Ngày đãi tiệc, khách khứa đông nườm nượp.
Bên ngoài mắc “Đám Cưới La Thẩm”, bên trong treo “Trăm Năm Hạnh Phúc”, bởi vì chỉ làm tiệc cưới bù, cũng khá gấp nên không phải ai cũng mời, đa số là hàng xóm láng giềng, bạn bè ở gần và họ hàng thân thích, sơ sơ tầm hơn mười bàn. Khu vườn nhà quê khoang trang rộng rãi, xóm làng góp thêm vài phong lì xì, sân phơi thóc được dọn dẹp gọn gàng, một bữa tiệc hơn mấy trăm người rất là náo nhiệt.
La Lăng Vũ không yêu cầu tiệc cưới xa hoa, Thẩm Thư Lân cũng nghe theo anh, không có yêu cầu gì, do đó giao hết cho phụ huynh hai nhà lo liệu. Sau khi mẹ La kiên quyết từ chối, Rolls-Royce đổi thành Cayenne, nhưng nó cũng đủ khiến cả trấn nhỏ nháo nhào. Ai cũng bảo nhà họ La trúng mánh, không biết vì sao mà vớ được đại gia, muốn gì được nấy. Có người kháo nhau rằng cô dâu xấu mà chê quỷ hờn nên mới tới lượt La Lăng Vũ, ai dè khi tới gặp tận mắt, thiếu điều bẹt ngửa. Sau đó họ còn nghe ngóng được là hai người đã có con luôn rồi, giờ chỉ tổ chức tiệc cưới bù lại thôi.
Vì lễ cưới theo phong cách xưa, do đó ta có thể bắt gặp được nhiều giá trị truyền thống cũ như gióng trống khua chiêng, đốt pháo ăn mừng. Trong quá trình, cậu bạn thuở thiếu thời mười mấy năm không gặp bước tới, thủ thỉ bên tai La Lăng Vũ: “Chú mày ghê phết, ăn cơm trước kẻng luôn ta, sao cưa đổ được em nó vậy, chỉ tao mấy chiêu coi?”
La Lăng Vũ cười cho qua.
Lấy cớ trách anh giấu nghề, ép rượu anh liên tục, nhưng mời rượu cũng phải có trước có sau, nên rể phụ là Lưu Thành đã đỡ giùm anh ít nhiều. Trừ ba mẹ, La Lăng Vũ còn phải kính chủ hôn bên nhà họ Thẩm, cơ mà chủ hôn nhà họ Thẩm chỉ có mình Thẩm Thư Kỳ.
Thẩm Thư Lân mặc bộ đồ cưới ống tay dài thuê hoa văn đỏ rực đang nâng ly rượu trắng lên mỉm cười với anh trai mình, chúc tụng ngàn lời hay ý đẹp rồi cạn chén, sau đó đến phiên La Lăng Vũ. Lẽ ra đã đến nước này, theo lý La Lăng Vũ chỉ cần gọi Thẩm Thư Kỳ một tiếng “Anh hai”, gửi đôi ba câu chúc phúc, cạn ly là xong chuyện. Éo le là cái chữ đó cứ mắc kẹt trong họng La Lăng Vũ, không tuôn ra được. Thẩm Thư Kỳ cầm ly rượu đầy nhìn chòng chọc lên người Beta, hào hứng chờ đợi.
Trước mặt biết bao người, La Lăng Vũ rặn đỏ mặt mới rặn được một câu: “Cám ơn anh hai…”
Thẩm Thư Kỳ mím môi, ngửa đầu nốc cạn ly rượu.
Uống đến lần ba thì ai cũng ngà ngà say, các tiết mục văn nghệ do bên nhà hàng tiệc cười mới đến vẫn đang biểu diễu trên sân khấu, trình bày những ca khúc tươi vui miền quê, khách khứa bên dưới cười đùa không ngớt. La Tiểu Bảo còn nhỏ, dâu phụ là Trần Nghi đã ẵm thằng bé đi nghỉ ngơi, Thẩm Thư Lân cũng đã theo mẹ La vào phòng ngủ chuẩn bị. Vì tổ chức tiệc cưới khá rắc rối, bên họ La có gọi thêm vài họ hàng tới hỗ trợ, nhà họ Thẩm cũng nhờ các trợ lý giúp đỡ, chạy tới chạy lui cũng phải uống mấy ly rượu mời. Cứ vậy mà uống thì cả La Lăng Vũ cũng thấy lên chút hơi men.
Một anh bạn thuở nhỏ đưa ly rượu tới trước mặt, nói với La Lăng Vũ: “Lăng Vũ… Chúc các cậu trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão!”
La Lăng Vũ nói tiếng “Hay!”, giơ ly rượu lên tính uống cạn đáy thì bỗng có một bàn tay ngăn cản. Là Thẩm Thư Kỳ. Alpha thẳng thừng gạt phăng ly rượu qua một bên, nói: “Anh ấy không thể uống thêm, để tôi uống thay cho.”
Và hắn liền uống cạn ly rượu, chưa hết, còn khoe ly rượu sạch bóng người mời xem.
Anh bạn nọ hết hồn, vội bảo: “Ấy ấy, vậy thì ngại quá, thật là…” Sau đó học theo của Thẩm Thư Kỳ nốc cạn ly rượu, chắp tay nói với La Lăng Vũ: “Anh vợ quả không phải là dạng vừa, cậu có phúc lắm đấy biết chưa!”
Dứt lời, gã vỗ vai La Lăng Vũ vài cái, rời đi. Thẩm Thư Kỳ trước giờ đều ít lộ mặt, ở cái đất nông thôn lạc hậu này không ai nhận ra hắn là ai, chỉ tưởng hắn là thương nhân ngoại lai bí ẩn. Nhưng vẻ ngoài sang trọng của hắn quá ư nổi bật nên vỏn vẹn mấy ngay thôi mà những kẻ nịnh nọt, bợ đỡ, vay tiền, đa cấp, lửa đảo tốp tốp xếp một hàng dài, thành thử anh bạn ban nãy coi như đã tốt lắm rồi. Thẩm Thư Kỳ ôm vai anh, cười bảo: “Anh có người bạn được đấy.” Ai dè La Lăng Vũ bất ngờ hất tay hắn ra: “Thẩm Thư Kỳ, đừng tưởng tôi gọi cậu là anh hai thì cậu thành anh hai tôi thiệt nha!”
Tự nhiên anh cáu bẳn với hắn như vậy mà hắn cũng không để bụng, còn bình tĩnh nhìn ăn một lát, thở dài: “Lăng Vũ, anh lại say nữa rồi.”
Hắn sờ tay lên trán La Lăng Vũ nhưng bị anh quay đầu tránh né, nhấc chân bỏ đi. Những hành động này của anh lọt vào mắt Thẩm Thư Kỳ khiến hắn ngỡ rằng anh đang giận lẫy vì cách xưng hô hồi nãy. Thực sự anh lúc này trông rất đáng yêu, hắn bất giác theo sau, tranh thủ xung quanh không có ai, kéo eo, cúi đầu áp sát vào lỗ tai anh, nói những lời chỉ riêng hai người nghe thấy: “Anh hai thương mà.”
“Uỳnh”, khuỷu tay của La Lăng Vũ nện thẳng vào lồng ngực hắn, Thẩm Thư Kỳ đau đớn khòm lưng, qua cơn đau thì người ấy cũng chạy mất tăm. “Sếp Thẩm! Sếp Thẩm!” Phía sau vang lên giọng của trợ lý, Thẩm Thư Kỳ xoa phần xương sườn nhoi nhói, dõi mắt theo hướng chạy của La Lăng Vũ, đó là hướng sân sau. Hắn bước vài bước thì khựng lại, ngóng nhìn vầng trăng trên cao, không biết nghĩ gì mà làm gương mặt vui vẻ phút chốc thay đổi.
“Tủm!”
Một viên đá rơi xuống cái ao trước cổng sân sau, bọt nước văng tung tóe.
La Lăng Vũ ôm gối nhìn chằm chằm cái ao tối om trước mặt, nghĩ bụng rằng phải chi cái ao này sâu thêm xíu nữa thì hay biết bao, nhảy xuống một cái coi như giải thoát.
Gió lạnh ban đêm thổi qua gò má anh mang đi luồng nhiệt khi say, La Lăng Vũ vuốt mặt, anh thấy mình cũng tỉnh tảo hơn rồi.
Anh chế giễu bản thân: “Mày nói người ta chẳng là cái đinh gì, nhưng mày cũng có hơn gì người ta?!”
Cũng phải bươn chải kiếm sống thôi! Quỳ hay đứng có gì khác biệt!
Chưa bao giờ anh muốn nhanh chóng vươn lên như bây giờ —— Chỉ khi đứng trên đầu người khác thì anh mới có thể tránh hết mọi thứ hiện tại, mới thực sự được sống cuộc sống mình hằng mong mỏi.
“Thẩm Thư Kỳ.”
La Lăng Vũ thốt lên ba chữ, nhặt lên viên đá tiếp tục ném xuống ao.
“Tủm!”
Trong lòng chẳng thấy vui vẻ xíu nào.
Nếu là hai năm trước thì anh có thể dứt áo ra đi, bởi vì anh của khi đó hai bàn tay trắng.
Nhưng hiện tại thì không được.
Gương mặt của mẹ cha, của Chung Hà Quân, của Lưu Thành… những người đồng nghiệp đồng cam cộng khổ dựng xây sự nghiệp với anh, vẻ mặt người nào người nấy đều căng tràn nhựa sống, hướng về tương lai, họ tín nhiệm anh, phấn đấu vì giấc mơ của mình. Dù cho Tide không phải là cái gì đó quá lớn lao, nhưng thực sự anh khát vọng tạo lập thành tựu riêng… Anh không thể, và cũng không muốn phụ lòng những người ấy.
La Lăng Vũ nhắm mắt ——
Anh thừa nhận mình ghen tị, khi anh vẫn còn đang trầy trật leo lên trên, người ta đã dễ dàng có được những thứ anh ước ao thèm khát.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Có ai đó lảo đảo bước vào, cả người toàn mùi rượu.
Thẩm Thư Lân ngồi trên chiếc giường cưới rải đầy hoa quả, phần đầu choàng khăn voan đỏ nên tầm mắt bị che khuất, cậu căng thẳng siết nắm đấm, rồi buông ra.
Có người vén khăn voan của cậu lên, khi thấy rõ người ấy là ai, Thẩm Thư Lân nhoẻn miệng cười. Gương mặt chính trực bảnh bao nhìn cậu ngơ ngẩn, hai mắt bần thần một hồi mới cất tiếng: “Em đói không?”
Thẩm Thư Lân có chút sửng sốt với câu đầu tiên anh nói: “Không đói, còn anh?” Đáp xong cậu mới nhận ra anh đang quan tâm cậu, bèn thấy ấm lòng, ngượng ngùng cúi đầu dạt hoa quả trên giường ra đặng để lại một chỗ cho anh ngồi. Sau đó, cậu đi rót trà, đặt vài món điểm tâm lên khay rồi dâng cho anh.
Song Beta chỉ ngồi lặng trên giường, ngẩng đầu nhìn cậu, không hề tính đón nhận. Thẩm Thư Lân thấy thấy anh như vậy, đặt khay đồ ăn về chỗ cũ và ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ dựa đầu lên bả vai khoan thai của đối phương.
Tuy đã ăn nằm rất nhiều lần, nhưng thực tế thì đêm nay mới là đêm động phòng đầu tiên của hai người.
“Thư Lân,” La Lăng Vũ nói: “Thực ra tôi không tốt như em đã tưởng, ngoài kia có hàng tá Beta, họ cao hơn tôi, đẹp trai hơn tôi, biết điều hơn tôi, tôi… Tôi không đáng để em phải làm như vậy đâu.”
Bởi vì uống quá chén nên giọng của anh trở nên khản đặc, nghe càng quyến rũ.
Thẩm Thư Lân quàng tay ôm lấy anh, “Nhưng bọn họ không phải là anh.”
“Nếu em muốn tìm lại cái thằng khờ từng một thời ngu ngốc yêu em say đắm,” La Lăng Vũ thì thào: “…La Lăng Vũ trước kia không còn ở đây nữa rồi.”
Có gì đó cay đắng thấm vào cổ họng, Thẩm Thư Lân đáp: “…Em biết.”
“Mai này em hãy làm một người mẹ tốt… Còn tôi, tôi cũng sẽ cố gắng làm một người ba tốt, ” La Lăng Vũ nắm tay cậu, lòng bàn tay ấm áp, anh im lặng một lúc rồi nói: “…Nhưng tôi thực sự không muốn làm công cụ cho ai hết.”
Thẩm Thư Lân hoảng sợ, dựng người dậy nhìn anh: “Không phải công cụ!”
La Lăng Vũ nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu: “Em lại lừa tôi rồi.” Anh chợt mỉm cười, “Thôi, bỏ đi,” khi thốt ra những lời này, anh cứ như đã buông bỏ cái gì đó, hàng mi đã không còn nhíu lại, trông như anh đang cười thư thái, lại trông như sắp khóc đến nơi: “Là công cụ cũng chẳng sao nữa.”
Anh nói rất nhẹ nhàng, và rất thoải mái.
Thần trí của Thẩm Thư Lân trong vài giây ít ỏi bỗng trở nên trống rỗng, không cách nào nhận thức mình liệu có đang tồn tại hay chăng.
Người trước mặt cậu rõ ràng đang cười khi thốt ra những lời ấy, những lời mà trước kia có lẽ cậu đã từng mong chờ được nghe giờ phút này lại như kim tiêm tẩm độc chích thật sâu vào trái tim cậu.
Thuốc độc ngấm vào dây thần kinh, mổ nát trái tim cậu, gặm nát linh hồn cậu, xé toang thành từng mảnh vụn nhỏ thả bay vào không trung, chỉ còn đọng lại vẻ xấu xí khó coi.
Năm ấy, câu nói mà cậu lặp đi lặp lại nhiều lần nhất với La Lăng Vũ chính là: Anh chẳng qua chỉ là một công cụ mà thôi.
Tiếp đó sẽ là “Em xin lỗi”: Em xin lỗi, em không cố ý đâu mà; Em xin lỗi, là lỗi của em; Xin lỗi anh, về sau em sẽ không như vậy nữa; Em xin lỗi… Em xin lỗi…
Nhưng đằng sau những lời xin lỗi ấy có bao nhiêu thật lòng, có bao nhiêu oan ức, có bao nhiêu toan tính chỉ để nhận được sự tha thứ của anh, không một ai rõ hơn chính bản thân cậu.
Tỏ ra yếu đuối cũng được, nhún nhường cũng được, ngay giờ phút này đây, cậu nhận thức được rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào rằng: Và thực ra cái người vì để đạt được thứ mình mong muốn có thể bất chấp thủ đoạn là cậu, chưa từng đổi thay.
Cũng ngây giờ phút này đây, dù cậu đã “Thắng” rồi, nhưng cậu không hề cảm thấy một chút sung sướng, hoặc có thể nói cậu đang đau khổ hơn bất kỳ lúc nào —— Tiếng khóc thét vọng lên từ nơi sâu thẳm trong tim phút chốc xô đổ lớp ngụy trang giả dối ——
Cậu những tưởng mọi chuyện đã qua rồi, nhưng thực ra nó vẫn ở đó.
Cậu những tưởng mọi người đã quên hết, nhưng thực ra vẫn nhớ.
Do đó, khi La Lăng Vũ đào lên câu nói đã bị cậu chôn cất trong dòng thời gian thăm thẳm, ngay tại khoảnh khắc anh bất lực, chân chính chấp nhận trở thành ‘Công cụ’ cho cậu, cậu cảm thấy căm hận bản thân cực độ.
“Anh không phải…” Omega vừa mở miệng, nước mắt theo đó rơi lã chã, hai chữ thường ngày dễ dàng thốt nên lời bây giờ lại khựng ở đầu lưỡi, mỗi một lần phát âm, là một lần đau đớn. Bởi vì đó không phải là những từ nên nói với đối phương. Cậu chưa từng căm hận bản thân như vậy ——
Rốt cuộc là kẻ táng tận lương tâm cỡ nào mới có thể bức ép người mình thương nói ra được những lời như thế.
“Công cụ”
Nếu thời gian có thể trở lại, cậu sẽ tự tay siết cổ bản thân trước kia, người dám nói ra câu này với La Lăng Vũ! Và cậu càng muốn giết chết bản thân của ngày đó, vì nó dám có suy nghĩ như thế với La Lăng Vũ!
Cậu đã hủy hoại mọi thứ.
Thẩm Thư Lân òa khóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...