay về nhà trước hen, lần sau có dịp anh hai rủ em đi chơi điện tử nha hôn~” An ủi một hồi anh lại thấy mắc cười, Thẩm Thư Lân nhìn anh cũng bật cười theo. Thẩm Thư Kỳ đanh mặt kẹt giữa vòng tay của hai người nhìn kiểu gì cũng thấy rất là lạ lùng.
Quản gia Châu kính cẩn giả điên đứng một bên.
Thẩm Thư Kỳ bị hai người gác hai bên vai một lúc tự nhiên thình lình đứng lên, đi về phía trước. La Lăng Vũ và Thẩm Thư Lân đều tưởng hắn tính tới bãi đỗ xe, nhưng hóa ra không phải. Cả đoàn đi theo Thẩm Thư Kỳ nguyên một đoạn đường, thấy Thẩm Thư Kỳ dừng chân trước cửa tàu lượn siêu tốc, ngẩng đầu nhìn đoàn tàu uốn lượn như chim trên đầu một hồi thì đi tiếp về phía trước. Tới một địa điểm vui chơi khác, hắn cũng đứng lại nhìn, nhìn đã xong vẫn tiếp tục đi thẳng, nói đúng hơn là địa điểm nào hắn cũng đứng ở ngoài nhìn chứ không vào chơi. Vừa đi vừa dừng giống như đang đi bộ trong công viên vậy.
Thẩm Thư Kỳ đi tới cổng để bảng “Thuyền hải tặc” thì dừng bước. Hắn đọc nội dung cần chú ý khi chơi rồi ngó phương tiện thiết bị. Lúc mọi người tưởng hắn sẽ đi đến địa điểm khác, Thẩm Thư Kỳ quay đầu nói với Thẩm Thư Lân và La Lăng Vũ: “Hai người chơi trò này đi.”
Thẩm Thư Lân quàng lấy tay hắn: “Thế anh hai thì sao?”
Thẩm Thư Kỳ nói: “Anh ở đây đợi các em.”
Hắn không tức tối, cũng không giận lẫy, chỉ bình tĩnh tuyên bố như thế.
La Lăng Vũ nhìn vẻ mặt thản nhiên của hắn, không biết tại sao nhận ra rằng có vẻ hắn vừa muốn chơi vừa không dám chơi, bèn thấy mắc cười. Bây giờ anh mới thật lòng cảm thấy Thẩm Thư Kỳ đúng là có chút đáng yêu, “…Đi nào.” Quàng vai Thẩm Thư Kỳ, La Lăng Vũ cũng không làm khó hắn, chỉ cười: ” Lần này để anh dắt các em đi… ừm, đu quay ngắm cảnh.”
Ngắm cảnh của anh là ngắm cảnh chuẩn nghĩa đen. Nhưng người xếp hàng chờ lên đu quay rất nhiều, đa số đều là các cặp tình nhân, không thì là một gia đình tay nắm đứa này, bồng đứa kia, còn các bé thì khóc lóc vòi ăn kem. Ngoảnh lại nhìn bọn anh ba người đàn ông, hai người mặc vest đen đi theo sau. Quản gia Châu thấy đu quay cũng yên tâm hơn, biết điều dẫn mọi người tách nhóm, không lên cùng bọn họ.
Vừa khéo lúc tới lượt thì có một gia đình xếp hàng phía sau, cho nên vòng quay bốn chỗ ba người bước vào liền đóng cửa, chậm rãi di chuyển lên trên.
Cảnh quan thành phố hiện dần trong tầm mắt.
La Lăng Vũ chỉ ra bên ngoài cửa sổ, nói với cả hai: “Ngắm khung cảnh thành phố kìa.”
Nhà họ Thẩm có chuyên cơ riêng nên mấy cảnh vật này Thẩm Thư Lân đã thấy biết bao nhiêu lần rồi, nhưng cậu vẫn làm đẹp lòng anh, khen ngợi: “Đẹp quá!”
“Ha ha!” La Lăng Vũ bị cậu chọc cười, lắc đầu, hỏi Thẩm Thư Kỳ: “Cao như vậy chủ tịch Thẩm có sợ không đó?”
Thẩm Thư Kỳ nhìn anh, không thèm trả lời. Trong mắt La Lăng Vũ, hắn như một loại động vật thuộc họ nhà mèo đang xù lông, hiện giờ có vài sợi lông đã được vuốt xuôi, nhưng vẫn còn vài sợi dựng lên. “Tôi thấy nhà các cậu có cả trực thăng riêng,” La Lăng Vũ cười: “Thì sao lại sợ tàu lượn siêu tốc được nhỉ?”
Thẩm Thư Lân ôm eo anh: “Em đâu có sợ đâu!” La Lăng Vũ thơm cậu một cái.
Thẩm Thư Kỳ nhìn bọn họ: “…Nó không giống nhau.”
La Lăng Vũ ngồi bên cạnh khoác vai hắn: “Không giống chỗ nào?”
Thẩm Thư Kỳ chỉ lên má mình.
La Lăng Vũ cười vang, hôn cái chốc lên má của hắn. Thẩm Thư Lân cũng bổ nhào tới đòi hắn hôn bằng được. Thẩm Thư Kỳ hiển nhiên chiều chuộng cậu hết mực nên cũng rướn tới cho cậu một nụ hôn. Thẩm Thư Lân thở hồng hộc, gương mặt đỏ lựng: “Anh, anh hai… anh hai, hình, hình như em… phát tình…”
Chất ức chế của cậu mất hiệu lực, pheromone nồng nàn của Omega lập tức lan tỏa khắp vòng đu quay.
Mùi thơm ngào ngạt như quả mật đào chín mọng và bánh mousse hương trái cây được làm từ kem lạnh tươi ngon khiến ai ngửi qua cũng cảm thấy rạo rực.
—— La Lăng Vũ hoàn toàn không nghĩ tới ra ngoài chơi mà cũng gặp phải chuyện này.
Gần như nghệch mặt ra nhìn.
Thẩm Thư Kỳ nhanh chóng cởi áo khoác đắp lên người Thẩm Thư Lân, bọc kín toàn thân cậu lại, “Có mang theo nước hoa chứa chất ức chế không?”
La Lăng Vũ: “Không có.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đi qua chóp đỉnh, “Ba phút nữa sẽ đáp xuống,” bổ sung thêm: “Ông Châu chắc chắn có mang.” Ông Châu tức là quản gia Châu, đây là xưng hô khách sáo của anh với ông.
Thẩm Thư Kỳ gật đầu, không nói gì thêm.
Ba phút mà La Lăng Vũ thấy như cả ba năm. Trong không gian chật hẹp, chưa kể đến việc anh bị dẫn vào kì phát tình giả, pheromone Alpha của Thẩm Thư cũng trở nên táo tợn, bầu không khí bỗng nóng lên, La Lăng Vũ ngó ánh mắt sỗ sàng, trắng trợn của hắn đang nhìn về phía mình, dáng vẻ dữ dằn trợn muốn lòi con mắt, “Mới nãy cậu nói… Nói là không giống nhau chỗ nào ấy?” La Lăng Vũ vội vàng đành lạc hướng của hắn. “Vì sao giữa máy bay trực thăng và tàu lượn, cậu lại không muốn ngồi tàu lượn vậy?”
Thẩm Thư Lân bọc bên trong chiếc áo khẽ rên lên
“…Trực thăng tôi điều khiển được còn tàu lượn thì không.” Thẩm Thư Kỳ trả lời ngắn gọn, vòng quay vừa xuống tới nơi, nhân viên mới mở cửa hắn liền bế Omega xông ra ngoài.
Thẩm Thư Lân thích mạo hiểm, thích theo đuổi thử thách, và cậu có thể thỏa sức khảo nghiệm chúng nó, vì rằng phía sau cậu còn có hắn chống lưng. Hắn là người đứng phía cuối con đường nên phải vững chãi, cứng cáp, bởi vì sau lưng hắn chính là vực sâu không đáy.
Nhưng hắn không cần thiết giải thích mấy thứ này với La Lăng Vũ. Thẩm Thư Kỳ tìm đám người của quản gia Châu, sải bước chạy qua, không cần nói gì hết vì đa số đều có kinh nghiệm, vài người chạy tới xịt nước hoa ức chế khắp người Thẩm Thư Lân, đến cả áo khoác cũng được xịt đầy.
Có Alpha nam độc thân hai mắt đỏ âu lần mò tới bãi đổ xe, hãy còn chưa tìm được mục tiêu thì bọn họ đã khởi động xe, một người thì chiếc xe này, một người khác thì lái chiếc xe của La Lăng Vũ chạy theo sau. Cửa xe đóng chặt, La Lăng Vũ ở băng ghế sau, hương pheromone quá mức nhạt nhòa của Beta gần như không có bất kì tác dụng gì để đe dọa các Alpha khác trong thời kì Omega phát tình. Thẩm Thư Kỳ cúi đầu hôn Thẩm Thư Lân, phủ ký hiệu tạm thời bằng mùi hương lên, nói với La Lăng Vũ: “Qua đây.”
Beta vịn chặt cánh cửa xe, nghe thế liền nhìn quản gia Châu đang tập trung lái xe: “…Cậu ráng chịu chút.”
Thẩm Thư Kỳ không đôi co với anh, trực tiếp giật tay anh về phía mình, kéo áo xuống cắn mạnh lên tuyến ngoại tiết sau cổ anh.
“——!”
Răng nanh đâm vào da thịt, có cái gì đó rót vào bên trong, cảm giác bóng rát lan khắp phần ót. La Lăng Vũ mất khống chế nghểnh đầu lên. Thẩm Thư Kỳ nhả ra, một tay ôm ghì Thẩm Thư Lân, một tay quàng lên cần cổ anh, liếm vành tai anh một cái. Trong khoảng cách sít sao, hắn dùng ngữ điệu tối tăm, dửng dưng thủ thỉ cho chỉ riêng mình anh nghe, “Anh có mà trốn đằng trời… Vợ bé ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...