Và anh ta chỉ sống ở nông thôn.
Nhưng hắn thì khác, hắn chỉ có một đứa con gái, nhưng con bé ở với vợ và hắn vẫn có một căn nhà ở thị trấn.
Ngoài ra, hắn ta cảm thấy mình trông đẹp hơn Chu Việt Thâm (周越深), không có người phụ nữ nào không thể bị cám dỗ sau khi biết điều kiện của hắn .
Nghĩ đến đây, Lý Minh Quân tự tin ưỡn eo, chỉnh lại áo khoác da, nếu không phải gặp lúc không tiện, hắn đã muốn lập tức nói cho Tư Niệm (司念) biết hắn tốt như thế nào, nếu cô không chọn hắn, cô sẽ hối hận cả đời...
Giờ khắc này, Lý Minh Quân thậm chí nghĩ tới cảnh tượng hắn nhìn nữ nhân kiêu ngạo kia hạ mình...
"Ah Qiu, Qiu ~" Tư Niệm (司念) hắt hơi hai lần nữa ngay khi đặt hộp cơm xuống.
Cô dụi mũi, TM là thằng quái nào mà suốt ngày mắng sau lưng cô.
"Cơ thể khó chịu?"
Giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang lên từ phía sau.
Tư Niệm (司念) quay đầu lại.
Cô nhìn thấy bóng dáng của Chu Việt Thâm (周越深) trong bộ vest xanh quân đội đi tới từ phía sau. Có một chút mồ hôi trên người anh.
Anh bước vào văn phòng nhỏ với đôi chân dài, nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm.
Đây là phòng nghỉ ngơi của Chu Việt Thâm (周越深).
Nó không lớn, chỉ kê một cái giường nhỏ và một cái bàn, trên bàn có rất nhiều đơn đặt hàng viết tay và hoá đơn, dày đặc những con số, nét chữ chắc và sắc, cho người ta cảm giác sức nặng.
"Không, chỉ hơi nóng thôi." Tư Niệm (司念) đáp.
Tư Niệm (司念) vừa mới đi tới, mồ hôi đầm đìa, Chu Việt Thâm (周越深) nghe vậy liền bật quạt bên cạnh, một luồng gió lạnh ập vào da thịt, lập tức làm rối tung mái tóc rối bù của cô, Tư Niệm (司念) thoải mái thở dài.
"Mau ăn đi. Là canh sườn lợn hôm kia. Em xào thêm hai món. Cà tím kho và trứng bác cà chua, anh sẽ thích đấy. Nhân tiện, trời nóng, em còn mang cho anh một bát canh đậu xanh ướp lạnh. Canh vừa nấu xong, mau thử đi."
Cô đặt chiếc phích màu hồng từ túi xách của mình lên bàn.
Nguyên chủ yêu thích giữ gìn sức khoẻ, bình thường trà thơm là không thể thiếu.
Ngoài ra, với tư cách là một phát thanh viên, việc đi làm rất vất vả nên cô đã mua một chiếc cốc giữ nhiệt, loại cốc này có tác dụng giữ nhiệt đặc biệt tốt, dung tích lại lớn.
Tư Niệm (司念) không thể tìm thấy một chiếc cốc ở nhà, vì vậy cô ấy đã đặt nó vào chiếc cốc này.
Dù sao còn trẻ, nguyên chủ cũng thích mấy thứ tinh xảo, ngay cả cốc giữ nhiệt cũng có hoa văn màu hồng.
Đánh giá về kết cấu, nó không rẻ.
Chu Việt Thâm (周越深) đứng cạnh, nhìn những chiếc cốc và bữa trưa tinh xảo trên bàn.
Nó được làm bằng cả tấm lòng.
Mặc dù anh không biết cô ấy có thể trụ được bao lâu, nhưng về mặt này, Tư Niệm (司念) đang làm rất tốt.
Chu Việt Thâm (周越深) kéo ghế cho cô ngồi, một mình đi ra ngoài lấy ghế, trên tay còn cầm thêm một miếng dưa hấu đưa cho cô.
Tựa hồ sợ cô ngại bẩn, cho nên trên tay cầm một tờ giấy, nhỏ giọng nói: "Người trong thôn tự trồng, rất ngọt, ăn thử đi."
Tư Niệm (司念) cũng lễ phép đưa tay nhận lấy: "Cám ơn."
Chu Việt Thâm (周越深) khẽ gật đầu và không nói gì.
Lúc chỉ có hai người, anh luôn rất ít nói, tính tình trầm mặc.
Tư Niệm (司念) cắn một miếng dưa hấu, định đợi anh ăn xong mới về. Cô nhìn người đàn ông, anh ta ngay cả khi ngồi cũng cao, thân hình gầy mà cường tráng, ăn rất nhanh nhưng không phát ra tiếng, cũng không có cảm giác không đứng đắn.
Nước da của anh ấy màu đồng.
Không giống như những người khác sẽ thay đổi tâm trạng vì hương vị của thức ăn.
Tư Niệm (司念) nhịn không được hỏi: "Ăn ngon không?"
Chu Việt Thâm (周越深) khoát tay một cái: "Ừm, rất tốt."
Tư Niệm (司念) cười tủm tỉm: "Vậy anh làm bộ nghiêm mặt như vậy làm gì?"
Chu Việt Thâm (周越深): "..."
Chu Việt Thâm (周越深) trầm mặc một lát, tựa hồ vừa sắp xếp lại lời nói, trầm giọng nói: "Đồ em nấu ăn rất ngon, tôi cung không phải giữ sĩ diện, tôi trời sinh như vậy, đừng đừng suy nghĩ nhiều."
Thực sự là vì nhiều người sợ anh vì biểu hiện của anh ta.
Chu Việt Thâm (周越深) lo lắng rằng cô ấy sẽ hiểu lầm.
Tư Niệm (司念) cười nói: "Vậy cũng tốt, nếu như anh thích, sau này em sẽ làm nhiều hơn nữa."
Chu Việt Thâm (周越深) gật đầu: "Đừng để quá mệt mỏi, có thời gian tôi trở về ăn cơm."
Tư Niệm (司念) gật đầu.
Đang lúc nói chuyện, bên kia có người chạy tới: "Ông chủ, hàng đến rồi, anh đi xem một chút."
Chu Việt Thâm (周越深) đứng dậy, đặt đũa xuống và nói chuyện với Tư Niệm (司念), nói cô hãy nghỉ ngơi một lúc, anh sẽ đi qua và quay lại ngay.
Tư Niệm (司念) không nghĩ nhiều, khẽ gật đầu.
Thổi quạt một lúc, Tư Niệm (司念) cảm thấy đầu hơi nặng, có lẽ là vết thương ngày hôm qua.
Cô đưa tay tắt quạt, ngồi vào bàn nhàn rỗi đợi một lúc, cảm thấy hơi khó chịu nên nằm xuống một lúc. Sau khi đổ mồ hôi, mọi người có xu hướng buồn ngủ, vì vậy cô ngáp và nheo mắt một lúc.
Vu Đông đi theo Chu Việt Thâm (周越深) qua cửa đi vào, theo sau là mấy người trong nông trường, vốn là tới nói chuyện gì đó, không ngờ vừa nhìn đã thấy tiểu thư đang nằm trên bàn nghỉ ngơi.
Vu Đông giật mình: "Đây là chị dâu của tôi sao?"
Những người khác gật đầu: "Cậu vừa mới trở về, không biết sao, Chu anh chúng ta sắp kết hôn, là ngày 1 tháng 10 Quốc Khánh!"
"Không thể không nói, chị dâu nấu ăn rất giỏi, vừa đi qua liền ngửi thấy, ngon quá ~!"
Ai đó say sưa hít mạnh.
Chu Việt Thâm (周越深) lạnh lùng liếc bọn họ một cái: "Ra ngoài nói chuyện, để cho cô ấy ngủ."
Một lúc sau, mọi người tản ra hết, chỉ còn Vu Đông vẻ mặt ủ rũ đi theo, anh thật sự rất tò mò về người chị dâu này.
Nghĩ rằng hiếm khi đến đây, anh phải chào hỏi.
Chu Việt Thâm (周越深) nhìn bóng người nằm ở đằng kia, nhưng không nói. Vu Đông không có ranh giới đi tới trước bàn, đưa tay véo một miếng sườn lợn nhét vào trong miệng, hai mắt trợn to khoa trương: "Mẹ kiếp, thơm quá, sườn lợn này làm sao hầm được. ?" Hắn lại vội vàng vươn tay đi lấy.
Chu Việt Thâm (周越深) ánh mắt lãnh đạm, thanh âm trầm thấp lạnh lùng nói: "Cậu có rảnh không?"
Vu Đông sợ tới mức xương sườn trong tay thiếu chút nữa rớt xuống, vội vàng lớn tiếng nói: "Không, em không rảnh, em vừa mới trở về!"
Đến nửa đường anh mới phát hiện ra chị dâu vẫn đang nghỉ ngơi, dưới ánh mắt chết chóc của Chu Việt Thâm (周越深), cậu vội vàng che miệng, dùng ánh mắt cố gắng giải thích rằng mình không cố ý.
Thấy Tư Niệm (司念) động đậy, Chu Việt Thâm (周越深) vô thức đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô. Thế nhưng Tư Niệm (司念) lại chìm vào giấc ngủ mê man, toàn thân đổ mồ hôi, nhớp nháp rất khó chịu, cảm giác có người ở bên cạnh, còn tưởng rằng mình đang nghỉ ngơi ở nhà, theo bản năng vươn tay nắm lấy người bên cạnh: "Dao Dao (瑶瑶), Đừng làm loạn, để mẹ ngủ một lát."
Đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn hơi hồng của cô nắm lấy ngón tay chai sạn của Chu Việt Thâm (周越深), tuy có chút thô ráp nhưng lại có những đốt ngón tay rõ ràng.
Khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như ngưng đọng lại.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Vu Đông há to miệng, nhìn cảnh này như gặp quỷ, suýt chút nữa quên nhai miếng sườn trong miệng.
Chu Việt Thâm (周越深) cụp mắt xuống và liếc nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...