La Lăng Vũ đang rơi. Anh rơi vào một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, anh trở về thế giới trước kia, những kiến trúc bê tông màu xám xịt, tòa nhà kiến trúc phương Tây cũ kĩ, ngọn đèn mới ló, tà dương hãy còn chưa ngả về Tây, ánh sáng nhợt nhạt trên nền trời lấp lửng một lớp bụi mờ. Bàn chân anh chạm xuống đất, đạp lên mặt đường lát đá, dòng người tấp nập lướt qua bên người anh.
La Lăng Vũ đi vài bước, anh ngẩng đầu các biển quảng cáo sặc sỡ san sát nhau, những gương mặt thân quen, lại cũng không hề thân quen, không có biểu ngữ “Hương thơm Omega, xứng đáng với chính bạn”, không có những câu tuyên truyền “Chỉ một viên Viagra, bạn sẽ càng thêm Alpha”, ngay cả những tờ rơi thuê phòng dán trên cột điện cũng không có những chú thích kiểu “Giới hạn Beta nữ”.
Anh bỗng nhiên thấy hứng khởi, đang muốn la toáng lên “Hồ Hán Tam ta rốt cuộc cũng đã về rồi!” thì bên cạnh chợt vang lên tiếng “ting ting” nhỏ , La Lăng Vũ xoay lại nhìn liền thấy cửa gỗ của một tiệm trang sức mở ra, từ trong đi ra một cô gái trẻ đẩy xe trẻ con, trên gương mặt xinh đẹp hồng hào đong đầy nụ cười hạnh phúc.
La Lăng Vũ trợn tròn mắt: “Lộ…”
“Tiểu Tình!”
Một giọng nói vô cùng quen thuộc tiếp lời của anh, La Lăng Vũ dời mắt về phía phát ra giọng nói đó, trước mặt là một chàng trai trẻ Tây trang thẳng thớm đang chạy tới, tướng mạo ấy, dáng người ấy, nụ cười xán lạn đến nỗi trông có phần đần độn ấy… Chính là anh còn gì!
La Lăng Vũ trơ mắt nhìn “bản thân” từ phía đối diện chạy tới, ôm eo bạn gái đã-cũ-còn-cũ-hơn của anh, và thơm lên gò má cô ấy.
“A Vũ, anh chậm chết đi được!” Lộ Tình trách mắng, vỗ một cái lên ngực anh.
“Xin lỗi, xin lỗi mà, khu trung tâm đông người quá”, một “La Lăng Vũ” khác cười đáp, một tay thì ôm lấy bà xã, một tay thì đón lấy xe đẩy em bé, còn cúi đầu xuống hôn lên gương mặt của đứa bé trong xe, “Tối nay ba mời hai mẹ con ăn một chầu ngon~”
“Ăn chầu ngon gì chứ” Lộ Tình phật ý nói, “Con nó còn nhỏ như thế, lỡ đâu ăn bậy thì phải làm sao?”
“Rồi, rồi, do anh không nghĩ không chu đáo” chàng trai xoa ót, “Nghe lời bà xã hết đấy.”
Lộ Tình chạm nhẹ mũi anh ta, khẽ cười: “Vậy thì được.”
Hai người dắt tay nhau đằm thắm rời đi.
La Lăng Vũ nhìn chăm chú bóng dáng của bọn họ ngày càng nhỏ dần, cứ như thể bị đóng đinh tại chỗ, không tài nào cử động được.
…Phải rồi rồi, ở đây không có Alpha, Lộ Tình cũng không phải là Omega, cho dù anh ta có là Beta thì cũng có hề chi.. Chỉ cần anh ta không nói ra, sẽ không ai biết bí mật đó. Không còn trăn trở về kì phát tình của Omega, cũng không cần sợ hãi tương lai sẽ có một Alpha xuất hiện cướp đi bạn đời của mình…
—— Nhưng vì cớ gì chứ?
“Nó đáng lẽ phải là của tôi!” Hai mắt La Lăng Vũ đỏ bừng rống lên, xông tới, “Trả lại cho tôi!”
Đạp bước chân dài, anh xuyên qua bọn họ như xuyên qua một mô hình lập thể ảo.
Cái lạnh tê tái tát vào mặt anh.
Lập tức, La Lăng Vũ mở mắt.
Anh tỉnh rồi
…
Thẩm Thư Lân dùng bữa sáng trong cơn thấp thỏm. Cam tươi ngọt nước nhất nhập khẩu từ California, nước sốt cá hồi xông khói được chế biến vừa đủ, ly đĩa gọn gàng, dao nĩa ngăn nắp, tất thảy mọi thứ đều hoàn hảo như thường lệ. Khi cậu cắt một miếng khoai tay nhỏ bằng ngón cái bỏ vào trong miệng, cậu dè dặt nhìn về phía đối diện.
Vào tối hôm qua, La Lăng Vũ bất thình lình nổi cơn điên thực sự ít nhiều cũng khiến Omega sợ hết hồn, chưa kể dáng vẻ chửi bới đã đời liền ngất xỉu bất tỉnh nhân sự của anh nữa. Thẩm Thư Kỳ lúc ấy lập tức gọi điện kêu tài xế và bác sĩ gia đình tới, thăm hỏi rõ ràng, biết chỉ là miệt mài quá độ chứ không để lại di chứng gì khác mới để họ trở về. Tiếp theo sau đó, bọn họ trả phòng cả đêm vội vã về lại nhà chính, chuyến du lịch ngắn ngủi cứ thế mà chấm dứt. Kết quả, Beta từ lúc sáng tỉnh lại đến bây giờ, một câu cũng không thèm nói với bọn họ, cũng không buồn nhìn lấy bọn họ một lần nào, hoặc giả có thể nói, dù anh có nhìn thì cũng giống như nhìn xuyên qua bọn họ, cứ như thể bọn họ không hề tồn tại vậy.
Ba người không nói lấy một lời, bầu không khí bữa sáng lặng câm một cách đáng sợ.
“E hèm, anh hai,” Thẩm Thư Lân hắng giọng mở miệng đặng làm không khí sôi động một chút. Cậu không dám bắt chuyện với La Lăng Vũ, sau khi tỉnh lại, La Lăng Vũ đi đâu cậu theo tới đó, nài nỉ ỉ ôi cả buổi trời đều bị anh bơ toàn tập, sau đó còn đẩy cậu ra, chả buồn liếc mắt nhìn cậu, chỉ nói đúng ba chữ: “Ồn chết được.”
Vỏn vẹn ba chữ đã đập tan toàn bộ hy vọng của cậu.
“Hôm nay anh có đi làm không?” Thẩm Thư Lân nhìn về phía anh trai mình.
Thẩm Thư Kỳ từ tờ báo ngẩng lên, nhìn cậu một cái: “Không đi làm thì anh lấy gì nuôi tụi em?”
Thẩm Thư Lân: “Em có thể vẽ kiếm sống mà.”
Thẩm Thư Kỳ bật cười, với tay xoa đầu Omega, “Thôi đi, chỉ bằng mấy đồng nhuận bút ấy của em à.”
“Ghét quá, cũng đâu có ít đâu.” Thẩm Thư Lân chuyện trò với anh trai mình như trước đây, cả hai đều ngầm hiểu nên không ai đề cập tới chuyện đêm hôm qua.
“Gom góp thêm xíu nữa là mua được quà sinh nhật cho anh rồi đó~” Thẩm Thư Lân cụng quai hàm bảo.
Thẩm Thư Kỳ cười cợt: “Ai tặng ai nhỉ?”
Alpha thấy cũng sắp tới giờ, ngó đồng hồ rồi đứng dậy, người hầu nam đứng kế bên dâng áo khoác lên. Thẩm Thư Lân vội vã uống hết ly sữa, cậu thấy đối diện có chút động tỉnh, thoáng vui vẻ nhòm qua thì thấy La Lăng Vũ đang cúi đầu, hai bả vai run rẩy, khúc khích bật cười.
“Ha, giả dối.”
Anh nói rất nhỏ, hàm ý cũng không rõ ràng. Thẩm Thư Lân chỉ cảm thấy cái lạnh dần lan khắp sống lưng.
“Ha ha ha…”
La Lăng Vũ càng cười càng lớn, và rồi giật mạnh khăn trải bàn, hất thẳng chén dĩa xuống mặt đất, gào ầm lên: “—— Toàn bộ là giả dối!”
Rồi anh hai ba bước vồ tới, đấm thẳng vào mặt Thẩm Thư Kỳ, Thẩm Thư Lân ngàn lần không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện này, tíc tắc mặt mũi tái mét, ngoài thét toáng lên cũng không biết làm gì hơn. Gã người hầu không ngăn cản kịp thời, bèn nhanh trí gọi người đến giúp. Khi quản gia và mọi người kéo tới, hai người đã lao vào đập nhau sứt đầu mẻ trán. Thẩm Thư Kỳ thì không dùng toàn lực, còn La Lăng Vũ thì điên cuồng đấm đá, nhất thời hai bên cân tài cân sức.
Mải tới khi bảo vệ kéo La Lăng Vũ ra, mặt mũi hai người đều bầm dập cả rồi.
Thẩm Thư Lân khóc nức nở, lao tới hỏi, “Anh hai, anh không sao chứ?”
“Không có gì.” Thẩm Thư Kỳ mặt chầm dầm đáp.
Ban nãy có vài nắm đấm của đối phương không hề nương tay chút nào, phần xương sườn của hắn nhói lên, mong là không gãy.
Những gã người hầu vẫn rất có trình tự, xem xét vết thương của Thẩm Thư Kỳ xong rồi lau mình, thay quần áo cho hắn, La Lăng Vũ bị các bảo vệ kìm lại thì chùi mạnh lên vết máu trên môi, “Hừ!” Ánh mắt vẫn như lựu đạn. Thẩm Thư Lân thấy vậy hoảng hồn.
“Lăng Vũ không cố ý đâu mà!” Omega thốt lên. Vừa dứt câu, cậu nhận được ánh mắt bất mãn của quản gia Châu, Thẩm Thư Lân không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cũng tránh luôn cái nhìn của anh trai mình. Cậu không thể tưởng được tại sao mình lại ngụy biện cho đối phương bằng những lời mà đến cả cậu còn không dám tin như vậy chứ?
Song Thẩm Thư Kỳ cũng không để tâm, “Biết rồi, em mau vào trong đi.”
Tầm nhìn Thẩm Thư Lân rơi vào lồng ngực của anh trai mình, ở đấy đã xuất hiện một khối bầm tím khiến hắn nhớ tới quãng thời gian đen tối khi mới nhập học tại đại học Eton, nước mắt lã chã rơi: “Anh hai…”
Thẩm Thư Kỳ bất đắc dĩ nói: “Anh không sao, em quên việc anh là Alpha rồi à?”
Chưa kịp đợi Thẩm Thư Lân trả lời thì bác sĩ gia đình bên cạnh tháo ống tai ra, thở phào: “Không có gì đáng ngại, chỉ bị bầm tím thôi, qua mấy ngày là khỏi.”
Thẩm Thư Kỳ nhìn về phía Thẩm Thư Lân với hàm ý: Thấy chưa.
Thẩm Thư Lân cảm thấy xót xa khôn xiết, khập khiễng tiến tới đặt một nụ hôn ướt át lên phần má lành lạnh của hắn.
Tiễn Thẩm Thư Kỳ xong, Thẩm Thư Lân trở lại sảnh chính, nơi xảy ra ẩu đả đã được các người hầu dọn dẹp thỏa đáng, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng tâm trạng của cậu thì tệ vô cùng. Cậu ngồi một mình trên ghế sô phá, bầu không khí lạnh lẽo, ngột ngạt khiến ta thở không ra hơi.
Thẩm Thư Lân thấy mọi việc không nên cứ để như vậy được, bèn đi lên lầu hai, phòng ngủ không có ai, trên hành làng phía góc còn một cái phòng đang đóng cửa. Thẩm Thư Lân gõ cửa, cậu biết đối phương ở trong trỏng.
“Lăng Vũ, anh mở cửa ra đi, chúng ta có chuyện cần nói.”
Không ai đếm xỉa cậu.
Thẩm Thư Lân lại gõ thêm hai lần thì hết kiên nhẫn. Cậu sa sầm mặt đứng lặng một hồi, bỗng tung cước đá lên cánh cửa. Cánh cửa bằng gỗ cứng cáp vang ầm.
—— Chưa từng có ai cả gan đối xử với cậu như vậy!
Thẩm Thư Lân căm tức nghĩ: Tôi chỉ mới đ* anh có một lần thôi mà!
Vì cớ gì anh trai có thể đ* anh còn tôi thì không, anh không thể đối xử với tôi như vậy được, La Lăng Vũ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...