Theo tục lệ, sau khi thành hôn thì tới lễ Vu Quy, thời xưa thì người nhà chú rể sẽ không theo về nhà gái, nhưng giờ là thời hiện đại, không còn mấy người câu nệ như trước nữa, chưa kể đãi xong tiệc cưới cũng đến Tết Âm Lịch, được Thẩm Thư Lân nhiệt tình mời mọc, hai ông bà nhà cũng vác vali về chung. Vừa bước vào cửa nhà họ Thẩm, hai ông bà giật mình khi trông thấy tòa kiến trúc xa hoa, ông La há hốc mồm, mẹ La trộm hỏi La Lăng Vũ: “Con có chắc đây là nhà mà không phải cung điện không đấy!”
Đã vậy, quản gia Châu dẫn đám người làm đứng chờ sẵn trên bậc thang, đồng loạt hô vang “Mừng cậu chủ trở về”, tái diễn lại cảnh tượng từng tiếp đón La Lăng Vũ mấy năm trước, làm hai ông bà hoảng hồn, tưởng đâu đang quay phim nên nhũn cả chân, La Lăng Vũ phì cười.
Anh đỡ lấy cha mẹ, quán tính quay đầu nhìn về phía Thẩm Thư Kỳ thì thấy hắn xây xẩm che mặt lại, dĩ nhiên cả hắn cũng không ngờ quản gia nhà mình vẫn ‘trêu ngươi’ như vậy.
Mọi người dùng bữa tất niên tại nhà ăn, tay nghề của đầu bếp khi nấu món ăn của các nước lại khiến hai ông bà tiếp tục mở mang tầm mắt. Thẩm Thư Kỳ thấy hai người vừa thấp thỏm vừa tấm tắc khen ngon, hắn bảo mình cũng có thể mời một đầu bếp tầm cỡ như vậy nấu ăn trong nhà cho họ. Sau khi dò hỏi tiền lương của đầu bếp, hai người sững sốt từ chối. Trong đêm, hai người đòi ngủ phòng khách chứ không chịu ngủ phòng dự bị. La Lăng Vũ ở với hai người hai ngày, song vì còn quá nhiều công việc tồn đọng nên mới Mồng Ba anh đã bắt đầu làm việc, Thẩm Thư Kỳ cũng vậy, thành thử việc đón tiếp giao cho Thẩm Thư Lân. Omega mỗi ngày đều dắt hai người ra ngoài vui chơi, mua sắm. Khi La Lăng Vũ tan ca, cậu sẽ quàng lấy tay anh, kể lể hôm nay đã dẫn ba mẹ đi chỗ này chỗ nọ. Rốt cuộc chưa đến Mồng Sáu, hai ông bà nhà họ La xách theo một đống túi tới chỗ anh bảo tới lúc phải về nhà rồi. Mẹ La để những chiếc túi xa xỉ trị giá mấy trăm nghìn tệ xuống trước mặt La Lăng Vũ, nói với anh: “Vợ của con tốt thì tốt đấy… Nhưng mấy món này ba mẹ không lấy đâu.”
La Lăng Vũ nhìn bọn họ: “Ba mẹ giữ đi, để con chuyển khoản lại cho em ấy.”
Mẹ La ngồi xuống bên cạnh, sờ lên mặt anh, “…Trước đó không biết, nếu mà mẹ biết con…” Bà vẫn không thốt ra câu ở rể nhà người ta, chỉ thở dài, “Ôi đũa mốc chòi mâm son con ơi.”
La Lăng Vũ cười nói: “Không ở lại thêm hai ngày thật hả, con còn một căn nhà trong thành phố ấy.”
Mẹ La mỉm cười: “Không phải mẹ không muốn ở lại… nhưng ba con nhớ mấy ông bạn đánh cờ của mình rồi thôi.”
Bà ngoảnh lại nhìn ông La, ông La gật đầu với La Lăng Vũ.
Hai bà tay của La Lăng Vũ bấu vào hai đầu gối, nhìn đăm đăm: “Ở lại thêm hai ngày đi.”
Mẹ La thấy anh kiên quyết như vậy, đành đồng ý, “…Ừ.”
Vé xe lửa mà hai ông bà đặt bị La Lăng Vũ đổi thành vé máy bay. Buổi tối lúc sắp xếp hành lý, anh chạy tới dúi một chiếc hộp giấy cho hai ông bà, mẹ La vừa mở ra liền trông thấy một xấp giấy tờ bất động sản và một xâu chìa khóa, bà giở giấy tờ ra xem, địa chỉ nằm trong khu cao cấp ở quê, người đứng tên là bà và ông La. Mẹ La bất ngờ: “Từ khi nào mà con ——”
La Lăng Vũ mỉm cười, giơ động tác ám chỉ bà chớ lên tiếng.
Mẹ La im lặng nghe La Lăng Vũ nói tiếp: “Số tiền con kiếm được trong hai năm qua chỉ mua được ngần này cho ba mẹ thôi, không sánh nổi nhà họ Thẩm. Nhưng con từng ghé qua chỗ cộng đồng người cao tuổi bên ấy, môi trường tốt lắm, yên bình tĩnh mịch. Ba mẹ coi như ở thay cho con, cũng đừng tiết kiệm làm gì, đợi qua hai năm sau có dịp con sẽ qua đó thăm ba mẹ.”
Mẹ La thoáng nhận ra rằng anh đang chuẩn bị đường lui cho mình, phút chốc trong lòng nảy lên một cảm giác rất khó tả.
Ông La chen vào, “Con trai, con nói thật với ba…”
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa vang lên, quản gia đến rồi, La Lăng Vũ đứng dậy đi ra ngoài.
Hôm sau, anh và Thẩm Thư Lân lái xe đưa hai ông bà ra sân bay, bốn người cùng chào tạm biệt. Thẩm Thư Lân đeo chiếc vòng tay mẹ La tặng càng tôn lên bàn tay ngọc ngà, mẹ La khen không ngớt lời. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa hai người rất tốt. Tiễn hai ông bà lên máy bay, La Lăng Vũ đưa Thẩm Thư Lân về nhà, còn mình chạy về công ty tiếp tục làm việc.
Vất vả xử lý xong công việc, trời cũng đã tối sầm, La Lăng Vũ chạy xe xuống hầm gara, rút chìa khóa, lên lầu, tâm trạng của anh đang khá tốt. Trong sảnh không có người, anh huýt sáo bước lên lầu hai. Phòng sách mở đèn. Thẩm Thư Lân dường như đang chăm chú vẽ cái gì đó nên không chú ý tới anh. La Lăng Vũ bỗng nhiên muốn trêu ghẹo cậu, rón ra rón rén lẻn vào phòng, từ phía sau che hai mặt Omega làm Omega hoảng loạn thét to, luống cuống che màn hình lại.
La Lăng Vũ cười ha hả, nhân lúc cậu điên tiết kêu gào “La Lăng Vũ!”, anh nhẹ nhàng chuồn êm.
Người làm dưới nhà bồng La Tiểu Bảo đi ra thì bắt gặp cảnh tượng này. La Tiểu Bảo nằm trong lòng cô gái không biết vừa xảy ra chuyện gì nhưng vẫn vỗ tay, nhí nha nhí nhố cười.
Dù chỉ trong một thoáng, dù không thấy rõ Thẩm Thư Lân đang vẽ gì, nhưng nó khiến La Lăng Vũ nhớ đến Cỏ Bạc Hà. Anh đứng trong vườn hoa đang vào mùa đông, cầm điện thoại ra, đăng nhập vào Tide, dòng trạng thái của Cỏ Bạc Hà vẫn là: Về quê thăm ông bà-ing, tạm ngưng cập nhật chương mới.
Anh cười nhạo bản thân nghĩ nhiều, còn bình luận một câu: Đại thần ơi chúng em nhớ đại thần quá +10086.
Thẩm Thư Kỳ gần tới giờ cơm mới về nhà. Thẩm Thư Lân vừa thấy liền lao vào lồng ngực của hắn ngay tắp lự: “Anh hai~ Lăng Vũ ức hiếp em kìa!” Giọng cậu nghe giống đang làm nũng hơn là đang mách lẻo.
Thẩm Thư Kỳ vừa ôm cậu, vừa đi vào: “Em nói đi, anh ấy đã làm gì em.”
Thẩm Thư Lân chỉ ra đằng sau: “Anh tự đi hỏi ảnh đi!”
La Lăng Vũ ung dung bắt chéo chân ngồi trên sô pha, im lặng, mỉm cười nhìn cả hai người.
Thẩm Thư Kỳ bước tới, anh cười vậy làm hắn ngứa hết gan hết ruột, tiếc rằng hiện giờ đang có quá nhiều người làm ở đây, hắn cũng không tiện làm gì, thành thử bàn tay vốn muốn rờ lên mặt anh, đành đổi hướng đặt lên vai, hắn nhấn một cái, khom người xuống hỏi: “Có nhớ tôi không?”
La Lăng Vũ vẫn cười: “Cậu đoán xem?”
Thẩm Thư Lân nhào tới ôm lấy cổ hắn hôn một cái chốc: “Nhớ anh sao không!” Cậu còn cắn lên vành tai La Lăng Vũ: “Cái tội dọa em nè.”
Mỡ dâng tận miệng, La Lăng Vũ đương nhiên không khách sáo. Anh vừa khóa môi với Thẩm Thư Lân, vừa dùng bàn chân ác ý đùa nghịch cẳng chân của Thẩm Thư Kỳ. Đến khi cả hai người bắt đầu tá hỏa, La Lăng Vũ xoa gáy Thẩm Thư Lân, lùi người lại, thơm lên môi Omega, thân mật nói: “Em đó, làm mẹ rồi mà ở trước mặt con cái cũng không nên nết gì hết.”
Thẩm Thư Lân đứng dậy, ngoảnh đầu lại nhìn thì nào thấy có ai, La Tiểu Bảo được bồng lên phòng nãy giờ rồi, còn La Lăng Vũ thì quàng cổ anh trai cậu đi mất, với lại còn lớn tiếng bảo: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Biết mình lại bị La Lăng Vũ bỡn cợt, Thẩm Thư Lân vừa tức vừa mắc cười, cậu đuổi theo, đu lên người La Lăng Vũ, gãi vào những chỗ buồn ngứa của anh làm anh hoảng sợ núp sau lưng anh trai cậu. Thẩm Thư Kỳ mếu máo tóm hai người lại: “Này này…”
Thẩm Thư Lân giỡn với anh, trong lòng vừa thấy vui vừa thấy sợ hãi. Nhớ tới bức vẽ còn đang dang dở của mình, cậu không biết anh thấy được bao nhiêu nhưng cậu phải thay đổi một vai chi tiết và dời thời gian cập nhật thêm hai ngày. Dù sao đi nữa, từ thái độ của La Lăng Vũ cậu thấy được mối quan hệ giữa họ đã có dấu hiệu tốt lên.
Ăn cơm xong, Thẩm Thư Lân đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong thì cậu chứng kiến cảnh La Lăng Vũ đã và đang ôm hôn thắm thiết với anh trai của mình. Cả hai người say sưa, bịn rịn hôn nhau trước mặt cậu, không chút kiêng dè. Cảm giác nghèn nghẹn thân quen lại dâng lên trong lòng Thẩm Thư Lân, khiến cậu không tài nào hít thở được. Cậu biết mình phải học cách thích nghi với nó, song khi cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, La Lăng Vũ bỗng nhiên đẩy Alpha ra, sải bước về phía cậu. Đất trời đảo lộn, Thẩm Thư Lân bị anh xô ngã thẳng xuống đệm giường.
Beta khom lưng, trao cho cậu một nụ hôn nồng cháy, vì chưa đến kì phát tình nên Thẩm Thư Lân vẫn còn giữ được lý trí để tỉnh táo cảm nhận tình dục trào dâng. Mùi hương của Beta vẫn nhạt nhòa như ban thuở, nên nụ hôn của anh trở thành liều thuốc giải vấn vương không dứt với Thẩm Thư Lân, khiến cậu trở thành kẻ tham lam được voi đòi tiên. Giờ vẫn còn sớm, cậu vẫn còn tính đi chăm La Tiểu Bảo nên cậu cũng muốn đẩy La Lăng Vũ ra, nhưng lại không nỡ, thành thử trông cậu vừa hùa theo, vừa phản đối kiểu nửa vời thế nào ấy, La Lăng Vũ liếm khóe môi của cậu, cười nói: “Nếm được hương vị của anh trai em chưa?”
“——!”
Anh vừa dứt câu, bên tai Thẩm Thư Lân vang lên tiếng nổ đùng đoàng.
Sinh đôi liền tâm, cậu tin tưởng vào khoảnh khắc ấy, Thẩm Thư Kỳ cũng có cảm nhận tương tự như cậu.
Không biết là ai ra tay trước, hoặc có lẽ cả hai ra tay cùng lúc, đến khi nhận thức mọi chuyện thì La Lăng Vũ đã bị cởi trần truồng nằm chính giữa hai người họ. Quần áo rơi đầy giường, đầy đất, họ hôn môi, vuốt ve, ôm ấp, ba người, sáu cánh tay, cậu không xác định được là mình dung hòa La Lăng Vũ vào bên trong mình trước, hay là Thẩm Thư Kỳ đút vào bên trong anh trước.
Nhịp thúc từ trước ra sau, từ sau ra trước, chốc lát, tiếng nhớp nháp khi da thịt va chạm vang lên. La Lăng Vũ ngửa đầu, bàng hoàng bật ra tiếng rên rỉ có lẫn chút đau đớn. Phía trong của Thẩm Thư Lân tự động mút chặt phần thịt nóng hổi. Cảm thấy Thẩm Thư Kỳ đang chậm lại, cậu xoa vùng eo Beta thoáng như đang an ủi anh. Chợt cậu nghe thấy anh dùng giọng điệu không mấy thoải mái nói: “Quất đi chứ mấy người này,” La Lăng Vũ ngoảnh đầu, nhìn Alpha trông như đang thách thức: “Thẩm Thư Kỳ, không lẽ… cậu không muốn chịch em trai mình ư?”
Anh vừa nói thế thì phần sâu bên trong người Thẩm Thư Lân tức khắc bị dữ dội chiếm đóng. Cậu bật ra tiếng rên rỉ ngắn củn, nhận thấy dương v*t của La Lăng Vũ trực tiếp mở toang đường ruột đang co giật vì khoái cảm, quy đầu bức thiết đi vào lỗ khoang sinh sản hãy còn chưa hé mở, cái nóng bỏng tay dần dà lan tràn từ vùng thần kinh giao cảm, châm ngòi cho những phần máu thịt còn lại cũng cháy bỏng.
“Lăng Vũ!”
Cậu gọi tên Beta trước, sau đó lại kêu: “Thẩm Thư Kỳ!”
Nhưng mà Alpha cũng không nghe theo lời cậu, hoặc phải nói là một đợt tấn công mãnh liệt tíc tắc dồn dập ập đến. Hắn làm như vậy, hiển nhiên khiến La Lăng Vũ càng khó chịu hơn. Beta gắt gao nhắm tít mắt, hàng mi nhíu chặt, khoang ngực và khuôn mặt anh đều đỏ lựng như trái cà chua chín mọng. Theo từng đợt va chạm, thở dốc đứt quãng, dường như anh đã bắt đầu nắm được thế chủ động nên ưỡn thẳng lưng tự bao giờ, rồi anh vừa hung hãn đẩy mạnh về phía trước, tẩm quất Thẩm Thư Lân, vừa dùng cửa động mút lấy dương v*t phía sau của Thẩm Thư Kỳ, bện chặt, nuốt vào nhả ra, còn ngoái đầu hôn lên môi hắn. Trong cơn bể tình cực khoái, Thẩm Thư Lân mở mắt chứng kiến tư thế từ trên cao nhìn xuống của anh trông như ác quỷ giáng lâm, trên gương mặt nhuốm mùi tình ái nở một nụ cười dừng dưng, lúc đong đưa, vẻ gợi cảm phóng lãng không kém phần hoang dại như một con nhộng phá kén thành bươm bướm, và anh mới chính là người nắm quyền cai trị.
Thẩm Thư Lân ngắm đến mức say sưa bần thần, mất hồn mất vía.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...