Xuyên Việt ABO

Quốc gia này có 1 tỷ 3 triệu dân, 120 triệu Omega đã đóng góp gần 40% giá trị cho tầm 13 triệu sinh mệnh mới chào đời mỗi năm.

“Các bạn là giống loài sinh sản quý giá nhất.”

Bên tai vang lên lời khẳng định đanh thép bằng giọng Luân Đôn của giảng viên lúc du học bên Anh Quốc.

“Mỗi Omega đều là món quà tuyệt vời nhất mà Thượng Đế ban tặng loài người.”

“Dù cho các bạn không phải sư tử, nhưng chỉ cần các bạn muốn lập tức có thể khiến cho con sư tử quyền lực nhất quỳ gối trước mặt các bạn, dùng mọi thủ đoạn để được lọt vào mắt xanh của các bạn.”

“Các bạn là giống loài sinh sản quý giá nhất.”

Thẩm Thư Lân chôn đầu vào đầu gối, lặng câm nhìn hoa văn trên nền gạch đá lẩm bẩm lặp lại câu nói ấy.

Nên cậu chưa từng bất mãn khi mình sinh ra là một Omega, cậu là giống loài sinh sản nam tính hiếm hoi rất có giá trị cơ mà. Omega nào cũng có đầy đủ lý do để cảm thấy tự hào với giới tính của mình. Kì phát tình rắc rối chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần cậu muốn thì bất kỳ lúc nào bước ra ngoài cũng có một hàng dài Alpha xếp hàng xum xuê. Omega nào vừa lọt lòng cũng đã ở ngay vạch đích, áo cơm sung túc, không cần âu lo vì không chỉ có trợ cấp từ phía chính phủ, sự quan tâm săn sóc từ Alpha, còn có vị trí quyền lực trong bộ máy pháp luật.


—— pháp luật đứng về phía người gây giống.

Bất kể trong hôn nhân giữa AO hay là BO, pháp luật chắc chắn sẽ bảo vệ người gây giống. Thẩm Thư Lân hững hờ nghĩ: nhưng trước giờ pháp luật chỉ bảo vệ thân thể của người gây giống chứ không phải tâm sinh lý.

Chiến tranh lạnh, ba con chữ vô cùng giản đơn. Trong cuộc sống hiện thực, nó phản ảnh một sự tàn nhẫn theo cách rất ư là lặng thầm. Nó khác hoàn toàn với bạo lực thông thường gây tổn hại tới thân thể người khác. Chiến tranh lạnh luôn được toan tính bằng việc hủy hoại con người ta trên phương diện tinh thần. Gia đình là bến đổ để nghỉ ngơi sau những giờ phút lam lũ bên ngoài, nên con người chúng ta mới mong muốn được trở về nơi ấm áp nhất, khiến ta thấy thoải mái. Song người có hành vi chiến tranh lạnh lại có thể biến gia đình trở thành một nhà giam lạnh lẽo, ngột ngạt, còn nạn nhân sẽ cảm thấy sự mệt mỏi không những không kết thúc mà ngày càng trầm trọng, thành thử dần dần… họ trở nên khủng hoảng.

Đây cũng là lý do vì sao nhà nước ủng hộ hôn nhân AO, cậu biết điều đó. Một khi mà AO đánh dấu lẫn nhau hoàn toàn, pheromone sẽ thông qua tuyến ngoại tiết chảy vào máu, khiến protein của hai người biến tính, đồng thời thông qua quá trình phân bố nội tiết phức tạp tạo ra một loại phản ứng hóa học hoạt động liên tục trong não, còn được gọi là sự trung thành về mặt sinh lý. Chúng nó đảm bảo cho sự ổn định trong cuộc hôn nhân của AO. Còn hôn nhân của BO thì có gì cơ chứ? Bởi vì trong hôn nhân BO chỉ có phía Omega được đưa ra yêu cầu ly hôn, các Beta mất đi quyền chủ động nếu muốn ly hôn thì có đầy rẫy thủ đoạn. Song song với điều lệ nghiêm cấm tổn hại đến thân thể của Omega, với phương pháp khó mà xem xét mức hình phạt cộng thêm không hề có bằng chứng hữu hiệu như chiến tranh lạnh gần như là ưu tiên của các Beta.

“Tớ cần tình yêu, nhưng mà anh ấy không cho. Anh ta không còn ngó ngàng đến tớ, không còn quan tâm cảm xúc của tớ, tớ giận dỗi, nước mắt ngắn nước mắt dài cũng vô dụng, bởi vì trong mắt anh ấy, tớ không còn là một con người nữa mà chỉ là món đồ. Anh ta dùng lời nói và sự thờ ơ từng chút giày xéo trái tim mềm yếu này, mới bắt đầu chỉ thấy hơi lạnh chứ không đau, đến khi máu chảy cạn rồi… chỉ còn thấy tuyệt vọng.”

Những lời ấy do một bạn học của cậu nói. Thẩm Thư Lân từng gặp người ấy ở cuộc họp lớp mấy năm trước, Omega mới kí xong đơn ly hôn, trông hao gầy tiều tụy vô cùng khiến người ngoài không thể tưởng tượng nổi trong cuộc hôn nhân BO đó cậu ta đã bị tra tấn kinh khủng cỡ nào.

Mạn tính mưu sát, chết dần chết mòn. Thẩm Thư Lân bỗng nghĩ tới những từ này.

Anh ấy đang ép mình ly hôn với anh ấy.


Omega bình tĩnh nghĩ. Cậu đứng dậy, quay trở về. Trước khi đẩy cửa, cậu lau khô mặt, chớp mắt vài lần

Nước mắt phải dùng ở nơi hữu dụng nhất.

Là một Omega, Thẩm Thư Lân không cho rằng mình là thuộc về phái yếu. Sự yếu đuối về mặt sinh lý là tấm lá chắn kiên cố, và bất kỳ Omega nào cũng phải học được cách triệt để lợi dụng ưu thế về mặt giới tính của mình. Thẩm Thư Lân tự thấy mình rất tài ba trong phương diện này. Trước giờ cậu cũng chưa từng chối bỏ việc khinh bỉ đạo đức của mình, bởi vì theo cậu, đạo đức chẳng qua chỉ để bảo vệ người thấp cổ bé họng và áp chế các nhà cường quyền. Chỉ cần có đầy đủ tiền tài, quyền lực và địa vị, đạo đức sẽ trở nên vô nghĩa.

Thế còn tình yêu thì sao?

Lúc bước vào phòng ngủ trông thấy La Lăng Vũ đang tựa vào đầu giường xem báo, cậu chợt thấy có chút băn khoăn. Thẩm Thư Lân bước tới, đứng ở bên giường cúi đầu nhìn anh. Chỉ cần cậu muốn thì thì cậu có hàng ngàn hàng vạn cách khiến anh quy phục. Tiền tài, luật pháp, ưu thế giới tính, ba nguyên tố này kết hợp lại sinh ra vô vàn phương thức khác nhau, với bộ não nhạt nhẽo của cậu bạn học Omega nọ tuổi gì nghĩ ra được. Cậu cúi mình, bỗng hôn vào không khí vì anh đã xoay đầu, tránh khỏi cậu. Thẩm Thư Lân mỉm cười, vươn tay miễn cưỡng vịn lấy ót của anh, tranh chấp như vậy, nếu anh muốn đẩy mạnh cậu ra, cậu sẽ bị thương. Đôi môi vẫn chạm vào khóe môi Beta, nó mềm mại và ấm áp.

Lạnh quá.

Thẩm Thư Lân nghĩ thầm.

Anh trai khoác áo choàng tắm tiến tới, tỏ ý kêu cậu tắt đèn. Thẩm Thư Lân gật đầu vùi mình vào trong lồng ngực La Lăng Vũ, dẫu có bị anh kiên quyết từ chối cũng không chịu lui bước, tứ chi cậu bám dính vào người anh, cộng thêm đàn áp từ pheromone đến từ anh trai, cậu quá dễ dàng để bắt lấy anh. Khi cảm thấy cơ thể đang sát rạt vào người cậu của anh cứng ngắc, Thẩm Thư Lân khinh bỉ cười, xem đi, anh không thể nào từ chối tôi đâu.


Nhưng ngay sau đó, Beta bắt đầu giở trò mới. Anh xoay người, đưa lưng về phía Thẩm Thư Lân, vùi mình vào trong lồng ngực Alpha. Chỉ một hành động quá đỗi bình thường thế này, ấy mà như con dao đâm vào buồng tim của Omega, khiến cậu sững sốt. Cậu ngẩng lên nhìn anh trai mình, hắn khẽ giơ tay ý bảo mình chưa làm gì hết cả, hắn hiểu ý như vậy chợt khiến cậu thấy tủi thân. Thẩm Thư Lân dời mắt. Thì ra đây chính là cảm giác khi bị từ chối. Cậu tựa đầu lên bờ lưng của Beta, nghiền ngẫm rồi từ từ thiếp đi.



Trong đêm tối xuất hiện một dáng hình, người ấy chậm rãi đi tới chỗ cậu, trên gương mặt thân quen nở một nụ cười, là La Lăng Vũ, nụ cười có hơi hướm thoải mái, và trông như được giải thoát. Thẩm Thư Lân thấy La Lăng Vũ đứng trước mặt cậu, nói: “Chúng ta ly hôn đi.”

“Không.” Thẩm Thư Lân kiên quyết từ chối.

La Lăng Vũ nhướng mày, “Nhưng mà tôi không thích em nữa rồi. Tôi đã phải lòng anh trai em,” anh thản nhiên tuyên bố: “Nếu tụi mình không ly hôn thì sao tôi có thể kết hôn với cậu ấy?”

“…” Thẩm Thư Lân nghiến răng, ngăn cản mọi từ ngữ độc ác sắp tuôn ra khỏi miệng.

Lúc bấy giờ, có người xuất hiện phía sau La Lăng Vũ, dịu dàng ôm vai Beta, nhìn về phía cậu. Đó là anh trai của cậu. Trong cơn mông lung, mơ hồ, trên gương mặt cậu đã nhìn hơn hai mươi mấy năm xuất hiện nụ cười áy náy: “Tiểu Lân, xin lỗi em.”

Giật mình tỉnh cả ngủ, Thẩm Thư Lân ngồi phắt dậy, mồ hôi đầm đìa khắp bờ lưng. Sau khi tĩnh tâm một hồi cậu mới lấy lại tri giác của mình. Ánh mắt bắt đầu dời về phía bên cạnh, hai người mới nãy hãy còn ôm nhau ngủ, nay La Lăng Vũ đã thả lỏng tay của mình ra, nằm dạng thẳng tay chân chếch ra phía ngoài, trông giống như tư thế tránh né, còn anh trai của cậu vẫn khoác một tay lên hông của anh. Thẩm Thư Lân nhận thấy nếu hai người họ mà còn nhích về phía này thêm chút nữa, cậu sẽ bị hất văng xuống giường.

Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Thư Lân tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của hai người ấy. La Lăng Vũ khi say ngủ, tóc mái rơi tán loạn trên mặt, mặt mày chau lại, hơi có chút trẻ con, nhìn được mắt hơn dáng vẻ lúc sáng của anh. Thẩm Thư Lân rờ hai má của anh trai mình, xoay người xuống giường rót nước uống.


Trời càng tối, nhiệt độ càng xuống thấp. Thẩm Thư Lân cầm lấy ly nước, thoáng tựa người vào lan can hành lang. Cậu cúi đầu một chốc, bỗng khẽ cười.

Đểu thật đấy Lăng Vũ à.

Cậu nghĩ, tinh tường nhận thấy mình đã rơi vào cái bẫy của anh. Beta đang ép cậu đưa ra lựa chọn.

Không chỉ là chiến tranh lạnh.

—— ly hôn, bằng không sẽ cướp đi anh trai cậu.

Cậu nheo mắt, siết chặt cái ly trong tay.

—— Nhưng anh đang xé rách trái tim tôi, La Lăng Vũ, anh muốn trái tim tôi bị rách làm đôi ư?

Ngửa đầu nốc hết ly nước, Thẩm Thư Lân thẳng tay quẳng ly nước thủy tinh ra bên ngoài.

Trong màn đêm tĩnh lặng, bên dưới lầu truyền tới tiếng thủy tinh vỡ vụn giòn vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui