Xuyên Việt ABO

Trước khi lên thủ đô, La Lăng Vũ nghe bảo không khí ở đây rất ô nhiễm cũng không tin mấy, ấy mà anh đã được tận mắt chiêm ngưỡng chỉ trong bốn tiếng ngắn ngủi, cảnh quan trên trời từ màu xanh trong đã hóa thành bụi mờ xám xịt. Bác tài xế taxi còn bảo: “Đây là đã qua xử lý mấy năm rồi đấy, đừng chê bai, mười năm trước còn có bão cát nữa kìa, ôi trời, ra đường về nhà hễ cởi đồ ra thì chắc chắn đều có cát trong túi quần áo.”

Hai người trò chuyện, xe chạy thẳng vào nội thành, phía trước có chút kẹt xe, một đám người cầm theo tấm chắn màu xanh không biết để làm gì, còn có cảnh sát ghìm súng trông coi. La Lăng Vũ mở cửa xe ló đầu ra xem, cái bóng thấp thoáng đằng sau tấm vải giống như đang đánh nhau, liền hỏi: “Vụ gì thế này?”

Bác tài bực dọc lên tiếng: “Còn không phải là Âu Mơ Ga nhà ai không chịu ở yên trong nhà mà thích chạy ra đường gây chuyện à? Còn động dục nơi công cộng, phải kẹt xe thêm ít lâu nữa cho xem.” Rồi ông ta quẹo đầu xe chạy vào đường tắt.

Ý ông chỉ Omega, nhưng tiếng Anh không chuẩn nên nghe giống Âu Mỡ Gà. La Lăng Vũ không quan tâm, chỉ hỏi: “Ý ông là?”

Bác tài hỏi “Cậu từ đâu tới đây? Chưa gặp qua nhiều O đúng không?” La Lăng Vũ trả lời tên thành phố nhỏ và cười: “Bác tài, bác tinh mắt quá.”

Bác tài nhìn qua kính chiếu hậu, nói, “Cậu là người nơi khác tới, ở đây lâu sẽ biết, thủ đô có rất nhiều AO, thị phi cũng nhiều. Cũng bất đắc dĩ lắm,” Vừa khéo con đường phía sau không có xe, ông xoay vô lăng đánh vòng qua, “AO một khi động dục thì giống đàn chó dại vậy, muốn ngăn cũng không ngăn nổi, bình thường tươm tất mà hễ cởi quần liền không nghe lời ai. Lãnh đạo thấy không ổn, bèn ra quy định O lúc phát tình phải ở yên trong nhà, nhưng có O chịu không nổi làm liều chạy ra đường. Tôi thấy cho nó cái tội dâm ô còn nhẹ, nếu không chỉ dính líu một A thì chắc phải kể đến tội gây rối trật tự nơi công cộng, giam giữ mười mấy tháng luôn đấy.”

“Vậy A thì sao? Bọn chúng làm vậy trước bàn dân thiên… thì không cần chịu trách nhiệm gì à?” La Lăng Vũ hỏi.

Chiếc xe đã ra khỏi con đường kẹt xe đông kịt.

“A thì phải xem tình hình thế nào, coi tòa án xét xử ra sao. Nhưng thường những A cường bức Âu Mỡ Gà đang động dục ngay chốn công cộng đa số đều không chỉ có một người, nên phải xét pheromone trong cá thể O từ cao đến thấp để giao nộp chi phí xây dựng công cộng.” Rồi ông ta vẩu môi, ám chỉ hành khách phía sau nhìn ra phía ngoài, “Cậu nhìn qua tay phải xem, con đường này đẹp chưa kìa, được bồi đắp từ đồng tiền xoạc bậy của chúng nó đấy.”


La Lăng Vũ ngượng chín người, “Tức là AO động dục nơi công cộng… cũng có thể coi là đang cống hiến cho công trình thành thị à?”

Bác tài phản bác: “Cũng không thể nói vậy được, bọn nó phát tình thì thích nhất thời đấy, nhưng nhìn xa hơn, kẹt xe thế này tổn thất bao nhiêu thời gian của người khác, kinh tế cũng thiệt hại, tiền bồi thường cũng nhiều nữa.”

“Vậy nếu… giả dụ A động dục ngay trên đường và bắt bừa một O không động dục để làm thì sao? Đó sẽ tính là vi phạm luật gì?” La Lăng Vũ hỏi.

“Làm sao xảy ra chuyện đó được?” Bác tài ngạc nhiên ngó anh, hồn nhiên đáp, “A rất ít khi động dục, cho dù có, không gặp phải O thì cũng kiềm chế được mà, chỉ hơi cục súc chút thôi, nhưng đa số Alpha đều có cái tật cục súc vậy đấy, nên thấy chẳng khác nhau gì mấy. Còn nếu gặp phải O, ôi trời, chẳng khác gì củi lửa gặp nhau, lập tức bùng cháy. Cơ mà cái hiệp hội nhân quyền Âu Mỡ Gà chúng nó vì chuyện này cũng tranh cãi mấy lần rồi. Tôi cũng sợ cái lũ đàn bà đó nên khó nói lắm.”

“Vậy Beta thì sao?” La Lăng Vũ hỏi, “AO động dục có ảnh hưởng gì tới Beta không?” Vừa hỏi xong anh đã thấy mình hỏi vớ vẩn rồi, quả nhiên bác tài đáp: “Có, đương nhiên là có, làm cậu bị kẹt xe như giờ đó.” Nói xong ông cũng phì cười, “Cậu đừng tưởng kẹt xe chỉ là chuyện nhỏ, lỡ mà kẹt xe ngay Tây Trực Môn thì sẽ điên luôn đấy, mẹ ơi, bốn tiếng mới chạy khỏi đó được nhé. Chưa kể Bê Ta tụi mình không có kì phát tình, nếu mà bị tụi O dẫn dắt vào kì phát tình giả thì khó chịu lắm, không như tụi A có đặc quyền ăn nằm với O, lỡ mà không kiểm soát được, cùng tụi A luân phiên cưỡng bức O thì không có chút gì là khoan hồng đâu, tội danh hiếp dâm ngồi tù bốn, năm năm là còn nhẹ đấy. Tưởng mình sẽ giống lũ A trả phí là xong à? Đúng là vừa ngu si vừa không có chút kiến thức pháp luật.”

Bác tài nói xong, còn quay đầu lại nghiêm túc nhìn La Lăng Vũ, “Vui thôi đừng vui quá, tôi thành thật khuyên cậu, thấy O đang động dục, chạy được bao xa thì cứ chạy, đừng ham của lạ mà làm gì nó. Ai cũng nói O lòng dạ thâm hiểm, hễ mà bất hòa một cái nó sẽ đệ đơn tố cáo cậu, tội nào ra tội đó đàng hoàng nhé, số tiền cậu phải bồi thường cho tội hiếp dâm, tội tổn hại thể xác, tinh thần nhiều lắm, còn trả hay không trả tùy cậu, không trả thì cậu vào tù ngồi, vậy thôi, tự mình suy xét.”

Ông nói làm La Lăng Vũ rợn hết gai óc, anh bỗng thấy Thẩm Thư Lân cũng không tới nỗi nào, chí ít hơn nửa tháng qua anh vẫn chưa nhận được thư luật sư.

Dưới bầu trời ảm đậm, quang cảnh thành thị chầm chậm lướt qua cửa xe, bác tại còn lời ít ý nhiều căn dặn thêm các thường thức sinh hoạt giữa ABO, cơ bản chỉ cần không dính tới yếu tố sinh lý thì sẽ không phạm phải các quy định pháp luật gì cả. La Lăng Vũ nghe bác tài thay đổi giữa cách đọc chữ ABO với phát âm tiếng Anh kiểu Trung Quốc suốt, bất giác móc lỗ tai, hiếu kì hỏi: “À, phải rồi, bác tài nè, ABO ở thời cổ đại gọi là gì, người xưa đâu có biết tiếng Anh đâu?”


“Cậu không biết vụ này nhỉ?” Bác tài vui vẻ nói, “Khi đó lạc hậu, những người đàn ông sinh được gọi là Ca Nhi, A thì kêu Gia Môn, trên cánh tay Ca Nhi đều có chấm đỏ tên Thạch Sùng Cát, đủ tuổi sẽ bị gả đi. Chậc, cải cách mở cửa vẫn là hơn, bằng không Bê Ta chúng ta cũng sẽ bị vơ làm Ca Nhi, khi già rồi vô sinh sẽ thất sủng, cực kì oan ức.”

Dứt lời, ông cười với La Lăng Vũ trong kính chiếu hậu, cười đến nỗi gương mặt thô kệch hiển hiện đầy rổ rá làm anh hoảng hồn, nổi hết da gà da vịt.

La Lăng Vũ im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Tự dưng anh nhớ đến Thẩm Thư Lân, có lẽ sau khi được bác tài kiến thức uyên bác này phổ cập một buổi, oán hận trong lòng anh cũng vơi đi một ít, tuy biết cậu đã làm những chuyện không đáng tha thứ với mình, anh vẫn thấy có chút thương cảm cho cậu. Băng vào đường tắt, quẹo thêm bảy, tám con đường, tuy chóng cả mặt, nhưng cũng nhanh chóng tới được điểm đến. Công ty sắp xếp cho anh ở một căn nhà thuê nằm ngay ngã tư, môi trường khá ổn, có hoa có cỏ. Anh bước xuống xe, đưa tiền, vì được phổ cập thêm nhiều kiến thức nên anh boa thêm 10 tệ, còn trao đổi danh thiếp, tỏ ý về sau mà rảnh sẽ mời bác tài một bữa làm gương mặt già nua của bác tài cười tươi như hoa, còn vỗ vai anh khen hậu sinh khả uý.

La Lăng Vũ để đồ xuống, trước tiên dọn dẹp nhà cửa đã, sau đó xuống lầu ăn một tô mì jajang. Cha mẹ anh đều là người phương Bắc, ngặt nổi anh làm việc ở miền Nam, cũng may quán mì dưới lầu có hương vị khá truyền thống, dưa leo giòn rụm, sợi mì dai, thêm miếng thịt nạc mỡ nhưng không nấy, ngon miệng vô cùng. Anh ăn xong chùi miệng, đi dạo xung quanh, ngắm nghía phong cảnh xám ngắc. Anh thấy còn nhiều thời gian, cũng gần trụ sở chính, bèn xem bản đồ Phi Tấn, chỉ cần ngồi 20 phút tàu điện ngầm là tới, anh liền đi tới trạm điện ngầm, đổi hai trạm xe thì tới Trung Quan Thôn.

Trụ sở chính là một tòa nhà cao chọc trời. La Lăng Vũ bước vào cửa chính, chào hỏi tiếp tân, nghe nói mọi người đều đang đi làm, anh liền đi thẳng tới phòng Hành Chính Nhân Sự, ra đón anh là một cô gái Beta khá dễ thương. Còn vì sao biết là Beta, La Lăng Vũ thấy anh đã tới đây mấy ngày trời, cuối cùng ra đa B của anh cũng đã bắt được sóng.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa mặc một bộ đồ công sở nhạt màu được đo may kĩ càng, vừa thấy liền đừng lên bắt tay, nói: “Xin lỗi anh nhé, vốn định đưa xe tới đón anh, nhưng các sếp kêu lái xe đi hết rồi nên chúng em không đi đón được.”

La Lăng Vũ cũng không so đo, cười nói: “Tôi chỉ là một trợ lý quèn, xe đưa đón làm gì chứ, sân bay thủ đô bắt xe cũng đâu khó gì đâu.”

Cô gái tên Chung Hà Quân lắc như trống bỏi, “Trời đất, đâu nói như vậy được. Anh chính là trợ lý của chủ tịch chúng em, về sau em sẽ góp ý với phòng Hành Chính mới được,” nói xong cô dẫn anh tới văn phòng chủ tịch, “Hôm nay thứ Bảy, không biết tụi Tiểu Lâm có lên không,” Lại hỏi, “Anh còn giữ biên lai xe taxi không? Để thứ Hai em gửi nó cho phòng Kế Toán thanh toán lại cho anh.”


La Lăng Vũ vội từ chối, “Không cần thiết đâu hả?”

“Cần thiết lắm chứ, ” Chung Hà Quân nói, “Đây đâu phải chuyện của riêng anh, nó vốn là một phần tiền công tác của nhân viên mà, với lại vé máy bay cũng đưa luôn cho bọn họ thanh toán nhé.”

Nói xong cô gõ cửa, đợi một lúc cũng không có động tĩnh, “Buổi sáng chủ tịch còn ở đây mà, chắc đi ra ngoài rồi, chắc cùng với các sếp lớn đi ăn bàn chuyện rồi.”

La Lăng Vũ để hết đồ ở nhà, chỉ mang theo một túi xách, cả người thong dong, “Không sao, về sau tôi lại gặp được mà.”

“Cũng được, anh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày này đi, ăn uống vui chơi cho đã, thứ Hai rồi tới cũng không ai nói gì đâu.” Chung Hà Quân cười, dẫn anh tới văn phòng trợ lý, “Đây, văn phòng của anh đây. Đúng rồi, thiếu chút quên đưa chìa khóa cho anh.” Cô đưa một phong bì cho anh, La Lăng Vũ tiếp nhận, “Cám ơn”. Cách vách chính là văn phòng chủ tịch, hoặc là nói cả hai phòng liền với nhau, muốn đi vào văn phòng chủ tịch, phải đi qua văn phòng của anh trước đã. La Lăng Vũ đọc lại bảng Nội Quy, hoạch định rõ ràng cho công việc mai này của mình.

“Mà, xin hỏi chủ tịch là ai? Tên gì vậy? Bình thường có sở thích gì không?” La Lăng Vũ bỗng nhớ tới, vội hỏi.

Chung Hà Quân sững sốt, “Họ không nói với anh à?”

“Không,” La Lăng Vũ cũng không biết sao, “Kêu tôi đến đây rồi sẽ biết.”

Chung Hà Quân dùng ánh mắt “Vậy mà cũng được?” im lặng nhìn anh, chợt bật cười, “Thế em cũng không nói đâu.”


“Trời…” La Lăng Vũ muốn quỳ lạy cô gái này luôn, “Cô hai, tôi mời em ăn cơm được chưa.”

Chung Hà Quân che miệng cười, “Van xin em cũng vô dụng thôi.”

La Lăng Vũ chắp tay, dùng ánh mắt chỉ khi năn nỉ giáo viên chủ nhiệm hồi còn đi học mới dùng nhìn chăm chú cô một hồi, thiếu nữ chống đỡ không đặng, bèn nói: “Được rồi, tiết lộ một chút với anh.”

La Lăng Vũ lắng nghe. Cô bảo: “Chủ tịch là một Alpha.”

Đợi một hồi, La Lăng Vũ kinh ngạc: “Hết rồi à?”

“Ừm…” Chung Hà Quân ngẫm nghĩ, bổ sung thêm, “Là Alpha bảnh trai nhất em từng thấy.”

La Lăng Vũ đen mặt, “Cô hai, cô nói vậy khác gì chưa nói?”

Chung Hà Quân lại che miệng cười không ngừng, “Không phải em nhiều chuyện đâu, có rất nhiều Omega thích chủ tịch, còn theo đuổi ngược nữa kìa, anh nhớ giữ mình đấy nhé.”

La Lăng Vũ tiếp tục đen mặt: “Tôi là Beta mà nhỉ?”

Chung Hà Quân cười: “Biết, biết,” Lại nói, “Như vậy đi, tối nay A K có tổ chức một buổi tiệc mừng công, có cả tiết mục vũ hội hóa trang, nghe nói có mời chủ tịch, anh có muốn tới góp vui không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui