Trước khi Thẩm Thư Lân bước vào phòng nghỉ cho hội viên VIP, cậu tháo bao tay ra đã, bắt đầu tháo từ chỗ cách ống tay áo xa nhất cứ như thể cậu dính phải cái gì đó nhơ nhuốc lắm, cậu làm rất nhanh và dứt khoát quẳng bao tay vào thùng rác kế bên.
Cậu đẩy cửa, anh trai cậu hiện đang chờ bên trong.
“…”
Gần như không cần mở miệng, cặp song sinh cũng tâm lý tương thông đoán được kết quả.
Thẩm Thư Lân cởi mặt nạ ra, vùi đầu vào lòng anh trai khóc tức tưởi.
“Sao anh ta có thể —— sao anh ta có thể như vậy chứ ——”
Thẩm Thư Lân bị ôm chầm lấy, bàn tay to lớn đặt sau lưng cậu khẽ khàng vuốt ve, lặng lẽ an ủi.
“Em căm ghét anh ấy! Em căm ghét anh ấy!”
“Tại sao anh ấy có thể nhẫn tâm đến thế!”
“Tại sao anh ấy có thể dứt áo ra đi vậy được!”
“Rõ ràng anh ấy bảo thích em, sẽ bên cạnh em, chăm lo cho em mà!”
Omega nức nở trách cứ. Nước mắt thấm ướt chiếc áo của Thẩm Thư Kỳ.
Trạng huống này từng xảy ra một lần vào nửa năm trước.
Sự mất tích của anh làm bọn họ bàng hoàng trở tay không kịp, không thể không khen anh rất biết tranh thủ thời cơ, trước đó thì tai nạn, sau đó phải xử lý hậu quả, tiếp theo còn phải theo dõi dự án M&A khởi động, Thẩm Thư Kỳ không tài nào phân thân được. Thẩm Thư Lân điên cuồng gào khóc bắt ép hắn ta phải lôi anh trở về, xích anh lại, nhốt đến chết mới thôi. Mải tới khi hắn chia sẻ video clip và tin nhắn của anh cho cậu xem, cậu mới trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt đi từ kinh ngạc vô cùng đến tĩnh lặng như nước.
“Để anh ấy đi đi.” Thẩm Thư Kỳ từ sau lưng ôm lấy cậu, nói thế. Omega giống như buông bỏ tất cả cảm giác, nào là kích động, tức giận, đau khổ, mọi thứ đều biến mất.
Cậu đứng lên, xoay người ôm anh trai, “Em biết rồi.” Cậu khẽ đáp.
Không ai oán, không phẫn uất, như thể trong đời cậu chưa từng có ai tên La Lăng Vũ xuất hiện qua, Omega bình tĩnh đi tìm đối tượng tiếp theo cho kì phát tình sắp tới của mình.
Thẩm Thư Kỳ yên lặng ở bên cạnh cậu, nhìn cậu liên lạc với câu lạc bộ, nhìn cậu chọn lựa những gã bạn giường, nhìn cậu khó chịu rời khỏi rồi trở về dùng những ngôn từ thậm tệ nhất để công kích những đối tượng mà câu lạc bộ đưa, nhìn cậu lên cơn hết lần này tới lần khác rồi dần dần sa sút tinh thần, cho đến tận hôm nay, cuối cùng cậu cũng đã sụp đổ.
Kỳ phát tình của Omega ập tới mãnh liệt hơn bất kì lúc nào, thậm chí vì đã trải nghiệm qua hương vị tình dục tuyệt vời nhất, càng làm cậu khó chịu bứt rứt. Phía dưới của Thẩm Thư Lân lã chã nước, cậu vói tay vào cửa mình phía sau, ra sức ra ra vào vào, tiếng nước nhớp nháp xen lẫn trong từng động tác, nhưng không đủ thỏa mãn, “Anh ơi, giúp em!”
Thẩm Thư Lân ngửa đầu khóc lóc.
Thẩm Thư Kỳ ôm lấy cậu càng chặt, hắn đưa tay xuống phần thân dựng đứng của Omega rồi quen thuộc tuốt lên tuốt xuống. Tay còn lại thì men theo ngón tay của cậu, tiến vào hang động chặt chẽ tham lam, nhấn lên từng khu đất mẫn cảm se thít.
Bầu không khí tràn đầy mùi pheromone của Omega quấy nhiễu bản năng Alpha trong người Thẩm Thư Kỳ dâng lên cuồn cuộn, nhưng hắn tuyệt đối không tiến theo một bước khác, bởi vì cậu là em trai sinh đôi của hắn, dù vào thời khắc mất khống chế nhất, phần lý trí ấy vẫn sẽ ghìm giữ hắn lại.
“Tại vì sao chứ —— Tại sao không phải anh ta thì không được?” Omega hỏi anh trai của mình, tiếng rên rỉ hổn hển hòa với tiếng khóc nức nở, “Tại sao chúng ta lại có quan hệ huyết thống chứ!”
Thẩm Thư Kỳ không thể trả lời vấn đề này nên chỉ đành hôn lấy hôn để Omega. Phần dưới của hắn đã cứng như thép.
“Anh hai, anh hai… em chịu không nổi nữa rồi,” Thẩm Thư Lân cắn môi dưới, thút thít bảo, “Chúng ta tìm Lăng Vũ trở về được không? Em thật sự chịu không nổi nữa rồi, em nhớ anh ấy chết mất thôi!”
Thẩm Thư Kỳ liếm đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi cậu, gật đầu.
Bên trong quán cà phê.
Về yêu cầu của Hàn Nhân, La Lăng Vũ bất đắc dĩ cười khổ: “… Đêm nay phải tăng ca, có dự án cần hoàn thành trước thứ Hai tuần sau.”
Khi lại nghe thấy những câu từ chối của La Lăng Vũ, Hàn Nhân đã không còn cười nữa, cô nàng rụt chân lại: “… Em hiểu rồi.” Rồi cô nàng nhìn ra cửa sổ, uống một hớp cà phê xong ngoảnh nhìn lại, bình tĩnh đối diện La Lăng Vũ: “Quen biết anh lâu như thế, anh nói thật đi, có phải anh… là dạng đó không? Beta chỉ thích Omega nữ, kiểu như tình yêu dị tính?”
Đã lâu lắm rồi mới nghe lại cụm từ “tình yêu dị tính”, hai mắt La Lăng Vũ sáng bừng, sung sướng gật đầu. Lập tức có một ly cà phê tạt lên mặt anh, kèm thêm hai câu “Khốn nạn!” “Lừa đảo!”
Hàn Nhân nổi giận giẫm cao gót rồi đi, để lại La Lăng Vũ trợn mắt há hốc mồm ngồi một chỗ. Mọi người xung quanh tặng cho anh những cái nhìn khinh bỉ, hiếu kì, còn xì xào bàn tán.
“Ơ kìa, kẻ dị tính kìa.”
“Rõ ràng chỉ thích Omega nữ, vậy mà đòi kết hôn với Beta.”
“Không ngờ chiều chiều ra quán uống ly nước cũng bắt gặp cặn bã trong các Beta nữa….”
La Lăng Vũ kinh ngạc lau mặt, anh thấy mình bị chửi vô lý kinh khủng, nhưng anh còn chưa kịp băn khoăn áy náy, di động lại vang lên, anh đang cầm khăn giấy lau chùi những giọt cà phê liên tục từ trên tóc nhiễu xuống.
“Alo?”
“Tiểu La! Case to! Case to!”
Đồng nghiệp của anh, Lư Hoành, đồng thời cũng trợ lý cho sếp lớn trong công ty anh la lối um sùm ở đầu dây bên kia bằng cái giọng phổ thông đậm vị Quảng Đông, nửa Anh nửa Trung. Sếp mới là người Triều Châu nên khi làm việc có tật rất hấp tấp, thành thử cấp dưới cũng ít nhiều bị lây nhiễm.
“Ừ, nói đi, nói đi.”
La Lăng Vũ kẹp di động vào vai đứng dậy và cầm lấy túi công văn tới quầy trả tiền.
Lúc tính tiền, thu ngân quán cà phê còn khinh bỉ liếc anh, “Cút đi tìm Omega nữ của mày đi, thứ đê tiện.”
“…” La Lăng Vũ bị chửi rủa ũ rũ ra khỏi quán cà phê, Lư Hoành bên đầu điện thoại vẫn còn tới tấp nói: “Chú biết Phi Tấn không? Phi Tấn nớ nớ! Biết bên đó gần đây đang muốn làm quảng cáo cho sự kiện 53 năm thành lập công ty chứ nhở? Tiểu Đường trước đó có gửi cho người phụ trách bên họ cái gì ấy nhỉ… à à, đề án hình thái hôn nhân của ABO thay đổi trong 100 năm, bọn họ cảm thấy rất thích, vài ngày sau sẽ có người tới chỗ chúng ta bàn bạc.”
Nghe thấy hai chữ “Phi Tấn”, La Lăng Vũ như một thói quen rợn rùng cả người, nhưng chốc lát anh lại thả lỏng tâm trạng. Phi Tấn là một trong bốn công ty công nghệ mạnh nhất quốc nội, nắm giữ hơn phân nửa kênh thông tin trong nước, mạng xã hội là lĩnh vực khai thác chủ yếu, La Lăng Vũ hiện đang làm việc cho một công ty chạy quảng cáo nhỏ, trốn không thoát được. Không chỉ không thể trốn, còn phải gây dựng, tạo mối quan hệ với những ông sếp sừng sỏ khác mới hòng nhanh chóng phát triển, kiếm được thêm tiền.
Sau khi anh từ chức mới càng thấm thía tầm ảnh hưởng và quan trọng của Phi Tấn. Lúc mới đến đây, La Lăng Vũ còn tưởng không biết liệu họ có tính sai người đến mưu sát mình rồi dựng hiện trường chết bất đắc kì tử không, dù gì trong phim TVB hay có câu: Chỉ có người chết mới khiến ta an lòng. Hoặc là một ngày nào đó tỉnh lại chợt hay tin trên mạng tràn lan đại hải hình sex của mình, cha mẹ cầm dao muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh. Một tháng sau, anh xóa hết sạch những bộ phim TVB máu chó đó. Chạy quảng cáo cả ngày lẫn đêm đã mệt thở không ra hơi rồi, anh không thể hại não mình bằng những suy nghĩ lung tung trong thời gian thư giãn thế được.
“… Thế dự án bên Thịnh Quang thì sao? Không phải họ bắt thứ Hai phải giao cho họ hả? Món tiền giai đoạn giữa còn chưa chuyển qua, tính sao giờ? Chờ họ đi tiền qua bên mình trước hả?”
La Lăng Vũ hỏi.
“Ôi giời ạ,” Lư Hoành vừa thế cũng thấy nhức cả đầu, “Vấn đề là phần hình ảnh mà hiện giờ Tiểu Dư phụ trách vẫn còn phải chỉnh sửa, ông Trương bảo đợi bên kia sửa xong thì mới hoàn thành công đoạn tiếp theo được. Nói sao với bên Thịnh Quang đây?” Nói xong, gã bỗng gian manh cười, “Hí hí, chú và Hàn Nhân thế nào rồi? Có vẻ anh đã quấy nhiễu buổi hẹn hò của chú rồi nhỉ?”
“…” La Lăng Vũ bỗng ngậm miệng, cánh tay với ra đón xe khựng lại giữa chừng, anh suy ngẫm, trịnh trọng hỏi, “Lư Hoành, em hỏi anh nè, chỉ có thể thích Omega nữ là một chuyện gì đó rất đáng sợ hả?”
Bên kia lặng người một lúc lâu mới đáp một câu: “—— Đệt bà!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...